Nhạc Tâm đột nhiên xuất hiện khiến đông đảo thần tiên lấy làm kinh hãi, bọn họ tự giác nhường ra một con đường, để cô đi tới trước động phủ bế quan
Dù sao, tiếng động qua lớn phát ra từ động phủ có thể có liên quan đến hồn đăng tắt rồi lại sáng lên của Đạo Nhất Tiên Quân, mà Nhạc Tâm lại là đồ đệ duy nhất của Đạo Nhất Tiên Quân.
Tuy các thần tiên bí mật buôn dưa lê, nhưng khi thấy người trong cuộc ở trước mặt, lại duy trì tố chất cực cao, không ai mở miệng đàm luận. Ánh mắt bọn họ giao nhau, có thể hiểu được ý tứ trong mắt đối phương:
"Đây chẳng phải là Nhạc Tâm? Bị Huyền Nhất chân nhân lưu đày xuống thế gian làm thần thổ địa sao lại trở về tiên giới?"
"Thần thổ địa thì không thể về tiên giới à? Huyền Nhất chân nhân đã rơi đài, nghe nói trong đó cũng có bút tích của con bé, trước đó vài ngày Thiên Đế còn từng ra ý chỉ triệu về tiên giới kìa."
"Quả là không ngờ cô ta lợi hại như vậy, nhưng cô ta là đồ đệ Đạo Nhất Tiên Quân tự tay dạy nên thì có thể kém đến đâu?"
"Mà này,thanh niên đi bên người nó là ai? Một người phàm..."
"Người phàm thì thế nào? Rất đẹp trai, đẹp hơn mấy tên nhóc ở tiên giới nhiều!"
"Ngươi câm miệng đi, thật là cái kẻ cuồng nhan sắc!"
"Ngươi cũng câm miệng đi, cái loại kì thị chủng tộc!"
"Hừ, cưỡng từ đoạt lý!"
"Hừ, không thể nói lý!"
...
Trữ Vệ biết mình đến tiên giới, ngoại trừ có thể ủng hộ và làm bạn trên mặt tình cảm cho Nhạc Tâm thì cũng không làm được cái gì. Vì thế anh mãnh liệt yêu cầu Nhạc Tâm biến anh thành người nhỏ bằng ngón cái mang theo trong người, vừa thuận tiện vừa không khiến người khác chú ý. Nhạc Tâm không chịu, anh là bạn trai cô, cũng không phải thứ gì bẩn mắt người, cô đã đồng ý dẫn anh lên tiên giới thì muốn quang minh chính đại đưa đến. Người phàm thì sao? Người phàm ở thế gian ấm áp hơn người ở tiên giới nhiều.
*Giải thích ngoài lề: Chương trước NT có bảo biến nhỏ TV để đưa lên tiên giới, nhưng đó là lúc định lên để xem xét tình hình tiến triển ra sao, còn lúc này là rõ ràng có hy vọng sư phụ cô sống lại, cô có lý do chính đáng để lên tiên giới nên không cần giấu gì cả.
Bạch Hòa tiên tử bước lên đón họ, bà tò mò nhìn Trữ Vệ đang vai sóng vai đi cạnh Nhạc Tâm, nhưng không hỏi nhiều. Lúc này, chỗ này không thích hợp để nói những lời đó, bà hơi lo âu nhìn về phía tiếng đập tường truyền tới, thấp giọng nói với Nhạc Tâm: "Thanh âm này đã phát ra một đoạn thời gian, ta thử qua gọi tên Đạo Nhất nhưng không trả lời."
Hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân đã tắt lại sáng lên, Đạo Nhất quả thật Niết Bàn thành công. Chỉ là vì sao ông nghe được tên của mình mà không trả lời? Là mất trí nhớ hay là trở nên câm? Bạch Hòa tiên tử không đoán ra được, bà chưa từng đoán được Đạo Nhất.
Tiếng đập tường vang lên một hồi, lại ngừng lại. Rất giống đập mệt rồi, tạm nghỉ ngơi.
Nhạc Tâm đi đến trước động phủ, hô một câu: "Sư phụ?"
Bốn phía yên tĩnh, không ai đáp lại.
Cách một hồi, tiếng đập tường lại vang lên.
Nói cũng kỳ quái, tiếng đập tường kia chỉ vang lên ở một góc nào đó trong động phủ. Nhạc Tâm có một suy đoán to gan: Người bị bao vây ở bên trong muốn đi ra, cho nên đang thử đập nát cấm chế?
Cô lại thử gọi vài câu, vẫn không ai đáp lại.
Biết rõ tính nết sư phụ nhà mình, Nhạc Tâm không hề từ bỏ, hồn đăng của sư phụ sáng lên, tức là sư phụ sống lại. Cấm chế của động phủ bế quan chưa mở ra, vậy thì nhất định là sư phụ đang ở trong động. Còn vì sao không để ý bọn họ, dễ giải thích thôi, cấm chế của mình mà mình không mở ra được, chuyện mất mặt như thế sư phụ cô sao có thể thừa nhận?
Chắc chắn là ở bên trong giả câm vờ điếc.
Nhạc Tâm càng nghĩ càng thấy đúng, cô gỡ chỗ chôn hộp gỗ ra, trái tim của tiên thái tử vẫn ở đó, nhưng sinh cơ bên trong còn lại không bao nhiêu, chuyện này khiến Nhạc Tâm càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình.
Vì sư phụ có thể sớm đi ra, hai tay Nhạc Tâm hóa ra một cái búa to, cô tiện tay đưa cho Trữ Vệ một cái, sau đó đi đến chỗ tiếng nện tường phát ra, giơ búa lên đập mạnh xuống.
Nếu làm như thế có thể mở cấm chế, nội ứng ngoại hợp hẳn là sẽ nhanh hơn.
Trữ Vệ-bạn gái bảo làm cái gì thì làm cái đó, ngay cả lý do cũng không hỏi, đập theo Nhạc Tâm.
Long Tú và Bạch Hòa tiên tử nhìn nhau, cũng tự hoá ra búa, bắt đầu đập cấm chế của động phủ.
Bắc Hòa bị cha quản chặt bên cạnh cũng nũng nịu chơi xấu rốt cục thoát khỏi, tham gia đội ngũ đập cấm chế.
Một đám thần tiên đang vây xem không hiểu ra sao: "?"
Không nói một lời đã đập cấm chế, thao tác gì đây?
Mấy thần tiên có quan hệ tốt với Đạo Nhất Tiên Quân không có chuyện gì để làm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cũng biến ra búa để đập cấm chế
Các bạn học từng đánh bài, chơi đùa với Nhạc Tâm cũng chạy qua góp sức đập xuống.
Một đám thần tiên đập cấm chế làm âm thanh có xu thế to dần, nhanh chóng lấn át tiếng đập tường trong động.
Cấm chế bao trùm ngoài động phủ dưới sự tác động của ngoại lực, lực lượng cấm chế bắt đầu tán loạn, mặc dù rất ít, nhưng từng chút từng chút, Ngu Công dời núi, cấm chế kiểu gì cũng sẽ bị đánh phá.
Tiên hầu Thiên Đế phái tới giám thị mọi chuyện vẻ mặt mơ hồ mà nhìn đại quân đang đập cấm chế ở trước mắt, động phủ bế quan yên tĩnh của Đạo Nhất Tiên Quân, sao trong một giây đã biến thành công trường phá dỡ?
Hắn không dám chậm trễ, hoả tốc trở về cung điện của Thiên Đế báo cáo chi tiết mọi chuyện.
Trong lòng Thiên Đế cảm thấy mơ hồ, thật vất vả nhổ đi cây gai Huyền Nhất chân nhân, thế mà hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân lại sáng lên. Ông ta đường đường là Thiên Đế chẳng lẽ trên đầu lại vĩnh viễn bị người khác đè ép? Tuy nói Đạo Nhất Tiên Quân không ngang ngược như Huyền Nhất chân nhân, nhưng Đạo Nhất Tiên Quân còn sống chính là uy hϊế͙p͙ vô hình đối với tộc Thiên Đế.
Không, ông ta không thể chịu đựng.
Tiên hầu: "Việc này cần cáo tri thái tử không ạ?"
"Không, hắn đang bế quan điều tức, việc này không cần báo cho hắn biết."
Thiên Đế bất mãn tiên thái tử, theo ý ông, cứ thế mà giết Huyền Nhất chân nhân là được, Phó Dư thì không đồng ý, nhất định phải công khai thẩm phán, xử phạt theo hình phạt. Thiên Đế mơ hồ phát hiện ra chính kiến của hai người không hợp nhau, nhưng tộc Thiên Đế bây giờ rất cần thực lực của tiên thái tử, trừ phi...
Ông ta lấy lại trái tim trong ngực tiên thái tử.
Lúc Thiên Đế còn trẻ cũng từng nghĩ tới trái tim kia, nhưng ông ta không xác định được hậu quả dùng nó là gì, chưa có ai thử qua. Mà ông ta cũng không có dũng khí móc trái tim của mình ra. Bây giờ, con ông đã thử, tiên lực tăng vọt trở thành người đứng đầu tiên giới, có lẽ, ông ta cũng có thể thử một chút.
Ông ta là Thiên Đế, vốn nên là người đứng đầu tiên giới, bất kể là tiên lực hay là vị trí.
Thiên Đế âm thầm điều khiển thiên binh thiên tướng, để bọn họ canh giữ ở một nơi cách động phủ Đạo Nhất Tiên Quân bế quan không xa, một khi Đạo Nhất Tiên Quân đi ra, họ sẽ lập tức thông báo ông ta.
Đạo Nhất Tiên Quân đã từng bị tắt hồn đăng chắc chắn không thể như thời kì đỉnh phong lúc trước, nếu Đạo Nhất Tiên Quân đang ở lúc suy yếu, ông không ngại để hồn đăng của hắn lại tắt lần nữa.
Thiếu niên Đạo Nhất Tiên Quân Sắc mặt trắng bệch, như Nhạc Tâm phỏng đoán, ông mất trí nhớ, quên mất cách mở cấm chế, lại không thể giống thuận theo khe hở đi ra ngoài như lúc còn là tro. Cấm chế dù lợi hại đi nữa, cũng là tiên lực ngưng thành. Thần tiên khác không mở được vì tiên lực của bọn họ không bằng Đạo Nhất Tiên Quân. Huống chi, cấm chế là Đạo Nhất Tiên Quân lợi dụng linh lực của tiên giới, dùng thuật của tiên để nhốt lại, tiên lực trong đó dồi dào. Cho dù là chính Đạo Nhất Tiên Quân, nếu không biết được cách giải cấm chế mà dựa vào sức lực thông thường thì cũng không thể giải được.
Đạo Nhất Tiên Quân quên mất phương pháp, không giải được cấm chế. Ở trong động phủ quá nhàm chán, nên ông hoá ra cái búa nhỏ, "thùng thùng" gõ lên cấm chế, đập một chút, lực lượng trên cấm chế hơi yếu một chút xíu. Cứ làm như hắn, có lẽ đập ngàn vạn năm có thể phá được cấm chế.
Cũng giống như nước chảy đá mòn.
Thần tiên bị tiếng đập của ông dẫn tới, thử gọi ông: "Đạo Nhất Tiên Quân?"
Đạo Nhất Tiên Quân không để ý tới, ông không nhớ rõ mình tên là Đạo Nhất Tiên Quân, đối với người lạ, oonh trời sinh đã không muốn để ý.
Về sau, Nhạc Tâm gọi "Sư phụ", Đạo Nhất Tiên Quân đã hiểu, là đồ đệ trước kia ở ngoài động phủ kể cho ông nghe về bạn trai vừa đẹp trai vừa đáng yêu, cô còn đưa một trái tim nhỏ chứa sinh cơ trợ giúp ông Niết Bàn. Đạo Nhất Tiên Quân vẫn không đáp lại, tôn nghiêm của sư phụ phải giữ gìn cho tốt, ông không thể để cho đồ đệ biết ông bị vậy trong động phủ ra không được.
Giả chết.
Điều khiến tâm tình của Đạo Nhất Tiên Quân phức tạp là đồ đệ của ông cũng bắt đầu dùng búa đập cấm chế, bạn trai, bạn bè còn thêm một đám thần tiên ngu ngốc cũng làm thế.
Đạo Nhất Tiên Quân: "..."
Đứa trẻ như Nhạc Tâm nghịch ngợm thì thôi đi, đám lão thần tiên sống ngàn vạn năm kia bị sao vậy? Cấm chế này dùng búa là phá được?
Ông chỉ nhàm chán nên đập chơi thôi!
Ngoài động phủ, Nhạc Tâm đập mệt rồi nên dừng lại nghỉ một chút, cô sẽ giúp Trữ Vệ xoa bóp cánh tay cùng bả vai, những chỗ bắp thịt đau nhức. Sợ anh bị đói, Nhạc Tâm còn cố ý trở về cung điện của sư phụ một chuyến, bảo thị nữ chăm sóc cô ngày xưa chiếu theo một ngày ba bữa của thế gian đưa cơm đến cho Trữ Vệ ăn.
Có thần tiên tốt bụng, sợ đưa cơm như thế phiền phức nên cầm một viên Tích Cốc đan tới cho Trữ Vệ ăn, có thể bảo đảm anh mười ngày nửa tháng không đói bụng.
Nhạc Tâm lại từ chối, cô không muốn Trữ Vệ chịu tội.
Cô cười đùa: "Ta sợ dinh dưỡng không đầy đủ..."
Trữ Vệ nở nụ cười với cô, nụ cười kia vẫn ngây ngô mà xấu hổ, y hệt dáng vẻ năm đó vừa thấy đã yêu Nhạc Tâm.
Các thần tiên chung quanh cảm giác mình ăn phải thức ăn cho chó trong truyền thuyết, ngọt ngấy.
Đập cấm chế một thời gian, các thần tiên không còn căng thẳng như ban đầu nữa, bọn họ tốp năm tốp ba cười cười nói nói, còn cảm thấy rất hứng thú hỏi chuyện giữa Nhạc Tâm và Trữ Vệ. Biết được Trữ Vệ là bạn trai Nhạc Tâm kiếm ở thế gian, bọn họ tuyệt không ngoài ý muốn, lại hỏi gia đình và công việc của Trữ Vệ cộng thêm các chuyện ở thế gian.
Chỉ cần không phải đối mặt với Nhạc Tâm, Trữ Vệ luôn luôn bình tĩnh mà thong dong. Anh nho nhã lễ độ, lại tiến lùi có độ, bị một đám thần tiên thích buôn dưa lê như các bà cô các chú các bác ở thế gian vây quanh hỏi chuyện, khoé môi Trữ Vệ mỉm cười, lấy ra thực lực của tổng giám đốc bá đạo khi nói chuyện với khách hàng, không ân cần quá mức cũng không lạnh nhạt lắm, hỏi gì đáp nấy, chân thành mà khẩn thiết, dùng gia giáo và tố chất tốt đẹp thu được sự nhất trí tán thưởng của đông đảo thần tiên.
"Tinh mắt đó!" Bọn họ nhao nhao nói với Nhạc Tâm.
Bắc Hòa tội nghiệp bị chen sang một bên, nhưng ba Trữ của hắn chưa quên hắn, kéo hắn tới, lại giới thiệu công việc ăn mukbang của Bắc Hòa ở nhân gian.
Các thần tiên không thể tin: "Như thế cũng được sao?"
Bắc Hòa suýt thì tức phát khóc, hắn làm việc dựa vào thực lực và sức lực của hắn, sao những ánh mắt kia lại không tin hắn như vậy? Bắc Hòa vuốt tay áo, không để ý ánh mắt cảnh cáo của ba mình, không ngừng nói về sự nghiệp và ước mơ tương lai của hắn, cần phải để bọn họ biết sự thần thánh và tiền đồ vô lượng của sự nghiệp ăn mukbang. Các thần tiên hết sức hứng thú, vây hắn vào giữa.
Trữ Vệ di dời tai hoạ thành công nhẹ nhàng thở ra, các thần tiên quá nhiệt tình, anh chống đỡ không được. So với nói chuyện phiếm với bọn họ, anh muốn ở cạnh Nhạc Tâm hơn.
Nhạc Tâm nghiêng đầu cười với anh, Trữ Vệ ngượng ngùng đỏ mặt.
Sau khi trở về tiên giới, Nhạc Tâm mặc lại trang phục ở tiên giới. Quần áo phức tạp, tóc đen thật dài, trang sức và kiểu tóc xinh đẹp như mỹ nhân trong phim cổ trang. Nhạc Tâm trang điểm như vậy khiến Trữ Vệ đã nhìn lại muốn nhìn thêm. Tiên nữ Nhạc Tâm, giờ phút này đã có hình dáng cụ thể trong mắt Trữ Vệ.
Bạn gái anh thật là xinh nha, thổi đến nổ tung luôn!
So với bên ngoài náo nhiệt, Đạo Nhất Tiên Quân lại một người vắng lặng, ông nghe thanh âm bên ngoài, lạnh mặt tức giận, kia là bạn trai của đồ đệ ông, con rể nhà ông. Ông còn chưa hỏi, dựa vào cái gì mà đám thần tiên không liên qua kia đã hỏi trước rồi? Quá đáng, người đầu tiên khảo sát Trữ Vệ phải là người sư phụ này mới đúng.
Ông hung ác đập cấm chế, lực lượng của cấm chế lại tán loạn một chút xíu.
Đạo Nhất Tiên Quân đang phụng phịu chợt dừng lại, trong đầu ông có cái gì lóe lên, ông… hình như nhớ lại cách mở cấm chế rồi.