*EDIT BY CHERYL CHEN*
*“Em sẽ chăm sóc cậu ta cả đời?”*
*“Bằng tất cả những gì em có.”*
*“Chúc em hạnh phúc.”*
“Tôi cảnh cáo cô, đừng lén gặp con tôi sau lưng tôi, tôi mà bắt gặp thì không chỉ giải quyết bằng xô nước như năm đó đâu!”
“Ầm.” Tiếng cửa chống trộm đóng sầm lại làm cô sợ đến mức lùi về sau.
Sự chán ghét, oán hận truyền tới từ phía sau cánh cửa, giống như một tường thành vĩnh viễn không có cách nào phá huỷ.
Cô không trốn tránh sự căm hận này, đã thành thói quen rồi.
Lương Mỹ Nhân thất thần đứng một hồi, vừa quay người lại, giày cao gót dưới chân chệch đi, mắt cá chân đau đớn, cô cúi xuống xoa xoa, khập khễnh xuống tầng.
Bên ngoài đang mưa, giữa trưa đáng lẽ nên nắng to giờ lại u ám như sẩm tối.
Lương Mỹ Nhân che dù, mưa to cùng cơn gió xối xả, làm ướt quần áo cô, lạnh quá.
Một chiếc xe quen thuộc từ đằng xa lái đến, Lương Mỹ Nhân nhìn thấy lập tức che thấp ô xuống khuất mặt mình.
Cả thế giới bị tiếng mưa rơi xâm chiếm, cô cúi đầu, im lặng đợi chiếc xe kia đi qua.
Nhưng chiếc xe kia ngược gió ngừng lại.
“Sầm,” tiếng cửa xe mở ra.
Lương Mỹ Nhân giơ dù cao hơn, lúng túng nhìn về phía người đang ngồi im lặng trong xe.
“Đừng cố che, anh nhận ra em từ lâu rồi.” Lục Quốc Bảo thu mắt, hút thuốc, không bảo cô đi lên, chỉ mở cửa như thế.
Sau khi hai người li dị, không ngờ lại trùng hợp gặp lại trên đường.
Mưa càng ngày càng lớn, bên tai tràn đầy âm thanh ồn ào.
Lương Mỹ Nhân siết ô, đốt ngón tay trắng bệch, khựng lại trong giây lát.
Những lời này dường như xuyên qua thời gian, gợi về một ngày nào đó chồng chéo trong đầu.
‘Đừng cố che, anh nhận ra em từ lâu rồi.”
(Chú thích: Đoạn đằng sau là ở thởi điểm trước khi Lương Mỹ Nhân và Lục Quốc Bảo cưới nhau, không phải sau khi ly hôn.)
Đêm đó anh ngồi trên ghế ở quầy bar, ánh mắt khó nhìn rõ cảm xúc nhìn cô, khoé miệng chứa đựng nụ cười.
“Tới nào các cô em, để anh đây giới thiệu anh em của mình, đây là phi công vừa từ Mỹ về, Ken.” Hàn Cương nói.
Sau hai năm chia tay lại gặp nhau lần nữa, phải nói là trùng hợp, khi Lương Mỹ Nhân học Luật có một người bạn tốt tên là Hàn Cương. Hôm đó là sinh nhật Hàn Cương, cậu ta gọi bạn bè đến quán bar vui chơi, không ngờ Hàn Cương cũng quen Lục Quốc Bảo, ở ghế dài trong góc phòng, cô đã thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc, theo bản năng dùng chén rượu che mặt mình, lúng túng vùi đầu uống rượu.
‘Đừng cố che, anh nhận ra em từ lâu rồi.” So với lúc rời đi hai năm trước, anh cao gầy khoẻ mạnh hơn rất nhiều.
Cô cười gượng, nâng chén với anh: “Sống tốt lắm à?”
“Rất tốt, còn em?” Anh không biểu cảm.
“Cũng không tệ.” Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng nhớ đến Trì Mục, cúi đầu cười.
Lục Quốc Bảo hơi cau mày, hai người không nói, ly rượu nâng trên môi lặng lẽ nhấp, Lương Mỹ Nhân cũng cảm nhận được sự lúng túng, ngồi im uống rượu.
Đêm hôm đó chơi rất vui vẻ, Hàn Cương uống rất được, mấy người đi cùng đã ngà ngà, chỉ có Ken và Lương Mỹ Nhân lẳng lặng ngồi trong góc uống.
Sau đó không biết vì sao, hai người ngồi chung một chỗ.
Khi đó trò chuyện những gì? Cô không rõ lắm, cô chỉ nhớ anh nói rất nhiều về việc huấn luyện ở Mỹ, còn cô nói chuyện Trì Mục, hai người đều xấu hổ, dựa vào men rươu, giống như hai người bạn già lâu không gặp mặt.
Xét cho cùng, cuộc chia ly năm đó vốn yên bình, không có thù oán.
Cô liên tục bị vẻ lạnh lùng của anh chọc cười, tiếng ly thuỷ tinh va chạm làm cho mí mắt cô nặng trĩu.
Lương Mỹ Nhân vốn ít uống rượu, nhưng lần kia đúng là uống hơi nhiều, đầu óc như bị cồn dính chặt, không nhớ gì hết.
Hôm sau, cô tỉnh lại ở khách sạn. Quần áo không có ở trên người mà đang tung bay ngoài ban công.
Đầu Lương Mỹ Nhân nổ “đùng” một tiếng hiểu ra, kinh hoàng nhìn quanh phogng như không thấy ai.
Nếu không phải Hàn Cương và mấy người bạn tiết lộ, lời đồn truyền đi muôn nơi, nói Lương Mỹ Nhân và Lục Quốc Bảo thuê phòng cắm sừng Trì Mục, Lương Mỹ Nhân nhất định sẽ không nhớ đêm đó cô ở cùng ai.
Thấp thỏm một thời gian, cô phát hiện mình mang thai.
“Chào cháu, bác không phải Lục Quốc Bảo, bác là bố nó, cháu là ai thế?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm nghị.
Dựa vào trí nhớ, cô vẫn có thể gọi vào số máy bàn Lục gia.
“Chú... Con là Lương Mỹ Nhân...” Trước khi yêu anh, cô đã gặp bố mẹ Lục Quốc Bảo, họ đều rất quý cô.
“Tiểu Lương à? Chào con, con tìm Quốc Bảo có việc à?” Giọng nói Lục Thiết Kim lập tức trở nên gần gũi hơn.
“Chú, chú ghi lại số điện thoại của con, khi nào anh ấy về bảo anh ấy gọi con nhé.”
...
Khi Lục Quốc Bảo gọi cho cô, Lục Thiết Kim vừa hay ngồi cạnh đọc báo.
“Mang thai?” Giọng Lục Quốc Bảo vô cùng kinh ngạc.
“Lục Quốc Bảo, em không biết đứa bé này là của anh hay của người yêu em, cho nên em rất nghiêm túc hỏi anh, đêm hôm đó… chúng ta có hay không…?”
“…”
Lục Thiết Kim ngồi cạnh dựng tai nghe, thấy con trai không lên tiếng, dùng khẩu hình nói nhỏ: “Thằng oắt này! Có phải làm người ta to bụng rồi không?”
Trí nhớ của Lục Quốc Bảo như đông cứng lại, anh cầm điện thoại trầm mặc.
Lục Thiết Kim nhỏ giọng nói: “Nói cho cô ấy biết, nếu mang bầu thì kết hôn, con chịu trách nhiệm!”
Lục Thiết Kim nghĩ đến cảnh Lục gia có cháu nối dõi, trong lòng vui sướng.
Kết hôn?
Bàn tay Lục Quốc Bảo cầm điện thoại bỗng siết chặt, không khỏi nhớ lại nụ cười hạnh phúc đêm đó khi gọi anh là Trì Mục, trong lòng mù quáng vì sự đố kị tích tụ bao lâu.
“Khi ngủ làm gì, anh không nhớ rõ.” Anh lạnh lùng nói.
Lương Mỹ Nhân như bị sét đánh.
Lục Quốc Bảo cúp điện thoại, Lục Thiết Kim chắp tay sau lưng đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói: “Mang thai à?”
Lục Quốc Bảo dựa vào ghế salon, nhắm mắt, cánh tay khoát lên che nửa khuôn mặt.
“Bố, con muốn cưới cô ấy.”
“Bố ủng hộ con.”
“Nhưng có lẽ trái tim cô ấy không thuộc về con.”
Anh không lay chuyển được cô, giống như trước đây chia tay, cô thay đổi hoàn toàn các phương thức liên lạc, làm cho anh không tài nào liên lạc được với cô.
Thật vất vả mới được về nước, hao tổn tâm trí nhờ Hàn Cương hẹn gặp cô, lại phát hiện trong lòng cô đã có người đàn ông khác.
Lục Thiết Kim hừ một tiếng, nói: “Có con rồi còn sợ gì, đứa bé rất giỏi buộc lại lòng phụ nữ. Mẹ con là tiểu thư khuê các, bố cũng dùng thủ đoạn này để mẹ gả cho bố. Đàn ông Lục gia phải có khí phách, chỉ cần cô ấy chưa kết hôn, có thích người nào, con muốn đoạt lại là được!”
Lục Quốc Bảo hít sâu một hơi, từ từ mở mắt, ánh mắt trầm đục.
...
Lời đồn rốt cuộc truyền đến tai Trì Mục, Trì Mục và Tiêu Dật cạy Hàn Cương ra khỏi phòng ngủ, ném toàn bộ đồ dùng của Hàn Cương xuống dưới tầng.
Hôm sau, Hàn Cương bùng lửa giận mang theo một đám nam sinh khoa Luật đến trả thù ở phòng Trì Mục, hai mươi người đứng ngoài hành lang, tuyên bố cần một lời giải thích.
Khoa Luật đều là một nhóm mọt sách, mang kính mắt, nhìn qua đã thấy chỉ tới để đủ số lượng, giữ thể diện, duy chỉ có Hàn Cương được coi là khác biệt chút.
Trì Mục ở trong phòng ngủ, Tiêu Dật ra ngoài đám phán, chối bỏ việc xấu cùng Trì Mục làm, nói nhảm mấy câu thành Hàn Cương trở nên vô lý.
Hàn Cương ỷ vào phe mình đông, rất kích động, thở hổn hển: “Lương Mỹ Nhân và người khác thuê phòng là do tao nói! Nhưng đây là sự thật! Bị cắm sừng còn không cho ai nói à?”
Mi tâm Tiêu Dật lập tức nhíu thành chữ Xuyên (川), bước đến kéo cổ áo Hàn Cương:
“Mày nói ai đấy? Đi, nói chuyện với Trì Mục!”
Lực anh lớn, dùng một tay đã lôi Hàn Cương đến cửa phòng ngủ.
“Trì Mục, có anh bạn thân muốn nói chuyện với cậu.” Tiêu Dật gọi to.
Cửa phòng ngủ mở ra, Trì Mục vẻ mặt u ám đứng ở cửa, trên mặt viết rõ sự thiếu kiên nhẫn.
“Mày là Hàn Cương?” Giọng nói của anh lạnh băng trầm thấp, quan sát Hàn Cương một lượt.
“Tao đây! Con mẹ nó mày túm tao làm gì?”
Các nam sinh khoa luật còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hàn Cương vừa hùng hùng hổ hổ giờ bị Trì Mục một tay túm vào phòng.
“Phịch!” Cửa bị khoá lại.
Các nam sinh nhìn nhau, không ai dám động đậy.
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Dù cách một cánh cửa, tiếng đấm đá vẫn nghe rõ mồn một.
Tiêu Dật móc từ trong túi ra hộp thuốc lá, lần lượt phát cho mọi người, phát xong cửa phòng ngủ cũng mở ra.
Hàn Cương mặt mũi bầm dập, quần áo xốc xếch đi ra, cợt nhả đùa:
“Hiểu lầm, hiểu lầm hết ấy mà!”
Tiêu Dật bước tới, thay Hàn Cương chỉnh lại quần áo:
“Người anh em, tôi đã nói là hiểu lầm mà.”
“Đúng đúng đúng, vừa Trì Mục cũng giải thích với tôi rồi, đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả.”
...
Lương Mỹ Nhân che dù đứng dưới mưa, gió to thổi qua lay động tán ô, Lương Mỹ Nhân dùng sức rất lớn nhưng không tài nào di chuyển được.
“Lên đây, anh đưa em một đoạn đường.” Lục Quốc Bảo nhàn nhạt nói, gương mặt thon gầy mơ hồ trong mưa.
Lương Mỹ Nhân ngẫm nghĩ một chút rồi vẫn lên xe anh, đóng cửa lại.
Trong xe lập tức yên ắng.
“Em ở đâu?” Anh hỏi.
“Trấn Vụ Thuỷ gần đại học thành phố.” Lương Mỹ Nhân gập cây dù, cầm trong tay.
Lục Quốc Bảo kinh ngạc rồi lập tức gật đầu, nhếch môi không nói lời nào.
Xe lái qua chỗ trũng, khẽ tròng tràng, dạ dày Lương Mỹ Nhân hơi tức.
Sáng sớm đi đưa cơm cho Trì Mục, chính cô lại quên ăn.
Lục Quốc Bảo quá rõ tình trạng dạ dày cô, thấy cô như vậy, không biết lấy từ đâu ra túi bánh mì nhỏ: “Ăn đi, chưa hết hạn đâu.”
Lương Mỹ Nhân nhận lấy, nói cảm ơn.
Đột nhiên cô có cảm giác, anh và cô, sao lại thành ra thế này.
“Trước khi ly hôn, bố đã nói hết với em rồi.” Lương Mỹ Nhân bỗng nói.
Lục Quốc Bảo không biểu cảm: “Anh biết, bố anh vẫn hy vọng chúng ta sẽ quay lại với nhau, nên mới nói với em.”
Lương Mỹ Nhân gật đầu: “Em hiểu lầm anh nhiều năm như vậy, cũng oán hận anh nhiều năm như vậy. Thật xin lỗi.”
Lục Quốc Bảo giễu cợt: “Xin lỗi thì được gì chứ?”
Lương Mỹ Nhân làm như không nghe thấy lời anh, thở dài: “Em biết là anh ấy không thể tự sát... Nhưng dù sao cũng là hai ta hại anh ấy thế này, dù rất khó, nhưng em nhất định sẽ lay chuyển được người nhà anh ấy.”
“Em sẽ chăm sóc cậu ta cả đời?”
Lương Mỹ Nhân kiên định nhìn về phía trước, hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt lấy cán ô:
“Bằng tất cả những gì em có.”
Lục Quốc Bảo bỗng mỉm cười, nụ cười có chút ảm đạm: “Chúc em hạnh phúc.”