Sở Minh Hiên cũng không nghe theo lời khuyên của tiểu Lưu, chỉ đứng nguyên tại chỗ cân nhắc chốc lát, khóe môi mang cười nhấc chân đi tới văn phòng Triệu Hợp Đức, nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa:
- Phanh phanh…
- Ai?
Thanh âm tiếng nói trong văn phòng chợt dừng lại, ngay sau đó lại là thanh âm có chút không kiên nhẫn của một lão nhân:
- Vào đi.
- Chi nha…
Nghe được tiếng gọi, Sở Minh Hiên chỉnh lại thần sắc, đưa tay vặn chốt cửa nhẹ nhàng đẩy ra:
- Lão gia tử, là tôi.
Cửa phòng bị đẩy ra, tình huống bên trong lập tức rơi vào trong tầm mắt Sở Minh Hiên, đúng như lời nói của tiểu Lưu, trong văn phòng quả thật có hai nam nhân mặc quân trang đang ngồi, chẳng qua đưa lưng ra cửa, tạm thời còn chưa thấy rõ khuôn mặt của bọn họ.
Không biết vì sao, chỉ vừa nhìn thấy bóng lưng hai nam nhân, Sở Minh Hiên cảm giác được chân khí làm cho hắn có chút bất an, cũng giống như chân khí của dã thú đói khát nóng nảy, rất nguy hiểm.
Đối diện với hai nam nhân, Triệu Hợp Đức đang ngồi trên sô pha, thần sắc thật bình tĩnh, cho dù nhìn thấy Sở Minh Hiên đẩy cửa vào, hắn chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.
Triệu Hợp Đức chỉ cao hơn 1m6, hình thể không béo, xem như khỏe mạnh, tóc hoa râm chải chỉnh tề, mặc sơ mi màu trắng, quần tây mang giày da, nói tóm lại người nào lần đầu tiên thấy hắn, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là, lão đầu này không phải người thường!
Đây là một loại khí chất vô hình, đồng dạng cũng là chân khí thượng vị giả nhiều năm tích lũy, cử chỉ bình tĩnh, vẻ mặt làm cho không ai có thể nhìn thấu, mặc dù trong trí nhớ còn lưu lại, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Hợp Đức, Sở Minh Hiên hít sâu một hơi, Triệu Hợp Đức…quả nhiên có được uy thế của biên cương đại tướng!
- Có chuyện gì không thể nói trong điện thoại?
Nhìn nhìn Sở Minh Hiên nhấc chân vào phòng, sắc mặt Triệu Hợp Đức thập phần bình tĩnh, đợi sau khi Sở Minh Hiên đóng lại cửa phòng, hắn mới thản nhiên hỏi tiếp:
- Nhất định phải giáp mặt nói?
- Lão gia tử, chuyện ngài dặn dò tôi đã tìm được chút dấu vết.
Sở Minh Hiên nhìn Triệu Hợp Đức mỉm cười, trước khi đến Hàng Châu, hắn đã sớm gọi điện báo cho Triệu Hợp Đức một tiếng, trên đường cũng đã sắp xếp xong lời cần nói, đây là vì ứng đối trạng huống đột phát.
Vốn dựa theo ý đồ của Diệp Dương Thành, sau khi gặp được Triệu Hợp Đức tùy tiện tìm cớ đến gần sau đó giết hắn là được, nhưng hiện tại có hai nam nhân mặc quân trang đột nhiên xuất hiện tăng thêm biến số, trước khi nắm chắc mười phần Sở Minh Hiên cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Vì vậy hắn chỉ có thể tìm lý do kéo dài thời gian:
- Hơn nữa chuyện này còn liên lụy đến vài cán bộ trong ban lãnh đạo huyện, nói trong điện thoại tôi sợ xảy ra vấn đề gì, sự tình khẩn cấp chỉ có thể giáp mặt hồi báo cho lão gia tử.
Cái cớ này có thể lớn có thể nhỏ, có thể tin cũng có thể không tin, mấu chốt là lúc nói dùng loại ngữ khí gì, thần sắc thế nào, không hề nghi ngờ Sở Minh Hiên có điều kiện nói ra những lời này.
Đối với Trương Chí Nghiễm đã đi theo mình hơn hai mươi năm, Triệu Hợp Đức cơ hồ không hề có chút tâm lý cảnh giác, tự nhiên liền tin tưởng, hơi gật đầu nói ra:
- Đem tình huống mà anh điều tra được nói ra một chút đi.
- A?
Sở Minh Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc, chần chờ nhìn hai nam nhân vẫn đưa lưng về phía mình, nói:
- Vậy…
- Cứ nói đi.
Triệu Hợp Đức đương nhiên có thể hiểu được nguyên nhân do dự của Sở Minh Hiên, nhìn hai nam tử mặc quân trang khẽ cười một tiếng, liền nói:
- Hai vị này chính là viện thủ của tân ngành quân đội phái tới hiệp trợ phá án, đều là cao thủ tột cùng trong bộ đội, không cần kiêng dè cái gì, nói đi, anh rốt cục tra được cái gì?
- Quả nhiên là như vậy!
Vừa nghe lời của Triệu Hợp Đức, trong lòng Sở Minh Hiên thoáng kinh hãi, âm thầm tự nhủ một câu, biểu tình trên mặt nghiêm trang vừa nói vừa thản nhiên đến gần Triệu Hợp Đức:
- Tôi ở huyện Ôn Nhạc cẩn thận điều tra gần một tháng thời gian, dần dần đã sờ soạng quy luật gây án của hung thủ, dựa theo tư liệu án kiện lưu lại, tôi phát hiện có ba người thập phần khả nghi, hơn nữa còn có một người là cán bộ đảm nhiệm chức vụ trong ủy ban huyện…
Sở Minh Hiên chậm rãi hội báo, khoảng cách giữa hắn cùng Triệu Hợp Đức ngày càng gần, ba thước, hai thước, một thước…
Triệu Hợp Đức hoàn toàn chìm trong tình huống mà Sở Minh Hiên báo cáo, không chú ý tới Sở Minh Hiên đang đến gần người, khi hắn nghe nói trong những hung thủ còn có người làm việc trong ban lãnh đạo huyện, mới giật mình lộ vẻ tức giận:
- Khó trách tổ chuyên án không công mà lui, khó trách…
- Cẩn thận!
Triệu Hợp Đức còn đang thất thần, Sở Minh Hiên đã đút một tay vào túi tiền, tốc độ cực nhanh cầm ra một con dao sắc bén hung hăng vung tới cổ Triệu Hợp Đức, ngay lúc con dao sắp cắt qua cổ hắn, hai nam tử mặc quân trang bỗng nhiên hét to một tiếng, một người nhảy dựng lên hơn hai thước cao dùng tốc độ nhanh như chớp đá ra chân trái…
- Phanh!
Tay phải nắm con dao của Sở Minh Hiên bị nam tử kia một cước đá bay, nhìn thấy rõ ràng, là một cước đá bay tay phải của Sở Minh Hiên!
- Hí…
Cổ tay gãy ngang, ngay tiếp theo con dao bị đá bay ra ngoài, cổ tay phải nhất thời phun trào máu tươi, trực tiếp tưới lên người Triệu Hợp Đức, Sở Minh Hiên lui lại hai bước, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, hít sâu một hơi khí lạnh!
Mà biến cố thình lình xảy ra làm Triệu Hợp Đức hoảng sợ, bị máu tươi phun đầy mặt, thần tình hắn phẫn nộ bật dậy, quát:
- Trương Chí Nghiễm, anh muốn làm gì?
- Muốn làm gì? Hắc hắc, lão gia tử, tôi không phải muốn lấy mạng già của ông sao?
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, trong đầu Sở Minh Hiên đã quyết định chủ ý, nghe được tiếng mắng cũng không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn toát ra ý cười âm trầm, chợt nhảy lên đánh về phía Triệu Hợp Đức!
- Hừ!
Lúc này hai nam tử quân trang đã chắn ngay trước người Triệu Hợp Đức, nhìn thấy Sở Minh Hiên không biết tự lượng sức mình lại đánh tới, nam tử khi nãy đá một cước khinh thường hừ lạnh một tiếng, nâng tay phải hung hăng một quyền oanh thẳng vào đầu Sở Minh Hiên!
- Hắc hắc…
Ở giữa không trung, Sở Minh Hiên giống như phát điên mạnh mẽ xoay thân hình, khó khăn tránh thoát một quyền của nam tử kia, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện hai con dao nhấp nháy hàn mang, thừa dịp hai nam tử khinh thường lưu ra khe hở, mạnh mẽ phất tay đem con dao bắn vào trái tim Triệu Hợp Đức!
- Phốc xuy…a…
- Phanh!
Ba thanh âm vang lên liên tiếp, nam tử quân trang tuy phản ứng đúng lúc nâng tay đánh bay một con dao, nhưng con dao còn lại cũng đã thuận lợi đâm vào trái tim Triệu Hợp Đức, Triệu Hợp Đức lập tức kêu lên đau đớn.
Ngay sau đó Sở Minh Hiên dùng chiêu lấy mạng đổi mạng, tuy tránh được một quyền đầu tiên nhưng không tránh thoát quyền thứ hai, chỉ nghe phanh một tiếng đầu của hắn đã bị một quyền đánh vỡ thành lỗ thủng!
Lúc rơi xuống đất, “Trương Chí Nghiễm” đã hoàn toàn tử vong, đầu bị nện một quyền thủng một lỗ lớn, ai còn sống được?
“Trương Chí Nghiễm” đã chết, lúc này thật sự là hoàn toàn chết hẳn.
Chẳng qua mục tiêu Triệu Hợp Đức bị ám sát cũng không may mắn thoát khỏi, một phần ba con dao đã đâm vào lồng ngực của hắn, trong phút chốc máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng.
- Người đâu!
Thanh âm rít gào trung khí mười phần cơ hồ vang vọng cả đại viện ủy ban tỉnh, một tiếng rít gào đến từ một trong hai nam tử quân trang…
Phó chủ tịch tỉnh bị ám sát ngay trong phòng làm việc của mình, hơn nữa ở trường hợp có mặt của hai nam nhân mặc quân trang, bị người dùng dao đâm thẳng vào giữa tim!
Tin tức này cơ hồ chưa đầy hai phút sau đã truyền khắp cả đại viện ủy ban tỉnh, toàn bộ những người nghe được tin tức này phản ứng đầu tiên chính là nói đùa có vẻ quá mức đi?
Ba phút sau, nơi hiện trường phát sinh vụ ám sát đã hoàn toàn bị phong tỏa, Triệu Hợp Đức đã hôn mê đưa tới bệnh viện cấp cứu, mà hai nam tử quân trang tìm tới bí thư tỉnh ủy Diêm La Viễn, không biết nói gì với hắn, sau đó quang minh chính đại rời đi.
- Tạo phản! Đây là tạo phản!
Triệu Hợp Đức được đưa tới bệnh viện chưa đầy mười phút, báo cáo hiện trường vụ án đã được đưa tới tay bí thư tỉnh ủy Diêm La Viễn cùng một phó chủ tịch tỉnh khác, nhìn thấy phần báo cáo, Diêm La Viễn nổi trận lôi đình!
Thư ký Trương Chí Nghiễm đã đi theo Triệu Hợp Đức hơn hai mươi năm, đột nhiên dùng sinh mạng đi ám sát Triệu Hợp Đức?
Tình hình quỷ dị như thế, liên tưởng đến án kiện phát sinh tại huyện Ôn Nhạc thời gian trước, cùng hiện tại Trương Chí Nghiễm đảm nhiệm chức chủ tịch huyện Ôn Nhạc, cơ hồ khi nhìn thấy phần báo cáo Diêm La Viễn lập tức nghĩ đến một việc: dị nhân!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ bừng, đám dị nhân ở huyện Ôn Nhạc to gan lớn mật, làm cho Diêm La Viễn vừa phẫn nộ vừa cảm thấy hết hồn.
Ngay cả thân tín đã theo Triệu Hợp Đức hơn hai mươi năm cũng đột nhiên ra tay ám sát Triệu Hợp Đức, có phải mang ý nghĩa, giữa những dị nhân kia còn có dị nhân nắm giữ năng lực thôi miên cường đại?
Nếu thật sự là như vậy…
Cảm xúc sợ hãi hiện lên trong lòng Diêm La Viễn, ngẫm lại, thư ký, tài xế, cảnh vệ thậm chí là vợ con cha mẹ trong nhà, tùy thời đều có thể bị đối phương thôi miên khống chế, một khi họ bị thôi miên…
Nhìn tình thế nghiêm trọng, đã vượt qua phạm vi thừa nhận của Diêm La Viễn, nhưng đối mặt với áp lực thật lớn, có người sẽ bị hỏng mất, có người lựa chọn phản kháng.
Hiển nhiên Diêm La Viễn là người đứng đầu một tỉnh, tâm lý đương nhiên cao hơn người thường, đối mặt cục diện làm người không rét mà run, điều thứ nhất hắn nghĩ đến không phải lùi bước, cũng không phải bỏ mặc đối phương, hắn nghĩ đến, chính là nên làm sao ở trong thời gian ngắn nhất, hoàn toàn tiêu diệt nhóm dị nhân trong huyện Ôn Nhạc, vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Hồi tưởng lại hai cao thủ quân đội tìm đến hắn khi nãy, trong lòng Diêm La Viễn loáng thoáng hiện lên đạo linh quang, một kế hoạch đại khái nhanh chóng dựng lên trong đầu óc của hắn…
- Diêm bí thư, chuyện này quyết không thể bỏ qua như vậy, nhất định phải điều tra rõ ràng, cho dù lật ngược huyện Ôn Nhạc cũng phải tra!
Phó chủ tịch tỉnh cũng nghĩ thông suốt chuyện này, sắc mặt âm trầm vỗ mặt bàn, tức giận nói:
- Thật quá mức, trong mắt không pháp kỷ, quả thật cuồng vọng tới cực hạn!
- Nhất định phải điều tra!
Diêm La Viễn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Nhưng trước khi điều tra, tin tức lão Triệu gặp ám sát cũng không thể truyền ra, lập tức căn dặn xuống, thực hiện lệnh cấm khẩu đối với chuyện xảy ra hôm nay, bất kỳ người nào dám tiết lộ tin tức…lập tức cách chức điều tra!
- A?
Phó chủ tịch tỉnh thoáng ngẩn ra, lập tức hiểu được nỗi lo âu của Diêm La Viễn, gật đầu, khuôn mặt tối đen rời khỏi văn phòng.
- Điều tra, ah!
Diêm La Viễn đứng cạnh bàn làm việc, trên mặt hiện lên nụ cười khổ, lẩm bẩm:
- Nếu thật dễ điều tra như vậy, sao dung cho hắn hung hăng ngang ngược cho đến nay?
Diêm La Viễn đã biết kết quả sau khi phái đi tổ chuyên án đầu tiên, là toàn quân bị diệt.
Tinh tế hồi tưởng lại, dị nhân huyện Ôn Nhạc từ khi ra tay đến nay chỉ vài tháng thời gian ngắn ngủi, đã liên tục phạm vào những đại án chấn động cả nước.
Muốn điều tra, chỉ có khẩu hiệu còn chưa đủ, còn phải có kế hoạch cùng tài nguyên phối hợp, nhất là…
Nghĩ đến đây, Diêm La Viễn hít sâu một hơi, tiến tới cầm điện thoại, thoáng chần chờ lại bấm một dãy số…