ôm nay cùng ăn trưa đi, Béo.” Vừa thấy mặt tôi, Eik đề nghị liền. “Chai, Porm và mình sẽ đãi cậu.”
“Thôi nào, chả cần đâu.” Tôi vỗ vai cậu bạn.
“Cái gì? Gì hả?” Eikkarong nhặng lên. “Một năm có mỗi một lần. Đừng có làm cao. Thực ra bọn mình tính đưa cậu đi ăn tối cơ nhưng hôm nay mình và Chai có trận đấu.”
“Hay lắm.” Tôi gật đầu. “Mình sẽ đi cổ vũ các cậu.”
“Cậu mà không đi thì mình sẽ băm nhỏ luôn.” Eik hất tay tôi vẻ khinh miệt.
“Muốn mình lấy thịt đè người hả?” Tôi ngả người vào cậu ta doạ dẫm.
“Ấy đừng!” Eik nhảy tránh. “Mình bị một cái xe lu cán qua còn an toàn hơn là bị cậu đè.”
“Oắt con...” Tôi cúi người nhặt một viên cuội nhưng cậu ta đã chạy biến núp lẫn vào một đám nữ sinh đi ngang qua rồi không kìm được mà ló đầu ra trêu tôi.
Bữa trưa hôm đó là bữa ăn tuyệt nhất mà đã lâu lắm rồi tôi mới được thưởng thức. Porm đã cuống cuồng đặt chiếc bàn khuất nẻo nhất trong góc căng tin. Chiếc bàn ấy tốt hơn tất cả bàn còn lại bởi hồi còn thầy hiệu trưởng cũ nó là bàn của giáo viên, thầy hiệu trưởng hồi đó thích dùng bữa trưa với đồng nghiệp và học sinh trong căng tin, chính sách của thầy đã bị thay đổi khi người kế nhiệm lên nắm quyền: thầy hiệu trưởng mới thích dùng bữa trưa ở ngoài với bạn bè và các viên chức trong Bộ Giáo Dục, vậy nên giáo viên cũng dần biến mất khỏi căng tin và cuối cùng học sinh chiếm chiếc bàn.
“Nào, giờ thì gọi bất cứ thứ gì cậu khoái đi. Hôm nay chủ tiệm là người nhà mình,” Chai tuyên bố.
“Tiệm nào?” Eik mỉm cười hỏi.
“Đã bao giờ nghe tiếng ‘Ground Sales & Co’ chưa? Bán buôn không bán lẻ, khẩu hiệu của họ đấy.”
“Mình thật sự chán ngấy các cậu rồi!” Porm lắc đầu. “Càng ngày càng gàn.”
“Cho cháu càng cua hấp, xúp vây cá mập và vịt quay Bắc Kinh,” tôi gọi món trêu tụi bạn.
“Khoan đã, Béo!” Eik vẫy tay điên cuồng ngăn tôi lại. “Đừng có ăn tào ăn huyệt như vậy chứ. Cậu muốn mình phá sản hả?”
“Lợn quay, gà nướng, tôm, cá chim ôi ngon làm sao
Cà ri Ấn Độ sánh đặc, trứng rán vàng rộm cực kỳ
Nai khô tẩm cà ri rùa xào
Lưỡi om kiểu hoàng gia để ngợi cá mãi với lòng khát khao
Những khúc xúc xích đáng bị nguyền vạn năm
Bơ sữa và bánh ngọt Thuỵ Sĩ giòn tươi
Bbao loại trứng cá tầm từ biển Caxpi
Tất cả được nấu cho nững người đã khuất
Rồi ngươi thực hưởng trong hân hoan...”
Porm khẽ đọc mấy khổ thơ của Angkharn.
“Này cậu!” Chai ngăn. “Hôm nay là ngày tốt lành. Đừng có nói về đồ cúng cho người chết đi.”
“Không sao, mình chẳng để ý đâu.” Tôi cười nhìn mặt Porn đang tái đi. “Thôi nào, Porm, giúp mình chọn ít đồ ăn đi. Tốt nhất bọn mình nên ăn mau mau lên để hai tên hề này còn thời gian mà chuẩn bị cho trận bóng.”
Tôi đứng dậy tới các quầy đồ ăn, Porm ngoan ngoãn bước theo tôi. Chúng tôi gọi mấy món để dùng với cơm.
“Bỏ qua cho mình nhé,” Porm lầm bầm. “Lúc đó mình không nghĩ.”
“Quên chuyện ban nãy đi.” Tôi đưa cho nó một bát mắm ớt nhỏ. “Mình không nhạy cảm như Chai đâu. Đừng để ý đến những gì cậu ta nói. Mình đoán trận đấu tối nay khiến cậu ta căng thẳng mà không biết.”
Porm lầm lì gật đầu không nói gì nữa. Nhưng chỉ mấy phút sau, trong bữa ăn, chúng tôi đã đua nhau nhai nhồm nhoàm và cười đùa ầm ĩ như thường lệ.
Trường tôi chẳng có tiếng tăm gì về thể thao, nhất là bóng đá, chưa bao giờ đội tuyển của trường vào đến vòng bán kết. Như tôi còn nhớ, thời ấy chỉ có một chiếc cúp duy nhất bày trong tủ kính trước văn phòng thầy hiệu trưởng, của môn tennis hay cầu lông gì đó tôi không chắc, nhưng có một câu chuyện đùa lan truyền từ đời này qua đời khác rằng chúng tôi thắng nó trong giải đấu với một trường khiếm thị.
Dù sao điều ấy cũng không hề khiến chúng tôi kém nhiệt tình hay ngăn cản chúng tôi cổ vũ đội bóng của trường, và lần nào cũng vậy, chúng tôi vẫn đi thành từng đoàn để cổ vũ tinh thần trong lúc thi đấu và an ủi sau trận đấu. Ngày hôm đó, trường tan sớm một tiếng để học sinh đi xem trận đấu cổ vũ cho đội tuyển. Các xe buýt chạy trên tuyến nối trường tôi với sân vận động chật ních học sinh, từ bọn nhóc mới vào tiểu học đến những anh chàng lực lưỡng sắp hết cấp hai. Tiếng cười, tiếng chuyện trò, đùa cợt và hò hét hợp lại thành khối thanh âm đinh tai nhức óc khủng khiếp trong xe, dù chúng tôi biết sau trận đấu tất cả sẽ thất bại não nề ra về. Khi thời điểm ấy tới, khó mà nghe thấy thanh âm nào phát ra từ cả bọn.
Hôm đó, đội bóng của trường tôi vào sân trước. Đối thủ là một đội mạnh, năm ngoái đã vào tới bán kết. Vậy nên kết quả cảu trận đấu gần như đã được biết trước và hầu hết đều tin chắc chúng tôi sẽ bại trận. Khán giả chỉ gồm học sinh trường tôi ngồi rất đông ở khán đài Bắc và học sinh trường kia ngồi ở khán đài Nam.
Trận đấu bắt đầu chậm chạp. Đội cổ động của hai bên thì đang vui vẻ giữa bạn bè. Porm gào thét rạc cả giọng:
“Lợn thái, lợn nướng, lợn xé
Lợn đóng hộp - sẵn sàng vào trận
Lòng ta không mảy may vướng bận
Ta sẽ mang thịt xông khói về nhà.”
Sau khi chúng tôi thua bàn thứ hai, trận đấu hăng lên nhiều. Tất cả cầu thủ trên sân guồng hết tốc lực, và cuối cùng chúng tôi cũng ghi bàn được và rồi gỡ hòa trước khi hiệp một kết thúc.
Ngay khi hiệp hai bắt đầu, cả hai đội dốc hết sức vào trận đấu. Nhờ phép mầu nào đó, đội trường tôi bất ngờ chiếm thế tấn công và khi bàn thắng thứ ba nghẹt thở được Chai ghi từ một cú sút penalty, cả khán đài như chết lặng.
Bị dẫn trước ba-hai, đối phương trở nên dữ tợn. Tiếng cổ vũ vui vẻ trở thành la ó tức giận. Đội cổ vũ bên kia biến bài cổ động của Porm thành:
“Lợn thái, lợn nướng, lợn xé
Lợn đóng hộp - sẵn sàng bị thịt
Hãy giúp chúng ta
Cho chúng ăn cám nào.”
Một vài phút trước khi hiệp hai kết thúc, trung phong của đội bạn nhảy lên đá Chai một cú trời giáng. Tôi bật dậy khi thấy Chai sụp xuống lộn mấy vòng trên sân. Eik lao vào tay trung phong đấm thẳng mặt gã. Cảnh hỗn loạn nổ ra trên sân giữa cầu thủ cả hai đội. Rồi học sinh cả hai trường được thể lao khỏi khán đài nhào vào nện nhau. Tôi tóm tay Porm kéo về phía các giám thị vừa xuất hiện để bảo vệ học sinh nữ nhưng nó vùng ra, vơ một cây gậy rơi gần chỗ mình mà chạy xuyên qua đám đông đang túm tụm trên sân bóng, vừa khua tứ lung tung vừa gầm gừ như con hổ cái đang bảo vệ hổ con.
Tôi chạy theo nó, ngay sát phía sau. Chiếc áo trắng mộc đã rách toạc dính máu nhưng nó không chịu thôi cho đến khi tới chỗ Chai. Ba đứa chúng tôi - Eik, Porm và tôi - tạo thành vòng bảo vệ quanh Chai đang nằm bất động trên mặt sân cỏ.
Tôi không biết bao nhiêu giây phút đã trôi qua hay chính xác chúng tôi đã làm những gì cho đến khi tiếng còi làm tôi bừng tỉnh quay sang Porm. “Ra khỏi đây, Porm,” tôi hét lên.
“Không.” Nó nhất nhất không chịu.
“Đưa mình cái gậy rồi về với bọn con gái đi,” tôi ra lệnh trong khi Eik cúi xuống đỡ Chai còn cảnh sát bắt đầu đuổi bắt lũ học sinh đang chạy toán loạn.
Porm do dự nhìn tôi và Eik.
“Khốn khiếp, Porm,” tôi gào lên. “Mình bảo cậu biến ngay. Không nghe thì không bạn bè gì nữa.”
Porm đưa tôi cây gậy rồi vừa khóc vừa chạy đi. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi thấy nó khóc.
Tôi dõi theo Porm cho tới lúc nó lẫn vào tụi con gái, và tôi cũng để ý thấy Jom rướn cổ, nhìn về phía tôi đầy quan tâm, lo lắng.
Khôn lâu sau khi Porm đi, một ông cảnh sát chạy đến chỗ tôi và Eik lúc này đang ôm Chai. “Lũ du côn...” Ông ta khua cái dùi cui như chuẩn bị nện cho tụi tôi nhừ tử. “Đi! Lên đồn, cả lũ chúng mày!”
Khoảng hai nươi đứa từ cả hai trường bị ném vào phòng giam chật chội ở đồn. Cơn thịnh nộ và máu chiến có vẻ đã biến đâu hết. Cả lũ ôm chân ngồi xụi lơ. Vài đứa đã bắt đầu khóc lóc, rên rỉ, vì đau do sứt đầu mẻ trán hoặc lo sợ cho số phận của mình. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy đến. Có thể chúng tôi sẽ bị tống vào trại cải tạo, bị đuổi học hoặc chịu hình phạt nghiêm khắc nào khác.
Porm là người đầu tiên tới thăm tôi. Nó đã thay quần áo nhưng mặt vẫn tái mét và tím bầm. Bám vào chấn song, chúng tôi nói chuyện trong khi Eik ngồi thu lu lặng lẽ ở một góc phòng giam.
“Mình mang cơm rang và nước ngọt cho hai cậu đây,” Porm nói đoạn đưa tôi một túi ni lông.
“Chai đang ở Bệnh viện Cảnh sát,” Tôi đón lấy chiếc túi, nhìn Porm biết ơn.
“Mình sẽ đi thăm cậu ta ngay,” Porm nói nhỏ, không nhìn tôi.
“Cậu nên về nhà thì hơn, trời sắp tối rồi.”
“Không sao đâu,” nó nói. “Mình muốn gặp cậu ta. Mình không biết cậu ta bị thương nặng nhẹ thế nào.”
Tôi gật đầu, chịu thua trước sự bướng bỉnh của nó.
‘Mình mang cho cậu cuốn này,” Porm nói rồi thọc tay vào túi, lôi một quyển sách mỏng ra đưa tôi. “Cho cậu đỡ buồn.”
Đó là Đôi cánh gãy của Khalil Gibran nhưng có lẽ Porm sẽ không bao giờ biết được rằng tôi chưa hề đọc lấy một dòng trong đó, và tôi chỉ có thể thầm mong rằng người mà tôi giao quyển sách ấy giữ nó cẩn thận.
Mẹ và Ning đến thăm tôi vào sau bảy giờ tối, cùng một giờ với bố Eik, theo như tôi nhớ. Ning khóc nhiều lắm, lấy mu bàn tay quệt nước mắt, trong khi mặt mẹ tối sầm.
“Kẻ nào làm chúng mày đến nông nỗi này, hả?” mẹ làm ầm lên ngay khi trông thấy tình cảnh của chúng tôi. “Người ta đối xử với chúng mày như chó lợn hay bọn trộm cắp tù tội ấy.”
“Mẹ, con xin mẹ đấy!” tôi nhìn bà vẻ van nài.
“Tao bảo mày đừng chơi bóng đá mà mày có bao giờ nghe. Giờ xem mày được gì? Mày đúng là thằng con hư, vô dụng,” bố Eik mắng con trai xối xả.
“Cảnh sát đã làm gì mày chưa? Ngẩng đầu lên để tao xem thương tích nào. Suốt từ lúc đó mà không có bác sĩ nào sát trùng cho mày à?”
“Tao bảo mày tập trung học hành, thế mà nhìn mày này! Mày chỉ muốn bóng bánh, mày chỉ muốn làm rạng danh trường! Đáng lắm con ạ. Mày có ý thức được là nếu mẹ mày biết chuyện này, bà ấy sẽ đau tim mà chết không hả?”
“Có đau không, anh Nat? Bao giờ họ cho anh về?” Ning chìa bàn tay khẽ chạm vào tôi.
“Tao sẽ đi gặp lão cảnh sát trưởng,” mẹ tôi oang oang tuyên bố cho cả phòng nghe. “Gì thì gì, tao sẽ đưa mày ra khỏi chỗ này ngay tối nay. Mày cứ đợi đấy mà xem!”
Tôi không khỏi thở dài bất an khi mẹ không để ai can ngăn, sầm sầm đến chỗ bàn viên hạ sĩ trực, đòi gặp cảnh sát trưởng. Dù mẹ có khăng khăng đến đâu, viên cảnh sát vẫn kiên quyết giữ chúng tôi đến sáng hôm sau. Các phụ huynh lần lượt rời đồn. Chỉ còn mình mẹ tôi ngồi trên ghế băng, Ning gà gật dựa vào vai bà ngủ. Ánh mắt mẹ thấp thỏm dán chặt vào xà lim và mỗi khi có viên cảnh sát nào đi qua chỗ này là mẹ lại căng thẳng như thể bà là con gà mái sẵn sàng giang đôi cánh bảo vệ máu mủ của mình trước hiểm họa.
Tôi cũng ngủ gục vài lần, nhưng bất cứ khi nào mở mắt, tôi lại thấy mẹ ngồi đó như pho tượng, ánh mắt không lay chuyển. Những đứa khác đã ngủ hết. Không còn tiếng khóc lóc, kêu than hay những âm thanh tương tự. Tôi chỉ nghe thấy tiếng thở, tiếng ngáy nhè nhẹ, cả tiếng thở dốc vì kiệt sức và bởi cái nóng ngột ngạt của xà lim.
Tôi cố nhắm mắt để không phải thấy cái nhìn của mẹ, để không phải nhận thức rằng mẹ đang canh chừng cho tôi ngay đây, nhưng tôi không thể. Tôi không thể phớt lờ tình yêu và nỗi lo lắng mẹ dành cho tôi.
Chương 6
ố tới đồn cảnh sát trước mười giờ tối một chút. Dù trông rất bực bội nhưng ông vẫn cố cười chào tôi như không có gì xảy ra. “Hay đấy nhỉ, Nat, trốn đi tổ chức sinh nhật ở cái chốn thiên đường này để mình bố mắc kẹt ở nhà hả?” Bố thò tay qua chấn song bóp vai tôi như bạn đồng trang lứa. “Mà mẹ con làm gì lại gà gật thế kia? Đây là đồn cảnh sát đấy, không phải bến tàu đâu.”
“Bố,” tôi khẽ thốt lên.
“Đói chưa? Đợi bố một tí rồi ta cùng ra ngoài làm bát cháo.” Bố bóp vai tôi lần nữa rồi đến chỗ điện thoại trong khi mẹ ngồi dậy mặt mũi cau có dõi theo từng cử chỉ của ông với ánh mắt thù hằn.
Bố tôi quay số gọi một vài người và sau lần gác máy cuối cùng nom ông có vẻ nhẹ nhõm. Ông buông một tiếng thở dài rồi tới ngồi xuống giữa mẹ và Ning, cẩn thận kéo đầu Ning tựa lên vai mình.
Bố chuyện trò với mẹ một lát. Ban đầu mẹ làm ra vẻ chẳng thèm đáp, nhưng khi bố cúi xuống ngắm nhìn Ning thì bà cũng hạ hỏa. Bố đánh thức Ning rồi cùng hai mẹ con đi xuống bậc thềm rời sở cảnh sát. Mẹ quay lại nhìn tôi lần nữa. Cái cách bà nhìn tôi hôm ấy đến tận giờ khắc này vẫn làm tôi gai người.
Nửa tiếng sau, bố quay lại với một người bạn mà sau này tôi mới biết là luật sư. Sau đó, một vài nhân vật có mặt tại đồn - hiệu trưởng của hai trường, một người của Bộ Giáo Dục, một ông sĩ quan cảnh sát cấp cao và mấy vị phụ huynh. Tất cả đều đi vào văn phòng cảnh sát trưởng, chắc là để xin cho bọn tôi.
Lát sau, một viên cảnh sát mở cửa xà lim, gọi từng đứa một ra chia thành hai nhóm thuộc hai trường. Ông sĩ quan cấp cao ngồi ca cho chúng tôi một bài dài dằng dặc rồi yêu cầu chúng tôi kí giấy tờ gì đó và bắt tay ông như một cử chỉ thể hiện sự xin lỗi của chúng tôi và sự tha thứ từ phía họ. Khi thủ tục xong xuôi, những đứa có phụ huynh ở đó được thả. Bọn còn lại thì phải đợi đến sáng hôm sau hoặc tới khi có người đến đón. May là bọn nó được ngủ gục trên ghế băng bên ngoài thay vì ngủ gục trong xà lim như trước.
“Đừng lo Eik. Mình sẽ qua nhà cậu báo bố cậu đến đón ngay.” Tôi vỗ vai Eikkarong. Cậu ta đang ngồi gà gật một mình một góc.
“Không cần đâu.” Eik ngẩng đầu gặp ánh nhìn của tôi. “Đợi đến sáng mai cũng tốt. Mình mà về nhà đêm nay, chắc nghe ông già ca cả đêm.”
“Bác sẽ nói chuyện với bố cháu.” Bố bước tới cạnh tôi. “Thương nhân không muốn vướng phải rắc rối là chuyện thường.”
“Cháu cảm ơn bác.” Eik chắp tay cúi đầu trước bố tôi. “Cháu chỉ lo cho mẹ. Sức khỏe của mẹ cháu không được tốt lắm. Cháu không muốn mẹ bị sốc.”
“Thôi nào.” Bố gật đầu. “Bác hứa là bọn ta sẽ không tiết lộ hay làm gì đó tương tự để mẹ cháu phải sợ đâu.”
“Đọc cái này mà giết thời gian.” Tôi đưa Eik Đôi cánh gãy. “Của Porm đấy.”
“Mình đâu có thích sách kiểu này.” Eik ngúng nguẩy. “Trả nó đi!”
“Cho mình mượn được không?” một học sinh trường kia ngồi gần đó rụt rè đề nghị. Cậu ta có nét yếu ớt như con gái nhưng mặt mũi người ngợm đầy máu khô cùng thương tích. Gọng kính vàng lệch lẹo, một bên mắt kính rạn như mạng nhện.
“Được thôi.” Tôi đưa sách cho cậu ta.
“Mình sẽ trả lại bạn cậu.” Cậu ta cầm quyển sách với vẻ hân hoan rõ rệt.
“Đi thôi.” Bố vỗ cánh tay tôi.
Hai chúng tôi, bố và con, thả bước xuống cầu thang đồn cảnh sát, bỏ lại sau lưng đau đớn, thất vọng, tổn thương, thù hằn và nhiều đắng cay khác.
Sau khi chúng tôi qua nhà Eik để nói chuyện với bố nó, bố đưa tôi đến Yaowarart ăn cháo như đã hứa. Tôi gọi món cháo thịt lợn với hai quả trứng rồi ngồi xuống cắm đầu ăn không nói một lời, còn bố lặng thinh ngồi quan sát tôi. Tôi chẳng hiểu ông đang nghĩ gì. Có biết bao nhiêu chuyện trong cuộc đời ông mà tôi chưa từng biết, cũng như ông không thể ngờ tới rất nhiều chuyện xảy đến trong cuộc đời tôi. Mỗi chúng tôi có một cuộc đời riêng, và mỗi cuộc đời đều có thăng trầm ngoắt ngoéo hơn hình dung của bất kì ai.
Sau khi rời khỏi Yaowarart, thay vì đưa tôi về nhà, bố lái xe dọc đường Sukhumwit rồi ngoặt vào các con phố nhỏ và cuối cùng đến một ngôi nhà be bé cuối con đường. Bố đậu xe lên lề đường, mở cổng dẫn tôi vào một lối đi hẹp láng xi măng tới căn nhà một tầng dù đã được che đậy bằng bóng tối vẫn toát lên vẻ cũ kỹ hoang vu.
“Nhà của bố,” bố quay lại bảo tôi khi ông mở cửa kính bước vào trong. Câu nói đó, tôi không rõ là cay đắng hay tự hào.
“Mụ ấy” đang đợi chúng tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ cô. Cô không đẹp, kể cả so với mẹ, và trẻ hơn tôi tưởng trước đây.
“Nat, đây là...” Bố ngưng lại như là để tìm một danh xưng thích hợp. “... Waeo.”
Tôi chần chừ trước khi chắp tay cúi chào cô.
Waeo chào tôi và nhoẻn cười. “Cô đã chuẩn bị Ovalcine và bánh quy rồi đây,” cô hồ hởi.
“Không cần đâu...” Bố xua tay rồi tới ngồi xuống chiếc sofa cũ mèm. “... bọn anh ăn rồi. Em tìm hộ anh một cái chăn với một cái gối cho Nat.”
Waeo chỉ gật đầu rồi biến mất vào phòng bên cạnh.
“Lại đây Nat,” bố nói khi tôi đang đứng ngẩn ra ở giữa phòng.
Tôi bần thần đi đến bên bố. Trong lòng tôi rối rắm đến mức tôi không dám ngước lên, sợ bắt gặp ánh mắt của bố.
“Nat, con là thằng con trai duy nhất của bố, và bố nghĩ rằng con đã đủ lớn để bố con mình hiểu nhau.” Bố kéo tay tôi vào lòng. Vòng tay bố vẫn ấm áp như trong những năm tháng xưa cũ kia. “Có rất nhiều thứ trên đời này nằm ngoài tầm ta có thể nhận thức hoặc làm cho hòa hợp với quan điểm và niềm tin của chính ta, rồi một khi ta chạm đến cái ranh giới phải ra quyết định, đôi lúc ta không cách nào lý giải nổi nguyên cớ của mình.”
“Nhà mình đã từng hạnh phúc, bố, mẹ, con và Ning, cho đến khi một người dưng đến làm thay đổi tất cả.” Tôi sụt sịt. “Chỉ vì người đàn bà đó mà bốn người nhà mình gần như chẳng còn gì cả.”
“Đừng vội suy diễn, con trai.” Bố xót xa xoa đầu tôi. “Khi con nói nhà mình từng hạnh phúc, con có nghĩ rằng, nếu đúng là như thế, liệu chuyện này có thể xảy ra không? Bố công nhận bố là người có lỗi, nhưng mẹ con cũng vậy. Dẫu sao, bố cũng muốn con biết một điều: bố chưa từng so sánh mẹ con với bất cứ người phụ nữ nào. Nhưng bố biết mình muốn gì, và bố chọn thứ mình muốn.”
“Thế còn con và Ning?” tôi hỏi khẽ. “Bọn con thì có lỗi gì mà bố không muốn bọn con nữa?”
“Trong lòng bố, không ai trong hai đứa có lỗi cả, bất kể là bây giờ hay khi nào. Và bố muốn có hai con ở bên hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này.” Bố siết tôi chặt hơn. “Nhưng bố cần ít thời gian cho bản thân mình. Bố cần chút thời gian bên người yêu và hiểu bố.”
Có lẽ tôi còn quá trẻ không thể hiểu tất cả những gì bố nói, nhưng tôi thấy thật hạnh phúc khi ở bên ông vào ngày sinh nhật, được nghe bố nói, được ngủ yên lành khi biết bố vẫn còn yêu và quan tâm đến tôi.
Waeo đánh thức tôi lúc sáng sớm. Cô đã chuẩn bị khăn mặt và bàn chải đánh răng cho tôi. Tôi không rõ bố đã dậy chưa, nhưng khi tôi ra khỏi phòng tắm, ông ăn vận chỉnh tề đợi tôi bên bàn ăn sáng.
“Ăn sáng mau rồi bố chở về.” Bố kéo ghế cho tôi.
“Cháu có thích sữa đậu nành không?” Waeo sốt sắng hỏi tôi.
“Dạ có ạ,” tôi vừa trả lời vừa bắt đầu ăn món trứng ốp la với bánh mì trên đĩa.
“Waeo ăn chay. Cô ấy không ăn thịt.” Bố cố nói chuyện tự nhiên chứ chẳng phải quảng cáo gì cho cô Waeo.
Tôi ngẩng đầu thoáng nhìn cô, không bình luận gì.
“Lần sau cháu đến ăn tối nhé,” Waeo mời. “Cô sẽ nấu món cà ri đậu. Cô đảm bảo nếu không nói trước, cháu sẽ không thể nhận ra đó là cà ri đậu đâu.”
“Đến đi, Nat,” bố ủng hộ. “Thứ Sáu này được không? Bảo Ning cùng đến luôn. Các con có thể ngủ ở đây hai đêm rồi Chủ Nhật về.”
“Cuối tuần này con không rảnh,” tôi nói bừa. “Con phải tập nhạc.”
“Thế trong tuần thì sao?” Waeo quay về phía bố hỏi. “Anh đón bọn trẻ từ trường về đây ăn tối rồi chở chúng về nhà.”
“Thế cũng được đấy ạ,” tôi nói vờ vĩnh.
Bố nhìn tôi thấu hiểu, không nói thêm gì.
“Bố,” cuối cùng tôi cũng cất lời sau khi hai bố con đã ngồi trong xe một lúc lâu. “Con không muốn đến đó nữa.”
“Sao thế?” Bố rời mắt khỏi đường quay sang nhìn tôi. “Có gì không ổn à?”
“Không có gì ạ,” tôi chối. “Con không thích, thế thôi. Con không muốn bố và cô ấy phải khó chịu vì con.”
“Con cả nghĩ quá đấy.” Bố gượng cười. “Nếu cứ tránh xa bố như thế, làm sao con hiểu được bố đây?”
“Những việc như thế này phải có thời gian bố ạ,” tôi lầm bầm. “Thà bố đến thăm bọn con nhiều hơn.”
“Điều đó không khiến mọi chuyện tốt hơn đâu.” Bố lắc đầu. “Nhất là với mẹ con. Chừng nào bà ấy còn chưa chấp nhận rằng hoàn cảnh đã thay đổi, bà ấy sẽ còn bất hạnh và còn vin vào điều không thể. Bố muốn cho mẹ thời gian. Bố muốn mẹ được ở một mình. Ít nhất, việc đó cũng khiến bà ấy nhận ra mình tốt đẹp và giỏi giang chừng nào, và bà ấy sẽ thấy rằng mình có thể tự sống mà không phải dựa dẫm vào ai khác.”
“Thế sao bố không bỏ người đàn bà kia mà về ở với mẹ con con,” tôi van vỉ. “Sao bố không giúp người đàn bà đó nhận ra rằng bà ta có thể tự sống mà không cần dựa dẫm vào bố?”
Bố im lặng một lúc lâu rồi đặt tay lên đùi tôi. “Một ngày nào đó con biết yêu, con sẽ hiểu. Nó sẽ giải đáp mọi thắc mắc của con.”
“Bố không còn yêu mẹ nữa đúng không?” tôi khẽ hỏi.
“Bố chưa bao giờ hết yêu mẹ con,” bố nhấn mạnh. “Nhưng bố yêu cái tình yêu mà người phụ nữ kia dành cho bố.”
Mẹ và Ning đang lo lắng đợi tôi. Ngay khi bố đỗ xe, mẹ lao ra chỗ tôi. “Anh vừa ở đâu về? Tôi gọi đến đồn cảnh sát thì họ bảo đã thả thằng bé ra từ đêm qua. Anh có biết là tôi lo lắng như thế nào không? Cả đêm tôi không ngủ được, chỉ lo là hai bố con anh đã đi ra ngoại thành. Anh không hề quan tâm đến tôi một tẹo teo.”
“Tôi nghĩ lúc đó đã muộn quá, không muốn làm phiền cô,” bố cộc cằn đáp rồi quay sang Ning. “Ning, thay quần áo đi con. Bố sẽ chở các con tới trường.”
“Bố vào uống cốc nước đã bố nhé?” Ning bước tới bám lấy cửa xe bố.
“Thôi, cảm ơn con gái.” Bố lắc đầu. “Nhanh lên con.”
“À, giờ anh thậm chí còn không thèm đặt chân vào nhà nữa cơ đấy? Anh sợ đau chân hả?” Mẹ nói to tới mức hàng xóm phải mở của ra nhìn.
“Nat, Ning. Đi thay quần áo đi!” bố bảo chúng tôi rồi nâng cửa kính xe lên, mặc mẹ đứng đó tức tối một mình.
Tôi đau đáu nhìn đứa em gái. Hai mắt nó đã ầng ậng nước, và chỉ cần một cái chớp mắt, lệ sẽ trào ra, lăn dài trên má.