Ngày Cảnh Tự đi, trên bầu trời nổi lên một trận mưa nhỏ, gió rất nhẹ, tựa hồ không đành lòng quấy rầy tâm trạng của cậu bé.
Cậu đứng trước xe, cuối cùng là nhìn quyến luyến vào cửa sổ phòng Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc trốn sau bức màn, che miệng lại, cố gắng không khóc.
Giống như tỉnh giấc sau một giấc mộng dài.
Bản nhạc piano của “Spirited Away” bay bổng trong giấc mơ, là một vườn hồng bất tận, trải đầy hoa hồng vàng rực rỡ.
Sau đó, trong suốt một thời gian dài, Lục Chúc Chúc luôn mơ thấy ngày chia tay ấy. Giữa trời nổi mưa bụi hơi lạnh, mơ thấy đôi mắt đen láy của Cảnh Tự.
Lục Chúc Chúc năm lớp 6, được chứng kiến đám cưới thế kỉ của Lục Tuyết Lăng và Dương Duệ.
Lục Tuyết Lăng mặc váy cưới, là hình ảnh cô dâu đẹp nhất mà cô bé từng thấy.
Trong khán phòng trắng trải đầy hoa hồng, đích thân Lục Hoài Nhu đưa tay Lục Tuyết Lăng gửi vào tay Dương Duệ. Anh nói những lời rất tàn nhẫn, nào là sau này dám bắt nạt chị gái của anh thì nhất định anh sẽ không tha cho đâu.
Tất cả mọi người đều cười, Lục Chúc Chúc cũng thế.
Chỉ có Lục Hoài Nhu là không.
Sau đó trong buổi tiệc tối, Lục Chúc Chúc không thấy ông nội đâu. Cô bé tìm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy anh ở dưới giàn nho phía sau hoa viên tĩnh lặng.
Anh ngồi xổm trong bóng tối, hình như là bị say, khóc như một đứa trẻ.
Anh nói, chị gái sẽ không còn là của riêng mình anh nữa.
Lục Chúc Chúc không khóc, cô bé chỉ ôm ông nội, nhẹ nhàng vỗ lưng ông, trấn an –
“Chúc Chúc vẫn sẽ luôn ở bên ông nội mà, mãi mãi luôn…”
“Hứa nhé.”
Anh run rẩy chìa ngón út ra.
Cũng trong nháy mắt đó, Lục Chúc Chúc bỗng nhiên cảm giác chính mình đã trưởng thành rồi.
Trưởng thành, không phải là chỉ cao lên, hay là học cấp 2, cấp 3 là trưởng thành.
Có thể chia sẻ cảm xúc với người thân, có thể học được cách trấn an người thân, đó mới là trưởng thành.
Cho nên sau này, mặc dù ba mẹ có kết hôn, mua nhà, chuẩn bị đầy đủ để đón Lục Chúc Chúc trở về sống cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Lục Chúc Chúc vẫn từ chối.
Không phải là vì cô bé không thích ba mẹ, mà là cô bé không thể rời xa Lục Hoài Nhu. Cho dù là trong cuộc sống hay phương diện tình cảm, cô bé không thể xa ông được. Hơn nữa cô bé cũng biết, Lục Hoài Nhu càng không thể rời xa cô bé.
Tuy rằng Lục Hoài Nhu cũng từng năm bảy lần muốn đuổi Lục Chúc Chúc đi, nhưng chưa hề là thật.
Lục Chúc Chúc ở lại nhà họ Lục chắc như đinh đóng cột, thậm chí còn buông lời hung dữ, tuyên bố —
Sau này căn biệt thự này sẽ là của hồi môn của cô bé, tất cả các phòng ở đều là của cô bé, bao gồm cả Lục Hoài Nhu, cô bé đều muốn mang theo khi xuất giá.
Lục Hoài Nhu thực sự tức giận: “Ông đây chưa bao giờ gặp ai vô sỉ như con cả.”
Lục Chúc Chúc: “Mặc kệ, nơi con ở chính là của con! Đồ dùng được con sử dụng rồi thì cũng là của con, ông nội cũng là của con nốt!”
Sau Lục Tùy Ý cũng mặt dày chuyển nhà đến nhà họ Lục, sống chung với Lục Hoài Nhu và Lục Chúc Chúc.
Đến lúc này thì Lục Hoài Nhu tức muốn chết rồi!
2 năm sau, lần thứ 2 Đường Thiển mang thai, sinh cho Lục Chúc Chúc một cậu em trai đáng yêu. Vì thế nên mua căn nhà cũ của Cảnh Tự bên cạnh nhà họ Lục, có thể chăm sóc lẫn nhau.
Trong nhà có trẻ con càng thêm ồn ào.
Ngay từ đầu, Lục Chúc Chúc còn băn khoăn, không biết vì có em trai mà Lục Hoài Nhu có thể không quan tâm đến cô bé nữa không.
Suy cho cùng thì con nít đều sợ em trai, em gái dành đi sự yêu thương của cha mẹ mà.
Lục Chúc Chúc không lo người khác, chỉ để ý ông nội của cô bé mà thôi.
Mà sự thật rằng, Lục Chúc Chúc lo lắng dư thừa rồi.
Lục Hoài Nhu không hề có tư tưởng “trọng nam khinh nữ”, đến khi Lục Tùy Ý nhờ anh đặt tên thì nó mới thể hiện rõ.
Biết đứa sau là con trai, Lục Hoài Nhu không thèm tra từ điển, nói đại: “Lục Phương Tiện đi, sau này gọi thì cũng tiện hơn.”
“….”
Lục Tùy Ý cuối cùng đã phát hiện ra, ba hắn là “trọng nữ khinh nam”, quá đáng thật sự!
Sau khi Lục Chúc Chúc học cấp 2, cô bé bắt đầu trổ mã, không còn béo như lúc bé nữa, bắt đầu ra dáng của một thiếu nữ dậy thì.
Ngũ quan cô bé càng thêm thanh tú, đường nét ngày càng giống Lục Hoài Nhu. Lúc đi trên đường, mặc dù chỉ là người qua đường, chỉ cần liếc nhìn cô một lần thì cũng sẽ bị bất ngờ.
Qua rồi thời bé nhỏ ngây thơ hồn nhiên, đã lột xác thành thiếu nữ rồi. Lúc học cấp 2, cấp 3, danh “hot girl” của Lục Chúc Chúc chưa bao giờ bị thay đổi.
Nam sinh thích Lục Chúc Chúc trong trường rất nhiều, xếp thành hàng, có người muốn làm bạn trai của cô, cũng có người muốn làm anh trai của cô.
Lục Chúc Chúc còn được xem là thành viên của hội mê trai đẹp, ai cũng biết cô bé thích người đẹp trai, sau giờ học thường đi theo Tưởng Thanh Lâm thành một nhóm “nữ lưu manh”, huýt sáo với theo những người đẹp trai.
Nhưng đến khi trai đẹp lấy can đảm tỏ tình với cô bé, Lục Chúc Chúc lại từ chối.
Trong lòng có một nỗi niềm khiến cô không thể mở lòng để đón nhận bất cứ chàng trai nào.
Năm lớp 11 cô mất liên lạc với Cảnh Tự, đêm đó cũng vô cùng kì lạ, Lục Chúc Chúc mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, đốt cháy rụi cả vườn hoa hồng vàng. Mà Cảnh Tự đứng giữa vườn hoa ấy, ngọn lửa nuốt trọn lấy anh.
Sau khi tỉnh giấc, Lục Chúc Chúc liền không gọi được cho Cảnh Tự. Điện thoại không kết nối được, nhắn tin cho anh thì không bao giờ nhận được hồi âm, như đá chìm vào đáy biển, bặt vô âm tính.
Nhiều người bạn cùng chơi thuở nhỏ của anh cũng mất liên lạc, Lục Chúc Chúc cố thuyết phục bản thân rằng chuyện này là bình thường, có lẽ anh đã đổi điện thoại, hoặc đơn giản là không muốn liên lạc với cô nữa.
Càng lớn lên, nỗi nhớ về người mà mình những tưởng sẽ mãi không quên trong quá khứ cũng dần phai nhạt theo thời gian.
Cảnh Tự trong trí nhớ của Lục Chúc Chúc, vẫn là một cậu thiếu niên, nhưng trong hiện thực thì anh đã trưởng thành, có lẽ đã hoàn toàn thay đổi, không còn là anh Cảnh Tự mà cô biết nữa.
Lục Chúc Chúc không hề nhắc đến cái tên “Cảnh Tự” nữa, từ lâu, anh đã trở thành một bí ẩn khó nói trong lòng cô.
Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ là hai người bạn chơi chung với Lục Chúc Chúc từ nhỏ đến lớn.
Tưởng Thanh Lâm lúc nhỏ là một cô gái mập mạp, nhưng lớn lên lại bất ngờ trổ mã, thiếu nữ mười tám càng lớn lên càng xinh đẹp, không may trên mặt lại nổi lên vài cái mụn.
Suốt cả thời gian cấp 3, cô ấy toàn tìm hiểu làm thế nào để bớt mụn.
Trương Hổ người vốn thấp thấp, đến cấp 3 chiều cao vọt lên 1m .
Mang vóc dáng cao lớn của thanh niên, khí chất cũng trưởng thành, lại là chàng trai mắt một mí, dáng vẻ thanh tú, tóc ngắn, có khí chất của một oppa Hàn Quốc, bỗng trở thành nam thần trong trường.
Sau này cậu ghét cái tên của mình nên tự sửa lại tên mình là Trương Ngọc Thư.
Nhưng Lục Chúc Chúc và Tưởng Thanh Lâm vẫn gọi cậu là Trương Hổ.
Thành tích của Ninh Dung Nhi không tốt lắm, học xong cấp 2 liền chuyển vào trường nghệ thuật học, Lục Chúc Chúc cũng không có tin tức gì từ cô bé nữa.
Năm Lục Chúc Chúc học lớp 4, cô bé nhảy lớp. Lên cấp 2 lại nhảy lớp, cho nên lúc thi đại học, cô bé cũng chỉ mới 16 tuổi.
Cô nghĩ người nào đó tuy thông minh, nhưng cô nhảy tận 2 lớp nên chắc là có thể đuổi kịp anh.
Sau khi thi đại học xong, không có gì bất ngờ, Lục Chúc Chúc được 734 điểm, là thủ khoa khối Tự nhiên của năm đó.
Lúc sắp xếp nguyện vọng, Lục Hoài Nhu mặc kệ chuyện ở đoàn làm phim hay công ty, cầm một quyển sách tham khảo nguyện vọng thật dày.
Anh đeo mắt kính, cầm bút giúp cô tô tô vẽ vẽ.
“Vậy nên con muôn học trường nào?”
“Trường nào tốt nhất ạ.” Lục Chúc Chúc trả lời không chút do dự.
Lục Hoài Nhu nhếch mắt, nói: “Con đừng tùy tiện như vậy được không, trường tốt nhất cũng phải xem chuyên ngành đã, có ngành nổi cũng có ngành kém hơn trường sau, cho nên chúng ta phải lựa mấy trường đào tạo chuyên ngành tốt.”
“Con muốn học ở Bắc Thành, không muốn đi nơi khác.”
Học sinh cả nước đều chạy đến Bắc Thành, những người sống tại Bắc Thành đương nhiên cũng muốn ở lại.
Lục Hoài Nhu lật sách đến trang tuyển sinh Đại học Bắc Thành, nói: “Ngành tốt nhất của Đại học Bắc Thành là chuyên ngành sinh học, con muốn học cái này à?”
Lục Chúc Chúc mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, nằm trên sô pha chơi điện thoại: “Vâng ạ.”
“Con… con nghiêm túc cho ông, rốt cuộc là con muốn học gì?”
“Thì học cái ông mới nói đó, cái gì mà khoa học… Dù sao thì ông cũng muốn con làm nhà khoa học mà.”
Lục Chúc Chúc rất dễ tính, ngành gì cũng được, cô chỉ muốn học ở trường đại học tốt nhất cả nước, bởi vì đây chính là cơ hội để cô gặp lại anh.
Vì đứa cháu gái không có chí tiến thủ này, Lục Hoài Nhu thật sự buồn thúi ruột, khuyên nhủ: “Con phải có sở thích của con chứ, con chỉ có thể đi trên con đường lâu dài mà chính con đã chọn, không thể chỉ vì hi vọng của ông nội, con có thật sự thích nó không?”
“Con có mà.” Lục Chúc Chúc nghĩ, nói: “Con muốn làm thủy sản, đào giun bắt cả, nuôi tôm hùm đất.”
Lục Hoài Nhu: …
Vậy thì con cứ làm nhà khoa học đi.
Lục Chúc Chúc đã điền đơn đăng ký ngành sinh học của Đại học Bắc Thành, hơn nữa còn được trúng tuyển một cách thuận lợi, được nhận thư báo nhập học.
Nghỉ hè, Lục Chúc Chúc hẹn gặp mặt Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ tại thư viện, bổ túc cho hai người họ.
Tưởng Thanh Lâm hâm mộ nói: “Chúc béo, cậu đã đậu đại học rồi mà bọn mình vẫn là học sinh cấp 3.”
“Cậu cũng chỉ còn 1 năm thôi mà, cố lên, mình ở Bắc Thành chờ các cậu!”
Lục Chúc Chúc như là người chơi hệ VIP Pro kéo theo hai con gà, mấy năm nay đúng thật là cô đã giúp hai người rất nhiều.
Hai người đều nhảy lớp hồi tiểu học, kiểm tra cũng luôn đạt kết quả cao, đều là được Lục Chúc Chúc giúp đỡ.
“Cậu nhất định đợi mình nha, sang năm mình sẽ tìm cậu!” Tưởng Thanh Lâm quay đầu hỏi Trương Hổ: “Đại học Bắc Thành, cậu có làm được không?”
Trương Hổ buông bút, bất mãn nói: “Đừng kêu tên thật của mình nữa được không! Mình tên là Trương Ngọc Thư!”
“Tên Trương Ngọc Thư ái ái quá, không hề hợp với cậu chút nào cả!”
“M*a! Ái ái chỗ nào!”
“Cậu hỏi Chúc béo đi, ái ái đúng không!”
“Chúc béo, cậu nói xem, tên mình rất dễ nghe đúng không.”
Lục Chúc Chúc bình tĩnh nhìn gương mặt anh tuấn của Trương Hổ, cười nói: “cậu tên gì không quan trọng, dù sao đối với bọn mình cậu vẫn luôn là Trương Hổ.”
“Vậy được.” Trương Hổ nhún vai: “Cậu vui là được.”
Tưởng Thanh Lâm dùng khuỷu tay chọc Lục Chúc Chúc: “Chúc béo, đêm thi xong đại học, hot boy trường tỏ tình với cậu đúng không? Sao rồi, được không?”
Lục Chúc Chúc: “Nếu được thì sao mình có thể ngồi đây chỉ bài cho hai cậu được?”
“Hot boy khá tốt mà, cậu không biết đấy chứ lớp mình nhiều người thích cậu ta lắm.” Tưởng Thanh Lâm thở dài: “Nếu cậu ta tỏ tình với mình thì chắc chắn mình sẽ đồng ý ngay.”
“Nhưng mà cậu ta… không phải gu mình”
“Vậy cậu thích kiểu nào?”
Lục Chúc Chúc suy nghĩ một lát, nói: “Mình thích người có thành tích cao, thông minh.”
“Hot boy cũng có dốt đâu, điểm trên khá, lần này cũng thi vào trường đại học danh tiếng đó.”
“Không phải cứ thông minh là mình thích đâu!” Đôi tay cô đặt trước ngực, nói: “Mình muốn người thông minh nhất kia kìa.”
“Làm gì có thông minh nhất, cậu nói rõ tiêu chuẩn cụ thể đi.”
Lục Chúc Chúc: “Tiêu chuẩn hả… Có thể hoàn thành rubik trong 30 giây, có thể tự mình kiếm tiền, tính cách hơi hướng nội, không nói nhiều, không có nhiều bạn…”
“Ngừng, ngừng, ngừng.” Tưởng Thanh Lâm cắt ngang suy nghĩ của cô: “Sao mình cảm thấy người cậu nói giống Cảnh Tự nhỉ. Cậu còn nhớ Cảnh Tự không, thiên tài nhỏ ở trường mình lúc ấy á, sau này chuyển trường đi mất.”
Nghe thấy hai chữ đó, Lục Chúc Chúc ngừng thở, trong lòng như có kim châm.
“Cảnh Tự…”
Tưởng Thanh Lâm hưng phấn nói nhiều: “Má ơi, Lục Chúc Chúc, có phải cậu… vẫn luôn yêu thầm người ta đó không.”
“Đâu có!” Lục Chúc Chúc đỏ mặt, vội nói: “Chuyện cũ rích từ đời nào rồi! Tụi mình không có liên lạc với nhau nữa! Ngay cả dáng vẻ của anh ấy mình cũng không nhớ rõ!”
“Mình chỉ thuận miệng nói thôi mà, cậu tức giận gì chứ.”
“Mình đâu có tức giận.”
“Cậu xem, mặt cậu đỏ ròi kìa.”
Lục Chúc Chúc cầm bút gõ vào đầu của hai người: “Chuyên tâm làm bài! Lát nữa mời hai cậu ăn BBQ.”
“Được luôn!”
6 giờ tối, các bạn nhỏ ra khỏi thư viện, gọi taxi đến hàng phố ẩm thực bên bờ sông để ăn BBQ.
Hoàng hôn treo ở chân trời, gió đêm mùa hè mang hơi nóng ẩm, làm người ta thở không nổi.
Vào quán ăn quạt điện đang thổi, ba người chọn một vị trí để ngồi xuống.
Tưởng Thanh Lâm không muốn uống nước tại quán, Lục Chúc Chúc thấy bên phố có cửa hàng tiện lợi nên nói: “Mình đến cửa hàng tiện lợi xem thử, hai cậu muốn uống gì?”
Trương Hổ nói: “Mình muốn uống MIZONE*”
*Nước uống Vitamin脉动 (âm Hán – Việt: Mạch Động; bán ở thị trường nước ngoài dưới tên MIZONE)
“Mình thì Hải Chi Ngôn*, Chúc Chúc cậu đi đi, để mình trông đồ giúp cậu.”
*Nước suối có vị trái cây nhẹ và muối Địa Trung Hải, tên dịch sang tiếng Việt là Lời của biển
Lục Chúc Chúc cầm điện thoại, đi tới cửa hàng tiện lợi.
Trước cửa hàng tiện lợi là một chiếc xe máy màu đen.
Cô không hiểu biết gì về các loại xe lắm, không biết hãng gì nhưng có phong cách rất đặc biệt, thu hút ánh nhìn, vậy nên cô nhìn vài lần.
Không khí trong cửa hàng tiện lợi mát lạnh, sau khi đi vào, Lục Chúc Chúc liền rùng mình.
Cô đi đến quầy đồ uống, chọn thức uống cho Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ xong lại đến hàng sô cô la.
Sau đó ngồi xổm xuống tìm một lúc lâu nhưng không thấy hãng Fancy cô yêu thích.
Một số hộp trưng bày của Fancy vẫn còn đó, nhưng kẹo sô cô la trong đó đều đã được bán hết.
Thật xui quá.
Những viên sô cô la rực rỡ sắc màu còn lại Lục Chúc Chúc không quan tâm, cô chỉ chú ý đến loại sô cô la mà cô thích ăn nhất từ nhỏ đến lớn này.
Hương vị của nó luôn có thể làm cô nhớ đến hình ảnh thiếu niên nào đó đã dần lãng quên trong tâm trí.
Trong quá khứ còn sót lại là mỗi tuần cô đều dùng tiền tiêu vặt của mình để mua kẹo ăn. Nhớ đến cậu, khoé môi Lục Chúc Chúc bất giác mím lại. Những năm gần đây, mặc dù cô không còn nhớ rõ dáng vẻ của thiếu niên ấy nữa nhưng cô vẫn luôn nhớ hương vị sô cô la tuyệt vời này và nó cũng khiến cho cô nhớ đến cậu.
Lục Chúc Chúc đứng dậy đi đến quầy thanh toán thì phía sau có tiếng người vọng đến: “Lu thần, cậu cất giữ nhiều chocolate thế lại không ăn, để hết hạn thì đem vứt. Không phải là quá lãng phí sao!”
“Cậu tự lo cho bản thân đi.” Trong giọng nói nhẹ nhàng lại mang một chút mất tự nhiên.
“Đúng thế, căn cứ của chúng ta cũng sắp thành nhà máy sản xuất sô cô la Lu thần luôn rồi.”
Nghe thấy tiếng khởi động của động cơ xe máy chói tai vọng đến, Lục Chúc Chúc quay đầu lại chỉ thấy một bóng đen “vèo” một cái vọt ra.
Ánh mắt khựng lại chỉ trong vòng 0.01 giây, thậm chí cô còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng của người đó thì hô hấp cũng đã đột nhiên nghẹn lại.
Cô không hề nghĩ ngợi mà chạy theo, người bán hàng phía sau còn hô to: “Cô bé, cháu còn chưa trả tiền đấy!”
Lục Chúc Chúc chạy ra đường cái, thiếu niên mặc đồ đen đã biến mất ở cuối con phố.
Cô thở dồn dập, cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, khó có thể bình tĩnh lại được.
Cô lại vào cửa hàng tiện lợi để thanh toán, sau đó đến quán ăn khuya, đưa nước cho Trương Hổ và Tưởng Thanh Lâm.
“Cậu đưa nhầm rồi.”
Tưởng Thanh Lâm đổi đồ uống với Trương Hổ, cô bé nhìn Lục Chúc Chúc đang thất thần, hỏi: “Cậu vừa gặp chuyện gì à?”
Lục Chúc Chúc cau mày nói: “Vừa rồi hình như mình gặp người quen, không biết có phải người đó không nữa.”
“Gặp người quen là chuyện gì lạ kỳ lắm sao.”
“Lâu rồi không gặp mà.”
Cũng 10 năm rồi.
Anh nói Lục Chúc, mau lớn lên, khi trưởng thành rồi chúng ta gặp lại nhau.
Anh nói, trường đại học tốt nhất cả nước nằm tại Bắc Thành, anh sẽ trở về.
Lục Chúc Chúc cố gắng trưởng thành, thi đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước rồi.
Anh sẽ trở về sao.
…
Buổi tối Lục Chúc Chúc nằm trên giường lớn mềm mại, nhưng lại trằn trọc khó ngủ, trong đầu cứ mãi nghĩ về hình dáng của thiếu niên mặc đồ đen đó mãi.
Cô bưng ly nước, xuống lầu mở cái bàn quầy bar ra, ngồi yên một mình.
Một lúc sau, cô kéo đến cái tên cuối cùng của danh bạ, nhấn nút gọi.
Điện thoại chuyển tiếp, vẫn không có người bắt máy, tựa như mọi lần.
Lục Chúc Chúc mở nhật kí tin nhắn ra, lần cuối cùng cô nhắn tin cho anh là từ 3 năm trước, nói cho anh biết rằng cô đã đậu vào trường Nhất Trung Bắc Thành rồi.
Nơi đó là trường cấp 3 tốt nhất, tỷ lệ đậu đại học lên tới 99%.
Vào trường đại học mơ ước, lại gần anh thêm… một bước.
Tin nhắn này anh vẫn không trả lời.
Cứ như anh biến mất khỏi thế giới này vậy, không có tin tức gì.
Lục Chúc Chúc cũng không ôm hy vọng, nhưng lại nhắn tin cho anh: “Anh ơi, hôm nay em thấy có người giống anh ở cửa hàng tiện lợi, là anh sao?”
Là anh sao…
Trong một căn phòng thuê cũ kỹ, phòng khách để mấy cái máy tính, mấy thiếu niên trẻ tuổi đang chơi trò chơi chém giết. Trên bàn bày bừa những hộp thuốc lá cùng mấy lon bia, còn cả mấy ly mỳ chưa ăn xong.
Cảnh Tự nằm trên sô pha, đầu gối lên một tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh mặc hoodie có mũ màu đen, mũi cao thẳng, ngũ quan sắc sảo, mắt phượng, đầu ngón tay trắng nõn thon dài kẹp một điếu thuốc.
“Đội GEM đá chúng ta ra rồi, chúng ta tự làm đi! Có Lu thì không có gì là không thể!”
Người đang nói là một cậu trai hơi béo, cậu ấy cũng trẻ tuổi, nhưng bởi vì thịt trên mặt nhiều nên hơi già so với tuổi
Cậu béo hăng say cổ vũ mọi người: “Tuy rằng con đường tương lai cũng tươi sáng nhưng mà chúng ta cũng cần phải đồng tâm hiệp lực từ bây giờ, cho một tương lai tốt đẹp… Ừm, tiền thuê nhà tháng sau chúng ta gom tiền cùng nhau trả đi.”
“Anh béo, hay là bỏ đi, chúng ta rút khỏi GEM rồi, sau này cũng không có tư cách dự thi, chi bằng giải tán đi.”
“Đúng đó anh béo, tụi em nể anh là người có thâm niên ở GEM, nên lúc này mới đi theo anh. Nhưng anh xem chỗ của chúng ta hiện giờ đi, vừa nhỏ vừa chật chội, đây là chỗ cho người ở sao?”
“Hai tháng rồi một đồng cũng không có, lại còn phải đóng tiền thuê nhà. Em không trụ được nữa.” Một chàng trai đứng dậy, để chìa khóa trên bàn: “Anh béo, giải tán thôi.”
Cậu béo đập bàn: “Mấy người đi thì đi đi! Tôi cũng không giữ lại, chờ đến khi ông đây thật sự làm nên chuyện có tiền thì mấy người đừng hối hận.”
Mấy thiếu niên lắc đầu, lần lượt rời khỏi phòng thuê.
Căn phòng chợt yên lặng, cậu béo nhìn chàng trai mặc đồ đen nằm trên sô pha, nói: “Lu, mọi người đều đi rồi, cậu không đi à?”
“Không đi, không có chỗ ở.”
Tiếng nói anh lạnh lùng mà trầm thấp, tựa như điếu thuốc nóng hổi rớt xuống trong màn đêm.
“Vậy được, chúng ta lại góp tiền trả tiền thuê nhà đi, cậu có bao nhiêu?”
Cảnh Tự lấy một cái thẻ ra, tuỳ tiện ném cho cậu béo: “Mật mã là sáu số 0.”
Cậu béo đăng nhập vào ngân hàng để tra xét, nhìn sáu con số, cả kinh nói: “Má nó! Lu, cậu phát tài rồi hả, sao lại nhiều tiền vậy!”
“Kiếm được từ đợt lên cấp hộ tháng trước.”
“Lên cấp hộ cùng lắm chỉ mấy chục nghìn thôi.” Cậu béo lắc đầu, cảm thán nói: “Cậu cứ ở trong cái đội này thật mẹ nó phí phạm nhân tài.”
Cảnh Tự nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Không sao.”
Không có mục tiêu, không có ngày mai, lại càng không có tương lai. Bây giờ anh sống sao cũng được, miễn là có thể tồn tại.
Cậu béo vẫn luôn chú ý đến chiếc điện thoại đang kêu dưới người anh.
Cảnh Tự vô cảm, không bắt máy cũng không nhìn xem.
“Này, điện thoại cậu đang kêu đó.”
Cảnh Tự không phản ứng.
“Chắc là người nhà cậu gọi.” Cậu béo đi đến bên người anh, ngồi xuống: “Cậu kể xem, gia đình cậu không phải nhà giàu thì cũng là tri thức gì đó, sao cậu còn cứng đầu vậy chứ. Giờ cậu mới 16 tuổi, không học hành đàng hoàng, nếu nói cậu là dạng thanh niên nghiện game thì tôi cũng không thấy cậu chơi game ngày đêm, rốt cuộc là cậu muốn gì?”
“Không gì cả.”
“Có đôi khi tôi không hiểu được cậu luôn đó. Chúng tôi cứ đi theo hai chữ “ước mơ”, ai mà không muốn lấy giải quán quân để nổi tiếng, với tài năng của cậu thì là số 1 trong giới rồi đó. Mấy người giỏi nhất, như PP, Toy gì đó, chỉ cần cậu cố gắng thì họ chẳng là cái thá gì.”
Cậu béo lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao cậu lại muốn theo tôi?”
Đôi mắt đen láy của Cảnh Tự sa sầm, nhìn mấy hộp sô cô la Fancy trên bàn: “Muốn tới Bắc Thành.”
“Vì vậy thôi hả?”
“Ừ.”
“Nói cũng đúng, Bắc Kinh mà, mọi người trẻ tuổi của cả nước ai mà chẳng muốn tới đó. Cho dù tiền nhà hơi đắt chút.” Cậu béo nói: “Nhưng đây là nơi gần với ước mơ nhất.”
Đối với Cảnh Tự mà nói, nơi đây cũng là nơi… gần giấc mơ của anh nhất.
Chỉ tiếc là anh đã không còn là hoa hồng nhỏ của năm xưa.
Anh lấy điện thoại ra, cuộc gọi trên điện thoại không phải từ người nhà, mà là hai chữ —
“Lục Chúc.”
Thấy hai chữ này, tay Cảnh Tự hơi run run.
Đã rất nhiều năm cô không gọi anh. Thậm chí anh còn cho rằng cô đã dần quên anh.
Lúc sau, cô lại nhắn cho anh: “Anh ơi, hôm nay em thấy có người giống anh ở cửa hàng tiện lợi, là anh sao?”
Anh ơi…
Trái tim cứng cỏi như sắt của Cảnh Tự bị hai chữ này đập nát.
Cô còn gọi anh là anh.