Trong nội tâm của hắn lập tức nhận định, Sở Vân ở chỗ này muốn cái gì, đóng gói rất tỉ mỉ. Sở Vân nhận lấy, biểu lộ bình tĩnh, đem đây thừng Thiết Đằng, đeo lên đầu vai. Trên lưng là Khảm Sơn Đao, trong tay cầm Hương Hòe Một Côn. Còn thuốc trị thương và Vô Vị Phấn, hắn bỏ vào trong lòng.
Nhân viên cửa hàng càng nhìn càng không đúng, rốt cục nhịn không được, cẩn thận dò hỏi, nói:
- Công tử, ngài còn muốn mua những vật khác không?
- Không cần.
Vẻ mặt Sở Vân lạnh nhạt.
Trong chốc lát, thân thể nhân viên cửa hàng cứng đờ, thiếu chút nữa con mắt trong hốc mắt rớt ra, hắn phiền muộn muốn thổ huyết, vừa định làm ồn ào, bỗng nhiên ngoài ý muốn nhìn thấy lúc Sở Vân thu dọn đồ đạc, lộ ra Tuyết Sa trong túi.
- Tuyết Sa! Ta không nhìn lầm chứ?
Trong lòng của hắn chấn động.
Chợt, vội vàng hỏi:
- Công tử, không biết muối biển trong túi của ngài có bán không?
Sở Vân cười lạnh một tiếng, liếc hắn một cái thật sâu, quay người rời đi.
- Công tử, ai, công tử, ngài... Đợi một chút a!
Sở Vân cũng không quay đầu lại, tình cảnh buổi sáng tái diễn lại một lần nữa. Nhân viên cửa hàng đuổi theo ra khỏi cửa hàng, nhưng lại không phát hiện ra thân ảnh của Sở Vân.
Hắn thất hồn lạc phách đi trở về cửa hàng, bỗng nhiên thân hình run lên, nhìn thấy người trước mặt, thất thanh nói:
- Ah, chưởng quầy, ta...
Chưởng quầy của Thiên Bảo các một thân thịt mỡ, trong hai mắt nhỏ lóe ra tinh quang. Hắn nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ gầy của tên nhân viên cửa hàng, trên mặt dữ tợn, run giọng nói:
- Hừ, ngươi đúng là thông minh quá nên bị thông minh hại! Cho mười người đuổi theo, đuổi theo bắt tên tiểu tử kia, âm thầm mà làm. Lão tử muốn túi Tuyết Sa kia, hiểu chưa?
Sắc mặt nhân viên cửa hàng tái đi, run rẩy nói:
- Chưởng quầy, đây chính là người Thư gia a.
- Thư gia, hắc! Một tháng sau, còn có Thư gia sao?
Chưởng quầy hạ giọng, cười âm hiểm. Trong chốc lát dáng cười thu liễm, trừng mắt nhìn nhân viên cửa hàng, gầm nhẹ nói:
- Còn không đi mau?
- Đúng, đúng!
Nhân viên cửa hàng té *** té đái, hoảng sợ lui ra. Một lát sau, hắn dẫn theo mười tên tráng hán, vừa cho người đi tìm hiểu, vừa đi theo lộ tuyến của Sở Vân, lặng lẽ theo đuôi.
Thư gia đảo là một hòn đảo có thành quách, Hàm Diên ngư thôn nằm ở phía đông của hòn đảo. Mà ở trung ương hòn đảo, là một khu rừng rậm tĩnh mịch. Trong rừng rậm có một núi lửa vô danh. Đây chính là nơi Sở Vân cần đến.
Hắn ra khỏi làng chài, đi về phía tây, người đi đường càng ngày càng thưa thớt, thảm thực vật càng thêm tươi tốt. Lúc này đã gần chạng vạng tối, mặt trời ngã về tây. Ánh nắng chạng vạng giống như lụa, từng bầy chim chóc bay về rừng, bay qua đỉnh đầu Sở Vân, trên không trung đảo vòng một cái thật ưu nhã, giống như đang lưu luyến chào từ biệt mặt trời trên bầu trời.
Sở Vân đưa mắt nhìn quanh, hắn có thể nhìn thấy hình dáng của ngọn núi lửa vô danh kia. Sắc thái tĩnh mịch đen kịt, đứng sừng sững ở sâu trong cánh rừng nhiệt đới. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của hắn nhìn mây trôi, chìm vào trong hồi ức kiếp trước.
Ấp trứng yêu thú, đầu tiên cần phải lựa chọn địa điểm chính xác. Ở kiếp trước, Sở Vân lầm tưởng trứng yêu thú của mình là trứng Hỏa Hồ, cho nên phải chọn một nơi có tính nóng. Sau khi thăm dò được ngọn núi lửa vô danh, hắn giống như nghé con không sợ cọp, dứt khoát tiến vào trong cánh rừng rậm này.
Vận khí của hắn rất tốt, trời xui đất khiến thế nào, có thể né tránh được rất nhiều yêu thú săn mồi trong rừng, cuối cùng tiến vào ngọn núi lửa vô danh, thành công ấp nở trứng Thiên Hồ. Nhưng vì trứng Thiên Hồ xuất hiện vết rạn, có nhiều tinh khí bị tiết ra ngoài, cho nên Thiên Hồ sinh ra, đã cực kỳ kém cỏi. Biểu hiện tương đương với Hỏa Hồ, sau đó trải qua một thời gian dài, Sở Vân mới phát hiện ra chân tướng. Nhưng khi đó, muốn vãn hồi, đã quá muộn.
Ở kiếp trước, dụng tâm của Thư phu nhân độc ác. Trước dùng một túi Địa Sát Thạch Tệ làm Sở Vân nhục nhã, chọc giận hắn. Sau đó thừa cơ "Quang minh chính đại" giáo huấn Sở Vân, trong quá trình ẩu đả với bốn tên ngự yêu sư, tỉ mỉ "Chiếu cố" trứng Thiên Hồ trong ngực Sở Vân. Sau đó trứng Thiên Hồ xuất hiện đầy vết rạn, lúc này bọn chúng mới chịu thu tay.
Nhưng ở kiếp này, sau khi Sở Vân trọng sinh, bình tĩnh tiếp nhận túi Địa Sát Thạch Tệ này, hơn nữa thành công nhìn thấu âm mưu quỷ kế của Thư phu nhân. Hiện tại trứng Thiên Hồ nằm trong lồng ngực của hắn, hoàn hảo không tổn hao gì, tinh khí Tiên Thiên không tiết ra ngoài chút nào, viên mãn bóng loáng.
- Thực sự là chờ mong ah!
Vừa nghĩ tới ấp một quả trứng Thiên Hồ hoàn hảo, Sở Vân tự chủ xiết chặt hai nắm đấm, tim đập rộn lên, trong ánh mắt lóe lên quang mang kì dị.
- Kiếp trước tiếc nuối, ta sẽ đền bù từng chuyện! Không chỉ việc ấp trứng Thiên Hồ, ta còn muốn trong lễ trưởng thành, dùng tư thái khôi thủ, thông qua Tam đại khảo hạch. Không làm lão đa thất vọng!
Lão đa trong miệng Sở Vân, chính là nghĩa phụ Thư Thiên Hào. Thư Thiên Hào có công ơn nuôi dưỡng, bảo vệ hắn. Sở Vân cũng rất kính yêu hắn.
Trên thực tế, hắn muốn đường đường chính chính đánh bại Thư Đại, Thư Nhị, ý nghĩa không chỉ có thế.
Cướp lấy bài danh đệ nhất trong khảo hạch, sẽ được đề cử hiền tài, tiến nhập Thiên Ca thư viện.
Thiên Ca thư viện, nó nổi danh nhất trong hải vực, Thánh Địa bồi dưỡng ngự yêu sư. Hàng năm, bọn họ đều phái đạo sự ra, đến mỗi hòn đảo thu thiếu niên được đề cử nhập học.
Kiếp trước Sở Vân dị thường hướng tới Thiên Ca thư viện, nhưng lại bị Thư phu nhân ám toán, cho nên mộng tưởng bị nghiền nát. Từ đó về sau bị buộc rời đi, không thể không trà trộn vào trong đám người ở tầng dưới chót, lăn lộn gian nan, lãng phí rất nhiều thời gian tốt đẹp.
Kiếp này!
Con đường nhân sinh của mình đã trở lại vạch xuất phát.
Sở Vân âm thầm nắm chặt hai nắm đấm, tiến vào Thiên Ca thư viện, có tác dụng rất lớn đối với đại kế của hắn. Truyện Sắc Hiệp
Trọng sinh, sau khi tiếp nhận sự thật này, trong lòng Sở Vân có rất nhiều nghĩ cách. Công tác chuẩn bị đã nghĩ ra rất nhiều dã tâm. Đây là chuyện thường tình của con người.
Hiện tại hắn muốn làm, chính là nắm chặt tất cả cơ hội tốt, đền bù tiếc nuối của kiếp trước, thực hiện dã tâm của kiếp này.
- Hảo nam nhi, phải tung hoành thiên hạ, chiến tận hào hùng, nhận hết phong quang của thế gian! Ta có trí nhớ của hai mươi năm, thiên hạ đại thế ở trong lòng ta. Cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Trong lòng của hắn kích động, bước chân không ngừng lại, dần dần tiến vào trong rừng rậm.
Một lát sau, men theo dấu vết, nhân viên cửa hàng và ánh mắt hung ác của mười tên tráng hán, đứng ở rìa rừng rậm.