Tô Mạch sững người, lúng túng đáp: “Ý định ban đầu của tôi… Tôi thấy anh cả ngày toàn ngồi trong phòng làm việc, không thì cũng ru rú trong xe ô tô, chắc chắn anh rất ít khi vận động, vì thế muốn gọi anh ra ngoài đi dạo cho khoẻ người thôi…”.
Tần Sở không muốn vạch trần ý đồ của cô, tiếp tục hỏi: “Sao lại quan tâm tới tôi? Sao muốn tốt cho sức khoẻ của tôi?”.
Tô Mạch đứng hình không biết trả lời ra sao.
“Mười vạn câu hỏi vì sao? Tôi trả lời thì có được phần thưởng không?”
Chẳng hiểu sao hôm nay Tần Sở lại đặc biệt có nhã hứng huyên thuyên với cô.
“Có thưởng. Cô trả lời đi!”
Biết không thể trốn được, Tô Mạch ấp úng nói ra một lý do mà cô cảm thấy thích hợp nhất: “Bởi vì anh mà không khoẻ thì sẽ sinh bệnh, ngộ nhỡ…ngộ nhỡ anh không sống nổi thì tôi biết nấu cơm cho ai? Ai trả tiền cho tôi? Vì thế, anh nhất định phải rèn luyện thân thể để giữ gìn sức khoẻ”.
Tần Sở gật gù: “Có lý!”.
“…”
“Bạn Nguyễn Tô Mạch, xin mời bạn nhận phần thưởng!”
Tô Mạch kinh ngạc. Thật sự có thưởng sao?
“Cái gì thế?”
Tần Sở vẫy tay: “Qua đây thì biết!”.
Tô Mạch cảnh giác đi về phía Tần Sở.
“Cái gì?”
Vừa dứt lời, lòng bàn tay chợt có cảm giác ấm áp. Tô Mạch kinh ngạc nhìn xuống, Tần Sở đã nắm lấy tay cô. Cô khó hiểu ngẩng đầu, đôi mắt người đàn ông đối diện đang lấp lánh nụ cười. Sau đó, cô nghe thấy anh nói rành mạch từng chữ.
“Phần thưởng chính là tôi! Sao? Nguyễn Tô Mạch, cô có thấy sung sướng tột độ không?”
Tô Mạch chưa thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, Tần Sở đã nói tiếp: “Nguyễn Tô Mạch, trong thế giới của tôi, cô một là phải thành thật, hai là phải vô cùng thành thật! Tốt nhất đừng có dối trá với tôi! Cô muốn tôi giúp cô chọc tức Cố An Sênh, không thành vấn đề, nhưng ít nhất cô cũng phải cho tôi một danh phận chính thức chứ? Vì thế, sự lựa chọn này cô phải suy nghĩ thật kỹ, xem bản thân cô muốn là thật, hay vô cùng thật!”.
Trong đầu Tô Mạch chợt hiện lên hình ảnh mình mặc cả với chủ hiệu sách cũ. Lúc ấy, cô cũng kiên quyết bắt người ta chọn một trong hai: bán, không bán!
Quả nhiên là cười người hôm trước, hôm sau người cười. Giờ đã đến lượt cô phải lựa chọn rồi.
Tô Mạch còn đang đắn đo, Tần Sở đã lại bổ sung: “Nói thật nhé Tô Mạch, cô theo tôi thì có lợi nhiều hơn đấy. Ít nhất tôi sẽ không để cô chết đói, chết rét”.
Nghe Tần Sở nói vậy, chẳng hiểu sao Tô Mạch lại cảm thấy giống như anh đang bao nuôi tình thân. Vì thế, cô rút tay ra khỏi tay anh, nói: “Anh biến đi! Tôi có sống dở chết dở cũng không làm cái chuyện đó”.
Động tác của Tô Mạch quá mạnh, móng tay xẹt qua da mặt Tần Sở khiến anh tức giận gằn giọng: “Nguyễn Tô Mạch!”.
Thấy tình hình không ổn, Tô Mạch vội vội vàng vàng đi tới trạm xe buýt, nhảy bừa lên chiếc xe vừa mới đến, may mà số cô không đến nỗi tệ, lên đúng xe.
Đi từ điểm dừng xe buýt đến cổng trường, Tô Mạch không ngừng suy nghĩ lát nữa sẽ dùng thái độ nào để đối mặt với Cố An Sênh. Cuối cùng cô quyết định nếu gặp cũng coi như không thấy. Cố An Sênh đã không chủ động tìm cô thì cần gì cô phải vui vẻ với anh?
Những chuyện mình không mong nó tới thì càng cảm thấy nó tới quá nhanh. Thực lòng lúc này, Tô Mạch cũng không dám chắc khi gặp Cố An Sênh, mình có thể vờ như không trông thấy hay không? Cô là người bề ngoài thì tỏ ra mạnh mẽ, nhưng khi đứng ở chiến tuyến, thua là kết quả có thể nhìn thấy trước.
Dù sao đó cũng là người con trai mà cô thầm mến mấy năm trời, là người con trai đã từng bảo vệ cô, từng co cô sự ấm áp, từng khiến cô thất vọng.
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến cửa lớp học. Tô Mạch hít sâu một hơi, cúi đầu lẳng lặng đi vào. Cô bạn Lily cùng lớp đi ngang qua, đánh tiếng chào hỏi, Tô Mạch càng cúi đầu thấp hơn, giống như một đứa trẻ mắc lỗi không dám gây sự chú ý, sợ bị người lớn trách phạt. Nhưng sợ cái gì? Cô không rõ. Cô chẳng qua chỉ yêu một người không yêu mình thôi mà.
Tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Tô Mạch cố gắng trấn tĩnh bản thân. Vị thầy giáo nhiều tuổi đi vào, thầy nhìn khắp phòng học một lượt qua cặp kính lão sau đó mở sổ ra điểm danh. Vì Cố An Sênh là học trò gương mẫu nên nhận được sự yêu quý của hầu hết giảng viên, tên của anh luôn được gọi đầu tiên mỗi lần điểm danh. Có một điều rất kỳ lạ là, khi còn học cấp ba, học lực của Tô Mạch được xếp vào loại tốt, nhưng không hiểu sao điểm thi của cô luôn kém Cố An Sênh. Có đôi lần cô tự hỏi, nếu thành tích học tập của mình mà bằng Cố An Sênh, liệu anh có vững tâm dừng lại chờ mình không? Đáp án là: không biết. Bởi lẽ, cho tới bây giờ, cô vẫn chưa đuổi kịp anh.
Trên bục giảng, vị giáo sư già nghiêm túc đọc tên từng sinh viên, từ đầu tới cuối, không hề có ba chữ Cố An Sênh. Anh bạn tên Thành Phong dường như cũng ngạc nhiên vì mình bị gọi tên đầu tiên. Cả lớp xôn xao bàn tán. Vị giáo sư trước nay không thích nhiều lời nhẹ nhàng gập cuốn sổ vào, nói như giải thích: “Bạn Cố An Sênh đã xin nghĩ học, đáng tiếc!”.
Phòng học như nổ tung.
Tô Mạch chỉ cảm thấy hai tai ong ong, đầu óc quay cuồng. Cô bất giác nhớ lại ngày đầu tiên mình chuyển tới trường Tường Long Thất, lúc ấy dù bị mọi người cười chê nhưng cô không hề tức giận, bởi vì cô được gặp lại người con trai mình thầm mến đã lâu. Khi ấy, Cố An Sênh mở to mắt nhìn thẳng về phía cô không chút kinh ngạc. Còn hiện tại, tình huống vẫn vậy, nhưng anh đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô không một lời chào.
Tô Mạch cầm điện thoại lên, gọi vào dãy số quen thuộc. Đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với Cố An Sênh từ sau ngày chứng kiến nụ hôn trong bệnh viện kia. Đáng tiếc, đáp lại cô là giọng nói ngọt ngào đã được công thức hoá: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
Chưa bao giờ Tô Mạch cảm thấy căm ghét giọng nói đó như lúc này. Cô rất muốn lao ra khỏi lớp để đi tìm Cố An Sênh, nhưng cô không làm thế. Bởi cô biết rõ, cô không thể tìm được anh. Khi nhà họ Cố chuyển tới thành phố này sinh sống, Cố An Sênh liền dọn khỏi ký túc xá. Tô Mạch chưa từng hỏi địa chỉ cụ thể nhà anh ở đâu, càng không có chuyện tới nhà anh làm khách. Bây giờ anh biến mất, cô hoàn toàn không có khả năng tìm ra anh.
Buổi học kết thúc, Tô Mạch vẫn trong trạng thái hoảng loạn. Vừa bước một chân ra khỏi cửa, cô liền bị ai đó tóm lấy và lôi đi. Còn chưa kịp bình tĩnh lại thì cô đã nghe giọng nói lạnh lùng đậm chất của nhà họ Tần vang lên: “Còn dám chạy? Cô chạy thử tôi xem!”.
Hiện giờ Tô Mạch không có tâm trí để đấu võ mồm với Tần Sở. Cô cố gắng vùng ra nhưng vô dụng. Ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt cau có của người đàn ông đối diện, Tô Mạch chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng bám lấy cánh tay anh.
“Anh biết công ty Cố Thông ở đâu không? Anh đưa tôi đến đó được không?”
Tần Sở đột nhiên buông tay cô ra. Anh nhíu mày tỏ ý không hài lòng.
“Buồn cười! Tôi không giao du với mấy công ty cỏn con đó!”.
Nghe vậy, Tô Mạch liền đẩy Tần Sở sang một bên rồi bỏ chạy. Anh không đưa cô đi thì cô tự tìm.
Bị đẩy bất ngờ, lưng Tần Sở va vào lan can. Anh đứng thẳng người, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé mỗi lúc một xa, trong lòng vô cùng khó chịu. Tối qua là ai đã cầu xin anh cùng đến trường? Khó khăn lắm anh mới giải quyết xong công việc để đến đây, thế mà cô lại bỏ đi? Đáng chết! Trọng sắc khinh sếp!
Đang trong giờ hành chính nên bắt taxi khá dễ dàng. Tô Mạch vừa ra khỏi cổng trường đã có xe. Nghe cô báo tên công ty Cố Thông, tài xế không chần chừ liền lái xe đến thẳng địa điểm. Trong lòng cô thầm phản bác lời Tần Sở. Ai nói Cố Thông là công ty nhỏ chứ? Ít nhất thì taxi cũng biết họ.
Vừa đến nơi, chẳng kịp đợi tài xế trả tiền lại tiền thừa, Tô Mạch đã xuống xe, đóng sầm cửa. Cô nóng lòng muốn gặp bố của Cố An Sênh, nóng lòng muốn biết anh đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại thôi học. Thế nhưng, giống như khi đến Tần Thị tìm Tần Sở, cô bị người ta ngăn lại. Chỉ có điều, lần đó là lễ tân, còn lần này là cảnh sát.
Tô Mạch mơ hồ cảm nhận được chuyện không hay đã xảy ra. Cô bám lấy tay vị cảnh sát kia, sốt sắng hỏi: “Cho em hỏi ở đây có chuyện gì thế ạ?”.
Dường như đã bị hỏi quá nhiều lần, vị cảnh sát đáp với vẻ hơi cáu kỉnh: “Cô cũng là đối tác làm ăn của công ty này sao? Họ đã tuyên bố phá sản rồi, cô về đi!”.
Phá sản?
Không thể nào!
Lần trước cùng đi karaoke, cô còn nghe Cố An Sênh nói công ty mới chuyển đến nhưng đã nhận được vài hợp đồng lớn. Làm sao trong thời gian ngắn như vậy đã phá sản?
Đúng lúc này, Tần Sở lái xe đến nơi. Trông thấy Tô Mạch như kiến bò chảo nóng, anh vội kéo cô vào lòng, nhỏ giọng trấn an: “Bình tĩnh nào!”. Sau đó, anh nhìn nhóm người mặc cảnh phục, hỏi: “Các anh là người của Đội III – Quân khu Bắc?”.
Đối phương kinh ngạc gật đầu.
Vẻ thong dong và lịch lãm của Tần Sở tạo nên một sự đối lập rõ ràng với sự hoang mang và sợ hãi của Tô Mạch.
“Vậy phiền anh mời thủ trưởng của các anh ra ngoài này gặp tôi một chút! Báo với anh ấy, có Tần Sở đến thăm.”
Nghe vậy, viên cảnh sát kia lập tức chạy đi báo cáo cấp trên.
Trong lúc đó, Tô Mạch bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành. Cô nghĩ, có lẽ mình sẽ không còn được gặp lại Cố An Sênh nữa.
Tần Sở vẫn ôm lấy bả vai Tô Mạch. Chỉ cần hơi nghiêng đầu anh đã có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch và đôi môi mím chặt của cô. Một cảm giác đau nhói như mũi kim đâm qua tim khiến anh ngỡ mình bị ảo giác.
Khoảng mười phút sau, một người đàn ông từ góc hành lang đi ra. Thoạt nhìn anh ta còn khá trẻ, áng chừng hai lăm tuổi, đẹp trai chẳng thua kém Tần Sở, dáng chuẩn như người mẫu, vào ngành cảnh sát đúng là đáng tiếc. Anh ta mặc cảnh phục như những người khác, nhưng số ngôi sao trên vai áo thì khác. Có lẽ đây chính là người mà Tần Sở muốn gặp.
Tô Mạch cảm nhận được bàn tay Tần sở rời khỏi bả vai mình. Anh đi về phía người đàn ông trẻ tuổi kia, tươi cười chào hỏi: “Thủ trưởng Kỷ bắt tôi chờ lâu quá!”.
Đối phương lập tức lùi lại một bước, ra sức xua tay, sắc mặt từ nghiêm chỉnh chuyển thành sợ sệt: “Đừng đừng! Anh đừng có cười kiểu đó với em, lá gan của em đang run bần bật đây này!”.
Những người xung quanh không có vẻ gì là ngạc nhiên, hẳn là thường xuyên thấy thủ trưởng của mình đùa giỡn như vậy.
Tâm tình Tô Mạch cũng vì câu nói đùa ấy mà tốt lên hẳn, không khỏi bật cười thành tiếng. Cảm nhận được ánh mắt của Tần Sở phóng về phía mình, cô mới vội vàng che miệng, nhìn đi chỗ khác. Đáng tiếc, người đàn ông họ Kỷ kia đã chú ý tới cô. Anh ta thì thầm gì đó với Tần Sở rồi đi về phía cô với nụ cười bí hiểm.
“Ồ, hoá ra đây là chị dâu tương lai?”.
Nếu không phải vì bộ cảnh phục trên người anh ta thì Tô Mạch đã coi anh ta là một tên lưu manh và khẩu chiến ba trăm hiệp rồi! Nhưng cô chẳng buồn để ý tới lời trêu chọc của đối phương, vì tâm trí cô hiện tại chỉ có Cố An Sênh.
Cô nhìn về phía Tần Sở như muốn dùng ánh mắt để dò hỏi tin tức. Ấy vậy mà chỉ một giây sau, viên cảnh sát họ Kỷ lại đứng chắn trước mặt cô, khoé miệng vẫn duy trì nụ cười thiếu nghiêm túc.
“Đau lòng quá đi mất! Không ngờ Kỷ Vân chi tôi cũng có ngày bị phụ nữ phớt lờ!”.
Tô Mạch bực mình nhưng không dám đẩy anh ta. Nói thế nào thì đối phương cũng là cảnh sát, ngộ nhỡ anh ta cáu lên gán cho cô tội danh tấn công người thi hành công vụ thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cô cũng không rửa sạch oan khuất. Thế nên, cô chỉ có thể lịch sự yêu cầu: “Anh có thể tránh sang một bên được không?”.
Kỷ Vân Chi vờ như không nghe thấy, cố tình nói: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Thôi để anh đoán vậy nhé, vụ ầm ĩ ở quán bar cách đây không lâu, em cũng có mặt, đúng không? Phiền tới cả thiếu gia Tần Sở phải ra mặt gọi điện cho bọn anh đến giải quyết, sau đó còn đích thân lái xe đưa em tới bệnh viện. Chà chà, anh tò mò về em lâu lắm rồi, chúng ta kết bạn nhé!”.
Dứt lời, anh ta còn chìa tay ra tỏ ý muốn bắt tay.
Tô Mạch nhìn chằm chằm bàn tay của Kỷ Vân Chi hồi lâu mà không chịu nắm lấy. Cô chú ý tới chiếc vòng tay có hình cây thánh giá mà anh ta đang đeo, cảm thấy rất quen mắt. Cố gắng lục lọi lại ký ức, cô nhớ tới buổi tối hôm xảy ra chuyện ở quán bar, trên đường Tần Sở đưa cô đến bệnh viện suýt bị chiếc xe đằng sau tông vào. Trên cổ tay người ngồi trong xe đó cũng có chiếc vòng y chang như vậy.
Nghĩ đến đây, sự phẫn nộ lại gia tăng. Tô Mạch không suy nghĩ nhiều, buột miệng: “Đồ lưu manh”.
Kỳ Vân Chi ngây người mất vài giây. Sau đó, anh ta tiếp tục giơ tay chắn lối.
“Ái chà! Em đứng lại nói rõ cho anh nghe đã, anh lưu manh ở chỗ nào? Em không thấy anh đang mặc cảnh phục hay sao? Em mù màu hay mù chữ thế?”.
Tô Mạch gạt tay anh ta xuống, cười khẩy: “Ai nói cứ mặc cảnh phục thì là chính nhân quân tử? Thời buổi này, áo mũ chỉnh tề cũng là cầm thú hết, anh chính là ví dụ điển hình!”.
Lần này Kỷ Vân Chi hoàn toàn đứng hình.
Người đàn ông nãy giờ đứng xem kịch vui cũng phải bật cười. Anh tiến lại kéo Tô Mạch qua một bên: “Thôi nào, ra xe chờ tôi. Tôi hỏi thăm xem có chuyện gì rồi sẽ ra ngay”.
Thấy Tô Mạch khăng khăng không chịu đi, còn Kỳ Vân Chi thì đỏ mặt tía tai, Tần Sở lại nói: “Hai người thử cãi nhau tiếp xem!”. Dứt lời, anh chỉ vào Tô Mạch: “Cô, ra ngoài! Nếu không thì đừng mong tôi can dự vào chuyện cậu bạn trai của cô nữa!”. Sau đó, anh lại quay sang bắt chuyện với Kỷ Vân Chi: “Cậu…”.
Chưa đợi Tần Sở nói hết câu, Kỳ Vân Chu đã lùi lại mấy bước: “Ấy ấy, không cần anh mỏi miệng, phí nước bọt! Em hiểu, em hiểu!”.
Thế là, Tô Mạch và Kỷ Vân Chi, một người ra, một người vào.
Về sau, từng có lần Tô Mạch hỏi Tần Sở về Kỷ Vân Chi: “Anh ta làm cảnh sát kiểu gì vậy? Chẳng có chí khí gì cả?”. Lúc ấy, Tần Sở đã nghiêm mặt nhìn cô mà trả lời: “Nguyễn Tô Mạch, xưa nay chưa từng có ai dám lớn tiếng với Kỷ thiếu gia!”.
“Vì sao?”
“Bởi vì những người từng lớn tiếng với cậu ta đều biến mất!”
Nghe xong, Tô Mạch sởn da gà. Sững sờ một lúc, cô liền đánh bùm bụp vào lưng Tần Sở mà mắng: “Em ngây tơ thật đấy nhưng em không ngốc nhé! Anh ta mà hành động kiểu xã hội đen như thế thì sao có thể làm cảnh sát được! Muốn xung đột nội bộ chắc?”.
Tần Sở phì cười: “Ồ! Không ngờ em cũng biết dung từ chuyên ngành cơ đấy!”.
Nói đi nói lại, Tô Mạch quả thật là có chút sợ hãi. Nếu những điều Tần Sở nói là đúng thì cô đã chẳng sống sót nổi sau khi dám lớn tiếng với Kỷ Vân Chi rồi! Có điều, cô chỉ là một cô gái bình thường, anh ta chắc hẳn sẽ không thèm so đo với cô, chưa biết chừng còn quên cả mặt mũi cô trông ra sao rồi ấy chứ! Vốn dĩ đã bình tâm lại, Tô Mạch lại nghe thấy Tần Sở nói: “À này Tô Mạch, dạo này ra đường em có thấy hiện tượng gì kỳ lạ không? Giả dụ như có người theo dõi em? Nhìn trộm em?”.
Nghe thế, Tô Mạch lập tức cầm gối ôm tấn công Tần Sở: “Anh cút đi!”.
Xác thực là Tần Sở chỉ đang doạ cô, vậy mà anh vẫn tỏ ra hiên ngang. Anh đẩy cô xuống sofa, giằng lấy chiếc gối ôm ném sang một bên, hai mắt chớp chớp: “Nguyễn Tô Mạch, em nhất định phải đề phòng Kỷ Vân Chi. Cậu ta là một kẻ rất hay ghi thù, trong người cậu ta chảy dòng máu ưa bạo lực của gia tộc. Hồi cấp ba bọn anh học cùng trường, cậu ta kém anh một lớp, suốt ngày gây chuyện đánh nhau. Mấy thằng bị đánh chẳng dám trả đòn, bởi vì chỉ cần động tay động chân là sẽ bị đám bảo vệ của Kỷ Vân Chi xử lý đến thừa sống thiếu chết. Nếu cậu ta vẫn chưa nguôi giận thì họng súng đen thui sẽ chĩa vào đầu đối phương. Cả thành phố này không ai dám đối đầu với nhà họ. Anh nhớ rõ ràng có một cô nhóc, cô nhóc này…”.
Ngay sau đó, Tô Mạch lao đến bịt miệng Tần Sở lại: “Khỏi cần chờ Kỷ Vân Chi nữa! Tần Sở, anh còn nói tiếp thì hai chúng ta một mất một còn!”.
Tần Sở cười khúc khích. Tô Mạch nhớ mãi nụ cười ấy của anh, vừa sảng khoái, vừa vô tư như trẻ con.
Đương nhiên, đó là những chuyện của sau này. Còn hiện tại, Tô Mạch ngồi chờ trong xe của Tần Sở, mồ hôi chảy ra khiến những sợi tóc bết lại, nhưng cô không để tâm, trong đầu chỉ suy nghĩ xem Cố An Sênh có thể ở nơi nào.
Một lát sau, Tần Sở đi ra. Tô Mạch sốt sắng hỏi: “Sao rồi? Có chuyện gì?”.
Tần Sở mím môi, do dự hồi lâu mới đáp: “Cô đừng tìm nữa, vô dụng thôi. Cố Minh làm ăn thua lỗ, nợ nần khắp nơi, trong một đêm liền mang theo gia đình bỏ trốn, hiện giờ họ ở đâu không ai biết!”.
Tô Mạch cảm giác cả người mình mềm nhũn. Cô chưa bao giờ nghĩ thể chất mình lại kém đến thế. Lần trước đứng đợi Hà Huân dưới trời nắng chang chang bốn tiếng đồng hồ mới ngất xỉu, lúc ấy Cố An Sênh còn mặc kệ Hà Huân để đưa cô đi bệnh viện… Đúng rồi! Hà Huân! Cố An Sênh chắc hẳn sẽ liên lạc với Hà Huân?
Ngay sau đó, Tần Sở phải lái xe đưa Tô Mạch đến đại học B.
Xe dừng lại, Hà Huân vừa mới bước xuống đến cổng ký túc, Tô Mạch lập tức lao ra tóm lấy tay cô ta hỏi: “Cậu có biết Cố An Sênh ở đâu không?”.
Nghe Tô Mạch hỏi vậy, cơ thể Hà Huân hơi khựng lại, hai mắt mở to đầy kinh ngạc. Sau đó, cô nàng bật cười với vẻ đắc ý. Sắc mặt Tô Mạch cực kỳ khó coi.
Tần sở đứng phía sau Tô Mạch, nhìn Hà Huân không rời mắt.
“Cậu ấy ở đâu?” Tô Mạch lại hỏi.
Hà Huân chỉ cười mà không đáp.
Tô Mạch đột nhiên cảm thấy đau khổ không gì sánh bằng, bởi lẽ biểu hiện của Hà Huân cho thấy rõ, cô ta biết tung tích của Cố An Sênh nhưng không chịu tiết lộ.
Cuối cùng, Tô Mạch chỉ có thể hỏi: “Hà Huân, mình chỉ muốn xác nhận một việc, cậu ấy…vẫn ổn chứ?”.
Bấy giờ Hà Huân mới thôi cười, hờ hững gật đầu: “Ổn”.
Tô Mạch chậm rãi buông tay đối phương ra.
Quả nhiên là Hà Huân biết.
Quả nhiên là trong long Cố An Sênh, cô không bằng Hà Huân. Ngay cả việc rời khỏi đây, anh cũng không nhắn nhủ dù chỉ một lời với cô.
Những kỷ niệm thời cấp ba ùa về, hình ảnh bốn người đi đâu cũng có nhau còn rõ mồn một như thế. Còn hiện tại thì sao? Chu Gia Ngôn xuất ngoại, mang theo sự quyến luyến của Lập Hạ. Cố An Sênh bỏ đi, mang theo mối tình thầm lặng của Tô Mạch. Chỉ còn hai cô gái ở lại thành phố B, nơi mà bốn người họ đã từng hẹn ước sẽ sát cánh bên nhau. Tô Mạch chìm trong hồi ức thật lâu, cuối cùng vẫn bị hiện thực xót xa nhắc nhở: thế sự xoay vần.