Nếu Sở Vân nói dối, thật sự không có ý nghĩa. Vạn Độc Vương thoáng suy nghĩ, liền hiểu ra đạo lý này.
Điều này khiến nàng không thể không thừa nhận, người thanh niên trước mắt này, trong nhận thức của nàng, là một thiên tài ưu tú tuấn kiệt, có một không hai.
Năm nay mười tám tuổi, đã tu hành đến Hầu cấp. Đồng thời gần như các hạng mục đều toàn năng. Được Tinh Châu công nhận là đại sư trên bảy hạng mục. Từ xưa đến nay, loại thành tích này, ngoại trừ Tam Hoàng Tứ Đế ra, còn có ai có thể đạt tới?
- Có lẽ, sau này người thanh niên này thật sự có thể vượt qua Vương giả, đạt tới Đế cấp, thậm chí Hoàng cấp?
Bỗng dưng, ý niệm này hiện lên ở trong đầu Vạn Độc Vương, thật lâu không biến mất.
- Không được, người thanh niên này ưu tú như thế, việc chọn rể lại vội tới mức lửa sém lông mày. Cho dù sau này Uyển Nhi không hạnh phúc, ít nhất cũng có thể được hắn che chở, áo cơm không lo, được người tôn trọng. Thôi, thôi, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, cũng là truyền thống trong Tinh Châu. Lão thân vốn còn muốn Uyển Nhi làm chính thê, nhưng hiện tại xem ra, làm bình thê cũng có thể chấp nhận được.
Vạn Độc Vương càng muốn, càng xem Sở Vân dựa vào bài bảng, càng phát giác được không có Sở Vân không được.
Nàng có trí tuệ Vương cấp, biết hiện tại không thể cưỡng cầu, lập tức thay đổi sách lược, nhìn Sở Vân nhẹ giọng nói:
- Một khi đã như vậy, vậy lão thân mời ngươi giúp một chuyện. Lấy danh nghĩa Vô Song, tham gia kén rể lần này. Ngươi yên tâm, không cần ngươi chịu trách nhiệm. Chỉ cần ngươi cởi bỏ khúc mắc cho Uyển Nhi, khiến nàng thoát khỏi Nhân Ngư Đảo là được. Ôi, lão thân đã bước nửa chân vào quan tài, sẽ xuống mồ. Bình sinh chỉ có một lo lắng cuối cùng, chính là tôn nữ Uyển Nhi. Sở Vân công tử, coi như ngươi giúp lão thân một việc, lão thân van cầu ngươi.
Sở Vân lộ vẻ xúc động.
Người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình?
Tuy rằng tính tình Vạn Độc Vương kỳ quái, nhưng đại nạn buông xuống, muốn bảo vệ Uyển Nhi, loại tình cảm này khiến người ta cảm thấy chua xót.
Với thân phận Vương giả của nàng, lại mềm giọng khẩn cầu Sở Vân trợ giúp. Giờ phút này, trong mắt Sở Vân, nàng đã không là một vị Vạn Độc Vương khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, mà chỉ còn là một lão bà bà đáng thương.
Lúc trước Sở Vân từ chối, là không muốn cưới một nữ tử mà không có tình cảm đối với nàng. Nhưng hiện tại, tính chất sự việc đã xảy ra biến hóa. Hắn chỉ là giúp một lão nhân sắp chết hoàn thành tâm nguyện, cứu vớt một thiếu nữ gặp phải bất hạnh.
- Ôi, tiền bối nói đến mức này, trong lòng vãn bối cũng rất buồn. Vãn bối được tiền bối ưu ái, cũng tặng cho bảo thạch mật môn. Lần này nếu không đáp ứng, rất không hợp tình hợp lý. Chuyện này, vãn bối có thể giúp. Tuy nhiên vãn bối không thể đột nhiên rời đi. Chuyện này cần nói rõ với những người khác.
Sở Vân thở dài một hơi, cuối cùng gật đầu nói.
Hắn đi ngay, ngồi thẳng, chuyện này sẽ phải nói cho Thư Thiên Hào biết, cũng sẽ thẳng thắn nói với Kim Bích Hàm.
- Đây hẳn là điều nên làm. Tuy nhiên ngươi phải đi nhanh về nhanh. Lão thân ở chỗ này chờ ngươi.
Vạn Độc Vương gặp Sở Vân cuối cùng cũng đồng ý xuống, trong lòng mừng thầm.
- Tiểu tử, ngươi còn quá non. Trí tuệ lão thân thâm hậu hơn nhiều so với ngươi. Trước tiên dẫn dụ cho ngươi dẫn đáp ứng, sau đó cho ngươi dây dưa không rõ, đến khi chân lún sâu trong bùn, cuối cùng gạo nấu thành cơm! Ôi, vì lo nghĩ cho hạnh phúc Uyển Nhi, lần này lão thân đành phải đóng vai người ác một lần vậy.
…
Năm nay Vũ Văn Uyển Nhi mười sáu tuổi.
Ở trên Nhân Ngư Đảo, mười sáu tuổi đã không còn nhỏ, là lúc nói chuyện hôn nhân. Nếu vượt qua tuổi này, vẫn không kết hôn, sẽ suốt đời không được lập gia đình. Đây là truyền thống của Nhân Ngư Quốc truyền lại từ mấy vạn năm trước.
Truyền thống này, vốn đã dần dần bị quên lãng. Nhưng hơn mười năm qua, từ khi Nhân Ngư Vương chấp chính, ban bố pháp lệnh, lại truyền thống này lại một lần nữa được nhặt lên, thậm chí phát dương quang đại. Hiện nay trên Nhân Ngư Đảo, những thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, cũng đã bắt đầu vạch kế hoạch kết hôn. Thiếu nữ mười sáu tuổi, trong quan niệm của dân trên Nhân Ngư Quốc đã là gái lỡ thì.
Điều này cũng không phải là do nền chính trị hà khắc của Nhân Ngư Vương, mà là do tình hình đặc trưng của Nhân Ngư Đảo.
Nhân Ngư Đảo âm thịnh dương suy, dân cư không nhiều. Những đứa trẻ được sinh ra ở đây, mười đứa trẻ thì có đến tám, chín là nữ, chỉ có một hai đứa trẻ mới là nam. Những năm trước kia, dân cư Nhân Ngư Đảo thậm chí xuất hiện nữ tử nhiều hơn nam tử, về lâu về dài, ắt dân cư phải điêu tàn, nước không ra nước, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nhân Ngư Vương khởi xướng truyền thống này cũng vì không có cách nào khác. Hàng năm nàng đều đã cử hành đại hội chọn rể mang tính chất cả nước, thu hút thanh niên tuấn tài ở nơi khác, tiến đến cưới thiếu nữ ở Nhân Ngư Quốc.
Nữ tử Nhân Ngư Quốc nổi tiếng xinh đẹp trong Tinh Châu. Cùng với nữ tử ở An Định Quốc, được gọi là song bích Tinh Châu, mỗi người mỗi vẻ. Hàng năm, đều có lượng lớn người trẻ tuổi ngàn dặm xa xôi tới Nhân Ngư Đảo biểu diễn tài hoa của mình, để có thể cưới mỹ nhân của Nhân Ngư Đảo.
Từ trước tới sau Nhân Ngư Vương đã ban bố nhiều pháp lệnh, cổ vũ người trẻ tuổi tha hương sinh sống trên Nhân Ngư Đảo. Đương nhiên, nếu muốn cùng vợ rời đi, phía Nhân Ngư Quốc cũng không bắt buộc.
Nhưng yêu cầu chắc chắn muốn sinh ra ít nhất hai người con trai, giao cho phía Nhân Ngư Quốc nuôi nấng. Quốc sách này đã được thi hành hơn mười năm, Hiện nay, dân cư Nhân Ngư Đảo tăng trưởng thịnh vượng. Nhưng dù vậy, chung quy là bởi vì nền tảng Nhân Ngư Quốc bạc nhược, hiện nay vẫn là tình trạng người ít đất nhiều.
Trong lòng không muốn, Nhân Ngư Vương vẫn nghiêm khắc yêu cầu, ngay cả huyết mạch trong gia tộc mình cũng phải thi hành theo quốc sách này, nếu không dân chúng sao có thể phục?
Bởi vậy, tuy rằng Vũ Văn Uyển Nhi là thân phận vương tộc, nhưng hiện nay đã tới mười sáu tuổi, vẫn phải tham gia chọn rể.
- Sau lần chọn rể hôm nay, ta sẽ lập gia đình sao? Từ nay về sau, sinh sống với một nam tử hoàn toàn xa lạ? Hoặc là chung sống hạnh phúc đến lúc răng long đầu bạc, hoặc là tôn trọng nhau như khách, hoặc là giống như bạn đường...
Đi trong hành lang hoàng cung qua chỗ ngoặt, trong lòng Vũ Văn Uyển Nhi cũng cảm thấy mờ mịt trước tương lai của mình.
Nàng mặc váy dài màu lam, thanh tú thanh nhã giống như trăng sáng Giang Nam, bước nhỏ nhẹ nhàng, tuyệt đẹp giống như đi ra từ trong bức họa hoa hạnh trong mưa xuân.
Suối tóc đen tuyền, được búi đơn giản, cho dù là tham gia kén rể, trên búi tóc cũng không có bất kỳ trang sức châu ngọc gì, thể hiện tác phong mộc mạc của chủ nhân.
Nàng trang điểm thoáng qua, mắt giống như ánh trăng trong sáng. Cái mũi tinh xảo, môi mọng đỏ sáng bóng. Làn da của nàng trắng nõn nà, vô cùng mịn màng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ngọc thể như phát ra ánh sáng, thật giống tiên tử lạc phàm trần.
Dáng người nàng thướt tha, thanh tú thanh nhã, tản ra khí tức của người có gia giáo, cũng một cảm giác bồng bềnh không thể bắt bắt, lại mang mác sầu.
Ba năm trước đây, nàng bất ngờ gặp được Vạn Độc Vương. Vạn Độc Vương kinh sợ khi thấy dung mạo của nàng tương tự với dung mạo của mình khi còn trẻ. Sau khi ngầm tra xét giải thích hồi lâu, lúc này mới biết, thì ra nàng chính là tôn nữ ruột của mình.
Đây là một kỳ ngộ. Cũng bởi vậy Vũ Văn Uyển Nhi biết đến thân thế thực sự của mình.
Cuộc sống lặng lẽ của nàng cũng vì thế đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đại nạn của Vạn Độc Vương buông xuống, nên vô vàn sủng ái đều đặt cả vào nàng.
Vì lần kén rể này, Vạn Độc Vương từng vô số lần khuyên bảo, nhưng Vũ Văn Uyển Nhi lại kiên trì như thế.
Nàng có lý do và chấp nhất của mình.
Vạn Độc Vương nghĩ nàng muốn báo đáp đối với ơn bồi dưỡng của Nhân Ngư Vương, tuân theo truyền thống vạn năm của Nhân Ngư Quốc. Thật ra suy nghĩ thật sự trong lòng nàng, là không muốn bởi vì mình khiến Vạn Độc Vương và Nhân Ngư Vương đối kháng. Nhân Ngư Vương đã nuôi nấng nàng lớn lên. Vạn Độc Vương và nàng có quan hệ huyết thống. Nàng bị kẹp ở giữa, tình nguyện hy sinh mình, cũng không muốn thấy
hai người này bị thương hoặc tử vong.
Giống như Vạn Độc Vương than thở, nàng thật sự rất lương thiện.
- Nghe nói chưa, những người tham gia kén rể lần này có không ít tuấn tài trẻ tuổi.
- Ừ, nghe nói đại phủ chủ Lãnh Mạc Danh công tử của Yến Vương Kiếm Phủ, Quỷ Lệ công tử của Cửu U thành, Tiểu vương tử Mông Phi của Mông Nguyên quốc, Thiếu
bang chủ Tôn Viêm của Dung Nham Bang, đều tới tham gia đại hội kén rể Vương tộc lần này.
- Bốn vị công tử này, là tứ đại đứng đầu năm nay. Thật muốn có thể kết thành lương duyên cùng một người trong số bọn họ. Nếu vậy, coi như ta chết cũng cam lòng.
- Ôi, theo thực lực chúng ta, xem như không cần mơ tưởng. Trong đại hội kén rể, không chỉ có thanh niên tuấn kiệt muốn tỷ thí với nhau. Ngay cả chúng ta cũng phải thể hiện được tài nghệ của bản thân. Đến lúc đó, tam công chủ dòng chính, lục công chúa, cùng với
mười ba công chúa nhất định sẽ đứng đầu danh sách, phong thái vượt người. Tứ đại công tử, nào có thể tới phần chúng ta.
- Sao, phía trước không phải Uyển Nhi tỷ tỷ sao. Thật khéo, ở trong này cũng được tỷ.
Một đám thiếu nữ, oanh thanh yến ngữ từ phía sau chạy lại.
Vũ Văn Uyển Nhi quay đầu lại, dịu dàng cười, lập tức như lê hoa nở rộ, tươi mát thoát tục, khiến cả hành lang đều sáng ngời. Nàng dùng giọng điệu dịu dàng, khẽ nói:
- Chào các vị muội muội. Thật ra gặp nhau cũng là điều tất nhiên. Ta cũng phải tham gia kén rể lần này.
Thấy Vũ Văn Uyển Nhi tươi cười thanh lệ, trong mắt các thiếu nữ đều không hẹn mà cùng dần hiện ra một chút ghen tị.
- Ai nha, ta nhớ ra rồi. Năm nay Uyển Nhi tỷ tỷ đã mười sáu tuổi, khó trách muốn tới tham gia kén rể.
- Lại nói, sao Uyển Nhi tỷ tỷ vẫn ăn mặc bình thường như vậy. Đây chính là đại hội kén rể vương tộc mỗi năm chỉ có một lần. Cho dù trang điểm thêm một vài trân châu hoặc là trâm ngọc cũng tốt nha.
- Tuy rằng nói chọn rể, chúng ta đều phải đeo mặt nạ, giấu khuôn mặt. Nhưng trang phục trâm ngọc đều là những thứ mặt nạ không che giấu được. Đây là cách chủ yếu để chúng ta thể hiện được sức hấp dẫn của mình! Nếu không được chọn, vậy hậu quả không thể
lường được.
Các thiếu nữ đều líu lo nói chuyện với nhau.
Vũ Văn Uyển Nhi khẽ lắc đầu, cười yếu ớt nói:
- Quanh năm ta cũng không dùng mấy thứ kia. Hơn nữa, cho dù là không được chọn cũng không sao. Vũ Văn Uyển Nhi vẫn là Vũ Văn Uyển Nhi. Ngược lại cuộc sống sẽ an ổn không còn phải thay đổi.
- Hi hi, Uyển Nhi tỷ tỷ, chúng ta đi trước một bước, trước khi tham gia kén rể phía trước, còn phải tạm thời lại bổ sung thêm trang sức.
- Đúng vậy, đúng vậy, Uyển Nhi tỷ tỷ nhanh lên. Kén rể là chuyện đại sự.
Ánh mắt các thiếu nữ đều lóe sáng.
- Ừ, vậy gặp lại trong buổi kén rể vậy.
Vũ Văn Uyển Nhi gật đầu.
Các thiếu nữ vội vàng cáo từ, như một trận gió, dời đi trước mắt cô.
- Không thể tưởng tượng được, Vũ Văn Uyển Nhi cũng tới tham gia chọn rể lần này! Lần này thảm rồi. Cầm kỳ thư họa nàng đều tinh thông mọi thứ, còn là đại sư bồi thực (nuôi trồng yêu thực). May mắn là trong buổi kén rể sẽ phải đeo mặt nạ, che giấu dung mạo thật. Nếu không, chỉ sợ danh tiếng của tam công chúa cũng phải bị nàng cướp đi. Truyện Tiên Hiệp
- Tam công chúa, lục công chúa, mười ba công chúa chỉ có ba người đứng đầu. Công tử lại có bốn vị. Vốn còn có chút hy vọng xa vời, còn lại một vị công tử. Ôi, vận khí của ta thật sự là quá kém. Lúc này, Vũ Văn Uyển Nhi lại xuất hiện. Chúng ta không còn cơ hội nào nữa rồi.
- Đây là chân nhân không lộ tướng a. Vốn tưởng tính tình nàng yếu đuối không thích tranh đua. Thật không ngờ, tâm tư thâm sâu như thế, đặc biệt nắm bắt cơ hội lần này để ra tay.
- Hừ, các nàng nghe vừa rồi nàng ta trả lời tâm cao khí ngạo. Nàng nói vậy là nói mát. Không chừng trong lòng đang đùa cợt chúng ta.
Trong gió truyền đến tiếng bàn tán của các thiếu nữ, Vũ Văn Uyển Nhi nghe thấy, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy chua sót.
Vì sao nói thật tình, cũng khiến cho các nàng hiểu lầm như vậy chứ? Tuy nhiên, thôi đi. Cho tới nay, bên cạnh mình không phải đều đầy rẫy những hiểu lầm như vậy sao...
Làm gì phải đi giải thích đây? Đây chỉ cái nhìn của người khác thôi. Ta chỉ cần là chính mình.
Mình thật sự chấp nhận không được chọn, suốt đời không lấy chồng, làm bạn với hoa cỏ, hầu hạ nãi nãi chính là một chuyện rất hạnh phúc.
Đối với tình yêu, trong lòng Uyển Nhi cảm thấy sợ hãi và mờ mịt, càng có một sự mong chờ xa xôi.
- Mau vào đi thôi, nàng là người cuối cùng. Đây là mặt nạ của nàng. Một khi đeo vào, cũng chỉ có thể do lang quân của mình tháo xuống. Nếu nàng lạc tuyển, Vũ Văn Uyển Nhi, nàng phải đeo mặt nạ này cả đời. Hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên cố gắng biểu hiện cho tốt.
Tới đại sảnh, Vũ Văn Uyển Nhi nhận mặt nạ do nhân viên có liên quan đưa cho. Mắt đẹp đảo qua, phát hiện các vị trí gần như đã kín cả, chỉ còn lại góc một chỗ ở trong góc tối.