Câu hỏi suy ngẫm: "Ngài đãi tiệc tôi" có ý nghĩa gì? Tại sao đãi tiệc trước mặt kẻ thù? Bạn đã có kinh nghiệm được Chúa đãi tiệc trước mặt kẻ thù chưa? Như thế nào?
Thi-thiên 23 từ câu 1-4, chúng ta chỉ thấy hai nhân vật: Người chăn chiên và con chiên. Giờ đây có thêm thành phần thứ ba: những kẻ thù. Có bao giờ bạn cảm thấy mình bị kẻ thù bao vây? Bạn cảm thấy chỉ có một mình, và mọi người đều chống lại bạn? Có bao giờ cảm thấy hoàn toàn cô độc vì không ai quan tâm đến bạn? Có bao giờ bạn có cảm giác trống trải trong đời sống? Cô đơn, trống rỗng là kinh nghiệm phổ biến trong đời sống con người hiện đại. Sự nghiệp, tiền tài, danh lợi, địa vị, lạc thú không thể làm đầy khoảng trống trong linh hồn.
Vua Đa-vít trải qua những hoàn cảnh không có ai là bạn, chỉ thấy toàn kẻ thù. Nhưng ông viết, "Ngài bày tiệc đãi tôi, trước mặt kẻ thù nghịch tôi." Ông nêu lên ba kinh nghiệm trong tình cảnh này khi nói Chúa là Đấng chăn giữ ông.
Thứ nhất: Bình an trong thử thách. Chúng ta thấy cảnh tượng thay đổi từ lối đi đến bàn tiệc. Một trong những việc làm quan trọng nhất của người chăn là đi tìm một đồng cỏ xanh yên tĩnh cho chiên ăn. Chiên sẽ không ăn khi nó sợ. Trước khi đem chiên vào đồng cỏ xanh, người chăn phải đánh đuổi mọi kẻ thù của chiên trong đồng cỏ. Người chăn sẽ đi trước nhổ bỏ những cây độc, bụi gai. Anh sẽ đánh đuổi chó sói hay thú dữ có thể tấn công bầy chiên, và bảo đảm không có điều gì trong đồng cỏ đó có thể làm hại con chiên. Nhiều đồng cỏ ở vùng Trung Đông thường có những có những con rắn độc nhỏ sống ở dưới đất. Chúng chui lên cắn vào mũi con chiên. Nọc độc của loại rắn này làm sưng và có thể gây tử vong cho chiên. Người chăn phải đi trước dò tìm những lỗ rắn này và đổ một chút dầu vào lỗ để khi rắn chui lên đụng lớp dầu trơn sẽ tụt lại vào hang. Người chăn phải bảo đảm không có điều gì làm chiên hoảng sợ để nó có thể ăn và nằm xuống tiêu hóa. Đó là công việc "dọn bàn" cho chiên. Dù biết có chó sói, gấu và rắn ở chung quanh, chiên vẫn an tâm ăn cỏ. Bạn ăn ngon khi trước mặt là bạn bè và người thân. Bạn khó ăn ngon khi quanh bạn là những người ghét bạn. Trong sự hiện diện của Đấng chăn giữ mình, bạn an tâm. Bạn biết mình đang được bảo vệ, trông chừng, không có sự hãm hại nào có thể xảy ra.
Bộ tộc người da đỏ Cherokee có tập tục khi con đến tuổi thanh niên thì trong đêm tối đem con bỏ giữa rừng sâu, để cậu ở đó một mình, không vũ khí, không cách tự vệ, Khi cha để cậu thanh niên ở đó rồi bỏ đi, ông chỉ nói, "Dù điều gì xảy ra, con phải nhớ không sợ hãi." Dù vậy, cậu thanh niên cũng lo sợ trước những tiếng động chung quanh, cậu có thể tưởng tượng đủ loại thú dữ rình rập và sắp nhảy ra vồ cậu. Quá sợ, suốt đêm cậu không thể ngủ được. Điều thường xảy ra lúc tờ mờ sáng, khi có thể nhìn thấy được cảnh vật chung quanh, đầu tiên cậu nhìn thấy là cha cậu đang đứng gần đó. Ông không hề bỏ cậu trong đêm tối. Ông luôn có mặt bên cậu, trông chừng cậu với vũ khí trên tay, sẵn sàng bảo vệ nếu cậu lâm nguy.
Dù chúng ta không nhìn thấy, Chúa vẫn ở bên cạnh người thuộc về Ngài trong mọi đêm tối của cuộc đời. Ngài đang theo dõi và sẵn sàng ra tay cứu giúp khi chúng ta lâm nguy. Chúa không chỉ chu cấp những gì chúng ta cần, Ngài là tất cả những gì chúng ta cần. Chiên sẽ chết nếu không có người chăn. Dù chúng có nhiều cỏ để ăn, hay nhiều nước để uống, nếu không có người chăn, chúng sẽ bị lạc, bị bệnh, bị ngộ độc, bị tấn công và chết. Có người chăn, chiên có tất cả những thứ nó cần. Đó chính là những gì Đức Chúa Trời làm khi chúng ta để Ngài làm Đấng chăn giữ mình. Chúng ta được bình an ơœ giữa những nan đề của đời sống khi có Chúa hiện diện.
Trong đời sống hằng ngày, được Chúa đãi ngộ bạn cảm thấy thế nào? Người quanh bạn, kẻ thù của bạn nhận xét gì về sự đãi ngộ của Chúa dành cho bạn?
Cảm tạ Chúa đã đưa con vào bàn tiệc của Ngài hằng ngày. Xin giúp con biết thuật lại cho người khác về ân lành này.