Khi tôi vác đôi mắt khóc sưng húp trở về khán đà, trận đấu đã đánh sắp xong rồi. Hôm nay Kế Môn chỉ có mỗi trận của tôi, Tra Chí Cực, Tiêu Long Vũ, Ngụy Ba Như đều chưa đến lượt.
Trận đấu cuối cùng là Liên Giáo với Thiểu Dương. Nhìn thấy người trên sân tôi ngẩn ra. “Đây là. . . . . .”
Hóa ra là anh đẹp trai Thiểu Dương trêu mèo mấy hôm trước tôi nhìn thấy. Tôi vội vã nhìn bảng đấu, tên anh ta viết trên giấy trắng mực đen: Mao Mâu.
Mao Mâu? Sao lại thấy hơi quen quen nhỉ. . . . . .
Tôi đau khổ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vỗ đùi: đây chẳng phải là đệ tử Miêu Miêu của phái Thiếu Dương khiến sư phụ nôn mửa tại chỗ năm đó đấy sao! Lại nhớ đến dáng vẻ anh ta đùa với Voldemort sáng hôm đó, chậc chậc, thật là nghiệt duyên, nghiệt duyên. . . . . .
Còn chưa chờ tôi cảm thán xong, trên khán đài đã trở nên náo loạn. Tôi và Tiêu Long Vũ ngồi bên cạnh sư phụ, là chỗ cao nhất khán đài, có thể nhìn rõ gần như tất cả đàn ông con trai phía dưới đều thất thố đứng lên.
Tôi nhìn lên võ đài, hóa ra đối thủ Dương Dương Dương của Mao Mâu lên sàn rồi.
Mặc dù Dương Dương Dương có cái tên rất buồn cười, nhưng diện mạo quả thật là khuynh quốc khuynh thành. Nhất là trong giới võ lâm phái nữ thường cao lớn thô kệch, tuyệt sắc mỹ nhân lại càng hiếm, là đàn ông ai cũng sẽ động lòng. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, quay đầu nhìn người là bạn lâu năm của Dương Dương Dương đứng bên cạnh mình.
Người nọ ghét bỏ lườm tôi một cái.”Nhìn cái gì.”
“Sao huynh lại không giống bọn họ?” Tôi chỉ chỉ đám đàn ông đang chạy ào lên. Bọn họ đều chạm vào vòng bảo vệ, vẻ mặt si mê giống như người thích hoa quả đang tranh nhau mua miếng thịt bò.
Tiêu Long Vũ coi thường hừ một tiếng: “Muội so ta với mấy kẻ Tú Hoa đó sao?!”
A, tôi quên mất, cô nương Tiểu Vũ anh đã trả qua tuổi thơ trong đám con gái muôn màu muôn vẻ. Tôi oán thầm. Không ngờ anh ta lại hừ hừ tiếp, nâng một ngón tay lên: “Nhưng ta cảm thấy người như muội vĩnh viễn không thể hiểu nổi nỗi buồn phiền của cô ta đâu. . . . . .”
Tôi nhìn theo tay anh ta, cúi đầu nhìn . . . . . Ngực mình ..
. . . . . . Cái tên này. . . . . . Rốt cuộc là tại sao anh ta lại ghét tôi thế hả! =皿=
Một phần trăm hảo cảm vừa tăng lên sáng nay của tôi với anh ta lập tức tan thành mây khói. Tôi cắn răng quay đầu xem trận đấu, không thèm để ý đến anh ta nữa.
Trên võ đài, Mao Mâu và Dương Dương Dương đã bắt đầu giao đấu từ lâu. Chiêu thức của Dương Dương Dương vô cùng đẹp đẽ hoa lệ, quyền pháp của Mao Mâu lại gần giống Kế Môn, đơn giản trực tiếp, không hề nương tay, mỗi chiêu đều nhắm vào điểm yếu.
Ban đầu Dương Dương Dương muốn đánh lên mặt anh ta, lại bị Mao Mâu cản được. Không những thế còn bị anh ta tung một chưởng về phía bả vai. Cô ta vì trốn một chưởng đó, liền lấy tay áo quấn lấy tay anh ta, không ngờ bị anh ta phá được, còn bị đạp một phát.
Chỉ khoảng mười phút, Dương Dương Dương thân là con gái thể lực dần dần cạn kiệt, bại trận xuống đài.
Tôi thổn thức mãi. Mao Mâu này thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, không chừng đã chôn vùi một mối nhân duyên cực tốt rồi. Nhưng Dương Dương Dương chắc lớn tuổi hơn anh ta? Tiêu Long Vũ đã hai mươi mấy, Dương Dương Dương chắc cũng không nhỏ hơn. Không biết thời đại này tình chị em có phổ biến không nữa. . . . . .
Tôi đi theo sư phụ và Tiêu Long Vũ về hậu viện, dọc theo đường đi suy nghĩ sâu sắc, suy một ra ba, từ đó đẩy lên mười, toàn những thứ con người không thể nghĩ ra nổi, nghĩ đến sóng lòng sôi sục, nhiệt huyết sôi trào. Cho đến khi vào nhà ăn, tôi mới bị mùi đồ ăn câu hồn lại.
Thơm quá!
Chỉ nghe thấy sư phụ cười tủm tỉm nói: “Tuy hôm nay Quách nhi thua, nhưng cú đạp kia cũng thật xuất sắc. Giữa trưa vi sư đặc biệt nấu một nồi canh cá, ninh nhừ trong ba canh giờ liền, thuận tiện tẩm bổ cho ba đứa các con khỏe mạnh để ngày mai tỷ thí.”
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không mà trong chớp mắt, hình như tôi nhìn thấy cơ mặt sư huynh sư tỷ của tôi run rẩy.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Nước miếng của tôi sắp chảy ra cả rồi, chớp đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cái nồi đất. Sư phụ thật không hổ là người đàn ông cực phẩm, uy vũ hùng tráng, dịu dàng săn sóc, cẩn thận khoan dung, thấu hiểu lòng người, có lý tưởng có khát vọng, còn có thể nấu cơm!
Đang lúc tôi hào hứng múc một bát canh không cần thìa mà cầm bát uống luôn, đột nhiên cổ tay bị ai đó nắm lấy. Ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Long Vũ ho một tiếng, nói: “Phải có thứ tự trên dưới, để đại sư huynh uống trước.”
Mấy câu này của anh ta đổi lấy ánh mắt u oán của Tra Chí Cực.
Thấy tôi vẫn còn ngơ ngác không buông tay, Tiêu Long Vũ cướp luôn lấy cái bát, đưa tới trước mặt Tra Chí Cực, mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa nói: “Sư huynh, mời.”
Tra Chí Cực nhận lấy cái bát, thấy chết không sờn uống một ngụm nhỏ.
Mọi người trong phòng ngừng thở, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Ngay sau đó, ánh mắt anh ta đột nhiên trợn lên, lộ ra vẻ mặt khó tin, hét to: “Uống được!” Lại nhìn chúng tôi một vòng, “Lần này uống được! Không lừa mọi người!”
Ngụy Ba Như nửa tin nửa ngờ uống một ngụm, chớp mắt mấy cái. “Rất ngon!” Biểu cảm chân thành trên mặt cô ấy không giống như đang giả vờ, một bát canh nhanh chóng đã thấy đáy. Ngay cả Voldemort đứng trên vai Tra Chí Cực uống vào cũng kêu “meo” vài tiếng.
Tiêu Long Vũ thấy thế, cuối cùng cũng thở phào một hơi, múc cho tôi và anh ta mỗi người một bát định nếm thử. Tôi nâng bát lên hít một hơi thật sâu, nhìn nước canh màu trắng sữa, thèm nhỏ dãi. Lúc tôi chuẩn bị đưa thìa vào miệng ——
Tra Chí Cực bỗng run rẩy ngã xuống đất.
Ngụy Ba Như sùi bọt mép ngã xuống đất.
Voldemort đạp đạp bốn chân ngã xuống đất.
Tôi: “. . . . . .”
Tiêu Long Vũ mới uống vài ngụm cũng không chịu được, lắc lư mấy cái. Tôi vội vã chạy đến đỡ lấy anh ta. Anh ta ôm chặt bụng, dùng giọng điệu oán phụ bị chồng thay lòng đổi dạ bắt phá thai như trong phim cổ trang nói:
“Sư phụ. . . . . . Người. . . . . . Rốt cuộc vì sao. . . . . .Lại muốn. . . . . . Đầu độc đệ tử của mình. . . . . .”
Gương mặt sư phụ hiện lên mấy phần kích động hiếm thấy. “Ta không hạ độc!”
Ông ấy sốt ruột chạy đến bên cạnh cái nồi, dùng thìa quấy vài cái, “Lạ thật, lần này rõ ràng là đã rửa cá rồi, ai biết hệ tiêu hóa của các con vẫn kém vậy. . . . . .”
Tôi nghiêm túc hỏi: “Sư phụ, người nấu cá gì vậy?”
“Cá chuối đó!”
“Không. . . . . . Đây. . . . . .Tuyệt đối không phải là cá chuối!” Tiêu Long Vũ khó khăn nói.
Sư phụ chống cằm, như có đăm chiêu. “Nói cũng thấy quả thật con cá này không giống cá chuối bình thường. Lúc vi sư bắt chúng, bụng chúng hơi phồng lên, vi sư nhìn thấy cá tròn như vậy còn rất mừng nữa . . . . . .”
“Đấy là cá nóc.” Tôi nâng tay đỡ lấy trán, bất lực nói, “Thịt với da cá đều có kịch độc.”
Sư phụ di di chân, có chút xấu hổ.”A. . . . . . Ha ha. . . . . . Thế à. . . . . .”
Tôi liếc mắt nhìn một nam một nữ một mèo nằm trên đất, lại liếc mắt nhìn Tiêu Long Vũ một cái, cùng nhìn thấy trong mắt nhau một lời nói tận đáy lòng ——
Hết đường sống rồi.
Vốn ngày mai còn có thể vớt vát chút mặt mũi, giờ thì. . . . . . Căn bản là không đánh đã thua.
Sư phụ người không cần giả vờ đáng yêu, cho dù là nắng ấm mùa đông trên đỉnh đầu người cũng không chiếu sáng nổi tương lai tăm tối của Kế Môn đâu. . . . . .
————
Tin tức chủ tướng phó tướng tam tướng của Kế Môn trúng độc nhanh chóng lan khắp đạo trường. Bữa sáng ngày hôm sau, mọi người xung quanh đều bàn tán đề tài Kế Môn anh dũng hi sinh. Đầu tôi cứ cúi gằm xuống, ngay lúc tôi sắp chết đuối trong bát cháo, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng: “Dương cô nương.”
Là Mao Mâu. Tôi yếu ớt chào anh ta một tiếng. Anh ta bưng bữa sáng ngồi xuống bên cạnh, vô cùng lịch sự không hỏi tôi vấn đề có liên quan đến “ngộ độc thức ăn”. Chúng tôi đều có tâm tư riêng, cùng yên lặng ăn một bữa cơm, sau đấy cùng đi đến võ đài.
Tra Chí Cực, Tiêu Long Vũ và Ngụy Ba Như đều không thể ra trận được nữa rồi. Một mình tôi ngồi ở tầng dưới cùng trên khán đài, chẳng có tâm trạng đâu mà xem tỷ thí, chỉ nhìn lan can cắn hạt dưa, tiện tay lật quyển ‘Thần Điêu Hiệp Lữ’ chép tay do chính tôi dựa vào trí nhớ viết lại.
Tôi đang đọc hăng say, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh với tiếng hét chói tai của phụ nữ. Tôi giật nảy mình, mặc kệ quyển sách trên tay, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên võ đài.
. . . . . . Là tên khoe mẽ Tiêu Long Vũ kia.
Anh ta lại lên sàn đấu.
Chỉ thấy anh ta bình tĩnh đứng ở giữa sân, mỉm cười, ném cho mọi người mấy ánh mắt “Động lòng người”, “làn thu thủy dập dờn”, “tâm tư của ta ngươi đừng đoán” , “mấy anh phóng viên có định chụp không”. Đám thiếu nữ trên khán đài đồng loạt trúng chiêu, tiếng hét rung trời. Nói tóm lại, rất có khí thế của Dương Dương Dương ngày hôm qua.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Quả nhiên là cùng một sư môn mà ra.
Tôi cười nhạt, trong lòng lại rất hoang mang. Buổi sáng lúc ra ngoài, tôi nhìn vào trong phòng anh ta thấy độc cá nóc của anh ta vẫn chưa được giải hết. Tuy không nằm trên giường không dậy nổi giống bọn Tra Chí Cực nhưng cũng toàn thân chết lặng, tay chân vô lực, tôi nhìn mà suýt chút nữa còn định tặng vòng hoa hát quốc ca.
Thế mà chẳng mấy chốc anh ta đã áo mũ chỉnh tề đứng trên kia. Thân thể anh ta như vậy. . . . . . liệu có đấu được không?
Nhưng Tiêu Long Vũ không chỉ đấu được mà còn thắng nữa.
Sau này trận đấu chỉ tốn chưa đến một phút đồng hồ này thường được mọi người khen ngợi.
Người đời sau nói rằng: quái lạ.
Phái Tú Hoa đấu trận này phát biểu: vô cùng quái lạ.
Bởi vì, phần lớn mọi người đều không nhìn rõ anh ta ra tay thế nào. Nếu ở thời hiện đại có cách quay chậm, có lẽ còn có thể nhìn thấy rõ động tác của anh ta. Nhưng ở thời đại này, tôi chỉ nhìn thấy hai người xông vào giữa sân, vừa chạm vào đã lùi ra ngay, sau đấy đệ tử phái Tú Hoa liền ngã vật xuống đất.
Một chiêu chết tươi.
————
Cho đến khi trọng tài tuyên bố Kế Môn thắng, tôi vẫn còn đang sững sờ. Sau đấy chẳng thấy tăm hơi bóng dáng Tiêu Long Vũ đâu nữa. Tôi vốn định về sân sau tìm anh ta, lại đụng phải Tra Chí Cực trên đường.
Sắc mặt anh ta vẫn hơi trắng bệch, nhưng xem ra có thể đi lại được rồi. Tôi tiến lên đỡ lấy anh ta.
“Đa tạ muội, sư muội.” Anh ta cười nói. Trên đường về, anh ta bảo tôi xế chiều ngày mai cùng đến Vân Các, anh ta có một số việc muốn nói với tôi. Tôi thấy rất lạ, hỏi anh ta vì sao lại chọn thời gian địa điểm bí mật vậy.
Sắc mặt anh ta cứng đờ. “Bởi vì chỉ có như vậy Ngụy sư muội mới không đi theo.”
Tôi vội vã tỏ vẻ “muội hiểu mà” vỗ vỗ vai anh ta. Lại nghe thấy anh ta nghiêm túc nói: “Bất chấp mưa gió.”
Bởi vì tôi là người làm công tác văn hóa từ hiện đại đến (khụ, yên lặng khiêm tốn chút), liền lý giải mấy câu của anh ta thành phiên bản văn nghệ “Không gặp không về”. Tôi còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào, Tra Chí Cực lại chơi trò im lặng với tôi, cũng không xem xem tôi là ai. . . . . . Kết quả không ngờ ngày hôm sau đang ăn cơm trưa thì trời mưa to. Trận đấu buổi chiều đành phải hủy.
Tra Chí Cực, anh là đồ miệng quạ đen!
Tôi nhìn trời mưa to, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn cầm ô lên, xông ra ngoài.
Cả đạo trường đều bị bao phủ trong màn mưa và sương mù nặng nề. Không biết Tra Chí Cực đợi bao lâu, không mở ô, tóc và quần áo đều ướt nhẹp, bộ quần áo xanh sẫm trên người đã biến thành màu đen, nổi bật lên bóng lưng đơn độc của anh ta.
Tôi đi đến, anh ta hình đã sớm nghe được tiếng bước chân, mỉm cười xoay người. Có lẽ là vì lúc này chỉ có hai chúng tôi, khó có dịp Ngụy Ba Như không nhảy ra ngắt lời, giọng anh ta có vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhièu.
“Sư muội.”
Tôi đưa ô lên đỉnh đầu anh ta. “Đại sư huynh, huynh vừa giải độc xong, sao trời mưa không che ô? Cẩn thận cảm lạnh.”
Anh ta nghiêm túc nói: “Ta sợ nửa đường trở về lấy ô, muội đến rồi sẽ không tìm thấy ta.”
. . . . . . Đồ ngốc này.
Chúng tôi yên lặng không nói gì đứng ngẩn ngơ một lát. Tôi vừa định nói chúng ta không phải là măng mùa xuân, có chuyện gì thì vào nhà hẵng nói, chợt nghe thấy anh ta hỏi:
“Sư muội, có phải muội thích Tiêu sư đệ không?”
Lại nữa rồi. Hóa ra hôm nay tìm riêng tôi tới là lại muốn giáo dục chuyện yêu sớm với tôi sao. . . . . . Thật giống chủ nhiệm lớp quá đấy. Tôi nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn Ngụy Ba Như sẽ không xuất hiện, sau đấy nói chuyện ngày hôm qua Tiêu Long Vũ cười nhạo tôi không có ngực.
Cuối cùng tôi hỏi anh ta: “Huynh thấy muội sẽ thích người như thế sao?”
Anh ta có chút xấu hổ cười cười. “Bảy năm trước Tiêu sư đệ đến Kế Môn. Có một số việc sư phụ không muốn cho muội biết, nhưng. . . . . .” Vẻ mặt anh ta vô cùng do dự, “Ta chỉ có thể nói cho muội biết, đệ ấy không phải là người bình thường, nếu có thể thì cố gắng đừng dính dáng quá nhiều đến đệ ấy.”
Tra Chí Cực chắc chắn không biết, trong lúc này đầu tôi đang diễn vô số bộ phim truyền hình máu chó. Kim phấn thế gia, kim cương hào môn, cành vàng lá ngọc, châu quang bảo khí. . . . . . Nghĩ mà xem, nhà giàu, đứa trẻ bị vứt bỏ, quan hệ gia đình tan vỡ, con riêng lưu lạc đầu đường. . . . . .
Dừng, dừng.
Lại nghe thấy Tra Chí Cực hỏi tiếp: “Sư muội cảm thấy so sánh ta với Tiêu Sư đệ thì thế nào?”
Tôi xua tay.”Nhị sư huynh với huynh là hai loại người hoàn toàn khác hẳn nhau. Không so sánh được.”
“Hử? Vậy ta là loại người gì?”
Tôi nghiêm túc trả lời: “Huynh giống ông tổ nhà muội vậy.”
Tra Chí Cực suýt nữa lảo đảo ngã xuống đất.
“. . . . . . Ta già thế sao? !”
Đương nhiên rồi, các người đều là người của hơn trăm năm trước, đều là tổ tiên của tôi.
Tôi không chú ý tới Tra Chí Cực đã bị tôi làm tổn thương, lau nước mưa trên mặt, tiếp tục nói: “Sư huynh, huynh luôn quan tâm đến vấn đề yêu sớm của muội, sao như cha muội. . . . . . Không, giống hệt cha muội.”
Người bên cạnh không nói gì. Cho đến khi tôi bắt đầu đứng mỏi chân, mới nghe anh ta nhẹ giọng đáp.
“Bởi vì. . . . . . Ta thích muội. Rất thích.”
Bộp một tiếng, ô trên tay tôi rơi xuống đất. Trong chớp mắt làn mưa đầy trời xối lên đầu chúng tôi.
Lại nghe thấy anh ta nhàn nhạt nói: “Muốn nghe chuyện cũ không?”
Tôi. . . . . . Chẳng nói nổi một chữ.
“Có một chàng trai, luyện võ hai mươi năm, không sợ khổ không sợ đổ máu, ôm một hoài bão trong giang hồ xảo trá biến đổi khôn lường.”
“Có một ngày, anh ta gặp một cô bé trước cửa đạo trường. Cô ấy ngất xỉu trước cửa đạo trường, ăn mặc rất kỳ quặc. Anh ta thuyết phục sư phụ mình cứu cô ấy về.”
“Cô bé sau khi tỉnh lại đã trở thành sư muội của anh ta. Quả nhiên cô ấy rất kỳ lạ. Anh ta đã từng gặp rất nhiều người, thông minh, si tình, xảo quyệt. . . . . . Nhiều người tốt hơn cô ấy, nhưng anh ta đều không muốn.”
“Chỉ có cô ấy mới làm anh ta vui vẻ.”
“Anh ta cố gắng thay đổi, hi vọng có thể gần cô ấy hơn một chút. Nhưng giữa họ luôn có một cái vực sâu không đáy. Anh ta nhìn cô ấy và sư đệ của mình càng ngày càng thân thiết nhưng lại không thể chen vào.”
“Cho đến một hôm, anh ta nhìn thấy sư đệ xưa nay luôn lạnh lùng bảo vệ cô ấy, trong lòng anh ta cuối cùng cũng đã có chút sốt ruột. Anh ta muốn cố gắng, cho dù chỉ nhận được một cái ngoái đầu nhìn lại của cô ấy.”
“Quách nhi, ta thích muội.”
Nói tới đây, anh ta rốt cuộc cũng ngừng lại, nhìn tôi cứ luôn ngẩng đầu lên trời. “Muội đang tìm gì vậy?”
Tôi đắn đo một lúc, cuối cùng thành thật nói:“Tìm máu chó với thiên lôi.”
Tôi chẳng thể nào ngờ được, khi Dương Quách tôi sắp kết thúc tuổi mười sáu lại được một người đàn ông lớn hơn tôi mười tuổi ở mấy trăm năm trước thâm tình tỏ tình giống trong tiểu thuyết ngôn tình.