- Tiểu tử hỗn đản, tính tình bướng bỉnh giống hệt nghĩa phụ của ngươi.
Lão Hồng Thương không có tức giận, ngược lại cười ha hả. Hắn là lão binh của Thư gia đảo, từng theo theo nghĩa phụ Sở Vân chinh chiến sa trường. Trong lòng của hắn rất tôn kính nghĩa phụ của Sở Vân.
- Đến đây, đi theo ta.
Giống như kiếp trước, lão Hồng Thương dẫn Sở Vân ra phía sau cửa hàng. Từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi, đưa cho Sở Vân.
- Lấy đi, để dành phòng thân.
Trong lòng Sở Vân ấm áp, dù biết bên trong là vật gì, nhưng vẫn như cũ hỏi lại:
- Hồng Thương gia gia, trong này là cái gì?
Lão Hồng Thương cũng không như tiền thế, bảo trì thần bí. Mà là cười nói:
- Ngươi mở ra nhìn xem, nếu nhận ra được, lão già ta sẽ thưởng cho ngươi một túi Địa Sát Thạch Tệ.
Sở Vân mở miệng túi ra xem xét, lập tức kinh hô nói:
- Tuyết Sa!
- Ồ? Không ngờ ngươi lại nhận ra.
Lão Hồng Thương hơi kinh ngạc, Tuyết Sa là tài liệu hi hữu, trên thị trường rất ít gặp. Dù là ngự yêu sư có thâm niên, lúc bình thường nhìn thấy Tuyết Sa giống như muối biển. Hắn vừa định truy hỏi Sở Vân làm sao lại biết, sau đó lại nhìn thấy hắn vừa cười, vừa mở bàn tay ra, duỗi ra trước mặt mình.
- Được rồi, tiểu tử, ngươi lại làm cho ta giật mình.
Lão Hồng Thương cười ha hả, từ trong lồng ngực móc ra một túi thạch tệ, đặt trong tay Sở Vân.
Đưa tay cầm cái túi, sắc mặt Sở Vân khẽ biến, trong cái túi này có ít nhất là năm mươi Địa Sát Thạch Tệ. Thậm chí hắn đoán được, đây chính là tiền hàng mà lão nhân trước mặt vất vả bán muối mới có được.
Trong nội tâm cảm động, nhưng hắn không cự tuyệt, cất cái túi vào trong lòng. Trước mắt hắn cũng cần tài chính, sau này quật khởi, nhận ơn một giọt nước báo đáp bằng cả một dòng sông.
- Đúng rồi, nhớ đi tìm Kiều lão hầu tử, còn có lão Ngư Vương. Bọn sẽ có thứ tốt cho ngươi.
Trước khi đi, lão Hồng Thương nhìn Sở Vân, nhắc nhở một cách thần bí.
Trong lòng Sở Vân biết rõ, âm thầm buồn cười, nhưng trên mặt vẫn hiện ra một thần thái mờ mịt, sinh ra biểu lộ chờ mong. Không phải là do hắn cố ý lừa gạt lão Hồng Thương, mà giống như ôn lại chuyện xưa, xuất hiện một tư vị và hứng thú khác.
Kiều lão hầu tử và lão Ngư Vương, đều có quan hệ chiến hữu với lão Hồng Thương. Họ thường xuyên lui tới với nhau, lão Hồng Thương mở một cửa tiệm bán muối, là một nhà bàn muối trong thôn. Kiều lão hầu tử trồng một cánh rừng Đồng Dừa, dựa vào bán quả dừa mà sống. Lão Ngư Vương chính là ngư dân, dựa vào một đầu yêu thú già nua Hải Tri Chu phun lưới bắt cá, gian khổ sống qua ngày.
Sở Vân mất cả tiếng đồng hồ, liền tìm ra bọn họ. Gần đây có một đoạn thời gian rời khỏi Thư gia thành, sinh hoạt trong làng chài, cũng nhận được sự chiếu cố của ba lão nhân này.
Gieo trồng một cánh rừng Đồng Dừa ở phía nam làng chài, trên Thư gia đảo có một loại Thụ yêu cực kỳ bình thường. Tính tình ôn hòa, cao tới ba trượng. Trên mỗi thân cây có ba quả Nãi Gia quả, mười lăm Đồng Linh quả. Chưa bao giờ nhiều hơn, cũng chưa bao giờ ít hơn. Trong đó, Nãi Gia quả có thể làm thương phẩm, Đồng Linh quả ngoài tư cách làm đồ chơi cho tiểu hài tử ra, còn lại không dùng được.
Ở nơi này, Kiều lão hầu tử trồng một cánh rừng Đồng Dừa, sống rất nghèo khó. Nhưng dù vậy, hắn vẫn luôn cho Sở Vân một túi nước Nãi Gia quả còn tươi.
Ở phía đông của thôn là bờ biển, lão Ngư Vương ở trong một gian phòng đơn sơ đến cực điểm. Giống như kiếp trước, Sở Vân nhận được một túi bình ngọc chứa đầy trân châu Lệ (nước mắt). Loại tài liệu này, hi hữu đến cực điểm. Khi biển về đêm, ánh trăng lên cao, ánh trăng và ánh sao hấp dẫn hai chủng yêu thú, kết thành cả đàn cả lũ nổi lên mặt biển, mở vỏ sò ra, trong thời gian thu thập ánh trăng và ánh sao, ngưng tụ dưới thịt của nó thành chất lỏng tinh hoa.
Loại tinh hoa này, nếu gặp lạnh sẽ co lại thành hình dạng trân châu, là những viên trân châu trắng như tuyết. Nếu gặp nóng, liền biến thành trân châu phấn. Chỉ khi thời tiết ôn hòa, mới có thể thu thập được loại dịch châu này.
Bởi vậy có thể thấy được, một bình ngọc chứa đầy trân châu Lệ, khó có cỡ nào, trân quý cỡ nào. Loại tài liệu này, trong làng chài, thậm chí trong Thư gia thành cũng không mua được. Truyện Sắc Hiệp
Sở Vân lẳng lặng ghi nhớ những ân tình này, sau khi cáo từ, lại đến một phiên chợ trong làng chài. Lần nữa giẫm chân đi vào Thiên Bảo các.
- Ai nha, công tử, ngài đã trở lại rồi!
Thời điểm hắn vừa bước vào cửa, tên nhân viên cửa hàng lúc trước, đã reo lên, biểu lộ rất khoa trương, tràn đầy nhiệt tình. Rất nhanh chóng hắn liền tiến đến bên cạnh Sở Vân.
Sở Vân liếc nhìn hắn, cười nói:
- Ta còn nhớ rõ ở chỗ của ngươi có bán dây thừng Thiếu Đằng, Khảm Sơn Đao và Hương Hòe Mộc Côn, chỉ bán mười miếng Địa Sát Thạch Tệ, đúng không?
Nhân viên cửa hàng liên tục gật đầu. Trong lòng của hắn vẫn luôn ghi nhớ sinh ý của Sở Vân, khi Sở Vân đi rồi, trong đáy lòng của hắn không biết đã tự oán trách bao nhiêu lần. Thậm chí còn tát vào miệng mình, chửi mình tầm nhìn hạn hẹp, bỏ nhỏ mà mất lớn.
Sở Vân nhìn hắn, cười ha hả.
Yết hầu của nhân viên cửa hàng nhấp nhô một cái, trong lòng bàn tay không biết vì sao đã xuất ra mồ hôi.
- Không biết ở đây của ngươi có bán thuốc trị thương hay không?
- Sáu Địa Sát Thạch Tệ một bao, thưa công tử.
Nhân viên cửa hàng cẩn thận từng li từng tí đáp.
- Có Vô Vị Phấn không?
- Cũng sáu Địa Sát Thạch Tệ một bao.
- Cho ta năm bao thuốc trị thương, năm bao Vô Vị Phấn, một thanh Khảm Sơn Đao, năm trượng dây thừng Thiết Đằng và một Hương Hòe Mộc Côn. Tổng cộng 30 Địa Sát Thạch Tệ, đúng không?
Sở Vân giống như cười mà không phải cười.
Nhân viên cửa hàng sững sờ, nghênh tiếp ánh mắt trêu tức của Sở Vân. Hắn vừa định nói: rõ ràng là bảy mươi miếng thạch tệ mới đúng, nhưng đột nhiên, trong đầu hiện lên linh quang, trong lồng ngực nhảy nhanh một cái. Khảo nghiệm, đây chính là khảo nghiệm!
- Vâng, công tử, ngài nói đúng!
Nhân viên cửa hàng khôn khéo quá mức, nhận định Sở Vân chưa nguôi cơn tức.
- Tốt, vậy ngươi đóng gói lại cho ta. Sở Vân lấy từ trong túi của Thư Nhị buổi sáng đưa cho, vừa vặn trong túi ba mươi miếng thạch tệ.
Nhân viên cửa hàng chần chờ một chút, hắn biết rõ, nếu như bán, chắc chắn sẽ lỗ vốn. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn đến cái túi, đồng tử của hắn mở to ra, trong lòng kinh hô:
- Cái túi này chế tác rất tinh xảo, còn có một chữ Thư thanh tú. Xem ra vị công tử này, chính là thành viên Thư gia! Đúng vậy! Đúng vậy!