Không bình thường, rất không bình thường.
Tôi nhìn mấy người đàn ông đang tỏ vẻ sợ hãi trong phòng, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
Lúc này, Tư Đồ Lượng ngồi trong góc đứng lên, nở nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng, bình tĩnh nói: “Dương cô nương, rất xin lỗi. Vừa rồi Tiểu Triển không biết là cô, nghĩ là có người nghe trộm nên mới tấn công, đắc tội rồi. Cô vào ngồi một lúc, ta đền tội với cô.”
. . . . . . Người này thật sự nên đi làm nhân viên ngoại giao thì hơn. Chỉ một câu mà vừa có thể tỏ ý xin lỗi vừa chửi người ta “ngu cho chết, ai bảo nghe trộm, bị đánh chết cũng đáng đời”.
Đối với loại cao thủ này, tốt nhất đừng nên giao chiến tiếp nữa. Tôi lùi về phía sau một bước, lắc đầu.”Sắp giữa trưa rồi, tôi phải về thay thuốc cho sư huynh tôi.”
“Tiểu Triển, Dương cô nương vừa tới Phá Quân Tư nên chưa quen đường, đệ đưa cô ấy về đi.”
Bạch Mao vẫn còn đang sững sờ ở cửa bỗng run lên. Khi đi ra, tôi thấy Tư Đồ Lượng vỗ vai anh ta, khẽ dặn dò gì đó. Triệu Triển lại càng run hơn.
Trên đường về anh ta cứ đi tuốt ở đằng trước không nói lấy một câu. Tôi nhìn mái tóc trắng và lưng anh ta, cho đến khi anh ta không thể chịu nổi nữa, quay đầu lại cung kính hỏi: “Đại nhân có gì muốn hỏi, người cứ hỏi đi.”
“Đại nhân cái gì mà đại nhân, tôi vừa mới đến, còn phải gọi huynh một tiếng tiền bối đấy.” Thấy anh ta có xu thế phát bệnh Parkinson, tôi vội xua tay, “Không nói nữa. Tôi chỉ muốn hỏi, Sát Thần mà các huynh vừa nói là ai vậy?”
Anh ta lảo đảo một bước, suýt nữa thì ngã.
“Cái này. . . . . . Không. . . . . . Này. . . . . .”
“Là boss ở ẩn sao?” Vừa rồi hình như Tư Đồ Lượng có nói là “Trở về Phá Quân Tư”, rồi cả “Đến luyện võ”, kết hợp với chuyện hôm qua nữa. . . . . . Chẳng lẽ là Tiêu Long Vũ?
Tôi nhìn Triệu Triển không chớp mắt, anh ta rùng mình, biến thành hợp thể giữa thằng bé hôm nọ và Mao Mâu, lắp bắp sắp khóc: “Đại, đại nhân. . . . . .”
Tôi thở dài.
“Được rồi, được rồi.” Nhìn anh ta sợ đến mức này tôi cũng phiền lòng, chắc là chẳng nói được gì rồi.
Về phần Tư Đồ Lượng, nhìn qua thì có vẻ là một người khiêm tốn, nhưng lắm tâm cơ, lại lạnh lùng, chuyện gì cũng lên kế hoạch tỉ mỉ, không biết có âm mưu gì không nữa.
————
Tôi ăn hại ở Phá Quân Tư đã được một tuần.
Ngày đầu tiên đến muộn, ngày hôm sau lạc đường, ngày thứ ba đi nhầm hướng, ngày thứ tư quên mang lệnh bài, ngày thứ năm không mở cửa định để bồ câu truyền tin cho Tiêu Long Vũ đang dưỡng thương . . . . . .
Cứ tưởng rằng đến ngày thứ sau mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, ai dè khi tôi mở cửa phòng thay đồ ra mới phát hiện bên trong là một đám đàn ông mình trần đang quay đầu lại sững sờ nhìn tôi.
Một giây sau, cả căn phòng gà bay chó sủa, quần áo bay tứ tung, cát bay đá chạy, trời đất mù mịt, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. . . . . .
Kiên cường lên Dương Quách! Con người muốn sống sót thì phải dũng cảm TAT!
Nhưng kỳ lạ là dù tôi gây ra chuyện gì đi nữa thì các sát thủ khác đều coi như không thấy. Vừa vào khu tập huấn, tôi cứ đứng ở đâu thì trong bán kính ba mét xung quanh sẽ không có lấy một bóng người. Chỉ cần tôi đi tới thì dù đông đúc chật chội đến mức nào đi nữa đều sẽ lập tức trở nên trống trải rộng rãi.
Tôi chưa đấu một trận nào, lớp bụi trên bảng điểm tích lũy càng ngày càng dày . . .Hơn một tuần sau đi xem bảng xếp hạng, tôi đã nhanh chóng thăng đến sát thủ bậc hai, chỉ kém một bậc so với Tiêu Long Vũ.
Chẳng lẽ. . . . . . Có cửa sau?
Lạ thật, bố tôi có phải họ Lý đâu. . . . . .
Quan trọng hơn là một tuần trôi qua, đần đồn như tôi cuối cùng cũng phát hiện ra . . . Ở Phá Quân tư này, từ tổng quả cho tới sư phụ nấu ăn, hình như chỉ có một mình tôi là con gái.
Hôm đó, tôi chán đời đi bộ trên đường, đột nhiên Triệu Triển nhảy đến trước mặt. Anh ta bất an nhìn tôi, cuối cùng mở miệng nói: “Đại nhân, ba ngày trước thần thú của người đã về Phá Quân Tư rồi, nó cứ ở lì trong nhà chúng ta, người có muốn đi xem nó không. . . . . .”
“. . . . . . Thần thú?”
“Thật ra, chúng tôi luôn tận tâm tận lực hầu hạ thần thú đại nhân, nhưng nó thật sự rất. . . . . .” Gương mặt anh ta lộ ra vẻ đau khổ ‘không có tiền còn phải đưa cái mặt sưng ra cho đại thần đánh’, nói như học thuộc lòng, “Khi thần thú đại nhân dậy, bọn ta phải đứng ở cửa nghênh đón. Khi nó ăn cơm, thịt bò phải băm nhỏ nấu chín bảy phần. Chỉ uống rượu Trần Nhưỡng hơn mười năm. . . . . .”
Tôi vội giơ tay ngắt lời anh ta: “Đợi chút. Rốt cuộc là huynh đang nói gì vậy? Thần thú nào?”
Triệu Triển liếc mắt ra hiệu với tiểu đệ bên cạnh. Không bao lâu sau đã thấy mấy người khiêng một cái rổ to đi tới. Trong rổ lót thảm nhung rất dày, bên trong là một vật thể màu nghệ không rõ là cái gì. Như đột nhiên bị điện thoại di động đánh thức, vật thể không rõ kia giật giật, vươn một móng vuốt ra túm lấy viền rổ, phách lối ngó cái đầu ra lườm một cái.
. . . . . . Voldemort? !
Tôi ngơ ngác nhìn đại gia mèo mập Voldemort, thấy nó từ từ nhảy khỏi cái rổ, duỗi cái lưng mỏi, rồi nhấc chân lên gãi cổ, cuối cùng tầm mắt cũng dừng trên người tôi.
Giây phút nhìn thấy tôi, người nó liền cong lại, mất một lúc lâu mới bình thường lại được, do dự đi đến cạnh tôi, cọ cọ chân tôi.
. . . . . . Ai có thể nói cho tôi biết thế này là thế nào không? Không phải Voldemort bị chúng tôi để lại đạo trường trông nhà sao?
“Nó. . . . . . Đến lúc nào?”
Triệu Triển cung kính trả lời: “Đêm ba hôm trước. Khi thần thú đại nhân tới đây thì đã rất mệt, nhìn như là đã đi ngàn dặm vậy.”
Sao nó lại tới tìm tôi? Có tìm thì cũng phải tìm Tra Chí Cực chứ.
Cũng không để tôi nghĩ nhiều, con mèo này quyết đoán nhảy lên vai tôi. Tôi hoàn toàn không chuẩn bị tư tưởng, bị viên thịt này đè cho lảo đảo, Triệu Triển vội vàng lao tới đỡ lấy tôi.
Tôi cố hết sức thở mấy hơi, nói yếu ớt: “Nếu nó đã thích ở chỗ các huynh, thì cứ để nó ở tiếp đi.”
Trong chớp mắt, sắc mặt Triệu Triển đã trắng như màu tóc của anh ta vậy.
Buổi tối mấy ngày sau đó, tôi tận mắt thấy anh ta và tiểu đệ trốn ở một góc vắng vẻ sau phòng vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Những ngày này sống không khác gì chết”. Tôi tốt bụng định đi qua an ủi anh ta, nhưng khi anh ta xoay người lại thì mặt lại đã nở nụ cười tươi như hoa: “Đại nhân, người ra ngoài tản bộ sao? Mặt trời tối nay đẹp quá!”
. . . . . . Haiz, từ sắc mặc trắng bệnh và quầng thâm dưới mắt anh ta tôi đã nhìn ra anh ta sắp tới giới hạn của tâm thần phân liệt rồi, đâu còn là Tiểu Bạch Mao kiên cường nữa.
Hơn nữa bị Voldemort áp bức không còn ra hình người chưa phải là nỗi đau khổ lớn nhất của anh ta. Nỗi khổ lớn nhất của anh ta chính là không chịu đựng nổi nhưng lại không dám đưa “hoàng thượng” về chỗ tôi.
Ngay khi tôi đang dùng ánh mắt cảm thông nhìn anh ta, một giọng nói tức giận vang lên ngay bên cạnh chúng tôi: “Quách Quách!”
Mao Mâu tóc búi thành một cục giống như bà nội trợ, một tay bê cái chậu gỗ, kích động kéo tôi: “Sao cô lại ở cạnh tên Triệu Triển đấy!”
Tôi lườm Bạch Mao đang có vẻ mặt khiêu khích, rồi lại nhìn Mao Mâu, lại thấy anh ta không kìm chế được nữa, quăng cái chậu quần áo đầy xà phòng sang bên cạnh, xắn tay áo lên chuẩn bị đánh người.
“Đợi chút, đợi chút, ông anh, bình tĩnh! Không phải như huynh nghĩ đâu, tôi chỉ tình cờ gặp huynh ấy thôi.” Tôi vội vã giữ chặt thắt lưng của anh ta, pha trò, “Các huynh có thâm cừu đại hận gì vậy? Đi thôi, chúng ta tìm quán trà uống chén trà, bớt giận rồi cho qua chuyện này nhé? Suốt ngày đánh đánh giết giết không tốt đâu. . . . . .”
“Có thâm cừu đại hận gì sao? Hắn giết Tiểu Tiểu của tôi! !” Mắt anh ta hừng hực ngọn lửa, đẩy tôi ra định xông lên.
Mặt tôi hôn chụt với đất mẹ rồi.
Meo Meo, sao anh không nể tình tôi một tay bón phân một tay tưới nước nuôi anh lớn mà nhẹ tay một chút chứ. . . . . .
Không ngờ nghe anh ta nói thế, khí thế của Triệu Triển lại yếu đi, không dám nhìn thẳng vào Mao Mâu như thể mình đã phạm phải tội rất lớn. Cổ họng anh ta giật giật, ngập ngừng: “Ta. . . . . . Ta cũng đâu có cố ý .”
“Không cố ý nhưng ngươi đã giết cô ấy rồi, nếu cố ý thật thì sẽ thành thế nào nữa? ! Ngươi là tên khốn nạn! Khốn kiếp! Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi báo thù cho Tiểu Tiểu của ta!”
“Hai người dừng tay cho tôi . . . ! ! !”
Tôi giận dữ hét rung trời, mọi người đều bị tôi dọa sợ.
Tôi đứng lên, đi đến trước mặt hai người, dùng khí phách liếc nhìn họ.”Các huynh cứ thử đánh nhau nữa xem!”
Không ai dám nói.
Ánh mắt Triểu Triện hoảng sợ như gặp ma vậy. Ngay cả trong mắt Mao Mâu cũng đầy vẻ khiếp sợ, giơ tay chỉ vài mặt tôi. Tôi lau một cái, trên mặt toàn là máu.
. . . . . . Mao Mâu khốn kiếp đẩy tôi phụt cả máu mũi ra rồi này.
Dưới ánh trăng, một cô gái có khóe mắt như muốn nứt ra, mặt đầy máu tươi . . . . . Hiệu ứng hệt như The Ring ấy.
Mao Mâu cúi đầu. Một lát sau, mới khẽ lí nhí nói: “Cô đi theo ta.”
————
Giữa khuya. Trên nóc nhà. Dưới ánh sao. Trong mũi tôi nhét vải ngồi cạnh Mao Mâu.
“Ba năm trước, Triệu Triển hại chết Tiểu Tiểu của ta.”
“. . . . . .”
“Tiểu Tiểu xinh đẹp đến vậy, ngây thơ đến vậy, đáng đến vậy. Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau đuổi bắt trên đồng ruộng. Quãng thời gian đó thật hạnh phúc biết bao.”
“. . . . . .”
“Nhưng. . . . . . Tên Triệu Triển súc sinh đó không có được Tiểu Tiểu liền ra tay hạ độc Tiểu Tiểu!” Mắt Mao Mâu lại rơm rớm, “Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn.”
“. . . . . .”
“Ta dùng mọi cách để cứu Tiểu Tiểu, nhưng đều vô dụng. . . . . . Tiểu Tiểu đã chết, chết trong lòng ta. . . . . . Ta ôm thi thể Tiểu Tiểu ngồi ba ngày ba đêm, cho đến khi chưởng môn tự mình ra ngoài tìm ta. Ta trơ mắt nhìn họ thiêu Tiểu Tiểu thành tro. . . . . . Ngọn lửa bùng cháy ấy. . . . . Cứ khắc sâu trong đầu ta, cả đời này tôi cũng không thể quên được. . . . . . Gió thổi tan tro cốt của Tiểu Tiểu. . . . . . Ta điên lên gạt hết tay họ ra, đưa tro cốt của Tiểu Tiểu về chôn xuống lòng đất. . . . . .”
“. . . . . .”
“Là lỗi của ta, là lỗi của ta. Ta không bảo vệ được Tiểu Tiểu. Đã rất nhiều lần ta muốn đi theo Tiểu Tiểu. Nếu ta chết, xuống đó có phải sẽ gặp được Tiểu Tiểu không? Cái cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong này, hu hu hu hu hu. . . . . .”
“. . . . . .”
“Nếu ông trời cho ta một cơ hội nữa, nếu. . . . . . Tiểu Tiểu còn sống, ta nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Tiểu, chơi với Tiểu Tiểu, chọc cho Tiểu Tiểu cười, tất cả đồ ăn ngon đều giữ lại cho Tiểu Tiểu. . . . . . Chỉ cần Tiểu Tiểu vui vẻ, vĩnh viễn vô ưu vô lo. . . . . .”
“. . . . . .”
“Nhưng điều đó chỉ còn là giấc mộng hão huyền mà thôi. Tiểu Tiểu không bao giờ có thể luyện kiếm với ta, cùng ăn cùng ngủ, cùng nhau xem mặt trời lặn ngắm trăng lên nữa. Rốt cuộc ta không còn được nghe tiếng cười như chuông bạc của Tiểu Tiểu nữa. . . . . .”
Mao Mâu cười khổ hai tiếng, thở dài thườn thượt, nằm xuống nóc nhà, tay gác lên trán, nói: “Quách quách, cám ơn cô đã nghe ta nói. Đã bao nhiêu năm qua, ta vẫn giấu việc này trong lòng.”
Chiêu này của anh ta rất hiệu quả, như hơi cay vậy. Tôi đã giàn giụa nước mắt nước mũi từ lâu rồi, nức nở nói: ” Cảm động quá. . . . . . Meo Meo, sau này tôi sẽ không bao giờ bắt nạt huynh nữa. . . . . . Không ngờ huynh đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy. . . . . . Lần đầu tiên tôi thấy một tình yêu tuyệt đẹp như trong tiểu thuyết vậy đấy. . . . . ., Huynh yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt Bạch Mao mổ bụng tạ tội. . . . . .”
“Tình yêu?” Mao Mâu bất ngờ khi nghe tôi nói, ” Tiểu Tiểu không phải là người yêu của ta. Tiểu Tiểu là con gái ta.”
Câu này của anh ta giống như một tia chớp bổ xuống đỉnh đầu tôi.
“Cái gì! ?” Tôi bật dậy khỏi nóc nhà, “Đợi chút, không phải năm nay huynh mới mười bảy thôi sao? Huynh đã có con gái rồi hả? ! Huynh đã có con gái rồi hả? ! Chuyện này. . . . . . Này. . . . . .”
Không thấy thì không biết, thế giới thật kỳ diệu.
Cuối cùng Mao Mâu cũng biết vấn đề nằm ở đâu. Anh ta kiên nhẫn giải thích với tôi: “Cô hiểu lầm rồi, Tiểu Tiểu là con chuột đồng ta nuôi hồi nhỏ.”
Rầm!
Một tiếng, là tiếng tôi rơi từ nóc nhà xuống.
Fuck. Tôi biết ngay là mỗi lần gặp được chuyện kích thích thì đều là chuyện không đáng tin mà!