- Chỉ là trong thời gian ngắn nhất, đây cũng là giới hạn cuối cùng có thể làm được. Sau đó, chính là chờ đợi khai quốc đại điển, nghênh đón Lục Kình Vương, chiến đấu với người thần bí! Hừ, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Sở Vân ta cũng không sợ hãi trước khiêu chiến.
Trong Hỏa Đức Thành, Sở Vân nhìn lên trời sao, thở dài một hơi, lại hít sâu một hơi, ánh mắt như đao như kiếm.
Nhưng đúng lúc này, tiên nang bên hông hắn chấn động.
- Ủa? Sao lại thế này?
Sở Vân vừa mới mở tiên nang ra, chỉ thấy một đạo bạch quang bắn ra, hóa thành một cánh cửa đứng ở giữa không trung.
Chính là tiểu bảo thạch mật môn do Vạn Độc Vương đưa tặng cho hắn lúc trước.
Ông!
Ngay sau đó, bảo thạch mật môn run lên, ánh sáng màu xanh ngọc phát ra lộng lẫy.
Vạn Độc Vương vẫn là toàn thân mặc hắc bào, từ trong quầng sáng màu lam bước đến.
- Sở Vân, ngươi theo ta đến Nhân Ngư Đảo, cưới tôn nữ ta.
Vạn Độc Vương nói.
- Sao?
Sở Vân kinh ngạc.
- Tình huống khẩn cấp, vì hạnh phúc của tôn nữ ta, ngươi phải cưới ngay. Không cưới cũng phải cưới.
Giọng điệu Vạn Độc Vương tương đối cương quyết.
Trong kế hoạch ban đầu của Sở Vân, cái bảo thạch mật môn này, là một trong những chuẩn bị của hắn. Không đến thời điểm bất đắc dĩ, sẽ không sử dụng.
Bởi vì hắn vẫn không hiểu được, vì sao Vạn Độc Vương đối với mình dường như có vài phần ưu ái, lại thêm vài phần kính trọng.
Con người làm bất cứ chuyện gì cũng có mục đích. Mục đích Vạn Độc Vương tiếp cận của chính mình là gì? Nguyên nhân đưa tặng mình tiểu bảo thạch mật môn là gì?
Sở Vân không thể làm rõ được điểm này. Nếu nói là hướng dẫn hậu bối, đó là phong cách của Tửu Hào Vương. Vạn Độc Vương thần bí cổ quái, tuyệt đối không sẽ chơi như vậy.
Hắn tuyệt đối không ngờ được, khi hắn nhìn lên bầu trời đêm, trong lòng đầy tâm tư, chuẩn bị đối kháng với cường địch, tiểu bảo thạch mật môn lại tự mở ra. Vạn Độc Vương tới trước mặt hắn, câu đầu tiên nói ra, lại là muốn Sở Vân đi cưới tôn nữ của bà ta làm vợ. Còn là bộ dạng ngươi không đáp ứng, ta cũng phải ép.
Điều này quả thực là kỳ lạ, không thể tưởng tượng được!
Ngay cả Sở Vân đã trải qua kiếp trước, thấy biến không sợ hãi, cũng ngây ra, trong thời gian ngắn cũng không tiếp nhận được.
- Tiểu tử kia, ngươi thật có phúc. Lần đó trong nhóm người ở thế giới Long Môn, tôn nữ ta có thiện cảm đối với ngươi nhất. Ngươi cưới nàng làm vợ, thật sự là tiện nghi cho tiểu tử thối nhà ngươi. Việc này không nên chậm trễ, mau đi cùng ta thôi.
Vạn Độc Vương nói.
- Vạn Độc Vương tiền bối, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Sở Vân nheo mắt, thầm nghĩ lui về phía sau một bước. Trong phút chốc hiểu được động cơ của Vạn Độc Vương. Khó trách được lúc trước mình nghĩ nát óc cũng không đoán được. Bởi vì động cơ này thật sự không thể tưởng tượng nổi Vạn Độc Vương lại muốn chọn một rể hiền cho tôn nữ của nàng!
Chờ một chút, Nhân Ngư Đảo?
Trong các đại quốc đảo ở Tinh Châu, Nhân Ngư Đảo vô cùng đặc biệt. Diện tích của nó, chỉ thuộc hàng thứ ba trong Tinh Châu, nhưng đã có thực lực của quốc đảo nhất lưu.
Chủ yếu vẫn bởi vì, thế hệ trước của Nhân Ngư Đảo có Nhân Ngư Vương trấn giữ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Thể chế của Nhân Ngư Đảo, khác hẳn khác với quốc đảo khác. Coi trọng nữ nhân.
Ngược lại, địa vị của nam nhân không bằng nữ nhân.
Những năm gần đây, tuy rằng quốc chủ đảm nhiệm Nhân Ngư Vương, ẩn dật không ra ngoài nhưng trên quốc sách ngoại giao lại dứt khoát hẳn hoi, mỗi một năm đều tổ chức chọn rể. Để những thiếu nữ thanh xuân trong vương tộc lấy chồng bên ngoài. Thế lực ở khắp Tinh Châu đều tiến tới xin cưới. Cứ như vậy trong hơn mười năm, địa vị của Nhân Ngư quốc trong Tinh Châu, cũng càng ngày càng được củng cố, có thể nói là phát triển không ngừng.
Mọi việc đều có lợi có hại, loại thông gia chính trị, nhìn chung đều vì đại cục, bỏ qua cái tôi.
Những công chúa ngư quốc này không có quyền tự do lựa chọn người yêu. Sau khi lấy chồng, tất nhiên cuộc sống của phần lớn bọn họ cũng không thoải mái. Thậm chí có thể nói là một bi kịch.
- Như vậy xem ra tôn nữ Vạn Độc Vương, hẳn là cũng một nhánh trong gia tộc Nhân Ngư Vương, bị đẩy lên đài làm quân cờ cho đám cưới chính trị. Ý định của Vạn Độc Vương chính là để ta đi xin cưới tôn nữ của nàng, tránh tương lai có thể có bi kịch phát sinh.
Trong nháy mắt, trong lòng Sở Vân phát sáng, hiểu ra ý đồ của Vạn Độc Vương.
Nhưng trong lòng lại chợt nảy sinh một nghi hoặc mới.
Suy cho cùng, giữa Vạn Độc Vương và Nhân Ngư Vương có quan hệ gì? Lấy thực lực Vương giả của Vạn Độc Vương, hoàn toàn có thể cưỡng ép mang tôn nữ của nàng đi, làm gì phải tuân thủ theo quy của đã của Nhân Ngư Vương? Trong đó ắt phải có ẩn tình!
Đường của Sở Vân chính là nhân đạo, đối với nắm chắc nhân tâm, có thiên phú thần vận khác thường, điều động trí tuệ Hầu cấp cao giai, thoáng suy nghĩ, phát hiện sâu trong chuyện này có điểm kỳ quái.
- Ngươi còn đang do dự điều gì? Chuyện tốt này, là ngươi tu luyện tám đời mới có phúc phận này. Ngươi giúp lão thân việc này, phiền phức của Lục Kình Vương, lão thân thay ngươi ngăn cản.
Thấy ánh mắt Sở Vân lóe lên, không lập tức đồng ý, giọng điệu Vạn Độc Vương cũng có phần lạnh lùng.
Tôn nữ mình nhu thuận động lòng người, tính cách dịu dàng. Sở Vân có thể lấy được nàng, là vận khí của Sở Vân. Người bình thường ước còn không được.Thật không ngờ, lần này mình chủ động tiến đến, tên tiểu tử thối trước mắt này, lại không nể mặt mình, còn có bộ dạng do dự.
- Nếu không phải tuổi thọ của lão thân sắp hết, đại nạn buông xuống, không còn nhiều thời gian chăm sóc cho Uyển Nhi, Nhân Ngư Vương chính là kẻ đối đầu với lão thân năm xưa, nếu lão thân thật sự mang Uyển Nhi đi, ắt sẽ tạo thành cuộc chiến Vương giả, liên lụy Uyển Nhi. Quan trọng nhất chính là, tính tình Uyển Nhi rất hiền thục, là người trung thành mãnh liệt đối diện gia tộc, cho rằng lấy chồng bên ngoài là cống hiến cho gia tộc. Cho dù hy sinh hạnh phúc bản thân, cũng muốn đền đáp công ơn bồi dưỡng của gia tộc. Ôi, con bé ngốc này thật sự là quá thiện lương...
Nghĩ đến đây, Vạn Độc Vương âm thầm thở dài không ngớt, lại nhìn Sở Vân, lập tức lại càng thêm tức giận.
Từ khi Sở Vân thúc đẩy tu vi của Lục Dục Tâm Ma Hạt lên Kiếp Yêu năm trăm vạn năm, đối với tâm tình biến hóa của bất luận kẻ nào, đều có một loại cảm ứng mơ hồ.
Thêm đường của hắn là nhân đạo, nỗi lòng phập phồng của Vạn Độc Vương, hắn đều có thể cảm giác rõ ràng.
Nhưng cho dù phải đối mặt với sự tức giận của Vương giả, hắn cũng muốn nói rõ:
- Vạn Độc Vương tiền bối, xin tiền bối thứ cho chuyện này vãn bối không thể làm được.
- Hẳn tiền bối cũng đã sớm biết được, vãn bối và đương kim Quốc chủ Đôn Hoàng quốc tình đầu ý hợp, sớm đã có đối tượng của mình, sao có thể thay đổi được? Không nói đến tu vi của tiền bối, tiền bối cũng nữ nhân, hẳn trong lòng biết rõ ràng: một nữ tử gả cho nam nhân không thương nàng, đây tuyệt đối là một bất hạnh. Tiền bối muốn tôn nữ nhà mình, gặp phải bất hạnh như vậy sao?
Vạn Độc Vương nghe xong lời này, chỉ cảm thấy tức giận tăng vọt, trong lòng cố kìm nén, nghĩ thầm:
- Ta ngàn dặm xa xôi, đưa tôn nữ Uyển Nhi cho tiểu tử này, hắn lại còn ra sức khước từ, không chịu nhận! Uyển Nhi nhà ta không nổi trội sao? Lại không lọt vào mắt của ngươi! Còn bất hạnh gì đó, đương nhiên lão thân biết hôn nhân chính trị hầu như đều là bất hạnh. Nhưng lão thân có biện pháp nào?
- Lão thân cũng không phải không từng khuyên can. Đã tận tình khuyên bảo, nhưng đứa nhỏ này, chính là suy nghĩ rất bảo thủ. Ôi, khổ cho lão thân, trước lúc sắp chết, bất ngờ biết được mình còn có một đứa tôn nữ như vậy. Cho dù lão thân có tu vi Vương cấp, nhưng trên phương diện này, cũng có lòng mà không có sức...
Vạn Độc Vương thầm thở dài một tiếng thật sâu, giọng nói có phần hòa hoãn, nhìn Sở Vân nói:
- Tiểu tử thối ngươi nói như vậy, lão thân càng nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa. Đối mặt với đại địch Lục Kình Vương, ngươi không sợ chọc giận lão thân khiến lão thân gây khó dễ với ngươi, cũng không bị mê hoặc, toàn tâm toàn ý đối với người trong lòng mình. Nói thật, trong thiên hạ biển người mênh mông, cũng không có nhiều nam nhân như ngươi. Nếu ngươi đối với Uyển Nhi của lão thân cũng như thế, vậy Uyển Nhi cũng nhất định sẽ hạnh phúc. Khi đó lão thân phải chết, cũng yên tâm.
Sở Vân khẽ lắc đầu:
- Mấy ngày nay, vãn bối đã có tâm lĩnh ngộ nhân đạo. Khi một người có thể đối diện với thế giới, vậy hắn có thể còn sống sót. Khi hắn đối mặt với chính mình, vậy hắn có thể sống một cách chân chính. Khi lão tiền bối đưa ra yêu cầu này, ở trong lòng vãn bối liền xuất hiện bóng dáng Kim Bích Hàm. Tôn nữ tiền bối, tất nhiên là nhân trung long phượng, thiên chi kiều nữ. Phàm là nam tử trên thế gian, đều sẽ động tâm. Vãn bối nói không động tâm, đó là giả.
- Đây là một sự mê hoặc rất lớn. Nếu vãn bối đáp ứng tiền bối, không chỉ ôm được mỹ nhân về, còn tạo được mối quan hệ với Nhân Ngư Vương cùng với tiền bối hai vị Vương giả. Đối với hoàn cảnh khốn cùng của Thư Gia hiện nay, là một loại trợ giúp rất lớn. Nhưng nếu vãn bối muốn khuất phục sự mê hoặc này, trong lòng khó có thể đối mặt được với bóng dáng Kim Bích Hàm. Cũng chính là không thể đối mặt với mình, thẹn với bản thân mình. Như vậy sao còn mặt mũi nào sống trên đời, đối mặt toàn bộ thế giới?
Nói tới đây, bỗng nhiên thân hình Sở Vân chấn động, linh quang trong cơ thể tỏa ánh sáng, hồn phách cũng lưu chuyển không thôi, nảy sinh một đạo vận không nói rõ được.
Khi hắn từ chối đề nghị của Vạn Độc Vương, xác định được lòng mình, muốn đối mặt với bản thân mình, không hổ thẹn với chính mình, cảnh giới của hắn, cuối cùng đã đạt tới đại viên mãn.
Vốn vẫn trong cảnh giới nhân đạo Hầu cấp đỉnh phong, lúc này liền đạt tới Hầu cấp đại viên mãn!
Nam nhân tốt, phải chống lại được mê hoặc. Nữ nhân tốt, phải chịu được tịch mịch.
Không phải Sở Vân sợ sau này Kim Bích Hàm biết được, mà không đối mặt được với sự tra hỏi của nội tâm mình. Hắn muốn khuất phục hiện trạng, bởi vì sắc đẹp hoặc là áp lực của cường địch, đi ngược với lòng mình sao?
Không có khả năng!
Lúc trước, Trữ gia cầu thân, Trữ Y Y nổi tiếng xinh đẹp truyền khắp Chư Tinh Quần Đảo, hắn lại từ chối ngay tại chỗ.
Sau đó, trong lễ tang của Thiết Ngao, Trữ Y Y chủ động yêu thương, Sở Vân cũng không tiếp nhận.
Bởi vì trong lòng hắn, đối với Trữ Y Y không có tình yêu. Không yêu mà làm việc đó chỉ là sự sỉ phục đối với bản năng và dã tính của thân thể, đi ngược lại lòng mình.
Nếu là Đa Tình Vương, có lẽ sẽ vui vẻ nhận. Nhưng Sở Vân Đều không phải là Đa Tình Vương, suy nghĩ thực sự trong lòng hắn cũng hoàn toàn khác với Đa Tình Vương.
Kiếp trước đau khổ, kiếp này hăng hái, khiến Sở Vân vượt lên trên phàm tục, khám phá hồng trần, dùng ánh mắt lạnh lùng, nhìn rõ cuộc đời chỉ là hư ảo.
Hắn tuyệt đối không tính thỏa hiệp với thế giới, càng tuyệt đối không thỏa hiệp với mình.
Hữu tình trong lòng hắn, tự nhiên bừng bừng phấn chấn. Nghĩa phụ gặp nguy hiểm, hắn có thể mạo hiểm liều chết, nghĩ cách cứu viện. Nhờ đó, tình duyên của Kim Bích Hàm và hắn, cũng tích lũy tới hỏa hậu, tự nhiên trở thành như vậy.
Hắn cũng không thỏa hiệp, nhưng cũng mù quáng liều lĩnh. Ở thời điểm thích hợp, hắn cũng sẽ lựa chọn nhượng bộ. Và hiệp ước với Tiên Nang Vương chính là như thế.
- Người này có ngộ tính không tầm thường! Hắn mới tấn chức Hầu cấp được bao lâu? Không ngờ đã đạt tới cảnh giới Hầu cấp đại viên mãn. Không biết hắn là lựa chọn con đường gì, lại phù hợp với tinh thần ý chí hắn như thế.
Hầu cấp đại viên mãn, nếu lại tiến thêm một bước, chính là cảnh giới Vương cấp!
Cảm nhận được khí tức của Sở Vân đột nhiên tản mát ra, trong lòng Vạn Độc Vương chấn động, sóng cuộn biển gầm, khiếp sợ trước thành tích của Sở Vân.
Qua ánh mắt của Sở Vân, nàng cảm nhận được một sự kiên định, một loại hào quang nhân đạo. Sự tức giận của nàng đột nhiên biến mất. Bởi vì giờ phút này nàng đột nhiên nhận ra, trên thế giới này không có bất kỳ điều gì, có thể khiến người thanh niên trước mắt này thỏa hiệp. Hắn làm bất kỳ việc gì, đều là xuất phát ra từ nội tâm, tuân theo ý chí của chính mình.
- Nếu ngươi không muốn, lão thân cũng không ép ngươi.
Vạn Độc Vương không thể không nhượng bộ một bước.
- Tuy nhiên lão thân cũng không thể ngồi nhìn Uyển Nhi bị gả cho một kẻ tầm thường, tài trí bình thường, khiến cả đời bất hạnh. Sở tiểu tử, ngươi không phải có huynh đệ tốt tên là Vô Song sao? Gần đây hắn đã gây ra ồn ào huyên náo. Ngươi gọi hắn đến, hắn cũng miễn cưỡng lọt vào mặt của lão thân.
- Cái này...
Sở Vân nháy mắt mấy cái, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
- Làm sao vậy? Chút việc nhỏ đó ngươi cũng không đồng ý giúp sao?
Giọng nói Vạn Độc Vương lại trầm xuống, lạnh như băng.
- Cũng không là vãn bối không muốn giúp. Mà là…
Sở Vân chắp tay, lắc đầu cười khổ nói.
- Mà là thân phận thực sự của Vô Song, thật ra chính là vãn bối. Vãn bối vì quyền giao lưu không ràng buộc của người xuất sắc, nên đi mạo danh bí mật tham gia đại hội Thư viện. Vô Song và Sở Vân, đều là vãn bối.
- Cái gì, tiểu tử ngươi chính là Vô Song?
Vạn Độc Vương cao giọng, ánh mắt lại thay đổi, bao hàm tình cảm kinh sợ, chấn động, thưởng thức, hoài nghi vân vân.