Chiến Thần Bất Bại

Chương 160: Đắc thủ


Sương xa càng lúc càng tới gần. Phía trên sương xa có một dấu hiệu cực kỳ bắt mắt, tiếc là trong đám người Đường Thiên chẳng ai nhận ra dấu hiệu đó đại biểu cho cái gì. Nhìn từ quy cách cũng có thể thấy chiếc sương xa này tương đối cao cấp và xa hoa. Vào lúc tối hậu này bọn chúng mới xuất hiện, xem ra cũng giống như mục tiêu của bọn họ.

Không một chút do dự, khi sương xa vừa mới xuất hiện người đầu tiên phát động tấn công chính là Lăng Húc.

Khi thấy chiếc sương xa đang phi hành ở độ cao tương đối thấp, chiến ý của Lăng Húc đã được kéo lên đến cực hạn, đôi mắt màu vỏ quýt bốc lên chiến ý ngùn ngụt, mái tóc màu lam không gió mà vẫn lay động.

Gã dẫm mạnh lên mặt đất một bước, lập tức thân hình bay lên trên không trung. Khi vẫn còn lơ lửng giữa không trung ngón tay gã khẽ miết một cái, xuất ra một thương. Đây cũng là kỹ xảo độc đáo của bản thân gã. Tất cả những kỹ xảo này đều có một mục đích chính, đó chính là để bù đắp thân thể yếu đuối của gã ( tấn công là cách phòng thủ tốt nhất ). Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Thế thương như tên rời dây cung, còn thân thể của Lăng Húc lại nhẹ nhàng như một chiếc lá cây, thuận theo thế thương bay thẳng ra ngoài.

Thân theo đường thương, phiêu dật như gió.

chiếc sương xa mục tiêu nhanh chóng lớn lên trong tầm mắt gã, chiến ý hừng hực giống như dòng dung nham cuồn cuộn. Thân hình đang phiêu phù giữa không trung của gã đột nhiên xuất thủ bất ngờ như tiếng sấm dữ mùa xuân vậy.

"Giết!!!"

Gần như khi tiếng thét dài còn chưa dứt, trên bầu trời đã xuất hiện vô số ngôi sao lao xuống như mưa rơi, bao phủ cả tòa sương xa.

Tiếng rít như nước thủy triều, thanh thế đáng sợ đến cực điểm!

"Lớn mật!" Trong xe bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ, một bóng người hùng vĩ đột nhiên xuất hiện phái trước sương xa, hàn mang nở rộ đầy trời không làm sắc mặt hắn có một chút biến hóa.

Hai tay kết thành quyền, hỏa diễm dùng tốc độ kinh người không ngừng tụ tập rồi xoay tròn trên nắm tay hắn, chỉ trong nháy mắt nó đã lớn như một vò rượu.

Nam tử quát lên một tiếng lớn, đánh ra một quyền!

Quyền mang màu đỏ to cỡ vò rượu thoát khỏi đầu quyền rồi bay ra. Khi vẫn còn đang bay trên không trung, bỗng nó bành trướng lớn lên như cái đấu, phát ra tiếng gào thét đầy đáng sợ lao về phía Lăng Húc.

Lăng Húc cũng biết tốt xấu, quả nhiên rất mạnh...

Thế nhưng...

Quang mang trong mắt Lăng Húc tăng mạnh. Đối phương cường đại chỉ kích thích cho chiến ý của gã càng thêm sôi sục khiến toàn bộ thân thể gã như đang bốc cháy, duy chỉ có mười ngón tay vẫn lạnh như sắt.

Gã không quên nhiệm vụ của mình.

Khóe miệng khẽ nở nụ cười nhẹ khó có thể phát giác ra, năm ngón tay siết chặt thân thương mà miết. Thiết thương trong tay gã run lên, lập tức vô số đạo hàn mang giữa không trung đột nhiên biến mất.

Mũi thương sáng lên hàn mang so với những ngôi sao trên bầu trời vào buổi đêm còn sáng hơn.

Mũi thương đâm mạnh về phía đại quyền đang lao tới!

Con ngươi trong mắt vị nam tử nọ đột nhiên co lại, trong đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Nhưng hắn không hề cảm thấy sợ hãi, tuy thương pháp của đối phương rất thần kỳ, nhưng quyền pháp của mình cũng chẳng phải hàng vỉa hè ( ^^! ăn chay ).

Vù!

Mũi thương đột nhiên biến mất và biến mất cùng với nó còn có cả thân hình của Lăng Húc.

Không tốt!

Sắc mặt vị nam tử đại biến.

Lăng Húc phảng phất như chui ra từ khoảng trống bên cạnh sương xa, kèm theo thương mang có khí thế mãnh liệt rực rỡ giống như một vị kỵ sĩ thời cổ đại lao về phía sương xa.

Nếu lúc trước thân hình Lăng Húc bay trong gió mang tới cho người ta cảm giác vô cùng phiêu dật, thì lúc này gã lại giống như một ngọn hỏa diễm đang lay động trong gió. Trong mắt gã là ngọn lửa đang thiêu đốt, mỗi một bộ phận trong cơ thể gã đều đang bốc cháy, ngay cả cây thiết thương ngăm đen lạnh như băng dường như lúc này cũng đã bị nung nóng đỏ tản ra nhiệt lượng kinh người.


Chưa từng có từ trước đến nay!

Không biết vì sao trong đầu vị nam tử lại nẩy lên suy nghĩ này. Cái tên gia hỏa đeo cái mặt nạ gấu trúc đầy hoạt kê lại mang cho hắn cảm giác như vậy...

Oanh!

Giống như một ngôi sao băng đâm sầm xuống mặt đất, một thương trúng giữa sương xa.

Chỉ trong nháy mắt sương xa đã bị tứ phân ngũ liệt. Kình khí vô cùng cường đại đập tan mọi chướng ngại trên đường nó đi qua, ngay cả thân sương xa dày đặc như vậy cũng bị nó đánh vỡ tan thành vô số mảnh. Bên trong sương xa truyền đến thét chói tai và tiếng tức giận mắng mỏ, tất cả bị lâm vào hỗn loạn, sương xa bị mất đi khống chế liền dừng lại giữa không trung.

"Tặc tử giỏi lắm! Ngươi chết chắc rồi!"

Vị nam tử kia giận tím mặt, hắn huýt dài một tiếng rồi xoay người đánh về phía Lăng Húc.

Lăng Húc căn bản không hề quan tâm tới chiến quả của mình. Theo kế hoạch lúc trước đã vạch ra, gã không chút do dự lập tức miết mạnh lên thân thương. Chỉ thấy thân thương phá không bay ra phía ngoài cốc còn thân thể của gã lại trở lên nhẹ như không bám dính theo thân thương.

Gần như chỉ trong chớp mắt hắn đã bay xa tới vài chục trượng!

Vị nam tử không ngờ Lăng Húc lại quay đầu chạy trốn một cách dứt khoát như vậy, vì thế khi hắn phản ứng kịp thì cơn giận trong đầu càng bốc lên cao, con gấu trúc chết tiệt, ngươi xác định đi là vừa!

Vị nam tử kêu to một tiếng, thân hình dang ra giống như một con ưng lớn đang dương cánh lao về phía Lăng Húc.

Hai người nhanh chóng rời xa chiến trường.

Sương xa rơi tự do xuống đất.

Vô số bóng người đang hốt hoảng bay ra khỏi chiếc sương xa đã mất đi khống chế.

"Động thủ!"

Ba người Đường Thiên cùng lúc phát động.

Trong đám người đang toán loạn có vài người vọt tới định ngăn trở bọn họ.

Đường Thiên bây giờ cũng có thể được coi là người có kinh nghiệm đối địch phong phú. Vừa nhìn thấy trong mắt vị nam tử ngăn cản hắn đầy nét kinh hoàng là hắn biết thực lực của đối phương cũng chỉ tầm thường.

Đường Thiên ở giữa không trung giống như đã ước đoán tốt cự li, vẽ một đường thẳng tắp....

Bỗng nhiên trong mắt đối phương hiện lên vẻ mừng như điên, cơ hội tốt! Không chút nghĩ ngợi, gã lập tức xuất thủ trước, chỉ thấy cương đao trong tay gã tạo ra vài đạo hàn mang lao thẳng tới Đường Thiên. Một khi ước lượng sai cự ly, thông thường sẽ xuất hiện một khoảng thời gian chững lại, đó chính là một cơ hội vô cùng tốt!

Ánh đao kéo dài như một con rắn trắng đang thè lưỡi.
Nhưng đúng lúc này, thân hình Đường Thiên đột nhiên khẽ động, lách khỏi đường đao trong đường tơ kẽ tóc!

Sau đó tay hắn thừa cơ nắm lên sống cương đao của đối phương, đồng thời kình khí của Hạc Thân phun ra!

Phốc!

Đối phương như bị sét đánh, ngửa mặt lên trời phun ra một màn sương máu. Bàn tay Đường Thiên ấn lên người đối phương thân hình lựa thế đột phá qua phòng ngự của đối phương.

Vận khí của Đường Thiên thật không tồi, trong khi Binh và Quỷ Trảo đều bị rơi vào cảnh khổ chiến.

Đường Thiên nhanh chóng đặt lực chú ý vào trong trận chiến, hắn đã phát hiện ra mục tiêu có giá trị. Trên tay một nữ hộ vệ đang bế một tiểu cô nương cả người bị trói chặt, ngay cả miệng cũng bị lấp kín.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Đường Thiên đã ý thức được, mục tiêu này chắc chắn rất quan trọng. Tuy hắn không biết tiểu cô nương này là ai, nhưng địch nhân của địch nhân luôn là bằng hữu, điều này đương nhiên là hắn hiểu rõ.


Nhìn cái biểu tình đầy lo lắng của nữ hộ vệ khi nhìn tiểu cô nương là có thể thấy đây là một mục tiêu hết sức quan trọng. Nếu như có thể bắt được nàng vào tay thì hoàn toàn không cần phải lo lắng đám gia hỏa này có truy kích bọn họ hay không.

Nghĩ xong, thân hình Đường Thiên nhoáng lên, lập tức xuất hiện bên cạnh nữ hộ vệ kia.

Vị nữ hộ vệ này có vóc người cao gầy, mái tóc màu vàng óng ánh, đằng sau thắt bím đuôi ngựa, trong tay cầm một thanh kiếm phát ra hàn quang lẫm liệt, nhìn qua cũng có vài phần tư thế oai hùng hiên ngang.

Vốn nàng đã chú ý tới tên Đường Thiên đeo mặt nạ tinh tinh từ sớm cho nên khi Đường Thiên xuất hiện bên cạnh nàng không hề cảm thấy giật mình. Trường kiếm trong tay rung lên, lập tức xuất ra ba đóa hoa kiếm ập thẳng tới Đường Thiên.

Kiếm hoa có màu hồng nhạt thoạt nhìn vô cùng khả ái, nhưng lúc này lại ngập tràn sát khí lạnh lẽo.

Từ điều này có thể nhìn thấy kiếm pháp của nữ hộ vệ khá chặt chẽ, cũng có mấy phần hoả hầu, nhưng loại công kích rập khuôn theo sách giáo khoa như thế này mà mang ra đối phó Đường Thiên thì hiển nhiên vẫn còn chưa đủ rồi.

Với một kẻ đã trải qua sự chà đạp của mười tám đồng nhân như Đường Thiên, thì một khi đã chiến đấu chắc chắn sẽ không từ mọi thủ đoạn, phương pháp hữu hiệu nhất chính là không có phương pháp nào.

Hai tay Đường Thiên run lên.

Bạch Hạc Tuyền Qua!

Vòng xoáy màu trắng cực kỳ sắc bén giống như lưỡi dao sắc bén quay tròn với tốc độ cao trông giống hệt một đám hạc trắng đang bay toán loạn chỉ trong nháy mắt đã đầy ngập tầm mắt của nàng.

Trong mắt vị nữ hộ vệ hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng nàng nhanh chóng ổn định lại, rồi dùng mũi kiếm liên tục đâm và gạt với tần suất cực nhanh.

Đường Thiên thấy vậy cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, trụ cột kiếm pháp của nữ hộ vệ tương đối vững chắc, tạo nghệ không hề tầm thường, chẳng qua nàng không thường xuyên chiến đấu mà thôi. Đường Thiên cũng chú ý một chi tiết khác, đó là nữ hộ vệ rất bảo hộ tiểu cô nương kia, còn bảo vệ hơn cả bản thân nàng!

Trong chiến đấu Đường Thiên trở lên cực kỳ đáng sợ!

Những lời của Binh trước đây chẳng phải là nói lung tung. Một khi đã lâm vào chiến đấu, Đường Thiên luôn luôn có biểu hiện chỉ số thông minh vượt qua người thường. Trực giác của hắn cũng trở lên cực kỳ nhạy bén, và điều đặc biệt đáng sợ nữa chính là những chi tiết nhỏ nhặt không đáng quan tâm đến luôn được hắn lợi dụng hết sức tinh tế và chính xác.

Đường Thiên lập tức ý thức được, tiểu cô nương này rất quan trọng với đám người kia!

Gần như trong nháy mắt, hắn đã quyết định phải cướp đoạt tiểu cô nương kia bằng được.

Tâm niệm khẽ động, thân hình của Đường Thiên đột nhiên biến mất, hắn đem thân hình của mình ẩn núp đằng sau Bạch Hạc Tuyền Qua!

Khi nữ hộ vệ bỗng nhận thấy cảm giác từ mũi kiếm truyền đến không thích hợp thì đã chậm. Luồng lực lượng bạo phát đầy bất ngờ này làm mũi kiếm của nàng rung lên khiến trung môn mở rộng, đồng thời Đường Thiên lao thẳng vào ngực nàng như một tia chớp.

Nữ hộ vệ vô cùng khẩn trương, vội vàng buông kiếm ra rồi dùng khuỷu tay đánh về phía Đường Thiên đang lao tới.

Phản ứng này đúng là làm cho Đường Thiên cũng phải hơi kinh ngạc. Một kích đánh khuỷu tay tiêu chuẩn như vậy tuyệt đối không phải chỉ là tiện tay có thể đánh ra. Chứng tỏ nữ nhân này cũng học qua chiến đấu cận chiến! Thế nhưng thân thể của Đường Thiên lại hành động nhanh hơn cả ý nghĩ của hắn, giống như một loại bản năng. Bàn tay hắn lập tức vươn ra ngăn cản khuỷu tay của đối phương, đồng thời quyền trái của hắn dùng tốc độ nhanh như thiểm điện đánh trúng phần bụng mềm mại của nàng. (Ác quá!)

Mặc dù có áo giáp bảo hộ nhưng lực lượng của Đường Thiên quá mạnh mẽ làm nàng đau đến cứng đờ cả người.

Còn Đường Thiên thì nhân cơ hội đó đoạt tiểu cô nương trên tay nữ hộ vệ, trong mắt nữ hộ vệ hiện lên vẻ kinh hoảng, nhưng Đường Thiên không hề cho nàng có cơ hội triền đấu, mà lập tức phóng người xuống dưới.

Khi hai chân của hắn vẫn đang chạy, hắn lập tức rướn cổ họng hô to: "Chạy!"

Quét!

Binh và Quỷ Trảo lập tức thoát ly chiến cuộc, một phải một trái, phân tán ra mà chạy.

Đường Thiên cõng tiểu cô nương ở sau lưng, nhanh chóng chui vào trong rừng rậm. Mặc kệ tiếng rống giận và tiếng bước chân ở đằng sau, hắn vẫn cứ chạy luôn chân không ngừng nghỉ. Đường Thiên dùng hết tất cả những lực lượng có thể dùng đến. Đồng thời địa hình phức tạp của rừng rậm cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, hắn đề cao trực giác lên tới mười tám lần, nhờ đó hắn có thể biết trước chỗ nào có chướng ngại, chỗ nào có nguy hiểm.

Hắn giống như một con đại tinh tinh chân chính, thành thạo di chuyển giữa rừng sâu. Tiểu cô nương bị trói chặt trên lưng hắn mở to cặp mặt đen láy nhìn cái tên gia hỏa đeo mặt na đại tinh tinh đang cõng nàng một cách đầy hiếu kỳ.

Nhưng truy binh phía sau hiển nhiên không hề có ý buông tha cho bọn họ, bọn họ giống như phát điên, liên tục truy đuổi.

Kế hoạch rất thành công!

Trong lòng Đường Thiên lúc này đang cực kỳ đắc ý, chỉ cần đem đám người này dẫn vào sâu trong rừng rậm, thì cho dù bọn họ muốn rời đi mà không tốn thời gian vài ngày cũng không thể ra ngoài được.

Rất nhanh sau đó, Đường Thiên đã phát hiện ra đối phương không thể nào đuổi kịp hắn.

Vì không để cho đối phương có cơ hội quay lại đôi khi Đường Thiên còn cố ý dừng lại, nghỉ ngơi một hồi.

Cứ như vậy chạy liên tục cả ngày, khi màn đêm vừa buông xuống rừng rậm lập tức trở nên âm trầm đến đáng sợ. Tuy truy binh phía sau không hề có ý định buông tha, nhưng tốc độ của bọn họ cũng đã chậm đi một cách rõ ràng. Điều này làm cho Đường Thiên không thể không dừng lại lâu hơn một chút.

Đối với Đường Thiên, bóng tối không hề mang lại chút ảnh hưởng nào, hắn vốn chẳng hề dùng tới mắt để nhìn chướng ngại vật hay mối nguy hiểm. Nhưng đối với đám người kia, bóng tối sẽ làm địa hình vốn vô cùng phức tạp trung rừng rậm trở nên càng nguy hiểm và phiền phức cho lên bọn họ căn bản không dám tăng tốc.

Cứ chạy cho đến sáng sớm hôm sau, khi tất cả đã đến vị trí theo kế hoạch không sai biệt nhiều lắm. Dựa theo tình huống hiện tại, bản thân hắn không cần sự trợ giúp của Quỷ Trảo cũng có thể thoát khỏi truy binh.

Trong lòng Đường Thiên nhất thời cảm thấy vô cùng đắc ý, thành công đã nằm trong tầm tay!

Bỗng nhiên, tiểu cô nương trên lưng hắn liên tục lắc lư thân thể một cách mãnh liệt.