Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 22

Rời khỏi đại học B đã là hơn hai giờ chiều, Tần Sở và Tô Mạch đi bộ tới một quán ăn nhỏ gần đó để ăn trưa. Giờ này quán vắng khách, chủ quán niềm nở mời hai người ngồi rồi đưa thực đơn ra.

Nghe thấy Tần Sở gọi thịt xào ớt xanh, Tô Mạch liền nói: “Tôi không ăn ớt xanh!”.

Thực ra cô không phải người kén ăn, từ nhỏ đến lớn chỉ không động đũa vào một thứ duy nhất là ớt. Tần Sở lại cho rằng tâm trạng cô không tốt, nên không bận tâm tới.

Phục vụ dọn món lên, Tần Sở tốt bụng gắp thức ăn vào bát cho Tô Mạch nhưng cô hằn học ném đôi đũa lên bàn.

“Tôi đã bảo tôi không ăn ớt xanh rồi cơ mà!”.

Tần đại thiếu gia đâu chịu để người khác quát nạt như thế? Anh nghe xong, nhất thời nổi xung, cũng quăng đũa đi rồi gằn giọng: “Nguyễn Tô Mạch! Cô nghĩ cô là ai hả? Cô tưởng rằng ai cũng phải chiều chuộng, nhường nhịn cô ư? Nếu tôi mà là Cố An Sênh, tôi cũng sẽ không thích cô! Cô chẳng có điểm gì đáng để người ta thích cả! Bình thường trêu chọc vài câu là cô nổi đoá lên, coi như cô ngây thơ, nhưng thực chất cô đâu có ngây thơ, mà là vô tâm!”.

Tần Sở còn chưa nói hết đã bị Tô Mạch cắt ngang: “Anh lôi chuyện này vào làm gì? Tôi chỉ nói tôi không ăn ớt xanh! Không ăn ớt xanh là phạm tội chắc? Đã bảo anh đừng gọi món này rồi mà anh lờ đi! Anh gọi mặc anh, tôi không ăn đấy thì sao? Không ăn là không ăn, cho anh tức chết đi!”.

Thấy Tô Mạch giận dỗi đến mức nói năng có phần lộn xộn, Tần Sở chẳng nỡ đôi co thêm nữa. Anh cúi đầu nhìn, phát hiện cô đang khóc. Anh thở dài, kéo ghế đến ngồi cạnh cô, để cô dựa đầu vào vai mình rồi vừa vỗ lưng cô, vừa an ủi: “Không ăn thì thôi, có gì đâu mà phải khóc!”.

Thực ra, trong lòng Tần Sở hiểu rõ Tô Mạch đang khó chịu về chuyện của Cố An Sênh, chẳng qua anh không muốn vạch trần mà thôi.

Tô Mạch khóc nức nở một trận, nước mắt nước mũi lau hết vào áo của Tần Sở. Sau đó cô ngẩng lên, sụt sịt nói: “Tôi muốn đi uống rượu”.

Biết tửu lượng của Tô Mạch cực kỳ kém, Tần Sở không do dự từ chối: “Tôi muốn về nhà!”.

Tô Mạch lại nói: “Thất tình được ưu tiên!”.

Tần Sở nhất định không nhượng bộ: “Về nhà!”.

Thế là hai người quyết định chọn giải pháp: về nhà Tần Sở uống rượu.

Kết quả, Tô Mạch hôm ấy vô cùng phấn khích, tửu lượng cực kỳ tốt. Sau khi giải quyết sạch sẽ chai Chateau Lafite 1987, cô còn bắc ghế lên lấy thêm một chai Martell Cordon Bleu.

Vì chưa từng uống rượu Tây nên Tô Mạch không biết rằng rượu này phát tác chậm, không đổi đồ uống sẽ hại đến cổ họng. Tần Sở chưa kịp ngăn cản thì cô đã nốc một ngụm lớn.

Cổ họng bỏng rát. Tô Mạch ôm cổ nhảy cẫng lên. Cô nhớ đến ngày nọ ở quán bar với Cố An Sênh, anh cũng uống phải thứ gì đó rất khó nuốt, lúc ấy cô còn cười mà đùa rằng, cái gì cho vào dạ dày rồi cũng như nhau, lúc ấy anh đã mỉm cười nói cô đáng yêu…

Cô làm sao có thể ngờ được, đó là cuộc đối thoại cuối cùng giữa cô và anh.

Cái tên và khuôn mặt của Cố An Sênh không hề bị men say xua đi. Trái lại, Tô Mạch càng uống lại càng nhớ về anh.

Tần Sở đứng dậy, chẳng tốn chút sức lực nào đã có thể lấy được chai rượu trong tay Tô Mạch. Cô cướp lại, hai người cứ như vậy giằng co cho đến khi chai rượu rơi xuống nền nhà. Mảnh thuỷ tinh bắn tung toé, chất lỏng màu đỏ bắn đầy ống quần của Tần Sở. Anh sa sầm nét mặt: “Nguyễn Tô Mạch, từ mai trở đi, mỗi tháng trừ hai trăm tệ vào tiền lương!”.

Mặc dù ngấm men rượu nhưng nghe đến chuyện tiền nong, Tô Mạch lập tức tỉnh táo. Cô hung hăng kêu gào: “Vì sao? Vì sao?”.

Tần Sở cười: “Tôi hỏi cô, nếu như một vật mà cô coi như bảo bối bị phá hỏng, cô có tức giận không?”.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Mạch đáp: “Đương nhiên có!”.

“Vậy cô có bắt người làm hỏng đồ của cô đền không?”

Tô Mạch đang định nói: “Nếu quan hệ tốt thì không cần…”, nhưng Tần Sở đã bổ sung thêm một câu: “Giả dụ như tôi làm hỏng đồ của cô?”.

Gần như ngay lập tức, Tô Mạch đáp: “Nhất định rồi!”.

Thế là, Tần Sở đắc ý cười: “Vậy là đúng rồi! Tô Mạch, nhìn đi”. Vừa nói, anh vừa nhấc một chân lên: “Giờ có cần tôi giải thích thêm không?”.

Nhìn chằm chằm vào ống quần ướt sũng vì rượu của Tần Sở. Tô Mạch khẽ cắn môi. Cảm giác bị đưa vào tròng thật là khó chịu.

“Đây là bảo bối của anh? Cho tôi xin! Vì một chiếc quần rách mà làm khó thường dân như tôi, anh không thấy xấu hổ à?”.

“Đương nhiên, trong nhà này dù to dù bé cái gì cũng là bảo bối của tôi cả!”

Nghe vậy, mặt Tô Mạch bỗng dưng đỏ ửng. Trong nhà này cái gì cũng là bảo bối của anh ta ư? Hiện tại, cô cũng đang ở trong nhà này mà!

Chợt nghĩ đến điều gì, Tô Mạch tỉ mỉ quan sát Tần Sở. Cô nhìn anh rất lâu, khiến anh có chút mất tự nhiên. Sau đó, cô bỗng sờ lên mặt anh.

Tần Sở nhíu mày, né tránh ngón tay của cô.

Tô Mạch lại nói: “Tần Sở, cả đời này sẽ không ai cần tôi nữa phải không?”

Giọng điệu của cô vô cùng nghiêm túc. Tần Sở có thể nhìn thấy rõ trong ánh mắt cô thoáng hiện lên một nỗi bi ai. Một lát sau, anh mới khó khăn mở miệng: “Chắc là vẫn có!”.

Tô Mạch lập tức hỏi: “Ai? Ai? Vì sao người đó vẫn chưa đến tìm tôi? Anh ta vẫn đang trên dường đi hay đã bị khó khăn chông gai làm chết rồi?”.

Tần Sở càng nghe càng thấy không ổn.

“Rốt cuộc cô muốn nói gì? Tôi cảnh cáo cô, không được say! Cô mà say tôi sẽ ném cô ra đường đấy!”.

Nghe vậy, Tô Mạch liền mếu máo: “Anh thật độc ác! Nhưng mà Tần Sở, tôi nói cho anh biết, tôi không hề say, tôi chỉ…chỉ muốn hỏi anh…chuyện anh nói sáng nay có tính nữa không? Anh còn muốn bao nuôi tôi nữa không?”.

Hỏi xong, Tô Mạch cũng cảm thấy vấn đề này buồn cười. Lúc sáng hai người chỉ nói đùa mà thôi, sao cô có thể nghĩ đến chuyện mượn tay người đàn ông này để bám víu, thoát khỏi đầm lầy của Cố An Sênh? Anh sẽ đồng ý ư?

Đang trong trạng thái mông lung, cô chợt nghe thấy Tần Sở lên tiếng: “Cầu xin tôi đi!”.

Tô Mạch ngẩng đầu: “Hả?”

Tần Sở nhìn thẳng vào mắt cô, lặp lại: “Nếu cô cầu xin tôi thì tôi sẽ chấp nhận”.

Tô Mạch cười khúc khích rồi vờ nghiêm túc nói: “Tần đại gia, cầu xin ngài thu nhận nô tì, được không?”.

Tần Sở hơi nghiêng đầu, cười một cách gian xảo: “Được!”.



Tần Sở không hề lừa Tô Mạch. Trong thế giới tình cảm của anh, chỉ có thành thực và cô cùng thành thực. Nếu có dối trá, tốt nhất là đừng để anh phát hiện ra. Thế nhưng, Tần Sở biết rõ, Tô Mạch đưa ra yêu cầu kia không phải vì thích mình. Cô hiện tại như kẻ chết đuối muốn kiếm một cây sào để bám víu lấy. Từ bao giờ anh lại có thú vui đi giúp đỡ người khác như thế? Tần Sở cười tự giễu.

Vốn ban đầu chỉ có mình Tô Mạch mượn rượu giải sầu, nhưng sau đó cả Tần Sở cũng góp vài chén. Cuối cùng, hai người say mềm, ngủ thiếp đi lúc nào không hay, phòng khách bừa bộn như bãi chiến trường.