Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 75: Xả thân

    Đại quân đập cấm chế ngoài động phủ còn đang giơ búa, tiếng "thùng thùng" liên tiếp. Đạo Nhất Tiên Quân đã nhớ ra cách mở cấm chế có lòng muốn nhắc nhở bọn họ không cần uổng phí sức lực, đứng xa chút để ông giải cấm chế là được, nhưng ban đầu đã giả câm giả điếc, bây giờ đột nhiên mở miệng hình như không hay lắm?


*Dùng "ông" cho một tiên có dáng vẻ "thiếu niên" thấy sai sai nhưng mà ổng thuộc bậc bề trên đó mấy bồ.


    Đạo Nhất Tiên Quân suy nghĩ một lát, quyết định tiếp tục vờ chết. Ông yên lặng lui về sau một bước, trong đầu tự nhiên hiện lên phương pháp giải trừ cấm chế, khi ông kết thúc thi triển thuật pháp, phía ngoài động phủ dường như có một màng trong suốt lặng lẽ ẩn đi, lộ ra vách đá ban đầu của động phủ.


    Ngoài động phủ các thần tiên hoàn toàn không biết gì về chuyện này, vẫn vung búa đánh lên đến, không có cấm chế cứng rắn như sắt, vách đá mềm như đậu hũ dưới búa của bọn, nện một phát nát ngay.


    Hoàng loạt chùy đồng loạt đánh xuống, vách đá của động phủ không chịu nổi ngăn cản, sụp đổ trong nháy mắt, tảng đá vỡ vụn văng tứ phía.
    Các thần tiên đang nhẹ nhõm cười nói đột nhiên mơ hồ, sao lại dễ nát như thế? Này là... Cấm chế được mở rồi?


    Sau đó, bọn họ nhảy cẫng hoan hô. Quả nhiên, nước chảy đá mòn, Ngu Công dời núi, chỉ cần kiên trì, tất cả mọi người đoàn kết, dùng búa cũng có thể mở ra cấm chế của Đạo Nhất Tiên Quân.
    Bọn họ thật sự là lợi hại!


    Các thần tiên thế hệ trước rót cho các con cháu và đồ tử đồ tôn của họ một bát canh gà tươi ngon ngay tại chỗ.
    Đạo Nhất Tiên Quân mới là người mở ra cấm chế: "..."
    Thôi, làm việc tốt không lưu danh, bọn họ vui vẻ là được rồi.


    Không ai nhìn thấy, trong chớp mắt cấm chế được mở ra, vô số điểm sáng từ cấm chế bay lên, tụ hợp trong thân thể Đạo Nhất Tiên Quân. Đạo Nhất Tiên Quân rũ mắt, lạnh nhạt giật giật, vẫn là dáng vẻ mặt không thay đổi.


    Lúc vách đá nổ tung, Nhạc Tâm kéo Trữ Vệ ra xa, cô vỗ vỗ trên thân đá vụn bụi bặm trên thân hai người. Lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy sau khi bụi mù rơi xuống, trong động phủ hiện ra một bóng người gầy gò.


    Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, ngay cả màu môi cũng hơi trắng, lộ ra thân thể cực kỳ yếu đuối. Thiếu niên đưa tay đặt lên bên môi, nhỏ giọng ho một tiếng, đầu lông mày tự nhiên nhăn nhăn, càng thêm suy nhược. Hắn đi chân đất, vô cùng đáng thương.


    Thiếu niên này là sư phụ cô. Cho dù nhìn nhỏ tuổi, hình dáng ngũ quan đều rút nhỏ đi, nhưng vẫn có thể nhận ra kia là Đạo Nhất Tiên Quân.


    Từ khi Nhạc Tâm có ký ức đến nay, bề ngoài của Đạo Nhất Tiên Quân luôn là thanh niên, thành thục ổn trọng, khí thế bức người. Cho dù là đùa cô chơi, ngữ khí rất thèm đòn, cả người cũng toát lên vẻ hững hờ. Nhưng trong lòng Nhạc Tâm, ông ấy là đỉnh cao không thể phá vỡ, cần cô ngưỡng vọng, làm cho chúng thần tiên phải quỳ bái. Thiếu niên ốm yếu thì lại nhỏ yếu đáng thương, khiến cho người ta thương tiếc, không nhịn được suy nghĩ muốn bảo vệ hắn. Lòng Nhạc Tâm thắt chặt, đau đớn, sư phụ cô đã phải chịu khổ rồi.


    "Sư phụ?"


    Nhạc Tâm đã kiềm chế được cảm xúc đang lao nhanh, nhưng vành mắt phiếm hồng vẫn tiết lộ sự kích động và vui sướng của cô. Từ khi hôn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân bị tắt, thứ đè nặng như núi trên người cô nặng nay được trừ khử sạch sẽ, cô bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều.


    Đạo Nhất Tiên Quân nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, ngoại hình biến thành thiếu niên, ngữ điệu của ông cũng non nớt hơn chút.
    Ông giương mắt nhìn Trữ Vệ, bạn trai đáng yêu còn đẹp trai trong miệng đồ đệ, ông bắt đầu đánh giá tỉ mỉ.


    Ánh mắt kia dường như làm lộ ra bản chất, nặng nề rơi xuống người Trữ Vệ. Trữ Vệ lập tức thẳng người, cố gắng duy trì dáng vẻ thản nhiên để mặc ông nhìn. Nhưng ông là sư phụ của bạn gái anh, Trữ Vệ vẫn cực kỳ khẩn trương. Nhạc Tâm bước lên trước một bước, như có như không chắn Trữ Vệ ở sau lưng.


    Đạo Nhất Tiên Quân khinh thường hừ lạnh, đồ đệ lòng có người khác như bát nước hắt ra ngoài, lại còn chắn? Cũng không nhìn xem chiều cao kia của mình có thể chắn được bạn trai thân cao chân dài hay không? Thiệt thòi người sư phụ này còn rộng lượng tha thứ, không so đo với cô.


    Một đám thần tiên trước mắt vừa kính sợ vừa khâm phục. Không hổ là thiên tài của tiên giới, hồn đăng tắt rồi lại sáng, chết lại sống, từ xưa đến nay, ngoại trừ tộc Phượng Hoàng cũng chỉ có một mình Đạo Nhất Tiên Quân làm được.


    Lúc này, những thần tiên ở lại phần lớn là tiên hữu có quan hệ tốt với Đạo Nhất Tiên Quân. Các thần tiên chán ghét ông đã sớm rời đi, họ còn lâu mới thèm ở lại chỗ này hỗ trợ đập cấm chế.


    Đạo Nhất Tiên Quân phất phất tay với bọn họ, cười nhạt: "Mọi người, đã lâu không gặp."


    Đám bạn chí cốt vây quanh, thân thiện ân cần thăm hỏi. Nhưng đối với dáng vẻ lúc này của Đạo Nhất Tiên Quân, bọn họ ăn ý không hỏi nguyên nhân, —— cũng đã nhỏ yếu đáng thương như vậy, hỏi lại cho ông ấy đau lòng hay gì?


    Đỉnh cao cường đại của tiên giới ngày xưa, nay biến thành nhóc đáng thương. Ý muốn bảo hộ trong lòng bọn họ bị kích phát, rất nhanh, loại ý muốn bảo hộ này đã có đất dụng võ.
    Bởi vì nghe nói Thiên Đế mang theo hàng ngàn hàng vạn thiên binh thiên tướng tới.


    Thiên Đế tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên ốm yếu của Đạo Nhất Tiên Quân, không hề giấu đi vẻ mặt đắc ý. Hừ, càn rỡ nhiều năm như thế, cho dù ngươi có thể Niết Bàn trùng sinh như Phượng hoàng thì sao, ông ta muốn giết Đạo Nhất ở thời khắc hắn yếu đuối nhất, khiến hắn không còn cơ hội khôi phục đỉnh cao ngày xưa.


    Đánh rắn đánh bảy tấc, giết địch nhắm  thời cơ.


    Thiên Đế không nói nhảm thêm, sai thẳng thiên binh thiên tướng vũ khí chĩa vũ khí vào Đạo Nhất Tiên Quân. Tầm quan trọng của thời gian đối với Đạo Nhất Tiên Quân không cần nói cũng biết, thêm một khắc, hắn sẽ hồi phục thêm một chút tiên lực, cũng khó đối phó hơn một chút.


    "Thiên Đế, ngươi làm gì vậy?" Có thần tiên bước lên chất vấn.
    Thiên Đế: "Hoặc là tránh ra, hoặc là cùng chết!"
    "Ta đếm đến mười."
    Bạch Hòa tiên tử nghiêm nghị nói: "Ngươi muốn giết người vô tội sao? Đạo Nhất Tiên Quân làm sai chỗ nào?"


    Thiên Đế thờ ơ: "Hắn còn sống chính là sai! Một, hai,..."


    Nhạc Tâm thở dài, cô trông mong lâu như vậy, thế mà sự phụ trở về lại biến thành gà yếu. Dù sao cũng là sư đồ, coi như sư phụ biến thành gà yếu, cô cũng không có lý do vứt bỏ ông. Ai muốn giết ông thì phải bước qua xác cô trước. Cô quyết tâm, sau đó nâng mắt nhìn Trữ Vệ. Cô thích anh biết bao. Anh là người mà cô muốn sống cùng chăn, chết cùng huyệt, bây giờ cô lại phải chết cùng sư phụ. Nhạc Tâm lại ghét bỏ nhìn sang Đạo Nhất Tiên Quân, người kia bày ra vẻ mặt vô tội.


    "Bắc Hòa, anh mang Trữ Vệ đi đi." Cô truyền âm cho Bắc Hòa.
    Trữ Vệ giữ tay cô, giờ phút này anh lại có thần giao cách cảm với cô: "Anh không đi, nếu em dám vứt bỏ anh, anh hận em cả một đời."


    Chẳng phải chỉ là chết thôi sao? Có thể chết cùng người mình yêu cũng là chuyện may mắn trên đời này.
    "Ba, bốn..."
    Nhạc Tâm không nỡ để Trữ Vệ chết. Lòng Trữ Vệ rất rõ ràng sự do dự của cô, anh cầm tay Nhạc Tâm thật chặt, nói cho cô biết quyết tâm không muốn đi của anh.


    Hai người nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong đó.
    Đạo Nhất Tiên Quân xem say sưa ngon lành, ngón tay ông vô thức xoa mấy lần, thiếu thứ gì đó —— nếu ít hạt dưa đậu phộng hoặc là hoa quả khô thì tốt, vừa ăn vừa hóng chuyện càng hay nha.
    "Năm, sáu..."


    Nhạc Tâm hiến khi do dự, kỳ thật lúc cô đồng ý đưa Trữ Vệ lên tiên giới, thì nên nghĩ đến cục diện bây giờ. Đáng tiếc cô bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, mà trong lòng còn hy vọng có một phần may mắn, mới khiến cho cô lâm vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan bây giờ. Được rồi, thời gian gấp gáp, cứ đi một bước nhìn một bước đi. Cô kéo Trữ Vệ đến gần Đạo Nhất Tiên Quân, bảo hộ hai người ở sau lưng.


    Bạch Hòa tiên tử đứng sóng vai với Nhạc Tâm.
    "Bảy, tám..."
    Càng ngày càng nhiều thần tiên đứng ở phía trước Đạo Nhất Tiên Quân, bọn họ im lặng giằng co với thiên binh thiên tướng, thần sắc cứng cỏi.
    "Chín..."


    Ánh mắt phẫn hận của Thiên Đế không hề che giấu, Đạo Nhất Tiên Quân còn sống chính là sai, những này không biết tốt xấu thần tiên trợ giúp Đạo Nhất Tiên Quân càng sai, hôm nay ông ta tất phải diệt cỏ tận gốc bọn họ. Ông ta đường đường là Thiên Đế, mới là người nói một không nói hai trong tiên giới này. Bọn họ không nên chất vấn quyết định của ông ta, càng không nên chống lại mệnh lệnh của ông ta. Nếu bọn họ đã lựa chọn đứng ở phía đối lập ông ta, vậy thì đều không cần phải sống nữa.


    "Giết, không tha!"
    Nhưng thiên binh thiên tướng sau lưng không động đậy.
    "Không nghe thấy sao? Giết cho ta!"
    Thiên Đế âm ngoan quát.


    Thiên binh thiên tướng vẫn không động. Một bóng lưng thẳng tắp từ phía sau bọn họ đi ra, vẻ mặt hắn cực kỳ lạnh nhạt nhìn thiên đế, dường như xem kỹ, lại tựa như đang tính toán
    "Phụ thân" hắn đến gần Thiên Đế: "Ngài muốn giết ai?"
    Thiên Đế cười lạnh: "Biết rõ còn cố hỏi."


    "Con muốn ngăn cản ta?"
    Tiên Thái tử Phó Dư: "Thật sự muốn giết?"
    Thiên Đế: "Thật sự muốn giết."


    Tiên thái tử Phó Dư cúi đầu, suy nghĩ chỉ trong một chớp mắt, hắn nhìn về phía Thiên Đế, ánh mắt thâm trầm khiến cho người ta nhìn không thấu: "Phụ thân, Trầm Hàn cung phong cảnh u nhã, cách xa Tiên cung, hay là ngài và mẫu hậu cùng di cư qua đi?"


    Thiên Đế rút kiếm chỉ thẳng hướng đứa con trai kiêu ngạo nhất của mình kiêu: "Ngươi là muốn làm phản, muốn soán vị?"


    Phó Dư giật giật ngón tay, Thiên Đế cảm giác trường kiếm trong tay nặng hơn ngàn cân, không thể khống chế, tuột tay rơi xuống mặt đất: "Phụ thân nói đùa, chẳng phải ngài cảm thấy không thể tại vị, cho nên tự giác thoái vị sao?"


    Thiên Đế muốn mắng to ranh con bất hiếu, sau đó phát hiện mình không phát ra được thanh âm nào. Sắc mặt ông ta kìm nén đến đỏ bừng, nhưng một chữ cũng nói không ra.
    Phó Dư: "Ngài không nói lời nào nghĩa là đã đồng ý."


    Hắn sai tiên hầu bên người: "Đưa phụ thân ta về cung trước đi."
    Thiên Đế tựa như con rối, bị nhóm tiên hầu dắt đi.
    Chúng thần tiên mặt không thay đổi xem màn hí kịch trước mắt này, bọn họ không buồn cười cũng không muốn khóc, chỉ có thể mặt không biểu tình.


    Chung quy tiên thái tử cũng đã trưởng thành, cánh cũng cứng rắn. Chỉ là hắn sẽ đối đãi với Đạo Nhất Tiên Quân như thế nào?
    Phó Dư vượt qua lớp lớp thần tiên, lãnh đạm gật đầu Đạo Nhất Tiên Quân thân cao như hạc giữa bầy gà: "Chúc mừng Đạo Nhất Tiên Quân."


    Đạo Nhất Tiên Quân gật đầu đáp lại, cũng lạnh nhạt: "Đa tạ Thiên Đế."
    Ánh mắt Phó Dư đảo qua chúng tiên: "Đại điển đăng cơ vào ba ngày sau, mong rằng các vị đúng giờ tham gia."
    "Tất nhiên, tất nhiên..." Có thần tiên đáp lại.


    Sau đó, vẫn là trận thế hai quân đối chọi, nhìn nhau không nói gì, bầu không khí xấu hổ.


    Cô và hắn, đứng ở phía đối lập, nhìn nhau từ đằng xa, cả hai không nói gì. Lòng Phó Dư ngập tràn bi thương, một vị ê ẩm chát chát chát khó mà nói rõ. Hắn biết, đứng tại người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh Nhạc Tâm là bạn trai cô. Giữa các thần tiên, chỉ có mình anh là người phàm, nhưng anh không hề sợ hãi mà vẫn có can đảm đứng cạnh Nhạc Tâm. Phó Dư nghĩ, nếu lúc trước hắn cũng có dũng khí như thế, có lẽ hắn và Nhạc Tâm còn có khả năng ở bên nhau. Thế nhưng hiện tại, hắn biết không thể nào. Cho dù hắn có thực lực trước kia hắn ước ao, không cần phụ thuộc, lợi dụng bất luận kẻ nào, cũng không còn e ngại, kiêng dè bất kỳ kẻ nào, nhưng hắn đã mất đi Nhạc Tâm. Trữ Vệ và Nhạc Tâm, giữa hai người không có bất cứ động tác tay chân nào, chỉ là đứng ở đó, cũng có thể khiến cho người bên ngoài cảm nhận được sự thân mật giữa hai người, từ trường bọn họ tự hình thành, người bên ngoài không dung nhập được.


    Phó Dư thu hồi ánh mắt, phất tay ra hiệu thiên binh thiên tướng rút lui. Hắn quay người, vẫn là bóng lưng thẳng tắp rời đi.
    Nhạc Tâm và quyền lực, hắn lựa chọn thứ sau. Hắn hi sinh tình cảm của mình, lựa chọn con đường quyền thế cô độc. Có lẽ, Phó Dư như thế mới thật sự là Phó Dư.


    Cái tiên giới này mục nát mà sa đọa. Hắn cố gắng lâu như vậy, rốt cục đã được như nguyện đứng ở đỉnh tiên giới, có lực lượng thay đổi tình trạng của tiên giới, vậy hắn nhất định phải dốc sức ứng phó , bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn, cho dù là phụ thân thân sinh ra hắn cũng không được.


    Hắn biết Nhạc Tâm không thích tiên giới hiện nay, vừa hay, hắn cũng không thích. Vậy hắn phải cố gắng để tiên giới biến thành dáng vẻ Nhạc Tâm thích, bình đẳng, tự do, công chính, pháp trị, giống như nhân gian mà Nhạc Tâm thích. Chờ đến khi tiên giới bình yên, khắp nơi ca múa mừng cảnh thái bình, có phải Nhạc Tâm cũng sẽ trở về?


    "Đợi đã..."
    Đạo Nhất Tiên Quân mở lời vàng, gọi Phó Dư sắp lên đảm nhiệm Thiên Đế. Ông không cung kính cũng không nịnh nọt, lấy hộp gỗ chôn dưới lòng bàn chân lên, rót sinh cơ vào trong trái tim, sau đó dùng tiên lực đưa hộp gỗ đến trước mặt Phó Dư: "Đa tạ."


    Phó Dư không quay đầu lại, đón lấy hộp gỗ rồi đi. Nơi trái tim của hắn đã chứa trái tim của tổ tiên, đã không còn chỗ sắp đặt trái tim này, giống như tình cảm của hắn, giống như rất nhiều chuyện.


    Mũi tên đã bắn không thể quay đầu lại, nhân sinh đã lựa chọn thì không thể hối hận, chỉ có thể đi thẳng. Đoạn thời gian trước, người hạ chỉ để Nhạc Tâm không làm thần thổ địa, trở về tiên giới là Thiên Đế. Ông ta định khôi phục lại hôn ước của Nhạc Tâm và Phó Dư, ông ta biết Phó Dư thích Nhạc Tâm nên muốn dựa vào chuyện này để làm lành trái tim Phó Dư. Phó Dư không ngăn cản, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, Nhạc Tâm sẽ không đồng ý trở về, càng sẽ không đồng ý khôi phục hôn ước của bịn họ.


    Bước chân Phó Dư kiên định, càng trầm ổn mạnh mẽ đi trên con đường mà hắn lựa chọn.


    Sau khi Phó Dư mang theo thiên binh thiên tướng rời đi, bầu không khí giưong cung bạt kiếm dần dần tán đi. Các thần tiên lại đôi câu vài lời chuyện trò, bàn luận chuyện Thiên Đế thoái vị. Phó Dư là đứa nhỏ bọn họ nhìn từ bé tới lớn, tính cách và phong cách làm việc của hắn bọn họ đều rất quen thuộc. So sánh với thiên đế bảo thủ, thiển cận và nhu nhược lấn yếu sợ mạnh, bọn họ càng có khuynh hướng để Phó Dư làm thiên đế hơn. Nhất là khi Phó Dư không chỉ có khả năng quản lý tiên giới, còn có cả thực lực. Bọn họ tin là dưới sự lãnh đạo của Phó Dư, tiên giới sẽ cải cách, đổi mới, diện mạo rực rỡ hoàn toàn khác biệt hiện nay.


    Bầu không khí được nới lỏng, họ cũng có tâm tư nói giỡn, bạn già của Đạo Nhất Tiên cười nói: "Đạo Nhất này, ngươi phải nhớ kỹ ân tình chúng ta hôm xả thân cứu giúp ngươi, sau này ngươi nói năng phải lưu tình đấy, ha ha..."


    Thiếu niên ốm yếu phẩy phẩy hạt bụi không tồn tại trên ống tay áo:  "Ta cần ngươi xả thân cứu giúp sao?"
    Ông liếc nhìn đám bạn già chung quanh, ra vẻ không hiểu: "Từ chỗ nào mà các ngươi nhìn ra ta cần các ngươi cứu giúp?"
    Bộ dáng thèm đòn này..


    Thật sự là đã lâu không gặp!
    Các thần tiên: "..." Rất muốn đánh hắn một trận.
    Nhưng nhìn dáng vẻ yếu đuối này của hắn lại không xuống tay được.
    Bọn họ hoài nghi nhìn Đạo Nhất, đây là bí quá nên sĩ diện ra vẻ bí ẩn, hay là... Muốn ăn đòn thật?


    Chẳng lẽ không thể nhìn bề ngoài mà đoán người, tiên cũng thế, Đạo Nhất Tiên Quân càng là như thế?


*Một lần nữa giải thích về đại từ để trỏ Đạo Nhất, tại vì chương này thực sự loạn quá. Với góc nhìn của người đồng lứa mình để "hắn", góc nhìn của hậu bối và góc nhìn người thứ ba mình để là "ông" nhaaaaaa.