“Ba ba… Ba ba…” Tay nhỏ của Tiểu Chúc Chúc níu cổ áo tử thần tiên sinh, bé nhỏ giọng gọi anh.
Mặc dù đêm qua bé ôm đuôi khủng long về phòng, cũng không thèm nói chuyện với ba ba nữa. Nhưng khi bé bò lên giường vẫn lầm bầm lầu bầu thử nói chuyện giống ba ba.
Phải nói giống như ba ba nói vậy nha!
Trước đây bé nói chuyện giống vịt con là vì người khác vừa nhìn bọn bé nói chuyện, sẽ biết bọn bé là bạn tốt của nhau.
Nhưng hiện tại bé đã có ba ba nên bé muốn nói chuyện giống ba ba, như thế người khác sẽ biết bé là con gái của ba ba.
Vì lẽ đó, mặc dù đêm qua nhóc con rất giận ba ba, nhưng vẫn nhớ mẹ đã từng nói bé cũng phải chăm sóc ba ba. Cho nên, bé quyết định không trách ba ba vì đã nạt bé nữa. Nhóc con trốn trong chăn, nói rầm rì một mình rất lâu.
“Ba ba… Ba ba…”
Nhóc con nói nhức đầu, đau bụng…
Kim Sân không còn ghét bỏ vì bé đổ mồ hôi bẩn người nữa. Trái lại, anh còn không sợ phiền phức mà lau mồ hôi cho bé.
Cũng may, viện trưởng đã nhanh chóng dẫn theo các chuyên gia khoa nhi chạy tới. Một đám người lên lầu, bắt đầu kiểm tra cơ thể một lần nữa.
Kim Sân không làm được gì. Vẻ mặt anh lạnh lẽo, cả người như một cái cây đứng đó nhưng lỗ tai lại đang nghe đám người bàn bạc. Rất nhanh, một vị bác sĩ trong nhóm đã đứng ra nói rõ tình hình với Kim Sân.
Kim Sân không hề hiểu được câu nào, anh chỉ hỏi: “Ông nói phải chữa thế nào.”
“Trước tiên sẽ hạ nhiệt độ xuống, rồi quan sát hai ngày.” Thật ra, vị bác sĩ đang cảm thấy rất kỳ lạ. Ông ta chỉ cần nhìn người đàn ông này là biết anh thuộc kiểu người ngồi ở vị trí cao. Nhưng không hiểu vì sao, ông ta lại luôn có cảm giác không hài hòa, cũng không nói được rốt cuộc là không hài hòa ở đâu.
Kim Sân đồng ý. Anh vội vã trở lại bên cạnh nhóc con, thì thấy nhóc con đang treo hai hàng nước mắt trên mặt.
Vị bác sĩ trung niên thấy anh đến, liền giải thích: “Vừa mời làm thử da, hơi đau.”
“Phòng bệnh nhiều người không tốt với trẻ, chúng ta qua bên cạnh chờ đi. Cậu nhìn chỗ da đã thử, nếu có phản ứng thì nói một tiếng.” Thật ra bác sĩ rất muốn ói. Chỉ là cảm mạo nóng sốt bình thường mà hơn nửa đêm gọi tận sáu chuyên gia tới, cũng đau đầu thiệt. Theo lý, đứa bé này cũng đã bốn, năm tuổi rồi, sao phụ huynh lại có cái kiểu như mới ngày đầu tiên làm phụ huynh vậy nhỉ?
Dưới tình huống bình thường, khi người mới làm ba mẹ đối mặt với lần sinh bệnh đầu tiên của trẻ sẽ đặc biệt căng thẳng và sợ hãi, tựa như chỉ một giây sau đứa trẻ sẽ không còn nữa. Nhưng phụ huynh lâu năm sẽ biết thong dong ứng đối.
Quả thực, ông ta cũng không biết phải hình dung vị phụ huynh này như thế nào.
Mà bọn họ cũng không biết rốt cuộc người này có bối cảnh gì. Họ chỉ biết là không thể gây chuyện, cho nên vẫn dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với anh.
Nhóc con bị ghim kim truyền nước biển trên trán, hung hăng gọi: “Ba ba… Ba ba…”
Kim Sân cầm khăn giấy bên cạnh lau nước mắt cho nhóc con, liền thấy chỗ da bị thử nhô lên một bọc lớn.
“Bác sĩ!”
Lập tức có bác sĩ đến, sau khi kiểm tra xong, người đó nói: “Dị ứng Penicillin*.”
(*Penicillin là một trong một nhóm kháng sinh thu được từ nấm Penicillium hay được điều chế.)
Kim Sân nhìn cái bọc lớn nhô lên, anh nhíu mày.
Bác sĩ thấy cô bé khó chịu muốn dùng tay sờ liền nói: “Một lúc sẽ hết, về sau anh phải nhớ nói với họ việc bị dị ứng Penicillin. Nếu vừa rồi anh nói sớm, bé cũng không cần làm thử da.”
Kim Sân đột nhiên nghĩ lại, đã từng có một đứa bé tử vong vì bị dị ứng. Anh nhìn cái bọc nhô cao trên mặt nhóc con như có điều suy nghĩ.
Viện trưởng vốn chuẩn bị gọi y tá tới trực đêm nhưng bị Kim Sân cự tuyệt. Anh không tin loài người nên tự mình đổ một ly nước sôi, dỗ dành con gái uống nước.
Tử thần tiên sinh một đêm không ngủ. Tiểu Chúc Chúc không phải cảm thấy đau bụng, thì là khát nước, bằng không thì muốn đi vệ sinh. Tử thần tiên sinh vẫn yên tĩnh trông một tối. Sau nửa đêm, trạng thái tinh thần của nhóc con đã tốt hơn.
Sáng hôm sau, Kim Sân xác định bé đã hạ sốt liền dẫn nhóc con về nhà.
Lần này, nhóc con không kêu cạc cạc nữa. Bé có chuyện gì sẽ gọi: “Ba ba, ba ba…”
Buổi trưa, Kim Sân sai mấy bóng đen mang đồ được đặt làm đến.
Tiểu Chúc Chúc cầm vòng tay ba ba cho, thấy thật là đẹp. Bé còn đỏm dáng tự đeo lên tay mình.
Vòng tay được chế tạo từ ngọc, rộng ba centimet. Không biết đã dùng kỹ thuật gì, mà mặt trên có một câu và một vài hoa văn được nạm vàng, rất đẹp.
—— “Dị ứng Penicilin “
Nhóc con nhìn không hiểu câu kia, nhưng vàng ngọc kết hợp lại rất đẹp mắt, cho dù không hiểu giá trị của vàng ngọc thì trẻ con cũng thích vô cùng. Sau khi đeo lên, bé hoạt bát nhảy loạn muốn cho ba ba nhìn vòng tay của mình: “Ba ba! Ba ba!”
Tử thần tiên sinh: “Vâng vâng vâng, đeo cái này vào, con chính là công chúa rồi.”
“Công chúa! Công chúa!” Nhóc con còn chưa nói sỏi. Bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười còn xán lạn hơn cả hoa.
Tử thần đại nhân không vui. Con gái nhà ai thế nhỉ? Học gọi ba ba lâu thế rồi vẫn chưa học được lại còn tức giận, học công chúa thì lại rất nhanh.
Tiểu Chúc Chúc không cảm nhận được cái nhìn chằm hăm của ba ba tử thần, còn hăng hái chỉ mình: “Công chúa! Công chúa!”
Ngay sau đó, nhóc con chỉ tử thần tiên sinh: “Búp bê ba ba! Búp bê ba ba!”
“Quốc vương.” Tử thần đại nhân cải chính.
“Oa vương ba ba!”
Tử thần đại nhân: “Cũng gần như thế.”
Anh ngồi xổm xuống, anh cảm thấy còn cần dạy một câu đơn giản nữa ——
“Con —— đói bụng —— muốn ăn cơm —— “
“Con ——” Nhóc con há miệng thật lớn, giống như tỏ ý mình rất cố gắng, nhưng cứ “Con… Con…” cả buổi, ngoài “Con” thì không còn gì cả.
“Con… Công chúa!” Nhóc con lại vui vui vẻ vẻ cho anh nhìn vòng tay công chúa của bé.
Tử thần tiên sinh: “…”
Tử thần đại nhân nhìn mà tức á, anh cố ý chọc bé, “Nếu làm rơi vòng này, con sẽ không được làm công chúa nữa, biết chưa? Chỉ khi đeo cái vòng xinh đẹp này con mới là công chúa, biết chưa?”
Nhóc con hiểu nên gật đầu thật mạnh, bé càng thêm cưng cái vòng tay của mình.
Kim Sân không nói công dụng thật sự của vòng tay, anh cũng không căn dặn nhóc con cho y tá xem vòng này. Nếu nhóc con phải đi bệnh viện, lúc y tá làm da thử cho bé chắc chắn sẽ vén tay áo bé lên.
Bất luận là cái vòng tay này hay là dòng chữ được mạ vàng phía trên, cũng sẽ không có ai xem nhẹ, trừ phi đối phương bị mù.
Bởi vì lần thể nghiệm sinh bệnh này, tử thần vốn không chú ý nhóc con mặc gì, thì hiện tại cũng sẽ chú ý xem bé có mặc ít quá hay không, cũng không cho phép bé chạy nóng người liền cởi áo khoác.
Buổi chiều, tử thần đại nhân vẫn ngồi đọc sách như trước. Nhóc con chạy mệt sẽ làm ổ trong ngực ba ba để ngủ. Lần này Kim Sân nhìn bóng đen bên cạnh, bóng đen nhanh chóng mang chăn lông tới.
Kim tiên sinh đắp chăn lên người nhóc con. Được chăn lông bao bọc, nhóc con không còn cuộn người lại ngủ như trước nữa mà lật cái bụng, giãn tứ chi, có thể nói là rất thoải mái.
Mà lúc này, app Tử thần của anh vang lên, báo có nhiệm vụ.
Kim tiên sinh do dự rồi nhẹ nhàng bế nhóc con lên. Anh dùng chăn lông bọc lấy bé, rồi thả bé lên giường.
Sau đó, tử thần tiên sinh thay một bộ âu phục. Anh mở thông đạo không gian, đi đến địa điểm nhiệm vụ.
Đưa mắt nhìn quanh, là ruộng lúa sải cánh cò bay.
Nơi này là thôn làng, trong phòng có một thiếu nữ mười tuổi đang quát người nhà: “Sao mọi ngươi lại không thương con, vậy con đi chết là được! Con chết rồi mọi người sẽ vui mừng! Một nhà ba người mấy người sẽ sống rất hạnh phúc nhỉ!”
Cô bé kia nói xong vội vàng chạy ra ngoài.
Tử thần yên tĩnh ngồi cạnh ao nước, anh đang chờ.
Một lát sau, tên chủ nhân nhấp nháy trên app đã chạy tới ao nước.
Cô bé kia ngồi cạnh ao không ngừng rơi nước mắt, lúc nó định bước xuống ao thì nghe được một tràng âm thanh ——
“Ba ba… A a cạc cạc ba ba cục cục cục cục…”
Cô bé kia bị giật mình, nó quay đầu thì thấy một cô bé mặc váy màu hồng. Bé đội trên đầu chiếc vương niệm sáng lấp lánh như thứ công chúa trên TV thường đội. Bé trắng trắng mềm mềm, đôi mắt to tò mò nhìn nó, trong miệng cứ cục cục cạc cạc không biết đang nói gì.
Giọng của Tiểu Chúc Chúc khiến tử thần giật nảy mình, anh không nghĩ tới nhóc con cũng theo tới đây. Lúc này, loài người chuẩn bị tự sát kia có thể nhìn thấy nhóc con, nhưng không thể nhìn thấy anh.
Mà anh là tử thần, cũng không thể tiếp xúc với loài người muốn tự sát.
Tử thần tiên sinh chuẩn bị len lén đi qua để ném nhóc con về nhà. Ai ngờ nhóc con đã chạy chậm đến chỗ cô bé muốn tự sát kia.
Tử thần tiên sinh không đi qua được, chỉ có thể đứng đó nhìn.
Thì ra, sau khi nhóc con đến đây lập tức bị cây lê cạnh ao nước hấp dẫn. Trên cây kết đầy trái lê, nhóc con nhảy lên cũng hái không tới nên bé định gọi ba ba giúp. Kết quả, ba ba không chịu, thế là nhóc con nhìn đến chị gái cao hơn mình kia…
Nhóc con chạy chậm tới, lạnh lẹ duỗi tay mập. Bé nắm lấy tay chị gái, kéo đến dưới cây lê. Ánh mắt bé đầy khát khao, chỉ quả lê phía trên: “A a…”
Thiếu nữ vẫn không rõ đứa bé này từ đâu tới. Quần áo mà bé mặc đến đứa trẻ nhà trưởng thôn cũng không có mà mặc, bé còn đội vương niệm công chúa trên đầu nữa…
Cô bé kia gần như không do dự, nó nhanh nhẹn trèo lên cây. Nhóc con đứng dưới gốc cây choáng váng luôn.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Thế là, chờ sau này nghèo đi, nhóc con đeo vòng tay mấy trăm vạn, đáng thương gặm bánh bao.