Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 4: Kẻ xui xẻo nhà tử thần

Dì Lâm bện cho Chúc Chúc kiểu tóc công chúa, sau đó lấy một cái vương niệm kim cương trong ngăn phụ kiện bên cạnh đội lên đầu Chúc Chúc.

Dì Lâm bế Chúc Chúc lên, dùng giọng trẻ con nói: “Mau nhìn xem này, tiểu công chúa xinh đẹp trong gương là ai vậy?”

Nhóc con lập tức sát lại, bé nhìn mình trong gương. Bé sờ lên vương niệm lấp lánh trên đầu, sau đó chạy nhanh ra ngoài.

Bảo mẫu trẻ tuổi đứng bên cạnh đã ngây người, cô ta nhịn không được mà sờ lên chiếc vương niệm kim cương khác được sắp xếp gọn gàng trong ngăn tủ, rồi nhỏ giọng nói: “Cái này của nó không phải kim cương thật đấy chứ?”

Dì Lâm không để ý đến lời nói của bảo mẫu trẻ tuổi. Bà ta nhanh chóng đuổi theo ra ngoài: “Chạy chậm thôi, coi chừng té đó.”

Sau khi nhóc con chạy ra ngoài, bé chỉ thấy phòng khách trống không ——

“Cạc cạc?”

“Bò bò?” Nhóc con vừa lững thững đi tìm quanh phòng khách, vừa gắng sức gọi ba ba.

Chúc Chúc vén rèm cửa lên, “Cạc?”

Sau rèm cửa cũng chẳng có ai.

Lâu đài rất lớn, Chúc Chúc không bỏ sót nơi nào. Phòng nào bé cũng vào tìm, nhưng hoàn toàn không phát hiện dì Lâm đang khiếp sợ ở phía sau.

Thật sự là quá… quá kỳ lạ rồi!

Lâu đài xa hoa thế này lại không có bất kỳ ai, ngoại trừ ba người bọn họ ra.

Trước đây, dì Lâm đã từng làm bảo mẫu cho nhà giàu rồi. Nếu muốn quản lý loại lâu đài kiểu này đâu ra đấy, thì ngoài vườn phải có ít nhất ba hoặc bốn người chuyên biệt để quản lý. Mà mỗi căn phòng, phòng khách, phòng bếp ở đây đều không có một hạt bụi, còn phản chiếu cái bóng của bọn họ trên đó.

Toàn bộ lâu đài không có hai mươi, ba mươi người thì không thể bảo trì sạch sẽ gọn gàng đến thế này được.

Nhưng từ khi bon họ bắt đầu đến đây cho tới bây giờ, ngoại trừ gặp được nam chủ nhân lâu đài một lần đó ra, thì không hề nhìn thấy nửa cái bóng người.

Lúc này, Chúc Chúc đã leo từ cầu thang trải thảm đắt đỏ lên tận tầng ba. Bé từ từ đẩy cửa tầng ba ra, thì nghe được bài nhạc thiếu nhi nhẹ nhàng ——

“Xe lửa nhỏ ~ xe lửa nhỏ ~ ông xe lửa nhỏ ~ ông xe lửa nhỏ có râu quai nón ~ “

Chúc Chúc ôm con vịt đồ chơi, lập tức vọt vào: “Nhiều công chúa quá! Nhiều công chúa quá đi!”

Tầng ba là một căn phòng lớn có trần. Trên bốn bức tường cao đều được vẽ tranh công chúa, còn ở giữa thì được chia làm mấy khu. Bên trái là một khu, một cô công chúa cao xấp xỉ Chúc Chúc ngồi trong xe ngựa bí đao thật to đang vẫy tay chào.

Hai khu khác, một khu là thang trượt, một khu là xe nhún…

Dì Lâm cùng bảo mẫu trẻ tuổi đứng ở cửa nhìn một cảnh này.

Dì Lâm nhíu mày, nơi này quá không đúng, quá không thích hợp. Tòa lâu đài lớn như thế, nhưng từ dưới lầu lên trên lầu, chỉ có căn phòng tiểu công chúa kia mới thực sự có người ở mà thôi. Cả tầng ba này đều là sân chơi cho trẻ con, giống như tòa lâu đài được chuẩn bị vì đứa bé này vậy.

Nếu thật sự yêu đứa bé này như thế, sao lại chỉ có hai bảo mẫu? Cũng chẳng thấy dặn dò bọn họ một việc gì. Quan trọng hơn là, hình như đứa bé này không biết nói chuyện, chỉ kêu cạc cạc.

Đây không phải tổ chức tà giáo gì đó đấy chứ?

Mà bảo mẫu trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn tất cả những thứ này, thì trong nội tâm cô ta chỉ có một ý nghĩ. Cô ta muốn có được tất cả mọi thứ ở nơi đây.

Dung mạo của cô ta rất đẹp, lại có thể lôi kéo ở chung với đứa bé này. Đến lúc đó, chắc chắn cô ta sẽ có cách đạt được ước muốn của mình.

Chúc Chúc bắt đầu leo lên nhưng xe ngựa lại quá cao với bé, bé làm sao cũng không leo lên được.

“Reng reng reng…”

Dì Lâm tỉnh lại từ trong khiếp sợ, bà ta cúi đầu xuống thì thấy điện thoại di động của mình có tin nhắn: “Ôm Chúc Chúc lên xe ngựa bí đao đi.”

Dì Lâm phản xạ có điều kiện muốn xem làm cách nào đối phương giám thị được bọn họ, nhưng bà ta đã kiềm chế rất nhanh. Bà ta đi nhanh qua, ôm cô bé vào trong xe ngựa bí đao.

Cô bé đội vương niệm nhỏ đứng trên xe ngựa. Bé đặt con vịt đồ chơi lên chỗ ngồi, sau đó lấy hai tay nhỏ kéo viền ren trên chiếc váy trắng của mình, uốn cong đầu gối như công chúa ——

“Cạc?”

Dì Lâm có chút buồn cười, nhưng bà ta không cười mà chỉ trả lời tin nhắn vừa nãy ——

“Chào tiên sinh, xin hỏi chúng tôi có cần phụ trách mua thức ăn nấu cơm không? Khi nào ngài về?”

Lúc tử thần đại nhân nhìn thấy tin nhắn cũng là lúc anh đang cầm điện thoại đặc chế, ngồi trên vách đá cheo leo. Anh im lặng nhìn người đàn ông phía đối diện.

Kim Sân nghiên cứu ra app có thể dựa vào chương trình để hái linh hồn, sau đó tự tính toán cấp linh hồn, rồi căn cứ vào cấp linh hồn để tiến hành phân loại.

Nhưng có một cái bug, cũng vì Chu Chúc gây ra bug nên app không thể tự hái linh hồn của những người tự sát nữa, mà cần tử thần đại nhân phải tự hái như trước.

Cái bug này chỉ có thể chờ linh hồn Chúc Chúc về lại app mới có thể sửa chữa.

Từ đầu tới cuối, Kim tiên sinh chỉ lạnh mặt nhìn người kia đi đến vách núi, nhìn người kia nhảy xuống.

Trong app, tên của người này sáng lên.

Lúc Kim Sân đang chuẩn bị trở về thì thấy app của anh lại kêu ——

“Chu Chúc, ngày 18 tháng 1 năm 2019, nguyên nhân cái chết: Ngạt thở “

Mà ngay lúc này, bảo mẫu cũng gọi điện thoại tới ——

“Tiên sinh, xảy ra chuyện rồi. Cô chủ bị mắc nghẹn, chúng tôi muốn đến bệnh viện nhưng lại không mang tiền…”

Kim Sân biến sắc, tâm trạng anh căng thẳng. Lúc anh phóng về thì thấy hai bảo mẫu loài người đang hốt hoảng vây quanh nhóc con, còn khuôn mặt nhóc con đã biến thành tím tím xanh xanh.

Bên cạnh có một hũ hạt điều.

Tử thần đại nhân có kiến thức rộng rãi, anh chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề gì. Nhóc con ăn hạt điều bị mắc họng.

Tử thần tiên sinh tức khắc cũng nhớ lại chuyện xảy ra tượng tự lúc trước.

Anh lập tức bế nhóc con lên, hướng mặt bé xuống dưới, đầu dưới chân trên. Sắc mặt tử thần đại nhân tái xanh, anh không ngừng dùng tay vỗ liên tục chỗ giữa hai xương bả vai của bé…

Ngay sau đó, nhóc con đã phun ra một hạt điều nhuốm đầy máu.

Tử thần đại nhân lật nhóc con lại, lúc thấy vẫn còn thở, anh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dì Lâm nhỏ giọng giải thích: “Thật xin lỗi…” Ai mà ngờ ngày đầu tiên giữ trẻ đã xảy ra chuyện rồi.

Bảo mẫu trẻ tuổi cúi đầu, nói: “Thật xin lỗi, nhưng mà bé cứ muốn ăn…”

Tử thần đại nhân vốn đã hận người lớn, càng hận bảo mẫu người lớn hơn. Hiện tại sắc mặt nhóc con vẫn còn xanh xao nhợt nhạt, rơi vào hôn mê ngắn chưa thấy tỉnh lại.

Cơn giận trong lòng anh còn chưa tiêu tan, anh chỉ nói một chữ: “Cút!”

Dì Lâm vội vàng kéo bảo mẫu trẻ tuổi liên tục nói xin lỗi, sau đó đi ra ngoài. Dì Lâm thực sự sợ hãi, vừa rồi… vừa rồi người đàn ông này tựa như đột ngột xuất hiện từ đâu đó.

Bảo mẫu vừa rời đi, bóng đen lập tức xuất hiện, nhao nhao quỳ trên mặt đất.

Tử thần đại nhân đưa nhóc con trong ngực ra: “Đừng để loài người bước nửa bước vào nơi này!”

Tử thần đại nhân không hỏi câu nào nữa. Theo anh thấy, là bảo mẫu loài người muốn lừa nhiều tiền hơn cho nên mới ra tay với nhóc con!

Anh rất quen thuộc với những chuyện như này.

—— “Tiên sinh, con của ngài nhảy xuống từ lầu hai, bị gãy xương đùi, tôi lại không có tiền.”

      —— “Được ạ, sau khi tôi nhận được tiền sẽ đưa đến bệnh viện.”

      —— “Mẹ, không đưa đi bệnh viện sao?”

      —— “Không có việc gì đâu, nó là đứa quái vật, không chết được đâu mà lo. Phải để tiền cho con học bổ túc, chuẩn bị phải thi tốt nghiệp trung học rồi, trường luyện thi lại đắt như thế, con nhất định phải học cho giỏi đấy.”

Anh cứ thế nằm trên mặt đất, nằm trong vũng máu tươi. Anh nhìn đối phương chụp ảnh đòi tiền, sau đó nhìn đối phương rời đi.

Tử thần đại nhân nhìn nhóc con đang hôn mê. Một cục nho nhỏ, yếu ớt đến mức một tay đã có thể bóp chết.

Lúc Chúc Chúc tỉnh lại chỉ nhìn thấy bóng đen, bé rất sợ nên vội trốn vào chăn, nhỏ giọng kêu cạc cạc.

Tử thần đại nhân đi tới, chỉ một tay đã mò nhóc con từ trong chăn ra. Anh lớn tiếng nói: “Đây đều là bạn của ba ba, không phải quỷ. Còn sợ nữa, ta sẽ không cần con đâu!”

Chúc Chúc hơi sửng sốt. Bé nhớ lại khoảng thời gian không có cha mẹ kia. Lúc ấy, những bạn khác gặp phải quỷ sẽ được ôm đi, chỉ có mình bé là không có ai ôm hết…

Nếu con vịt nhỏ muốn khóc, đại khái chính là kêu như vậy, “Cạc…”

Tử thần tiên sinh nhìn cái kiểu sắp khóc đến nơi của nhóc con, nói: “Bọn họ là bạn của ba ba! Không phải quỷ, sẽ chăm sóc con.”

So với loài người tham lam xấu xí, tử thần đại nhân càng tín nhiệm những bóng đen này hơn.

Tiểu Chúc Chúc tội nghiệp nhìn thoáng qua mấy cái bóng đen thui cách đó không xa, bé nhỏ giọng cạc một tiếng.

Tử thần đại nhân cũng có cuộc sống của mình. Kế hoạch ban đầu ngày hôm nay của anh là, tự mình đi hái linh hồn của hai người tự sát, sau đó sẽ về đọc sách.

Nhưng căn bản nhóc con không cho anh đi. Bé không phải muốn ôm, thì chính là phải nhìn bé đội vương niệm nhỏ.

Trẻ con vốn thích những thứ sáng lấp lánh, huống chi còn là vương niệm nhỏ xinh đẹp mà công chúa đội.

Tử thần đại nhân chỉ cần nhìn một chút liền đau đầu, anh chỉ muốn len lén rời đi. Kết quả, anh còn chưa đi được, thì đã bị bé kéo lại: “Cục cục cục cục… Cạc cạc…”

“Ba ba mau nhìn đi, con là tiểu công chúa, công chúa vịt nhỏ nha!”

Kim tiên sinh thuận theo bé, nói: “Bây giờ ba ba muốn đọc sách, con là tiểu công chúa thì không thể quấy rầy ta.”

Với tư cách là công chúa có tu dưỡng, nhóc con mang theo vương niệm, ôm vịt nhỏ, đồng thời trốn tránh bóng đen. Bé lục tung mấy thứ trong nhà, thì lục được một hộp màu nước. Nhóc con phấn khích nhảy cẫng lên. Bé cầm màu nước tô tô vẽ vẽ lên vách tường ngay ngoài hành lang, thỉnh thoảng còn len lén nhìn xem ba ba có ở đó hay không. Nếu bé không thấy ba ba sẽ kêu cạc cạc ngay.

Đến chiều, nhóc con nhảy nhót cả một ngày cũng đã buồn ngủ. Bé đặt bút vẽ qua bên, dụi dụi con mắt rồi chạy tới phòng tử thần đại nhân đọc sách. Bé nhìn ba ba một chút, ba ba vẫn đang bận…

Thế là nhóc con chuyển cái ghế ở bên cạnh qua. Sau đó bé đứng trên ghế, lộn vòng vào trong ngực ba ba rồi ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Không có quấy rầy ba ba nha, một chút cũng không có nha.

Tử thần đại nhân nhìn nhóc con chuyển ghế, nhìn bé leo lên, cuối cùng nhìn bé gối lên cánh tay mình. Gần như một giây sau, bé đã chìm vào giấc ngủ.

Tử thần đại nhân nhớ lại, đêm qua lúc anh mới ôm nhóc con, nó cũng ngủ mất.

Mà giờ phút này, nhóc con đã ngủ say. Bé nhắm mắt ngủ say sưa, dường như ở trong lòng ba ba rồi bé sẽ còn không sợ cái gì nữa.

Tử thần đại nhân nhìn một lúc lại quay đầu tiếp tục đọc sách.