Ngũ Sắc Thần Châu cầm tù lệ quỷ tản ra ánh sáng màu trắng ngà, mà thần châu cầm tù linh hồn bốn dị nhân lại hiện ra ba loại màu sắc đen, vàng cùng lam, nhìn qua có chút cổ quái.
Tiếp nhận một viên thần châu màu trắng ngà trong tay Đường Thái Nguyên, nhẹ nhàng xoay xoay một chút, thần châu không nặng, đại khái cỡ trọng lượng của một hộp thuốc lá, cầm trong tay cảm giác thật nhẹ nhàng.
- Viên thần châu này cầm tù nữ tử nhập cư trái phép bị cường bạo, là do tiểu bộc bắt giữ nàng hai năm trước, lợi hại phi thường!
Đường Thái Nguyên nhìn thấy Diệp Dương Thành đánh giá viên thần châu, lập tức mở miệng giải thích:
- Lúc ấy tiểu bộc đã là dị nhân S cấp, nhưng huyễn thuật công kích của nàng thật sự không thể chống đỡ, nếu không có Ngũ Sắc Thần Châu, tiểu bộc căn bản không phải đối thủ của nàng.
- Nữ nhân này lợi hại như vậy?
Diệp Dương Thành cảm thấy ngoài ý muốn nhìn qua Đường Thái Nguyên, khẽ cười một tiếng mới gật gật đầu:
- Không sai.
- Rắc…
Hắn cầm viên thần châu ném mạnh xuống đất, Ngũ Sắc Thần Châu nhất thời vỡ vụn, một đạo khí thể u tối từ đống mảnh vụn bay lên, trong phòng khách phút chốc âm phong từng trận, một nữ tử chừng ba mươi tuổi tóc tai bù xù, sắc mặt trắng nhợt làm người sợ hãi khiến mọi người không tự chủ được hít sâu một hơi…
- Kiệt kiệt kiệt…không thể tưởng được lão nương còn có ngày xuất đầu!
Lệ quỷ xuất hiện cũng không sợ hãi nhóm người Diệp Dương Thành, cười lên một trận quái dị khô khốc, ánh mắt nàng tập trung lên người Đường Thái Nguyên, thần sắc có chút âm tình bất định:
- Cẩu tặc, vì sao ngươi cũng trở thành linh thể?
- Ngày sau chúng ta đều là người một nhà, ân oán ngày xưa cũng đừng có nhắc lại.
Đường Thái Nguyên cười nhẹ một tiếng, thần thái thản nhiên.
- Kiệt kiệt kiệt…người một nhà? Tốt lắm!
Lệ quỷ phát ra một trận cười quái dị khiến Diệp Dương Thành vô cùng khó chịu, chỉ nghe nàng nói tiếp:
- Đợi ta cắn nuốt ngươi, chúng ta chính là người một nhà!
- Trấn Linh thuật, đốt!
Ngay lúc lệ quỷ tự cho rằng mình đã thoát thân có thể hoành hành, Diệp Dương Thành rốt cục không còn chịu nổi tiếng cười quái dị của nàng, mạnh mẽ vung tay đánh ra một đạo ánh sáng màu trắng ngà, theo đạo quang mang xuất hiện, sắc mặt lệ quỷ biến đổi lớn, phác thông một tiếng quỳ xuống, không còn chút dáng vẻ hung hăng càn quấy vừa rồi.
- Thần tôn tha mạng…thần tôn tha mạng ah…ah!
Bạch quang chuẩn xác xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng, hóa thành một hình tròn cỡ khay ăn nho nhỏ, nhanh chóng xoay tròn chỉ thoáng chốc đã hút nàng vào bên trong…
Mấy phút sau, một nữ nhân chừng ba mươi bốn tuổi, thân mặc váy dài màu vàng cung kính quỳ gối trước mặt Diệp Dương Thành, nói:
- Linh bộc Trương Ngọc Thiến, gặp qua chủ nhân, linh thị đại nhân, linh sử đại nhân…
- Đứng lên đi.
Diệp Dương Thành nhàn nhạt cười, nâng tay cho nàng đứng sau lưng mình, lại cầm một viên Ngũ Sắc Thần Châu khác trong tay Đường Thái Nguyên, ánh mắt dừng lại trên người hắn dò hỏi.
- Chủ nhân.
Đường Thái Nguyên kính cẩn khom người nói:
- Trong hạt châu này cầm tù một con lệ quỷ mà tiểu bộc từng gặp ở Nhật Bản một năm trước, am hiểu tinh thần công kích thẳng đánh linh hồn, lúc ấy tiểu bộc cũng vội vàng dùng Ngũ Sắc Thần Châu nên chưa điều tra con lệ quỷ kia có lai lịch gì, thậm chí cũng không biết là nam hay nữ.
- Ngô…
Diệp Dương Thành cầm thần châu thưởng thức chốc lát, lại ném lên không trung, sau đó nặng nề rơi xuống:
- Rắc…
Ngũ Sắc Thần Châu vỡ vụn, nhưng lần này không có bạch quang hay sương mù màu xám bay lên, mà là một chút khí thể màu vàng nhạt, làm cho người ta có loại cảm giác phi thường quái dị.
- Không ny thất oa…
Trên trần nhà xuất hiện một cô gái mặc kimono Nhật Bản, chiều cao chừng 1m65, dáng người cùng khuôn mặt thật xinh đẹp, chỉ thấy nàng đứng giữa không trung hướng mọi người lộ ra nụ cười ngọt ngào, sau đó lại khom người nói:
- Sayonara…(tạm biệt).
- Trấn Linh thuật, đốt!
Lúc này Diệp Dương Thành không chút do dự, trực tiếp nâng tay đánh ra Trấn Linh thuật, tuy hắn không hiểu Nhật ngữ, cũng không hiểu câu nói đầu tiên, nhưng cây “Sayonara” thì hắn nghe hiểu.
Kháo, vừa mới đi ra đã nghĩ trốn? Chẳng lẽ hắn vô dụng như vậy?
Lệ quỷ đến từ Nhật Bản kia, thậm chí không có cơ hội điều động tinh thần công kích đã bị Diệp Dương Thành thu phục.
Mấy phút sau, có lẽ bị Cửu Tiêu giáo hóa, tuy nàng vẫn mặc kimono, trên khuôn mặt tịnh lệ lộ nụ cười ngọt ngào, lộ ra đôi má lúm đồng tiền, tăng thêm một phần hấp dẫn khiến người rục rịch, nàng cung kính quỳ xuống, nói:
- Linh bộc Tiểu Thương Ưu Tử, gặp qua chủ nhân, linh thị đại nhân, linh sứ đại nhân…
- Ngươi tên gì?
Trong lúc nhất thời Diệp Dương Thành còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc:
- Tiểu Thương Ưu Tử?
- Hải…
Tiểu Thương Ưu Tử gật nhẹ đầu, thanh âm thật dễ nghe, ôn nhu nhu làm xương cốt Diệp Dương Thành muốn nới lỏng.
- Chủ nhân có thể gọi tôi là Ưu Tử nha…
Triệu Dung Dung đứng bên cạnh Diệp Dương Thành, sắc mặt dần dần biến thành khó xem, nhưng ngay khi nàng lộ vẻ nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên như cảm nhận được điều gì, ánh mắt kinh hãi nhìn lên trần nhà trống rỗng, phác thông một tiếng quỳ xuống, liên tục phục lạy:
- Sau này tiểu bộc không dám nữa!
Nàng chảy nước mắt, trên mặt tràn ngập sợ hãi.
Diệp Dương Thành không biết nàng xảy ra chuyện gì, nhưng trong đầu đột nhiên toát ra một dòng văn tự nêu lên, hắn không chút nghĩ ngợi buột miệng nói ra:
- Nếu có lần sau, sau này ngươi không cần tiếp tục đi theo bên cạnh ta.
Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm khắc.
- Chủ nhân tha mạng, sau này Dung Dung không dám nữa!
Trên mặt Triệu Dung Dung vô cùng hối hận, nặng nề dập đầu với Diệp Dương Thành, nức nở nói:
- Cầu chủ nhân khoan dung Dung Dung lần này, từ nay về sau Dung Dung không dám nữa!
Triệu Dung Dung bị lực lượng thần bí nào đó làm chấn động tâm thần, Diệp Dương Thành cũng nhận được Cửu Tiêu Thần Cách nêu lên, liếc mắt nhìn nàng thật sâu, thở dài:
- Đúng lên đi, lại có lần tiếp theo, chính ta cũng không thể giữ được ngươi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.
Triệu Dung Dung run rẩy đáp ứng, cúi đầu đứng dậy thối lui sang một bên.
Tiểu Thương Ưu Tử được Diệp Dương Thành an bài đến bên cạnh Triệu Dung Dung, hắn không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng theo bản năng vẫn làm, quay đầu nhìn thoáng qua hai nàng, trong lòng hắn đột nhiên có loại cảm giác khó thể nói nên lời, thật sự cổ quái.
Tạm thời dằn nén tâm tình làm cho hắn có chút khó chịu kia, hắn xoay người nhìn Đường Thái Nguyên, cầm lên một viên Ngũ Sắc Thần Châu chờ đợi nghe hắn giải thích.
- Đây là linh hồn một dị nhân mà tiểu bộc cầm tù một năm trước.
Đường Thái Nguyên cúi người đáp:
- Am hiểu điều khiển khí lưu, phàm là địa phương nào có không khí, hắn đều có thể nháy mắt đem không khí chuyển biến thành lợi khí giết người, trong chớp mắt đem một vật cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ, ôm ý niệm có thêm nhiều linh bộc sẽ có một phần trợ lực, ném mạnh viên Ngũ Sắc Thần Châu xuống đất.
Vài phút sau một hán tử chiều cao ngoài 1m95, ba mươi bảy tuổi, trên người chỉ mặc một quần lót màu đỏ thẫm quỳ trước mặt Diệp Dương Thành, trên khuôn mặt thô lỗ tràn đầy vẻ cung kính:
- Linh bộc Ngô Chấn Cương gặp qua chủ nhân, linh thị đại nhân, linh sứ đại nhân…
Diệp Dương Thành khẽ gật đầu, xua tay cho hắn đứng dậy.
Tiếp theo cầm lên một viên thần châu nhìn Đường Thái Nguyên.
- Đây là linh hồn một dị nhân mà tiểu bộc đã cầm tù ba năm trước.
Đường Thái Nguyên kính cẩn nói:
- Am hiểu dụ dỗ tâm linh, bản thân là chủ tịch một tập đoàn của quốc nội Trung Quốc, nhưng gia sản đều dùng năng lực dị hóa mà có, không ít người bị hắn thi triển dụ dỗ tâm linh mà lựa chọn tự sát, hơn nữa trước khi tự sát còn ký kết một ít hợp đồng không chút công chính với hắn…
Diệp Dương Thành cảm khái đại thế giới đúng là muôn hình muôn vẻ, sau đó ném vỡ Ngũ Sắc Thần Châu…
- Linh bộc Sở Minh Hiên, gặp qua chủ nhân, linh thị đại nhân, linh sứ đại nhân…
Một tiểu lão đầu hơn năm mươi tuổi, chiều cao 1m65, mặc âu phục đen đeo cà vạt đỏ, tóc chải ngược ra sau, nhìn qua thật sự vô cùng phong tao.
Diệp Dương Thành khoát tay cho hắn đứng lên, sau đó cầm lên một viên thần châu, lần này cũng không hỏi thăm, trực tiếp ném xuống đất.
Một lần ném, lại ném ra một người lòng dạ độc ác: Tống Lâm Lập, thanh niên hai mươi tám tuổi, am hiểu thao tác thủy nguyên tố, từng lợi dụng thủ đoạn này tạo thành tình huống mấy trăm người bị tràn dịch não chết ngay tại chỗ, bộ dáng nhìn qua hào hoa phong nhã, không kém gì Đường Thái Nguyên.
Viên thần châu cuối cùng, màu sắc cực đen, Diệp Dương Thành cầm lên, lại chờ đợi Đường Thái Nguyên giải thích.
- Đây là…
Sắc mặt Đường Thái Nguyên cổ quái:
- Đây chỉ là một dị nhân C cấp, một dị nhân không hề có lực sát thương…
- Cấp mấy?
Trong lúc nhất thời Diệp Dương Thành chưa hiểu kịp ý hắn.
- C cấp!
Đường Thái Nguyên nói:
- Cũng chính là dị nhân có cấp bậc thấp nhất.
- Đầu óc ngươi bị con lừa đá sao?
Diệp Dương Thành trợn mắt:
- C cấp mà ngươi cũng dùng Ngũ Sắt Thần Châu cầm tù?
Dứt lời hắn cũng không có hứng thú đập vỡ thần châu kia, dù sao thu phục linh bộc cũng cần tiêu hao linh lực, lãng phí hơn mười điểm linh lực đi thu phục một dị nhân C cấp làm linh bộc? Sinh ý này hắn không muốn làm.
Nhưng không đợi hắn ném trả Ngũ Sắc Thần Châu cho Đường Thái Nguyên, người kia đã há mồm nói:
- Nhưng tuy rằng hắn chỉ là dị nhân C cấp, nhưng hắn từng tránh thoát hơn mười dị nhân A cấp cùng một dị nhân S cấp liên thủ đuổi bắt, hắn còn có một danh hào vang dội.
- Cái gì?
- Thiên tài âm mưu gia!
Đường Thái Nguyên khom người, lễ độ cung kính đáp.