Mưa đã tạnh. Người tôi ướt sũng, hoang mang đi về phòng mình.
Nhưng cách sân khá xa, tôi lại nghe thấy phía sau có tiếng gọi của phụ nữ. “Này, tiểu cô nương bên kia ơi, đúng rồi, chính cô đấy. . . . . . Dương Quách đúng không?”
Tôi nhìn lại, hóa ra là Dương Dương Dương. Cô ấy mặc bộ quần áo màu hồng, đứng trên nền gạch đen ướt sũng sau cơn mưa, xinh đẹp rực rỡ. Nhưng một mỹ nữ thế này sao lại nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: “Cô gọi hộ ta Tiêu Tiểu Vũ tới đây! Hôm đấy bà đây vẫn chưa mắng xong đâu!”
. . . . . . Cô chưa mắng xong nhưng Tiêu Long Vũ đã nổi điên lên rồi.
Tôi xấu hổ, gẩy gẩy tóc còn đang nhỏ nước. Bây giờ tôi đang ướt sũng, chắc trông rất ngốc. “Ờ, mà, Dương tỷ tỷ này, tục ngữ nói tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng làm hỏng hòa khí. Tỷ xem, đây là Kế Môn, tỷ và Tiêu Long Vũ. . . . . . Không, là cái tên họ Tiêu không biết tốt xấu kia. . . . . . Nếu hai người đánh nhau, ngộ nhỡ bị thương thì không hay lắm. Hơn nữa, đại sư huynh lắm mồm. . . . . . Đại sư huynh mà hỏi, vậy. . . . . . Vậy. . . . . . tôi cũng khó ăn nói.”
Dương Dương Dương không chú ý khi tôi nhắc tới Tra Chí Cực thì mặt hơi đỏ lên, im lặng một lát, sau đó có chút buồn bực nói: “Tha thứ cho tên tiểu tử đấy dễ dàng như thế, ta không cam lòng!”
Tôi không biết nên nói gì, đành đứng như trời trồng.
Cô ta lại nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười. “Mà này, đã lâu rồi ta không gặp cô, nha đầu chẳng thay đổi chút nào, vẫn bé tẹo như thế.”
Cách đây mới hơn một tháng thôi, trí nhớ của bà chị kém quá đấy. . . . . . Nhưng chưa để tôi buồn bực xong, chợt nghe thấy Dương Dương Dương khẽ lẩm bẩm: “Chuyện người trẻ tuổi các cô mà cứ làm phiền bà khọm già này. . . . . .”
Nói xong lại ngẩng đầu nhìn tôi. “Cô cũng biết, năm đó khi Tiêu Tiểu Vũ rời khỏi Liên Giáo đã hỏi vay nặng lãi của ta tám lượng bạc. Giờ cả vốn lẫn lãi, tổng cộng là chín vạn tám nghìn bảy trăm tám mươi mốt lượng bạc.”
Tôi gật gật đầu, lại nghe cô ấy nói tiếp: “Giờ ta chuyển nhượng lại cho cô, bảo hắn trả thẳng luôn cho cô nhé?” Giọng điệu cô ấy không có chút hoang mang nào, giống như chỉ đang đưa thịt nướng cho tôi vậy.
Mà cằm tôi lại rơi xuống. Đây có tính là. . . . . . tiền từ trên trời rơi xuống không?
Hơn chín vạn lượng, sợ là cả đời Tiêu Long Vũ cũng chẳng trả hết nổi?
Tôi còn đang thất thần, Dương Dương Dương vỗ vỗ vai tôi. “Tiểu địa chủ cố gắng đòi nợ nha ~~~ Nếu thật sự không đòi được, ha ha, cô biết đấy . . . . . .” Còn chưa chờ tôi phản ứng kịp, cô ấy lại tự lải nhải một mình, “Dương Quá và Tiểu Long Nữ, chắc chắn phải ở bên nhau!”
Tôi lại kinh hãi, nội thương rồi. Cô ấy vừa nói cái gì. . . . . . Dương Quá và Tiểu Long Nữ? ! !
Chẳng lẽ. . . . . .
Tôi túm lấy vai cô ấy, hít sâu nhiều lần, thử hỏi: “Lực Hồng với Vân Đệ, tỷ thấy thế nào?”
Dương Dương Dương ngơ ngác nhìn tôi.
Chẳng lẽ cô ấy cũng xuyên không? Tôi lại hạ giọng hỏi: “Tỷ mua dầu mỏ không?”
Cô ấy chớp chớp đôi mắt to, lại đưa tay lên sờ sờ trán tôi. “Nha đầu, có phải cô ăn nhầm gì không?”
Cô ấy không biết? Trong lòng tôi càng nghi ngờ hơn, hỏi thẳng: “Sao tỷ lại biết Tiểu Long Nữ và Dương Quá?”
“Đương nhiên là. . . . . . Tiểu Vũ nói với ta.”
Tiêu Long Vũ? ! Anh ta. . . . . . Hóa ra anh ta lại là người hiện đại à? !
Tôi khiếp sợ đến mức nội thương, mất một lúc lâu mới ghé sát vào Dương Dương Dương, lắp bắp hỏi: “Dương tỷ tỷ, lúc tỷ mới quen Tiêu Long Vũ . . . . . . Có, có phát hiện ra chỗ nào kỳ quái của anh ta không? Như là. . . . . . Thường xuyên nói những thứ tỷ nghe không hiểu?”
“Lúc mới quen?” Dương Dương Dương xoa cằm nghĩ nghĩ, “Khi đó hắn vẫn còn là một đứa bé, lưu lạc trên đường, nhìn rất giống con gái, ta thấy rất đáng thương . . . . . .”
Không phải cái này. “Vậy Dương tỷ tỷ, tỷ với Nhị sư huynh tôi, có phải. . . . . .” Tôi bật hai ngón tay cái lên dí dí vào nhau.
Léng phéng?
Đôi lông mày của Dương Dương Dương nhíu lại, đập một phát lên đầu tôi. “Tiểu nha đầu nghĩ linh tinh gì đấy? Ta không có sở thích đặc biệt với trẻ con! Thằng nhóc kia ngày trước không phải cũng bị ta đánh cho gào khóc thảm thiết sao? !”
“Nhưng. . . . . . Không phải trước đây anh ta là đệ tử Liên Giáo sao? Chẳng phải hai người ở chung năm năm sao?”
“Ta nào có cái loại đệ tử lừa gạt sư môn rồi chạy trốn như hắn!” Dương Dương Dương ghét bỏ trợn mắt, ghi hận nói, “Lần đó hắn tự ý đuổi theo Dương Phụng, sau đấy ta liền ra thông điệp với sư phụ hắn: Nhìn thấy cái tên vô tình vô nghĩa này lần nào thì đánh lần đấy!”
Trong đầu tôi tưởng tượng ra cảnh Dương Dương Dương đặt Tiêu Long Vũ lên gối, đánh cho lăn lộn. Sau đó tôi tự khinh bỉ mình.
Nói đi nói lại, rốt cuộc cô gái này bao nhiêu tuổi rồi. . . . . .
Tôi đang thầm buồn bực lại thấy Dương Dương Dương nở một nụ cười vô cùng tà ác, kéo cổ tôi lại. “Hừ, trong tay ta còn nắm rất nhiều nhược điểm của thằng oắt kia. Nghe này, nếu hắn không trả tiền hoặc bắt nạt cô, cô chỉ cần nói một từ với hắn, hắn ta sẽ lập tức ngoan ngoãn cho xem.”
Tai tôi lập tức dựng đứng lên.
“Nhớ kỹ, từ này là – Lan Khanh.”
Lan Khanh?
“Là. . . . . . Tên người à?”
Dương Dương Dương cười thần bí, giơ tay lên: “Muốn biết thì tự mình đến hỏi hắn ta đi.”
————
Lúc tôi đi vào sân, Tiêu Long Vũ đang chuyển chậu hoa cất vào khi trời mưa ra ngoài.
Anh ta ngẩng đầu lườm tôi một cái, nhìn thấy quần áo tôi ướt đẫm, tóc còn nhỏ nước toong toong, cau mày. “Đầu óc muội bị cửa kẹp rồi hả ? Ban ngày ban mặt chạy đi tắm mưa?”
Lại nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, ra vẻ vô ý hỏi: “Vừa rồi đi gặp ai mà mặt đỏ vậy.”
Tôi không nói, nhìn anh ta nghịch với chậu cây xương rồng. Lý trí của tôi nói với tôi rằng tại Kế Môn này có hai người không nên dây vào. Một người là sư phụ, người kia chính là cái kẻ nghịch hoa không bình thường trước mặt tôi đây.
Bạn xem, người khác đều thích hoa cỏ xinh đẹp, chỉ có anh ta lại thích trồng loại cây đầy gai nhọn này.
Vì muốn chuyển đề tài, cũng vì muốn làm rõ chân tướng, tôi bước đến trước mặt anh ta, bắt lấy cổ tay anh ta, ngửa đầu thay đổi vẻ mặt hỏi thẳng: “Tiêu Long Vũ, huynh cũng xuyên không đúng không?”
Lông mày anh ta nhíu lại. “Chọc cái gì, ta vẫn cần dùng đấy.”[1]
[1] Chữ xuyên cũng có nghĩa là chọc thủng, xuyên thủng.
Không phải? Vậy sao anh ta lại biết. . . . . .
Không cho tôi nghĩ nhiều, Tiêu Long Vũ liền hất tay tôi ra. Không ngờ dùng nhiều sức quá khiến tôi đang thất thần, loạng choạng ngã về phía sau.
Thấy tôi sắp ngã chấn động não, anh ta lanh tay lẹ mắt bắt lấy tay tôi, kéo mạnh về phía mình. Tôi không kịp tránh, đầu đâm vào. . . . . .
Bốn chậu xương rồng cạnh anh ta. =.=”
Tôi cảm thấy tôi không biến thành Dương Quá thì cũng sắp thành Tạ Tốn rồi. May mà kịp bịt mắt lại, không thì mù thật rồi.
Khóe miệng Tiêu Long Vũ run rẩy nhìn tôi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Muội. . . . . . Sao càng ngày càng ngu đi vậy.”
Tôi thở hổn hển liếc xéo anh ta, ôm cánh tay bị đâm thành Spongebob Squarepant đi về phòng mình. Nhưng đi đến cửa phòng, tôi đột nhiên xoay người phóng chiêu, giết anh ta không kịp trở tay:
“Lan Khanh là ai? !”
Tiêu Long Vũ đưa lưng về phía tôi, im lặng lau lá cây xương rồng. Rất lâu rất lâu sau, lâu đến mức tôi còn tưởng anh ta không trả lời, anh ta mới từ từ xoay người lại.
Anh ta ra vẻ khó hiểu: “Ơ? Sao muội vẫn còn ở đây?”
Tôi: “. . . . . .”
Tiêu Long Vũ, xem như anh lợi hại!
———— tôi là đường phân cách thế giới này thật sự càng ngày càng loạn ————
Ngày hôm sau chính là trận chung kết của đại hội Hoằng Võ. Ngày đầu tiên tôi đã thua như gỗ mục, Tra Chí Cực và Ngụy Ba Như lại ngộ độc thức ăn bỏ thi, cho nên Kế Môn chỉ còn mỗi Tiêu Long Vũ.
Trước khi bắt đầu thi đấu, tôi vẫn còn đang nội thương vì lời tỏ tình ngày hôm qua của Tra Chí Cực, ngồi trên khán đài tượng trưng, cầm lá cờ nhỏ “Kế Môn tất thắng”, lấy tay gẩy nước sơn trên cờ.
Ngay khi tôi sắp gẩy “Kế Môn” thành “Cá Môn”, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng như nước:
“Quách nhi.”
Tôi đi đây. . . . . . Quả nhiên ghét của nào trời trao của đó.
Tra Chí Cực ngồi bên cạnh tôi, cười vô hại lại vô tội với tôi. Dường như anh ta cân nhắc một chút, mới chầm chậm nói: “Chuyện hôm qua. . . . . .”
Hơi thở của anh ta phả lên tóc tôi. Trong nháy mắt kia, tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp anh ta, tôi nhận nhầm anh ta thành Tiểu Cường, khi đó anh ta cũng cười như vậy. Tôi gục đầu xuống, mặt hơi nóng lên.
Tra Chí Cực, chắc chắn anh đã từng xem phim Hồng Kông máu chó rồi đúng không? Chắc chắn là đã xem rồi đúng không?
Tuy khoảng thời gian trước (đã thầm) đề ra mục tiêu “theo đuổi Tra Chí Cực”, nhưng những ai hiểu tôi đều biết…. tôi… chỉ nói đại vậy thôi. . . . . . Đột nhiên hôm qua anh ta lại tỏ tình, làm tôi bỗng có cảm xúc không thể giải thích được, giống như lúc biết mình xuyên không vậy, có chút vui mừng, lại có chút kích động.
Nhưng chuyện đó khác với xuyên không. Khi đó tôi lấy lại bình tĩnh rất nhanh, mà hiện giờ tim tôi đập thình thịch như có con ếch nhảy, đập suốt ngày làm tôi không được yên tĩnh. . . . . . ( người ta đều là nai con chạy loạn, sao chị hai cô lại là ếch. . . . . . Thật sự là chẳng buồn châm chọc cô nữa. . . . . . )
Tra Chí Cực thấy tôi vẫn không nói gì, cứng như cọc gỗ ngồi cạnh anh ta, ánh sáng trong trong đôi mắt dần dần tối lại. Anh ta miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi. . . . . . Ta biết rồi.”
Tôi đang đắm chìm trong cảm xúc ngượng ngùng không thể tự thoát ra được, nghe thấy anh ta chán nản bỏ đi, vội vàng xua tay: “Không phải, muội không có ý đấy. . . . . . Thật ra muội. . . . . . Haizzz, cũng không phải. . . . . .” Tôi rối rắm rất lâu, cảm thấy không có từ nào diễn tả được, cuối cùng vỗ đùi một cái.
“Trời ạ, muội nói này, chúng ta có thể nhảy qua bước này luôn được không? Đây cũng không phải là trọng điểm! Huynh phải có tuệ căn lĩnh ngộ được tinh thần của hội nghị chứ đồng chí!”
Tra Chí Cực không hiểu, ngơ ngác nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng mới đột nhiên bừng tỉnh.
Anh ta vô cùng vui mừng nói: “Quách nhi, muội bằng lòng gả cho ta sao? !”
. . . . . . Vị đồng chí này, anh lĩnh ngộ quá đáng rồi đấy.
Tôi nói cũng không đúng mà không nói cũng không đúng, cứ cười cười với anh ta, đứng lên trốn đi vệ sinh.
Tôi đi lung tung trong đạo trường, bị đám người nhốn nha nhốn nháo chen lấn xem trận chung kết đẩy đi, vô tình đến khu vực nghỉ ngơi của môn phái khác. Tôi tò mò đứng ở cửa nhìn quanh một lát, cho đến khi mọi người đi sạch, mới đột nhiên nhìn thấy một ông chú xa lạ đứng cách đó không xa vẫy tay với tôi.
Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ. Hơn nữa đây còn là một ông chú kỳ quái này có diện mạo rất đáng khinh. Nghĩ đến đây, tôi xoay người đi. Không ngờ ông chú kỳ quái lại lấy một tư thái cực kỳ mạnh mẽ đuổi theo tôi, chặn trước mặt tôi.
Hỏng bét, tôi quên mất, nơi này đều là cao thủ võ lâm. Nếu so sánh với họ, ngoài việc trong đầu tôi hơn họ mấy con thần thú[2] ra thì chẳng dùng được chỗ nào.
[2] Thần thú ở đây chỉ thập đại thần thú – 10 câu chửi lóng của dân mạng TQ.
Ngay khi tôi đang lo lắng cho an toàn của bản thân, ông chú cười ha ha với tôi, hỏi rất lễ phép: “Tiểu cô nương, cô tên là Dương Quách phải không?”
. . . . . . Nếu tôi nói đúng, có phải ông ta sẽ nói một câu “Cô biết quá nhiều” rồi sau đấy giết tôi không?
Nhưng đây là Kế Môn, sư phụ ở đây, ông ta chắn là cũng không dám giết người cướp của đâu. Nghĩ đến đây, tôi thong thả gật đầu.
Không ngờ nụ cười trên mặt ông chú kỳ quái càng tươi hơn: “Tại hạ bị lạc đường, cô nương có thể đưa ta đến võ đài được không?”
. . . . . . Lạc đường cái đầu quỷ nhà ông, chỉ là đi qua mấy cái sân xem trận đấu thôi, cũng đâu phải bắt ông đi bộ vượt Takla Makan!
Nhưng tôi lại không thể tức giận với khách được, đành phải gật đầu, đưa ông ta đến võ đài. Trên đường đi, ông chú nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi: “Cô nương, đệ tử Kế Môn hôm nay tham gia tỷ thí có phải là sư huynh của cô không?”
Tôi bước nhanh hơn, ậm ờ một tiếng.
“Cô cảm thấy anh ta thế nào?”
Tôi cảm thấy Tiêu Long Vũ như thế nào?
Tôi nhíu mày nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Huynh ấy là tên lưu manh ngày nào cũng bắt nạt tôi, sớm muộn gì trung niên cũng sẽ bị hói đầu, còn bị xuyên không nữa .”
Vẻ mặt ông chú như “Tôi hiểu mà”, mỉm cười: “Đánh là thân mắng là yêu, cô phải tin Tiểu Long Nữ vô cùng yêu cô! Dương Quá và Tiểu Long Nữ, chắc chắn sẽ ở bên nhau mà!”
Tôi hóa đá rồi.
Tôi khốn khổ quay đầu lại, thấy ông ta giơ bản ‘Thần Điêu Hiệp Lữ’ chép tay lên trước mặt tôi.
“Dương cô nương, tại hạ là người vô cùng sùng bái cô!” Ông chú hớn hở nói, “Đúng là một câu chuyện khiến người đọc cảm động đến rơi nước mắt! Nhiều ngày nay, ngày nào ta cũng phải đọc một lượt mới cảm thấy cuộc sống tràn ngập hi vọng. A! Đến cả cụt tay như Dương Quá còn có được tình yêu rung động tâm can như thế, khiến con tim cô đơn 43 năm vì đẹp trai có một không hai như ta cũng không khỏi dấy lên được ngọn lửa thanh xuân hừng hực!”
【 Kỳ hoa tiểu kịch trường no. 3】
Dương Quách: Hôm nay Máy Ép Trái Cây tỏ tình với gia, còn tặng gia một quyển sách ( xoay vòng ).
Cái tên họ Tiêu không biết tốt xấu kia : Sách gì? Xuân Cung Đồ? Hay là BL độc hại? Cha con? H nặng?
Dương Quách: . . . . . . Sao đầu anh đen tối thế hả! Các bạn nhỏ đọc không hiểu thì không cần nghiên cứu đâu. . . . . . Đọc sách bài tập toán thôi!