Câu hỏi suy ngẫm: "Trũng - thung lũng bóng chết" là gì? Nơi đó có điều gì đang chờ đợi? Tại sao tác giả không sợ khi đi qua đó? Bạn sợ điều gì nhất? Làm sao để khi đi qua trũng bóng chết mà không sợ?
Sợ - Ai cũng có lúc sợ. Sợ là một trong những cảm xúc làm suy nhược con người nhiều nhất. "Sợ" có một sức mạnh kinh khủng: xuyên thấu lòng, đầu độc tâm linh, và làm tê liệt linh hồn. "Sợ" tác động trên bạn không chỉ về mặc tình cảm, tinh thần, thuộc linh, nhưng trên thể xác nữa. Không phải tất cả "sợ" là điều xấu. Khi con còn nhỏ, chúng ta dạy chúng sợ nước nóng, sợ điện giựt, sợ băng qua đường một mình. Chúng ta cũng nói đi nói lại Kinh Thánh dạy phải "kính sợ Đức Chúa Trời." Trong Ma-thi-ơ 10:28 Chúa Giê-xu dạy: "Đừng sợ người giết thân thể mà không giết được linh hồn; nhưng thà sợ Đấng làm cho mất được linh hồn và thân thể trong địa ngục." Tại đây Người Chăn Nhân Lành cho chiên biết cách nào để không sợ.
Không sợ quyền lực của sự chết: "Dù khi tôi đi qua thung lũng bóng chết, Tôi sẽ không sợ tai họa gì" (câu 4a). Ở Do Thái có "Thung lũng bóng chết," bắt nguồn từ nhiều thế kỷ trước, nằm cạnh một dòng nước trong một thung lũng giữa Bết Lê-hem và Giê-ru-sa-lem. Dòng nước này được tạo bởi những con sông đổ vào từ những vùng đồi núi chung quanh trong mùa mưa: nó soi mòn tạo nên một trũng sâu, chật hẹp, và rất nguy hiểm. Đó là một hẽm núi hẹp, sườn dốc, mặt trời chỉ có thể rọi vào buổi trưa. Những lúc khác trong ngày thung lũng hoàn toàn tăm tối. Ông Đa-vít đã so sánh thung lũng đó với sự chết. Ông nói không chút nghi ngờ là ông sẽ phải đi qua thung lũng đó. Con người là sinh vật duy nhất trên thế giới biết mình sẽ chết. Ông Đa-vít bảo sẽ có một lúc ông đi qua trũng bóng chết. Chết là điều chắc chắn, hoặc sớm hoặc muộn. Trong năm, khi người chăn chiên phải dẫn bầy chiên đi từ vùng đất thấp lên vùng núi cao, là khi tuyết bắt đầu tan trên các đỉnh núi, ở đó có nước và cỏ xanh để chiên ăn và uống. Để dẫn chiên từ vùng đất thấp khô cháy bởi nắng hè đến nơi có cỏ, có nước, người chăn sẽ dẫn chiên đi qua thung lũng tăm tối để lên đỉnh núi nơi chúng có thể uống nước mát và ăn cỏ xanh. Người chăn phải dẫn chiên qua thung lũng vì đó là con đường duy nhất dẫn đến vùng đất cao hơn. Mọi ngọn núi đều có những thung lũng. Con đường tốt nhất và duy nhất dẫn lên núi là đi dọc theo thung lũng.
Chúng ta cần biết "đi qua trũng" là cuộc hành trình tạm thời, luôn luôn có kết thúc. Ông Đa-vít không nói ông đi vào trũng bóng chết, nhưng "đi qua trũng bóng chết." Ông không chạy qua, cũng không bỏ nó chạy đi. Ông chỉ "đi qua," không vội vàng. Vì thung lũng không phải là con đường cụt, đó là con đường hầm thông thương hai đầu, có lối vào và lối ra.
Bạn có nhận biết chúng ta sống trong thung lũng của bóng sự chết từ lúc sinh ra cho đến khi qua đời? Chúng ta đang đi qua cái trũng đó, nhưng bạn để ý cái tên của thung lũng. Nó không phải là "trũng sự chết," mà là "trũng của bóng sự chết." Cái bóng là một hình ảnh không có thực chất. Nếu là con cái Đức Chúa Trời, bạn không đối diện với sự chết, bạn chỉ đối diện với bóng của sự chết. Do đó ông Đa-vít nói ông không sợ.
Đối với bạn điều gì là thung lũng bóng chết? Bạn đối diện thế nào?
Lạy Chúa, cuộc đời luôn có trũng bóng chết con phải đi qua, xin cho con luôn vững tin vì con là chiên của Ngài.