- Lưu Tuyết Oánh?
Diệp Dương Thành không khỏi nhíu mày, hỏi:
- Nàng xảy ra chuyện gì?
- Ngày hôm qua nàng đến văn phòng tìm lão bộc.
Dương Đằng Phi tựa hồ có chút cổ quái nói:
- Nói là lão bộc không bị trừng phạt trong hành động thanh tẩy của ngài, cảm thấy được lão bộc là một quan tốt, cầu lão bộc giúp nàng sửa lại một oan án.
- Cụ thể là oan án gì?
Diệp Dương Thành cau mày hỏi:
- Ngươi nói xem.
- Dạ chủ nhân.
Dương Đằng Phi lễ độ cung kính đáp, theo sau liền mở miệng nói:
- Sau khi lão bộc tiễn nàng về, đã đi lấy tài liệu án kiện kia đọc qua, phát hiện không ít điểm đáng ngờ, cha của Lưu Tuyết Oánh là lão bản một xí nghiệp tư doanh của trấn Hồng Liễu huyện Ôn Nhạc, giá trị xí nghiệp ước chừng hai ngàn vạn, mà tài sản cá nhân hắn không tính cổ phần xí nghiệp đại khái chừng hai trăm vạn.
Nói tới đây Dương Đằng Phi tạm dừng chốc lát, tổ chức lại ngôn ngữ mới nói tiếp:
- Vào cuối năm kia, cha của Lưu Tuyết Oánh cùng một người bạn hợp tác mở một xưởng nhỏ chế tạo công tắc, do cha của nàng toàn quyền phụ trách, nhưng cha của nàng lại gọi người nhà đến cùng nhau quản lý, mới mở chưa được một tháng thời gian, đã xuất hiện chuyện ngụy tạo nhãn hiệu đã đăng ký của người khác, sản xuất sản phẩm kém chất lượng, bị cục công an huyện Ôn Nhạc, cục công thương cùng những ngành tương quan liên hợp niêm phong, vài tội cộng lại cha của nàng bị phá xử tù có thời hạn tám năm, bồi thường cho người bị xâm phạm nhãn hiệu tổng cộng bốn trăm bảy mươi lăm vạn đồng…
- Ách…
Không đợi Dương Đằng Phi nói hết lời, Diệp Dương Thành đã ngắt lời hắn, nói:
- Một xưởng nhỏ, giả mạo nhãn hiệu mà thôi, có nghiêm trọng như vậy sao?
- Vấn đề không chỉ như vậy.
Dương Đằng Phi nói:
- Ngoại trừ cha của nàng bị hình phạt, người nhà của nàng, chú bác của nàng tham dự quản lý trong xưởng đều bị vào tù, chỉ riêng đối tác của xưởng tránh một kiếp, theo lời của Lưu Tuyết Oánh đã nói với lão bộc hôm qua, bản án của pháp viện cùng tài liệu phạm tội mà công an cung cấp hoàn toàn không hợp!
- Như vậy lúc trước vụ án cứ kết thúc như thế?
- Lưu Tuyết Oánh nói với lão bộc, mặc dù trong xưởng có cổ phần của cha nàng, nhưng công tác quản lý nhà máy là do đối tác của cha nàng xử lý.
Dương Đằng Phi nói:
- Thậm chí cha của nàng chưa từng tham dự công tác quản lý nhà máy bao giờ, càng không cần nói có người nhà của nàng can dự vào, hơn nữa sau khi cha nàng xảy ra sự cố, đại cổ đông của xí nghiệp mà cha nàng có cổ phần đã ra mặt lấy giá cả ba trăm vạn mua đi cổ phần giá trị hơn bảy trăm vạn của cha nàng trong xí nghiệp…
- Kháo!
Nghe đến đó, Diệp Dương Thành làm sao còn không biết là chuyện gì xảy ra, nhịn không được mắng một câu, nói:
- Đây không phải rõ ràng là hãm hại sao? Quan tòa hạ phán quyết là người ngu ah?
- Vụ án là do pháp viện huyện Ôn Nhạc thẩm phán.
Dương Đằng Phi cười khổ nói:
- Mà quan tòa thẩm phán án kiện kia, đã bị chủ nhân ngài…
- Quả nhiên không phải người tốt.
Diệp Dương Thành có chút không kiên nhẫn nói:
- Chuyện này ngươi xem rồi xử lý đi, mặt khác tiếp tục chú ý xem còn oan án nào khác nữa hay không, làm hết sức mà thôi.
- Dạ, chủ nhân.
Nghe được chỉ thị, Dương Đằng Phi hiểu mình nên xử lý như thế nào, lập tức gật đầu, sau đó mới cúp điện thoại.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Dương Đằng Phi, Diệp Dương Thành có chút đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, Lưu Tuyết Oánh? Có thể giúp thì giúp thôi, dù sao từng là bạn học.
Huống hồ cho dù Dương Đằng Phi giúp gia đình nàng sửa sai oan án, nhưng nàng cũng không biết mà cảm kích Diệp Dương Thành, sẽ không vì chuyện này mà có liên hệ gì với nhau.
Chân chính là hắn cảm thấy đau đầu là chuyện của Nhung Cầu.
Diệp Dương Thành tránh né Lưu Tuyết Oánh còn không kịp, nói thật hắn cũng không có bao nhiêu hảo cảm với nàng, chỉ có chút tình nghĩa bạn học cũ mà thôi, ngoài ra cũng không còn ý nghĩ gì khác.
Nhưng bởi vì Diệp Dương Thành mua lại Nhung Cầu, cửa tiệm của Lưu Tuyết Oánh lại mở ngày đối diện cửa tiệm của hắn, như vậy ngày ngày nhìn thấy, hơn nữa Nhung Cầu thường xuyên chạy qua lại, trong lúc vô hình kéo dây nhỏ, trong lòng Diệp Dương Thành thật sự có cảm giác nói không nên lời.
Lẳng lặng ngồi trên sô pha cân nhắc hồi lâu, ngay khi hắn cảm giác miệng đắng lưỡi khô, chuẩn bị gọi Triệu Dung Dung đi rót ly nước thấm giọng, chợt nghe chuông cửa vang lên:
- Reng reng…
- Di, tại sao là cô?
Diệp Dương Thành đứng dậy kéo cửa, kinh ngạc phát hiện không phải người khác, mà chính là Lưu Tuyết Oánh đang làm hắn đau đầu!
- Đến cửa tiệm không nhìn thấy anh, chỉ có thể tới nơi này.
Trên mặt Lưu Tuyết Oánh lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn hắn hỏi:
- Không có ý định cho tôi vào ngồi một chút?
- Nga, mời vào đi.
Đầu óc Diệp Dương Thành còn có chút hồ đồ, nhưng lễ phép mặt ngoài cũng không bỏ quên, tránh người cười nói:
- Khách quý tới cửa, đáng tiếc chỗ của tôi không có đồ vật gì tốt để chiêu đãi ah!
- Anh…
Lưu Tuyết Oánh thoáng ngây ra, dở khóc dở cười nói:
- Còn thật nhỏ mọn đâu!
- Ha ha…
Diệp Dương Thành khô khốc cười, trên thực tế hắn chỉ nói lời nói thật, một mình hắn ở đây nghỉ ngơi, bình thường thì ở lại nhà tại đường Khê Tân, nơi này thật sự không có gì chiêu đãi khách, ngoại trừ nước sôi.
Mời Lưu Tuyết Oánh ngồi xuống sô pha, hắn đi rót hai ly nước, cũng không gọi Triệu Dung Dung làm việc.
Đặt hai ly nước xuống bàn, Diệp Dương Thành ngồi xuống đối diện Lưu Tuyết Oánh, cười hỏi:
- Giữa trưa xa xôi chạy tới, không phải lại muốn tìm tôi nói mua Nhung Cầu trở về đi?
- Không phải.
Lưu Tuyết Oánh lắc lắc đầu, sau đó nụ cười biến mất, chần chờ nói:
- Lần này tôi tới đây là muốn hỏi thăm anh, trong tiệm của anh còn nhận người không? Tôi…tôi có thể đi qua làm không?
Thật vất vả nổi lên dũng khí hỏi ra vấn đề này, tâm tình Lưu Tuyết Oánh thật khẩn trương nhìn Diệp Dương Thành.
- Cô nói gì?
Đầu óc Diệp Dương Thành nhất thời phát mộng, còn tưởng rằng mình nghe lầm, trừng lớn mắt hỏi:
- Cô muốn đến tiệm tôi đi làm? Nói đùa gì vậy!
- Không được sao…
Thần sắc Lưu Tuyết Oánh nhất thời buồn bã, có chút miễn cưỡng cười cười, nhưng không có ý tứ đứng dậy rời đi.
Diệp Dương Thành chỉ thoáng ngạc nhiên, lại hỏi:
- Cô muốn tới tiệm tôi làm việc, vậy tiệm của cô thì thế nào?
- Tôi đã sang tiệm.
Lưu Tuyết Oánh nâng ly nước nhấp một hớp, khẽ cúi đầu nói:
- Xế chiều hôm qua đã sang cho người khác.
- Tôi nhìn thấy việc kinh doanh của cô cũng không tệ đi?
Diệp Dương Thành nghi hoặc khó hiểu:
- Đang tốt đẹp sao phải sang tiệm đây?
- Cần nhờ người giúp đỡ phải có tiền thôi.
Đột nhiên Lưu Tuyết Oánh tựa hồ buông ra chuyện gì, trên mặt lộ tia cười nhẹ, thản nhiên nói:
- Mở cửa tiệm mấy tháng còn chưa kiếm đủ tiền, chỉ có thể sang tiệm đổi tiền mặt, hiện tại tôi đúng là không có đồng nào, trong trấn không có bạn bè thân thích, nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy cửa tiệm của anh còn dán giấy tuyển người, cho nên…
Cầu người làm việc cần có tiền?
Liên tưởng tới cuộc điện thoại của Dương Đằng Phi, trong lòng Diệp Dương Thành nhiều ít đoán được người mà Lưu Tuyết Oánh nhờ giúp đỡ là ai, nhưng hiện tại người làm quan trong huyện Ôn Nhạc còn có ai dám thu tiền sao? Đương nhiên, không bài trừ kẻ muốn tiền không cần mạng.
Thần sắc nghiêm túc, Diệp Dương Thành nhận chân đánh giá Lưu Tuyết Oánh, Lưu Tuyết Oánh bất an nhìn hắn, hai người trở nên trầm mặc.
Lúc này Diệp Dương Thành cũng không biết nên xử lý như thế nào, nói thật hắn cũng bội phục Lưu Tuyết Oánh, trong nhà gặp khó khăn, cha mẹ đều vào tù, một cô gái còn chưa đầy hai mươi tuổi có thể làm được như bây giờ, tuyệt đối rất ít.
Bỗng nhiên Diệp Dương Thành lại nhìn thấy một mặt khác của nàng, ở trong khái niệm của hắn, nàng là một thiên kim đại tiểu thư tính tình ngạo mạn mà thôi.
Nhưng sau khi biết chuyện phát sinh trong nhà nàng, hắn cảm thấy được sau lưng vẻ ngạo mạn kia là một cô gái yên lặng kiên trì cùng kiên cường.
Không nói điều gì khác, chỉ nói phần hiếu tâm này của Lưu Tuyết Oánh đã đủ làm Diệp Dương Thành nảy sinh lòng trắc ẩn, huống chi giữa hai người vẫn còn chút tình cảm bạn học dù đã sớm phai nhạt từ lâu.
Chán ghét chậm rãi biến thành đồng tình, tâm cảnh của hắn cũng đã xảy ra biến hóa rất nhỏ, nhìn chằm chằm vào Lưu Tuyết Oánh hơn ba phút thời gian, thẳng đến khi nàng cảm thấy khó chịu hắn mới nhẹ nhàng gật đầu:
- Nếu như cô không ngại tiền lương trong tiệm của tôi, sáng sớm mai cứ đến làm đi.
Tiễn Lưu Tuyết Oánh rời đi, Diệp Dương Thành đóng cửa, quay đầu hỏi Triệu Dung Dung:
- Dung Dung, nói thật lòng đi, cô cảm thấy con người của Lưu Tuyết Oánh thế nào?
- Tôi sao?
Triệu Dung Dung ngây ra một lúc, nghiêng đầu nghĩ nghĩ chốc lát, nói:
- Dung Dung cảm thấy được, Lưu Tuyết Oánh thật đáng thương đâu…
Diệp Dương Thành vỗ trán, đột nhiên có cảm giác dẫn sói vào nhà đâu…
Nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Lưu Tuyết Oánh lưu lạc đầu đường, tuy rằng loại khả năng này không lớn.
Nếu hiện tại đã làm ra quyết định, vậy phải thản nhiên thừa nhận, nói không chừng Lưu Tuyết Oánh còn mang đến cho mình một ít vận may đây?
Có chút buồn cười lắc đầu, hắn nhìn qua Đường Thái Nguyên nói:
- Thái Nguyên, đi vào phòng lấy sáu viên Ngũ Sắc Thần Châu ra đi.
- Dạ, chủ nhân!
Đường Thái Nguyên cung kính đáp lời, xoay người bay về phòng ngủ của Diệp Dương Thành.
Trong sáu viên Ngũ Sắc Thần Châu cầm tù bốn linh hồn dị nhân cùng hai lệ quỷ, không biết vì sao kể từ tối hôm qua trở về nhà, hắn mơ hồ cảm thấy được sau khi thu phục sáu linh bộc kia, hắn sẽ có chút niềm vui nhỏ.
Nhưng chuyện này cũng không có gì xác định, hoàn toàn chỉ là giác quan thứ sáu, một loại trực giác.