Cách Tiêu Long Vũ phun máu rất khác với người bình thường. Người bình thường đều phun một ngụm, anh ta thì phun hẳn n ngụm; người bình thường phun tập trung vào một hướng, anh ta ngửa đầu khoe khoang phun theo hình lập thể.
Tôi cũng không thèm quan tâm đến cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, xông lên nâng anh ta dậy, cúi đầu ngửi ngửi miệng anh ta.
Nguy rồi, mùi này không giống mùi cà chua. . . . . . Anh ta thật sự bị thương nặng sao?
Tiêu Long Vũ nằm trong lòng tôi thở thoi thóp, tay vẫn còn nắm cây thương đâm trên vai mình. Tôi cảm thấy mình như rơi xuống vách núi đen sâu vạn trượng, tim đập rất nhanh, giọng nói thê lương vô cùng: “Tiêu Long Vũ, huynh đứng lên cho muội, huynh vẫn còn nợ muội chín vạn lượng bạc đó. . . . . .”
Không ngờ đột nhiên anh ta mở mắt ra.”Khóc cái gì mà khóc, ta vẫn chưa chết đâu.”
Tôi lau mặt, ngẩng đầu lên thì thấy tất cả mọi người đang nhìn chúng tôi, chốc lát sau lại cùng quay đầu nhìn về phía hung thủ Mao Mâu đang có vẻ mặt hoảng sợ. Gió thổi tiêu điều, Mao Mâu, anh Bạch Mao, Tư Đồ Lượng như ba cái cọc gỗ đứng giữa trung tâm quảng trường, xếp thành một trận hình tên là “Chuyện này mọi người hiểu lầm rồi, nghe tôi giải thích đã”.
Tôi cẩn thận đặt nửa người trên của Tiêu Long Vũ xuống đất, đứng lên đi đến chỗ bọn họ.
Thấy tôi càng ngày càng gần, vẻ mặt Bạch Mao dần dần biến thành sợ hãi, mắt trợn to như chuông đồng. Đến khi tôi đến trước mặt anh ta, hai chân anh ta đã mềm nhũn quỳ sụp xuống.
“Đại. . . . . . Đại nhân! Sao người lại ở đây! !”
Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh ta, sát khí phừng phừng.
Tôi còn chưa kịp thể hiện cảm xúc, đã thấy Mao Mâu chạy tới chỗ tôi, sờ soạng, sờ soạng, cuối cùng ôm lấy eo tôi, bắt đầu hú như sói.
Thiếu niên vừa rồi khí phách ngút trời giờ đây đã khóc như hoa lê ướt mưa, khóc như cha chết: “Là ta đâm Tiêu tiền bối bị thương, là ta hại huynh ấy, ta sẽ chịu trách nhiệm . . . . . .”
Khi tôi còn đang bị sét cháy khét lẹt chưa kịp phản ứng lại, Bạch Mao cũng gào khóc: “Đại nhân! Đại nhân! Ta sai rồi! Ta không nên giương oai trước mặt đại nhân, còn hại chết Sư công! Xin người, xin người! Làm ơn đừng chém đầu ta. . . . . .”
[*]Sư công: là sư phụ của sư phụ =.=
Tôi: “. . . . . .”
———— đường phân cách tôi là đại nhân Dương Quách ngổn ngang trong gió ————
Tôi từ chối lời đề nghị mời đại phu của Tư Đồ Lượng, cố gắng đả thông công lực hai mạch Nhâm Đốc, kéo Tiêu Long Vũ về phòng. Mao Mâu đi cạnh tôi khóc như mưa, khiến suốt cả đường chúng tôi bị mọi người nhìn chòng chọc. Có rất nhiều người muốn đến xin ký tên nhưng đều bị tôi cự tuyệt. . . . . .
Vừa vào phòng, tôi liền đá một phát lên cửa, ném người đàn ông đang đè nửa người lên người tôi xuống đất.
“Đồ con gái độc ác. . . . . . Muội muốn chết à.” Anh ta yếu ớt nói.
“Giả vờ, huynh tiếp tục giả vờ đi!”
Anh ta không để ý đến tôi, người đầy máu nằm dưới đất, nhìn rất thảm.
Tôi ngăn Mao Mâu đang định lên dìu anh ta lại, hừ lạnh.”Được thôi, vậy huynh cứ nằm ở đấy chờ máu chảy đến chết đi. Đi thôi, Meo Meo, chúng ta cùng nhau chia tài sản của huynh ấy!”
Mao Mâu bị câu nói đại nghịch bất đạo của tôi làm cho hoảng sợ. Tôi nhìn thấy Tiêu Long Vũ thở dài, tay khẽ chống, nhanh nhẹn đứng lên.
Miệng Mao Mâu mở to thành hình chữ o.
“Sao muội phát hiện ra?”
Người đàn ông máu chảy đầm đìa mà tinh thần lại phấn khởi kia hỏi tôi.
Tôi lắc lắc một ngón tay.”Không thể nói, không nói được.” Thật ra khi ôm anh ta, tôi đã biết rồi. Thân thể anh ta không run rẩy chút nào, tay cũng quá ổn định, thật sự không giống một người bị thương nặng. Tuy vết thương trên vai anh ta nhìn rất đáng sợ, nhưng tránh được chỗ hiểm rất khéo. Có lẽ anh ta cũng đã điểm huyệt cầm máu của mình rồi, cho nên không thể coi là trọng thương được.
Tiêu Long Vũ bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
“Được rồi, Meo Meo, huynh đừng áy náy nữa. Tên này là tai họa ngàn năm, không chết được đâu.” Tôi vỗ vai Mao Mâu đã hóa đá, “Huynh mau đi đi, ầm ỹ như thế, lát nữa quản sự đến đây huynh chết chắc.”
“Ta không đi đâu. . . . . .”
“Hở?”
Vẻ mặt Mao Mâu cầu xin.”Ta đến Phá Quân Tư đăng ký, hôm nay là ngày đầu tiên đến điểm danh. Ai biết lại gặp phải tên Triệu Triển khốn kiếp đấy. . . . . .”
“Triệu Triển? Chính là tiểu ca Bạch Mao đấy hả? Là kẻ thù của huynh sao?”
Mao Mâu không nói gì, chỉ gật đầu.
Tôi chân thành nói: “Gặp kẻ thù cũng không nên đánh trực tiếp như thế, chẳng có chút kỹ thuật nào. Huynh có thể cướp bạn gái của hắn, thả rắn lên giường hắn, bỏ thuốc xổ vào cơm của hắn, cưa chân ghế của hắn. . . . . . Vừa mới báo danh ngày đầu tiên đã gây ra chuyện, huynh không thấy xấu hổ với tiền học phí huynh vừa nộp sao? !”
Mao Mâu xấu hổ cúi đầu.
“Được rồi được rồi. Cậu em cũng đừng buồn, lần sau chị đây sẽ mua kẹo hồ lô cho cậu ăn.” Tôi nói xong lại quay đầu nhìn Tiêu Long Vũ ngồi xem kịch từ nãy đến giờ, “Đến đây, để muội xem vết thương của huynh.”
Không đợi anh ta trả lời, một tay của tôi đã ấn anh ta lên ghế, quen tay cởi quần áo của anh ta.
Tiêu Long Vũ há miệng, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu rất khẽ gần như không thể nghe thấy được: “Nhẹ một chút.”
Tôi hơi kinh ngạc, tôi vốn tưởng rằng anh ta sẽ nói “Đừng mong phi lễ với ta trước mặt người ngoài” cơ.
Tôi lặng lẽ nhìn bờ vai anh ta một lát, vẫy tay với Mao Mâu. Anh ta nức nở đi tới. Tôi xắn tay áo lên, nói với anh ta: “Tôi không quá am hiểu cách chữa thương, lát nữa khi rút thương ra có lẽ huynh ấy sẽ rất đau, anh giúp tôi đè huynh ấy lại. . . . . .”
Tiêu Long Vũ hoảng hốt, túm chặt cánh tay Mao Mâu: “Đi! Gọi đại phu đến ngay! Đừng để muội ấy làm, muội ấy muốn nhân cơ hội mưu sát ta!”
“Câm miệng cho muội! Muội rút thương ra cho huynh là tốt lắm rồi! Nếu để cho đại phu đến, chứng minh đây là vết thương nặng, huynh độc ác muốn Meo Meo bị đuổi sao!” Tôi nghiêm mặt hung dữ nói, “Hơn nữa, dù sao trước khi xuyên không đến đây muội cũng là con gái của y tá đấy nhé! Y tá! Biết không hả?! Ông lớn như huynh còn sợ đau cái quái gì! !”
Có lẽ anh ta bị tôi dọa đến sững sờ, vậy mà lại không nói gì, chỉ vươn tay ra điểm huyệt trên người. Khi tôi sắp rút thương ra anh ta mới nói: “Muội cảm thấy Tiểu Long Nữ như ta mà phải sợ đau sao?”
Tôi cố gắng không phun ra búng máu đang ngậm ở cổ họng, cố gắng quay đầu đỡ trán: “. . . . . . Rốt cuộc Lan Khanh kể chuyện này với huynh thế nào vậy?”
Tiêu Long Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Cô ấy nói, Tiểu Long Nữ là một nữ hiệp khách dũng cảm, trời sinh tính lạnh lùng, không rành thế sự, vô cùng chung thủy với tình yêu. . . . . .”
Tiền bối Lan à, cô cũng được lắm. Bản lĩnh đổi trắng thay đen, phải trái lẫn lộn, chém gió trắng trợn này đúng là hạng nhất. Cô không sợ ông nội Kim Dung mà biết thì sẽ bóp chết cô sao!
“Tôi lại thấy tôi rất giống Dương Quá.” Mao Mâu ở bên cạnh chen miệng vào. Anh ta cũng đã từng đọc “Anh hùng xạ điêu”, nhưng là bản khác, chính là bản gốc nguyên nước nguyên vị viết tay của Dương Quách tôi do chính miệng chưởng môn Thiếu Dương – ông chú Triệu thuật lại!
Nhưng mà, Tiêu Long Vũ tự so mình với Tiểu Long Nữ thì không sao, dù gì tôi cũng quen với việc người này không biết xấu hổ rồi. Nhưng Mao Mâu tự nhận mình là Dương Quá? Anh ta cùng lắm chỉ là Doãn Chí Bình thôi!
. . . . . . A phi phi phi, sao tôi lại thấy mình vô cùng đen tối thế này!
————
Tuy vết thương của Tiêu Long Vũ không chảy nhiều máu, nhưng cái lỗ thủng này vẫn vô cùng khủng bố. Đến khi tôi xoa thuốc, quấn băng vải lên xong thì đã là giữa trưa rồi. Nhưng có điều vô cùng kỳ lạ là đánh nhau to như thế mà lại không có ai tìm chúng tôi. Chẳng lẽ Phá Quân Tư là nơi lòng người dễ đổi, nhân tình hờ hững sao?
Vài ngày sau, kết quả xử phạt được thông báo. Hai người Mao Mâu và Triệu Triển đều bị ghi lại lỗi. Sự việc này cứ thế mà trôi qua.
Mỗi sáng tôi đều đi tập cái gọi là “huấn luyện sát thủ”. Để đề phòng có người đi nhầm, cửa lớn của sở tập huấn được tạo thành từ vô số cơ quan. Giống như quẹt thẻ IC vậy, phải lấy lệnh bài của mình ấn vào rãnh cửa, sau đấy gõ gõ mấy cái ở một vài nơi thì mới mở được.
Tôi cảm thấy cánh cửa này là thiết bị quá rắc rối và lãng phí, không hợp với người có chỉ số thông minh ít đến đáng thương như tôi. . . . . .
Lần đầu tiên là có Tư Đồ Lượng đưa tôi đi. Vào cửa, chỉ thấy bên trong là một đại điện rất rộng, rộng gần bằng một sân bóng nhỏ, cao bằng ba bốn tầng nhà bình thường. Sau điện có cầu thang, ở hai bên có một vài phòng trống được xây trên cao, chắc đó là phòng nghỉ, từ cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh sân huấn luyện. Giữa đại điện dựng mấy cây trụ to vĩ đại.
“Bên này chính là nơi tập huấn.” Tư Đồ Lượng giải thích, “Hằng ngày đây là chỗ tự do giao chiến, cuối tháng sẽ có đại hội giao chiến, không quy tắc hạn chế, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng là được. Giờ cô vừa tới, nên mới chỉ là thị vệ bậc một, nếu có chiến tích tốt sẽ từ từ thăng cấp. Thấp nhất là thị vệ cấp một hai ba, cấp cao nhất sát thủ Ngân Sa. Cấp càng cao cấp bậc nhiệm vụ sở giao cho lại càng cao, tiền thù lao đương nhiên cũng nhiều hơn.”
Tôi lờ mờ gật đầu “Vậy Tiêu sư huynh nhà tôi là cấp gì?”
“Tiêu thiếu hiệp, chính là sát thủ hạng nhất U Huyền.”
“Huynh ấy lợi hại vậy, sao không phải là Ngân Sa?”
Hình như rất lâu sau Tư Đồ Lượng mới tìm lại được giọng nói của mình. “Trăm năm qua, từ khi Phá Quân Tư được lập nên, chỉ có một người trở thành Ngân Sa.”
“Vậy sao.” Tôi có chút không yên lòng.
Tư Đồ Lượng yên lặng nhìn tôi: “Nhưng người này vì hành động không tuân theo luật, đã mất tích bảy năm rồi.”
Tôi ừ một tiếng, nhìn chằm chằm đám người đang chém giết trong sân huấn luyện, không phát hiện ra ánh mắt phức tạp lo lắng của anh ta.
Tư Đồ Lượng đi rồi, một mình tôi lúc lượn lờ trong đại điện, đứng xem mấy trận đấu, chỉ thấy bản thân mình quá kém, thực chiến thật chắc sẽ bị nuốt chửng luôn mất, còn chưa đủ cho mấy người này nhét kẽ răng. Tôi còn đang vô cùng xúc động thì lại thấy một tên mập ngồi bên sân lau một cây chùy đồng to vĩ đại. Cây chùy đồng to bằng đầu tôi, được lau sáng bóng, có thể lấy làm gương cầu lồi.
Tôi đến bên cạnh ông ta, hỏi: “Chú mập, có thể cho tôi xem được không.”
Tên mập liếc mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.”To gan! Dám sai bảo ông lớn nhà mày. Mày nói lại lần nữa xem?”
Tôi kinh hãi, sao giận nhanh vậy! Không đợi tôi mở miệng, chợt nghe thấy ông ta nói: “Cũng được, lần đâu tiên gặp con gái, hôm nay ông đây mượn ngươi cho cây chùy mới này khai huân! Oắt con, xem chiêu đây!”
. . . . . . Đây là muốn đánh nhau sao? !
Tên mập kia hét to một tiếng, nâng tay vung chùy lên muốn đập tôi. Nhưng tay còn chưa giơ lên, đã bị Bạch Mao Triệu Triển với một đám tiểu đệ vội chạy tới cuống quýt ngăn lại. Triệu Triển cười gượng với tôi, xô xô đẩy đẩy tên mập kia lên cầu thang, đi đến phòng nghỉ.
Cậu bé mấy hôm trước đi cùng Tư Đồ Lượng đứng ở bên cạnh. Cậu bé lén nhìn tôi vài lần, cũng đi theo.
Lạ thật, nhìn khuôn mặt như đứa trẻ mười tuổi nhưng sao lại có ánh mắt kiểu đấy?
Tôi tò mò đi theo đuôi họ đến bên cạnh phòng nghỉ, lại nghe thấy mấy người bên trong đang khe khẽ nói chuyện. Tôi vội vã rón ra rón rén đi nghe lén.
Đầu tiên là giọng của Triệu Triển cao phú soái: “Hoắc béo, không được lỗ mãng! Ngươi biết cô ta là ai không?!”
“Một con nhóc thì có thể là ai được chứ?” Hiển nhiên tên mập kia vẫn còn đang nổi nóng.
Giọng Triển Triệu cũng tức giận.”. . . . . . Đến cả Đương Kim Thánh Thượng cũng phải dè chừng cô ta ba phần, ngươi không muốn sống nữa sao? Giờ cô ta đang mất trí nhớ, nếu không không sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn chỉ trong nháy mắt!!”
“Đúng đó, Bàn Tử, ngươi vừa tới nên khó tránh khỏi có chút lỗ mãng, nhưng phải nhớ lấy ngàn vạn lần đừng chọc vào người đó, nếu không chúng ta cũng chết chùm thôi! Mặt ngoài nói cô ta đến luyện võ, nhưng có mấy người dám so chiêu với cô ta? Chỉ sợ đến lúc đó cũng không biết mình chết thế nào.”
“Hiện giờ Sát Thần đã trở về Phá Quân Tư, sau này chúng ta phải cẩn thận.”
“Chỉ mong cô ta đừng gây chuyện là vạn tuế rồi. . . . . . Ai ở bên ngoài! !”
Cửa bị bật ra rầm một cái. Tôi nhanh chóng nhảy về phía sau, tránh được một thanh đao xé gió bay tới.
Triệu Triển đánh không trúng, ngẩng đầu nhìn thấy người ngoài cửa là tôi, trong chớp mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
【 Kỳ hoa tiểu kịch trường no. 7】
Này thì giả vờ! Giả vờ đến chết đi! Để bà đây cõng huynh về thích thật đấy nhỉ?
Tiêu Long Vũ: Không, thật ra trên đường về ta đã nghĩ đến một vấn đề triết học cực kỳ sâu sắc.
Dương Quách: . . . . . . Là gì?
Tiêu Long Vũ: Nên để độc giả biết rằng thật ra ta đẹp trai hơn nam chính Tra Nhị mặt rỗ đó rất nhiều. Muội biết không, rất nhiều thiếu nữ đều không thấy được chân tướng sự thật, ta nhất định phải đưa họ về thế giới thật! (nắm tay nhìn về nơi xa xăm)
Dương Quách: . . . . . . Chắc huynh phải chọc mù bọn họ thì may ra =.=
Tiêu Long Vũ: . . . . .