Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 56: Xe buýt

Em trai nhỏ ở nhà đã tám tuổi rồi là một cậu bé vô cùng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, giống y như một viên gạo nếp nhỏ. Lục Tuyết Lăng luôn nói rằng nếu như trên đầu cậu có thêm hai bím tóc nhỏ thì hoàn toàn giống y đúc với Lục Chúc Chúc lúc còn bé.


Tính cách của cậu bé hướng ngoại giống Lục Chúc Chúc, cũng rất thông minh lại còn cuồng chị gái vô cùng. Cậu cả ngày đi theo Lục Chúc Chúc, một khắc cũng không muốn rời xa. Lục Chúc Chúc từ nhỏ đã dẫn cậu đi chơi khắp nơi, dù là lên trời hay xuống đất thì ở đâu cũng có thể thấy bọn họ.


Đối với việc Lục Chúc Chúc phải rời đi học đại học cậu bạn nhỏ Lục Phương Tiện vô cùng không vui.
“Em không muốn chị đi đâu!” Cậu ôm lấy cánh tay của Lục Chúc Chúc rồi gằn giọng khóc gào lên: “Chị học đại học thì em sẽ không được thấy chị nữa! Hu hu!!!”


Lục Hoài Nhu không nhịn được trách mắng: “Cái gì mà không được gặp nữa, không nói được gì hay thì im miệng cho ông, đừng nói gở nữa…”
“Ông nội đáng ghét, ông nội xấu xa!”


Lục Phương Tiện suốt ngày bị Lục Hoài Nhu trêu chọc, bắt nạt. Bây giờ một già một trẻ gặp mặt giống như gặp phải kẻ thù, như nước với lửa.
“Ai cần con thích chứ.”


Lục Hoài Nhu đang tập thể dục trên máy chạy bộ bên cửa sổ sát đất nói: “Không thích ông đây thì đừng có cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng chạy đến nhà ông chơi.”
Lục Phương Tiện bĩu môi nói: “Người ta cũng không phải là đến thăm ông, người ta đến chơi với chị gái mà!”


“Người ta cũng không phải là đến thăm ông.” Lục Hoài Nhu nhại lại giọng điệu ỏn à ỏn ẻn của Lục Phương Tiện rồi giễu cợt nói: “Con là con gái sao, lại còn người ta này, người ta nọ… Con có biết xấu hổ hay không chứ.”


“A a a! Tức chết mất!” Lục Phương Tiện tức giận nhìn Lục Hoài Nhu, khuôn mặt nhỏ giống hệt thùng thuốc nổ: “Lục Hoài Nhu thối!”


Lục Chúc Chúc nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu tức giận đỏ lên tựa lòng đỏ trứng gà rất giống với bản thân mình mười năm trước. Đơn giản vì Lục Hoài Nhu là một cao thủ bắt nạt, lần nào cũng có thể chọc Lục Phương Tiện tức điên.


Sau khi sinh Lục Phương Tiện, ba mẹ liền dọn đến nhà kế bên, thật sự là một lựa chọn vô cùng sáng suốt. Nếu như quanh năm mệt mỏi sống ở nhà họ Lục, đoán chừng huyết áp của cả nhà đều bị Lục Hoài Nhu chọc cho bùng nổ luôn.


Ngần ấy năm trôi qua cũng chỉ có mỗi Lục Chúc Chúc nhịn được ông ấy và luôn ở bên cạnh ông.
Lục Phương Tiện kéo Lục Chúc Chúc về phía cạnh cửa, tức giận nói: “Chị ơi, chúng ta về nhà chơi đi, không thèm để ý ông nội nữa.”


Lục Chúc Chúc ngồi xổm xuống, sờ đầu nhỏ của Lục Phương Tiện: “Đây là nhà của chị mà.”
“Nhà của chúng ta mới là nhà chị, chúng ta là người một nhà, không thèm quan tâm đại ma vương Lục Hoài Nhu này nữa.”


“Thằng nhóc thối, con còn biết khích bác ly gián nữa đúng không!” Lục Hoài Nhu bước xuống từ máy chạy bộ, dùng khăn lông lau mồ hôi tóc mai: “Con là con trai của cha mẹ con, nhưng chị của con mãi mãi là cháu gái của Lục Hoài Nhu ông.”
“Hừ, đại ma vương! Con muốn thay mặt ánh trăng tiêu diệt ông!”


“Con còn thay mặt ánh trăng cơ á? Ông còn tưởng con là Thuỷ thủ Mặt Trăng đấy.”
“A! Tức quá, tức quá!”
“Lục Hoài Nhu, ông đừng bắt nạt trẻ con.” Lục Chúc Chúc quay đầu liếc ông một cái: “Ông đã lớn thế này rồi đấy, có thể nào chín chắn giống con một chút không!”


Mắt Lục Hoài Nhu híp lại, khoé mắt nheo lại thành một đường chỉ cười nói: “Tiểu Lục, chẳng qua chỉ là lên đại học thôi mà đã tự cho rằng mình là người lớn rồi sao? Năm đó con ngồi trước cửa nhà ông khóc nhè sao không thấy con có chút chín chắn nào hả?”


Lục Chúc Chúc biết rằng nếu tiếp tục kéo dài thì cả cô cũng sẽ bị tức phát khóc. Bọn họ đã đánh nhau cũng mười năm rồi, bàn về kỹ thuật bắt nạt ai giỏi hơn thì không một ai có thể vượt qua Lục Hoài Nhu.
“Được rồi, Mì Ăn Liền về nhà trước đi, muộn một lúc nữa chị sẽ qua thăm em.”


Lục Phương Tiện lưu luyến cầm tay Lục Chúc Chúc: “Chị ơi, em kêu dì làm ít đồ ăn ngon, buổi tối chị đến ăn cơm nhé.”
“Một lát bà cô sẽ đến, bữa tối chị sẽ ăn với ông nội và bà cô ở nhà, hay là lát nữa Mì Ăn Liền cũng đến ăn đi?”


“Không thèm đâu! Nhìn thấy Lục Hoài Nhu là em nuốt không vô!”
Lục Hoài Nhu cười một cái: “Chuyện này ngược lại rất tốt đấy, Lục thiếu gia cháu đừng quay lại đấy nhé.”


Từ nhỏ đến lớn, Lục Phương Tiện đã quyết tâm muốn làm “nghiệp lớn” chính là “cướp” Lục Chúc Chúc từ trong tay đại ma vương nhà bên về, để chị và mình cùng với ba mẹ cùng sống với nhau, tránh xa ác long Lục Hoài Nhu. 
Nhưng cậu lúc nào cũng thất bại.


Cậu luôn không hiểu được, chị và ông nội thường xuyên không ngừng cãi nhau, khi thì chị sẽ giận ông nội đến mức phùng mang trợn mắt, khi thì ông chọc chị tức phát khóc. Rõ ràng quan hệ của hai người họ không tốt chút nào, vì sao chị ấy lại không đồng ý chuyển về nhà chứ.


“Được rồi, Mì Ăn Liền mau về nhà đi.”
“Vậy chị…Chị lên đại học nhất định phải thường xuyên quay lại nhé!”
“Ừm! Mỗi tuần chị sẽ về, cuối tuần mang Mì Ăn Liền đi chơi.”
“Tuyệt vời!”


Sau khi Lục Hoài Nhu tập thể dục rồi tắm nước lạnh xong, mặc một bộ đồ ở nhà bằng vải cotton bước ra. Bởi vì mỗi ngày đều phải tốn rất nhiều thời gian để tập luyện, đã mười năm trôi qua nhưng thân hình của Lục Hoài Nhu vẫn rắn rỏi và ngọc thụ lâm phong như cũ, ngũ quan cũng không thay đổi quá nhiều, anh tuấn như lúc trẻ vậy, chẳng qua nơi khoé mắt có thêm một ít nếp nhăn.


Nếu phải nói sự thay đổi lớn nhất về ngoại hình thì chính là tóc của ông nhuộm thành màu đen, càng toát lên vẻ chín chắn, thận trọng. Lục Hoài Nhu của ngày trước giống như anh cả của cô thì bây giờ ông ấy càng giống ba cô nhiều hơn.


Buổi tối, Lục Tuyết Lăng đến nhà ăn cơm, nhìn Lục Chúc Chúc đã thu dọn hành lý thoả đáng nói: “Ngày mai để Dương Duệ đưa Chúc Chúc đi học đi.”
Nghe thấy thế, Lục Hoài Nhu liền không vui: “Cháu gái của em, sao phải nhờ cậu ta đưa đi?”


Lục Tuyết Lăng cười rồi nói: “Không phải ngày mai công ty em có buổi họp báo quan trọng sao?”
“Em không đi được thì để con trai của em đi, dựa vào đâu mà để Dương Duệ đưa đi? Cậu ta là ai chứ?”
“Anh ấy là anh rể của em, có thể lễ phép một chút không hả!”


Lục Hoài Nhu tức giận nói: “Tiểu Lục, ngày mai đợi ông kết thúc họp báo sẽ đưa con đến trường báo danh, ngoan ngoãn đợi ông.”
“Ông vẫn là nên tham gia họp báo của ông cho đàng hoàng đi, con sẽ tự mình đến trường.”


Lúc nhỏ khi Lục Chúc Chúc cái gì cũng không hiểu bị dụ dỗ tham gia chương trình tạp kỹ, đúng là thật sự nổi tiếng một thời gian dài, còn trở thành cô gái nhỏ quốc dân nhà nhà đều biết. Cô không cảm thấy hãnh diện mà ngược lại mang đến cho cuộc sống của cô rất nhiều bất tiện. Ví dụ như đi đến bất cứ nơi nào chơi cũng sẽ bị người khác nhận ra, kí tên đến mức tay sắp gãy luôn.


Cô không có tài nghệ thiên phú, ca hát thì lạc nhịp, khiêu vũ thì cùng tay cùng chân. Nếu phải biểu diễn văn nghệ dạ hội ở trường, cô chỉ có thể lên sân khấu biểu diễn ngâm thơ mà thôi. Chính vì vậy, Lục Chúc Chúc thực sự không thể làm minh tinh được, cũng không muốn làm minh tinh. 


Vì thế nên sau này cô mất rất nhiều năm mới có thể từ từ biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Cô của năm mười sáu tuổi và cô năm tám tuổi, cho dù là ngoại hình hay dáng người cũng sớm đã thay đổi rất nhiều rồi, yên tĩnh lặng im biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng làm cho mọi người quên lãng đi cô. Không dễ dàng gì mai danh ẩn tích sống cuộc sống của người bình thường được mấy năm, cô cũng không muốn lại bị người khác nhận ra đâu.


“Thật sự không cần ông đưa đi?”
Lục Hoài Nhu vẫn xem Lục Chúc Chúc như là một đứa trẻ, rất không yên tâm nói: “Nhiều hành lý như thế, ít nhất cũng để ông chở đến cổng trường học chứ.”


“Không cần đâu, một khi ông tự lái xe, đánh động một đám phóng viên thì trường đại học này con còn có thể học hay không chứ?”
“Được rồi.”
Lục Hoài Nhu cũng không tiếp tục ép nữa, nếu cháu gái nhỏ muốn làm một người bình thường, ông cũng sẽ tôn trọng con bé.


“Thiếu chút nữa quên mất.” Lục Tuyết Lăng từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ khóa từ đưa cho Lục Chúc Chúc: “Bà đã mua một căn hộ ở khu Hồ của trường học con, trang trí xong hết cả rồi, để bình thường con cần nghỉ trưa thì dùng.”
Lục Chúc Chúc: “?!”


Cô nhìn thẻ từ, phía trên in bốn chữ “căn hộ Lai Đinh”. Căn hộ Lai Đinh là một căn hộ cao cấp hàng đầu. Lục Chúc Chúc đã từng thấy qua toà cao ốc kia, đứng sừng sững bên bờ hồ yên tĩnh ở ngoại thành trường đại học, sửa chữa như một toà hoa viên trên không trung, rất có cảm giác nghệ thuật. Ra vào toà nhà này cũng là những người có địa vị cao trong xã hội.


“Bà cô, bà để con dùng nó để ngủ…ngủ trưa?”
“Ngủ trưa cũng được, nếu con đồng ý thì chuyển vào ở luôn cũng tốt. Bình thường trong nhà có một chút âm thanh thôi con đã mất ngủ, bà lo con không quen với cuộc sống tập thể.”


“Bà cô của con thật là tốt!” Lục Chúc Chúc ôm lấy bà, cọ chút mùi hương trên người bà rồi nói: “Con yêu bà, yêu bà, yêu bà!”


“Đã là cô gái lớn thế rồi còn làm nũng.” Lục Tuyết Lăng cười nói: “Nhà là do ông dượng của con xem giúp, muốn cảm ơn thì cảm ơn ông ấy đi.”
“Thế bà cô trước tiên thay con cảm ơn anh Dương Duệ nhé!”


Lục Hoài Nhu vừa nghe do Dương Duệ làm thì liền cảm thấy không thoải mái đứng lên: “Trường đại học đó chỉ cách nhà chúng ta mấy con phố thôi, còn gần hơn trường cấp 2 của nó nữa, cần gì phải mua căn hộ, bình thường về nhà ở không được hay sao?”


“Không phải em luôn muốn để con bé trở thành nhà khoa học sao? Thời gian của nhà khoa học là mạng sống, dùng thời gian mỗi ngày tan học về nhà thì không bằng ngâm mình trong thư viện làm chút chuyện gì có ý nghĩa, đúng không Tiểu Lục?”
“Bà cô nói quá đúng!”


Lục Hoài Nhu liếc mắt một cái: “Những lời này con đã nói gần mười năm rồi, ông đây nghe đến nỗi lỗ tai cũng sắp kết kén rồi!”


“Bà cô vốn vẫn luôn có đạo lý mà.” Lục Chúc Chúc gắp một miếng thịt cho Lục Hoài Nhu rồi lấy lòng nói: “Nhưng mà mỗi cuối tuần con sẽ trở về thăm ông nội mà.”
“Về thì về, không thì thôi, ai cần.”


“Con sẽ về mà!” Lục Chúc Chúc bưng chén cơm ngồi bên cạnh Lục Hoài Nhu, làm nũng nói: “Con sẽ trở về thăm ông nội! Tuần nào cũng về, bảo đảm luôn!”


Lục Hoài Nhu thật ra thì không nỡ bỏ cô, xé miếng giấy giúp cô lau cái miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ: “Mỗi tuần đều trở lại…nói nghe hay quá nhỉ, cuối tuần hẹn bạn bè đi chơi, con nỡ không đi sao?”
Cô gái nhỏ đưa ngón út ra với ông: “Nếu ông không tin thì chúng ta móc ngoéo đi.”


“Ai muốn móc ngoéo với con, ấu trĩ.”
“Hầy, thật ra con có trở về hay không cũng chẳng sao, không phải còn Mì Ăn Liền nhỏ nhà bên chơi với ông nội hay sao?”


“Tiểu quỷ đó giống y hệt cha nó lúc nhỏ, ông nhìn thấy nó liền thấy tức.” Lục Hoài Nhu vẫn là không tiến bộ chút nào kéo tay Lục Chúc Chúc nói: “Thôi, móc ngoéo đi, con nhớ giữ lời đấy, mỗi tuần đều trở lại.”


Lục Chúc Chúc ấn lên ngón cái của ông: “Nói được làm được, tuyệt đối không nuốt lời.”


“Bà nhớ là lúc trước Lục Chúc Chúc cũng móc ngoéo với thằng nhóc nhà kế bên phải không?” Lục Tuyết Lăng cười trêu ghẹo rồi nói: “Hình như là hứa sẽ cùng nhau thi đại học Bắc Thành phải không? Đúng không?”


Lục Hoài Nhu buông đũa xuống, kinh ngạc hỏi: “Con nói với ông muốn học đại học Bắc Thành là vì cái này sao?”
“Không phải, không phải!” Khuôn mặt nhỏ của Lục Chúc Chúc đỏ lựng lên: “Đã là chuyện nhỏ như hạt mè từ lâu lắm rồi, con đã quên cả rồi.”


“Thật sự quên?” Lục Tuyết Lăng không tin: “Bà còn nhớ mấy ngày nó rời đi, mỗi ngày trời đều mưa nhỏ li ti, gối của Tiểu Lục nhà chúng ta tối nào cũng ướt, bi thương máu chảy thành sông luôn.”


“Con không có, không có mà! Ai bi thương máu chảy thành sông chứ!” Lục Chúc Chúc sụp đổ ôm đầu, liên tục phủ nhận: “Con đã không còn nhớ nữa! Cũng không phải vì anh ấy mới thi đại học Bắc Thành, tên anh ấy con cũng không nhớ rõ nữa!”


“Ngay cả tên người ta cũng quên, quá đáng!” Lục Tuyết Lăng nghĩ ngợi rồi nói: “Thằng nhóc đó cũng đẹp trai, tên gì ấy nhỉ…”
Lục Hoài Nhu: “Cảnh Triết.”
“Đúng, đúng, Cảnh Triết.”


Lục Chúc Chúc không nhịn được sửa lại nói: “Cảnh Triết gì chứ, đó là anh của anh ấy, người ta tên là Cảnh Tự mà, trí nhớ của hai người thật là…”
“Không phải là quên tên người ta rồi sao?”
“Con… con đột nhiên nhớ ra rồi.”


“Hai nhóc lúc nhỏ bảo vệ tình anh em muốn chết chứ còn gì nữa?” Lục Tuyết Lăng chọc vào trán Lục Chúc Chúc: “Cần gì chột dạ chứ.”
“Con đâu có chột dạ.” Lục Chúc Chúc buông đũa xuống, đứng dậy bỏ đi: “Không nói chuyện với hai người nữa, con đến trường đây!”


“Đã tối thế này rồi con đến trường làm gì?”
“Tản bộ cho tiêu thức ăn thôi ạ, thuận tiện tìm vị trí ký túc xá, ngày mai con đến trường báo danh cũng dễ dàng hơn.” Lục Chúc Chúc ngồi xổm ở huyền quan vừa mang giày vừa đi ra cửa.


Mấy ngày nay đại học Bắc Thành lần lượt có sinh viên mới đến báo danh tương đối náo nhiệt. Lúc trước Lục Chúc Chúc đến trường và tan học thường đi ngang đại học Bắc Thành, nhưng từ trước tới giờ chưa có cơ hội vào trong tham quan một chút.


Khuôn viên trường được quy hoạch ngay ngắn, hai bên đường trồng những cây bạch dương cao chót vót có tuổi đời trên dưới trăm năm, tạo bóng mát cho cả khuôn viên. Toà nhà văn phòng, dạy học cũng được lát ngói đen tường đỏ, rất có ý nghĩa thời đại và căn nguyên lịch sử.


Đi qua khuôn viên là một cái hồ nhỏ lấp lánh ánh sáng khiến tầm nhìn trở nên rộng mở. Những con thiên nga đen và vịt trời đang lượn lờ trên mặt nước, tiếp đó là một cây cầu với mái hiên, ngay đối diện với hồ nhỏ là thư viện khí thế, to lớn.


Quả nhiên là đại học so với trung học khác nhau rất nhiều. Dưới hàng liễu bên hồ còn có đôi tình nhân trẻ đang âu yếm cùng nhau trò chuyện rôm rả, ngắm hoàng hôn đang buông xuống ở phía xa.


Lục Chúc Chúc vẫn còn nhỏ tuổi nên khi nhìn thấy những hành động thân mật của bọn họ thì thẹn thùng nhắm mắt lại. Cô vội vã đi qua cây cầu có mái hiên, đứng dưới tàng cây rồi gửi tin nhắn cho Tưởng Thanh Lâm: “Mình đang ở trường, lá gan của các anh các chị bây giờ cũng lớn thật đấy, ở bên bờ hồ mà bọn họ ôm dính nhau như kẹo cao su vậy.”


Tưởng Thanh Lâm: “Bạn học Lục Chúc Chúc này, chúc mừng cậu chính thức gia nhập tần số người trưởng thành, nhưng xin cậu đừng miêu tả chi tiết cặn kẽ dao động, áp bức ý chí cách mạng của học sinh cấp 3 khốn khổ!”
Lục Chúc Chúc: “Còn hôn nữa kìa, kéo ra sợi chỉ bạc nữa chứ.”


Tưởng Thanh Lâm: “Lục – Chúc – Chúc!”


Lục Chúc Chúc tắt điện thoại rồi lén cười trộm thật lâu lúc ngẩng đầu lên thì thấy một chàng trai khôi ngô đi qua trước mặt cô. Gò má anh sắc sảo, đôi mắt sâu hút, lông mi thì rất dài, có phần giống với người con trai in sâu trong trí nhớ của cô. Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh thì tim Lục Chúc Chúc đã lỡ mất nửa nhịp.


Nhìn thấy chàng trai đi vào thư viện, cô thậm chí không kịp suy nghĩ đã vội vàng đuổi theo anh. Lối vào thư viện sử dụng máy quét thẻ tự động, anh quẹt thẻ rồi bước vào trong hội trường, còn Lục Chúc Chúc thì bị cản lại bên ngoài.


Thấy anh chuẩn bị bước vào thang máy, Lục Chúc Chúc vội vàng gọi lại: “Anh ơi, chờ chút!”
Chàng trai quay đầu không chắc chắn chỉ vào mình rồi ngạc nhiên hỏi: “Tôi?”
“Đúng, anh đó!”
Anh ta thấy Lục Chúc Chúc bị kẹt lại ngoài cửa thì đi vòng trở lại hỏi: “Bạn học, có chuyện gì thế?”


Hai gò má Lục Chúc Chúc đỏ lên lắp bắp hỏi: “Anh…Anh tên gì vậy?”


Chàng trai thấy phản ứng của cô thì bỗng nhiên như hiểu ra điều gì ngại ngùng nhìn cô. Làn da cô trắng như gấm vóc, đôi mắt đen trong veo sáng ngời, lông mi vừa dài vừa cong vút, giống như búp bê vậy, đẹp đến nỗi khiến cho người ta kinh ngạc.


Đừng nói chỉ mỗi anh ta, đám con trai xung quanh đi ngang hai người họ cũng đều nhìn với ánh mắt ghen tỵ. Một cô gái xinh đẹp như vậy lại chủ động bắt chuyện, vận may kiểu gì đây chứ!


Lục Chúc Chúc thấy anh ta không nói chuyện cũng hơi nghi hoặc. Trong trí nhớ hình bóng thiếu niên vẫn luôn mơ hồ, dung mạo của anh ta có chút giống nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác.
“Tôi tên là Tần Tân Trừng.” Chàng trai đỏ mặt hỏi: “Còn em?”


Lục Chúc Chúc có hơi thất vọng, nhưng mà cô che giấu sự thất vọng kia rất tốt, cười nói: “Em tên Lục Chúc Chúc.”
“Em là tân sinh viên năm nhất sao?”
“Đúng vậy, ngày mai mới đến báo danh.”


“Vừa hay ngày mai tôi có rảnh rỗi.” Tần Tân Trừng nôn nóng nói hết câu lại cảm thấy hơi hấp tấp thì vội bổ sung: “Nếu em vẫn còn chưa liên lạc được với đàn chị tiếp nhận tân sinh viên thì tôi có thể đón tiếp em, ở trường tôi cũng rất rành đường.”


“À, không cần làm phiền đàn anh đâu ạ, em ở đây lúc này là để tham quan đấy.” Lục Chúc Chúc khéo léo từ chối anh ta: “Không còn sớm nữa, em đi trước nhé.”


Tần Tân Trừng chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô hồi lâu, vẫn còn đắm chìm trong sự rung động khi được đàn em xinh đẹp bắt chuyện. Bỗng nhiên nhớ ra đàn em thế mà không hỏi xin wechat của anh ta, chỉ hỏi mỗi cái tên mà thôi, là sao đây ta!


Lục Chúc Chúc chạy ra khỏi thư viện, bối rối đến nỗi da đầu tê dại. Mặc dù cô thích ngắm mấy anh đẹp trai, nhưng tuyệt đối không si mê đến mức chủ động bắt chuyện với người ta rồi xin phương thức liên lạc của đối phương.


Lúc nãy chỉ là nhìn lướt qua thấy anh ta giống người đó nên cho rằng anh ta chính là… Xấu hổ quá đi! Hy vọng sau này trong trường không gặp lại anh ta. Lục Chúc Chúc đi dọc theo sân cỏ nhẹ nhàng thở dài một cái. 


Năm đó cấp 2, Cảnh Tự đột nhiên cắt đứt mọi liên lạc với cô. Thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi đến nay Lục Chúc Chúc cũng đã từng nghĩ trên dưới hơn trăm lý do. Một là anh đã chết, hai là anh đã có bạn gái. Hai khả năng lớn nhất này cho dù là cái nào thì Lục Chúc Chúc cũng không muốn tiếp nhận. 


Đôi khi trong lòng ngột ngạt, Lục Chúc Chúc cũng đã từng nghĩ nếu như thật sự vì anh có bạn gái mà ngắt hết mọi liên lạc với cô thì không bằng xem như anh chết rồi đi vậy. Ít nhất thì trong lòng cô thì anh chính là chết rồi! Nghĩ đến lại thấy buồn, loại buồn bã này ngược lại không giống với bà cô nói cái gì mà “bi thương máu chảy thành sông”. Chỉ là nơi mềm mại nhất ở đáy lòng cô đau nhói, không giống bị đâm hay cứa, cứ đau âm ỉ như thế. 


Anh không còn là anh Cảnh Tự của cô nữa mà đã là của người khác mất rồi…
Hầy.
Lúc Lục Chúc Chúc rời khỏi khuôn viên trường từ cửa Nam thì màn đêm đã buông xuống. Cô thấy một chiếc xe buýt chạy đến, ngồi ba trạm là có thể đến cổng tiểu khu nhà cô nên cô liền lên xe buýt về. 


Trên xe buýt, con bướm nhỏ luôn yên tĩnh đậu trên vai của Lục Chúc Chúc bỗng nhiên bay lượn. Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ đuổi nó đi, cùng lúc đó cô không chú ý đến nơi hàng ghế ngồi cuối xe buýt có một chàng trai mặc hoodie mũ trùm màu đen, ánh mắt sáng rực đang quét về phía cô, tim đập như nai chạy loạn.


Trạm tiếp theo là trung tâm thành phố, người lên xe rất nhiều nên ngay lập tức buồng xe trở nên chật chội, Lục Chúc Chúc nhường chỗ cho một cụ già còn cô thì đứng ở giữa xe. Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Tưởng Thanh Lâm: “Nhóc Lâm, lúc nãy mình vừa mới làm một chuyện điên rồ, có thể xếp thứ ba trong danh sách thứ hai những chuyện đáng xấu hổ của Lục Chúc Chúc rồi.”


Tưởng Thanh Lâm: “Cậu đã làm gì hả!”
Lục Chúc Chúc: “Mình chủ động bắt chuyện với một đàn anh, còn hỏi tên anh ta nữa!”


Tưởng Thanh Lâm: “Ồ, đây đâu phải tác phong trước giờ của cậu đâu, anh chàng siêu cấp vũ trụ gì mà có thể khiến Chúc béo cậu hạ giá tự mình bắt chuyện thế!”


Lục Chúc Chúc: “Đẹp thì thật ra cũng đẹp trai đấy, nhưng tại vì mình cảm thấy anh ta trông giống một người quen nên mới đến hỏi QAQ”
Tưởng Thanh Lâm: “Là người lúc bé cậu kêu là anh trai chứ gì, mình đã bảo cậu không quên nổi anh ta mà.”
Lục Chúc Chúc: “Híc.”


Tưởng Thanh Lâm: “Cậu tỉnh lại đi! Chúc béo! Không chừng người ta đã đổi bạn gái mấy lượt rồi đấy!”
Lục Chúc Chúc: “【Khóc lớn】”


Lúc này Lục Chúc Chúc cảm thấy sau lưng có gì đó rất lạ giống như có ai đó đang định xoa mông mình. Lúc đầu Lục Chúc Chúc chưa kịp phản ứng, cô quay đầu lại nhìn thì đập vào mắt là khuôn mặt đầy dầu của gã đàn ông trung niên thấp lùn, hắn ta ngẩng mặt lên với vẻ mặt bất cần. Lục Chúc Chúc nghĩ rằng hắn ta chỉ vô tình đụng phải, dù sao xe buýt lúc này tương đối đông đúc nên cô chen vào trong góc đứng. Không ngờ gã đàn ông này lại theo đi theo khiến Lục Chúc Chúc bắt đầu sợ hãi, cô liên tục nghiêng người dựa vào cửa sổ. 


Ngay khi cô đang vô cùng bối rối, gã đàn ông sau lưng đột nhiên bị người kéo ra phía sau, tiếp đó là một tiếng thét thảm thiết vang lên. Chỉ thấy gã ta che hạ thân lại, huyệt Thái Dương nổi gân xanh, sắc mặt tái mét, nhìn dáng vẻ giống như sắp chết tới nơi rồi. 


Chàng trai mặc hoodie mũ trùm đen rút chân lại, âm thanh trầm thấp vang lên: “Cút.”
Gã ta làm chuyện trái lương tâm nên một câu cũng không dám nói chỉ biết che hạ thân, vừa lúng túng vừa chật vật xuống xe.


Lục Chúc Chúc sợ tới hồn phi phách tán, ngồi xổm dựa vào cửa sổ trong góc cũng không dám nhìn lại nữa.


Nhưng cô có thể cảm giác được chàng trai mặc áo len đen đang chặn lại dòng người đông đúc với tư thế bảo vệ cô, vây cô lại trong góc an toàn. Cô thậm chí còn ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.


Lục Chúc Chúc không dám quay đầu lại, chỉ có thể móc điện thoại ra kể cho Tưởng Thanh Lâm chuyện đáng sợ vừa nãy để giảm bớt tâm trạng lo lắng: “A, a, a, nhóc Lâm, mình vừa gặp lưu manh! Hu, hu, hu, an ủi mình đi! Mình sẽ không bao giờ đi xe buýt nữa đâu! Hu, hu, hu!”


Tưởng Thanh Lâm: “Gì! Cậu đang ở đâu? Mình đến đón cậu!”
Tâm trạng Lục Chúc bình tĩnh lại một chút: “Không có gì, bây giờ không sao rồi, có một anh trai tốt bụng đã cứu mình.”
Tưởng Thanh Lâm: “Thế thì tốt, quá đáng sợ rồi đấy, sau này cậu đừng đi xe buýt nữa.”


Lục Chúc Chúc: “Không bao giờ đi nữa!”
Tưởng Thanh Lâm: “Trên đời vẫn còn người tốt sao, mấy anh chàng hăng hái làm việc nghĩa vẫn còn tồn tại sao?”
Lục Chúc Chúc: “Anh ấy vẫn đứng sau lưng mình, giúp mình chắn người nè.”


Tưởng Thanh Lâm: “Đây là bạn trai đủ chuẩn đấy…mẹ nó! Đẹp trai không, nếu đẹp thì cậu nên suy nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp đi!”
Lục Chúc Chúc: “Nông cạn! Mình là loại người chỉ biết nhìn mặt thôi sao!”


Sau lưng truyền đến một tiếng cười nhạo. Lục Chúc Chúc len lén quay sang một bên liếc thấy chiều cao của anh hơn cô một cái đầu. Đừng nói là anh đã đọc hết nội dung tin nhắn rồi nha! 
A, a, a!
Lục Chúc Chúc lúng túng đến mức ngón chân cái của cô cũng đào ra một gian hai phòng ngủ một phòng khách luôn rồi.


Cũng may trạm kế tiếp là đến cửa nhà, cô vội vàng nghiêng người xuống xe, chạm vào bên người anh, cô thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn anh ạ.” 


Vừa nói xong cô liền chạy như bay xuống xe. Xe buýt tiếp tục chạy, Cảnh Tự đứng ở chỗ cô vừa mới đứng, ánh đèn đường bị che khuất một nửa ngoài cửa sổ rơi vào trong đôi mắt đen như mực của anh, phản chiếu những ánh sao của nửa thành phố.


Chóp mũi còn lưu lại hương thơm ngọt ngào và tươi mát của cây sơn chi trên người thiếu nữ. Tiếng “anh” đó tựa như tia sáng mặt trời đầu tiên chọc thủng tầng mây.
Cô là người duy nhất đáng giá của anh trên thế giới này, cũng là toàn bộ ý nghĩa cho sự trở lại của anh.