Bạn nhỏ Hồ Thừa Khiếu rất giữ lời. Cậu đã đồng ý với em gái công chúa sẽ nói với ba ba cậu chuyện kết bạn, thì cậu nhất định phải làm được.
Tử thần số hai hỏi hết sức khó khăn: “Làm thế nào để dẫn chú ấy đi chơi cùng?” Đi chết một ngày hả?
Hồ Thừa Khiếu nghĩ nghĩ rồi nói: “Cùng nhau ăn cơm ạ, cùng nói chuyện ạ, nắm tay nhau đi chơi trượt thang ạ…”
Tử thần số hai vội vàng ngắt lời con trai mình: “Ba ba là người lớn, người lớn không làm thế với bạn bè đâu.”
Hồ Thừa Khiếu thấy vô cùng nghi ngờ và khó hiểu: “Người lớn không làm thế với bạn bè? Vậy bạn của người lớn muốn làm gì ạ?”
Chẳng lẽ người lớn không nắm tay bạn tốt sao?
Tử thần số hai không thể không nói: “Thế sao ba không thấy con nắm tay những bạn nhỏ khác? Không phải các con là bạn ư?” Cu cậu chỉ nắm tay em gái công chúa tay thôi.
“Không giống nhau mà.” Hồ Thừa Khiếu nghiêm túc nói: “Giống như ba chỉ có thể nắm tay một người con gái là mẹ ấy, con cũng chỉ nắm tay với mỗi em gái công chúa thôi.”
Tử thần số hai: “…” Mặc dù anh ta biết con trai mình không có ý gì khác. Nhưng cái câu này thật giống như, giống như anh ta có con dâu vậy.
Tuy rằng tử thần số hai ngầm chế nhạo trong lòng, nhưng ngoài miệng không hề nói thế. Anh ta nói: “Tình bạn giữa người lớn bọn ba chỉ cần uống rượu với nhau, cùng nhau…”
Tử thần chưa từng có bạn học, mắc kẹt đúng đoạn này.
Hồ Thừa Khiếu cũng không cho ba ba cậu quá nhiều cơ hội. Em gái công chúa vẫn còn đang chờ cậu bên kia kìa.
Cho nên Hồ Thừa Khiếu nói: “Ba ba, đừng nói chuyện nữa ạ, chúng ta đi tìm em gái công chúa trước đã!”
Lúc này, Chúc Chúc đang đeo cặp sách của mình, tay nhỏ kéo quai đeo cặp, kéo rồi kéo, chơi rất vui.
Bé cùng ba ba đứng chờ Hồ Thừa Khiếu và ba ba Hồ Thừa Khiếu.
Hiện tại đều là các bạn nhỏ lớp một, cho nên mỗi bạn nhỏ đi ngang qua đều kéo phụ huynh của mình chào ba ba Chu Chúc ——
“Em gái công chúa, bọn tớ về nha, ngày mai gặp nhé…”
Chúc Chúc cũng nhiệt tình chào các bạn: “Mai gặp…”
Sau đó còn chưa đi được mấy bước, đã có thể nghe bạn nhỏ đó nói với phụ huynh của mình: “Bạn ấy là em gái công chúa, công chúa thật ấy ạ. Nhà bạn ấy là một tòa lâu đài rất to.”
“Người bên cạnh chắc chắn là ba ba quốc vương rồi.”
Cũng may, rất nhanh tử thần số hai đã dẫn theo Hồ Thừa Khiếu đi ra. Hai đứa nhóc rất phấn khích, hôm nay chúng có thể về nhà cùng nhau rồi.
Mặc dù chỉ có thể về chung một đoạn đường, nhưng vẫn rất vui nha. Hai đứa nhóc đứa chạy đứa đuổi ở phía trước.
Tử thần số hai nhớ lại những lời cô giáo nói với mình, thì đầu cũng muốn trọc luôn.
Chỉ là nhà trẻ thôi mà, sao lại muốn thống kê nghề nghiệp cha mẹ chứ. Thống kê nghề nghiệp cha mẹ thì cũng thôi đi, tại sao còn muốn cha mẹ đến trường cho bọn trẻ học một lớp học về nghề nghiệp?
Trái tim của tử thần số hai rất mệt, đây không phải là đang ức hiếp tử thần anh ta ư?
Nghề nghiệp của anh ta là giao hàng kiêm chức tử thần. Hai cái nghề này, không có một cái nào có thể lấy ra nói hết.
Cho nên tử thần số hai nhìn về phía Kim Sân, đều là người cùng cảnh ngộ cả. Anh ta nói: “Anh nghe cô giáo nói chuyện liên quan tới việc phải giảng cho bọn trẻ về công việc của ba ba chưa?”
Kim Sân nhìn lại, kiểu như đang hỏi có vấn đề gì.
Tử thần số hai thở dài một hơi, nói như kiểu hai chúng ta là anh em tốt: “Nghề nghiệp của chúng ta cũng rất khó nói, nói ra có thể sẽ hù dọa bọn trẻ. Đúng rồi, nếu là anh, thì anh sẽ nói gì?”
“Thiết lập chương trình máy tính.” Kim Sân mở miệng.
Tử thần số hai: “…” Đây chính là lý do vì sao anh không có bạn, phải dựa vào con gái anh đi khắp nơi tìm bạn cho anh đó!
Rất rõ ràng, Kim Sân chưa hề trải nghiệm loại phiền não này của nhân loại, anh nhanh chóng dắt con gái tách khỏi Hồ Thừa Khiếu. Sau khi tách ra, bọn anh đi vào lâu đài.
Là lâu đài, không phải biệt thự.
Tử thần số hai nhìn tòa lâu đài màu hồng kia. Đây không phải nơi làm việc của Kim Sân, Kim Sân ở một nơi khác.
Nhưng nhìn thế, anh ta vẫn cảm thấy ước ao ghen tị.
Rõ ràng đều là kẻ có tiền, sao chênh lệch lại lớn thế chứ?
Hồ Thừa Khiếu nhìn ba ba. Cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, liền kéo kéo góc áo ba ba: “Ba ba chúng ta về nhà đi.”
Tử thần số hai lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt trong veo của con trai mình.
Anh ta thở dài một hơi, hỏi con trai mình: “Em gái công chúa có lâu đài to thế này, nhà chúng ta lại không có gì cả, phải làm sao đây?”
Tuy cậu vẫn còn nhỏ, nhưng trên thực tế cậu cũng hiểu rất nhiều chuyện.
Hồ Thừa Khiếu ngẩng đầu, cậu nhíu mày dường như đang rất buồn, nói: “Ba ba cũng muốn có lâu đài ạ?”
Tử thần số hai: “…”
Hồ Thừa Khiếu nói đâu ra đấy: “Nhưng lâu đài là cho công chúa mà. Ba ba đâu phải công chúa, chắc chắn sẽ không có lâu đài đâu. Ba ba là con trai, con trai không dùng màu hồng ạ.”
Lâu đài của em gái công chúa có màu hồng.
Nói xong mấy câu này, đến cha ruột cũng muốn đánh cậu đó.
Tử thần số hai xác định, đứa con trai “Nghèo khổ” của anh ta không hề cảm nhận được khoảng cách giữa mình và công chúa.
Tử thần số 2 quyết định sẽ phải cho cậu nhận rõ sự tàn nhẫn của thế giới này, thế là anh ta nói: “Con à, con có thấy con nhà người ta đều ở lâu đài không. Nếu sau này em gái công chúa không chơi với con vì con không có lâu đài thì phải làm sao đây?”
Hồ Thừa Khiếu nắm tay ba ba, Đại khái cậu cũng hiểu được, thế là nói: “Ba ba đừng nghĩ như thế ạ. Sau này con sẽ cố gắng kiếm tiền để mua cho ba ba một tòa lâu đài luôn.”
Tử thần số hai: “…” Cho nên giờ trở thành anh ta không có lâu đài, mới ghen tị vì người khác có.
Hay lắm, tình huống thực tế hình như cũng y vậy. Nhưng không biết vì sao nghe con trai nói về chuyện sau này liền khiến anh ta có vẻ hết sức… Ấu trĩ.
Tử thần số hai còn có thể làm gì được. Anh ta dắt con trai ngốc nhà mình, đi về.
Lúc về nhà, anh ta thấy vợ mình đang nấu cơm trong phòng bếp. Anh ta cắn răng, nhất định phải tìm cách, tìm cách để tiền của anh ta có thể dùng ngoài sáng.
Con trai ngốc của anh ta thì có thể nuôi tùy nuôi tiện được, nhưng vợ thì không thể!
Một bên khác, sau khi bạn nhỏ Chúc Chúc về đến nhà, bé vẫn duy trì trạng thái vô cùng phấn khích ——
“Ba ba!” Nhóc con đột nhiên xuất hiện gọi một tiếng.
Kim Sân đang ngồi đọc sách trên ghế sa lon trong phòng khách, cùng Chu Chúc đợi bóng đen làm cơm tối.
Chúc Chúc chạy vòng vòng từ phòng bếp sang phòng khách lại ra vườn hoa bên ngoài ——
Vườn hoa, vườn trái cây rất rộng, nhưng Kim Sân vẫn để bé chạy ra đó chơi. Bởi vì có bóng đen nghiêm túc trông nom, nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chủ yếu là đứa bé Chu Chúc này vẫn chỉ là trẻ con, không cho bé chạy đi chơi bé sẽ không vui ngay.
Vì vậy, bây giờ Chu Chúc đang hái hoa trong vườn, bàn tay nhỏ nâng một bông hoa to.
Sau đó, bé đặt tất cả bông hoa lên một cái lá thật to, rồi lại chạy sang vườn trái cây bên cạnh. Bé muốn tìm cho ba ba thật nhiều thật nhiều quả ngon.
Bóng đen đều theo ý bé, nên không ngăn cản bé làm gì. Chúng phải chú ý nhiều hơn để bé không bị thương thôi.
Lúc chạy đến vườn trái cây bên cạnh, Chúc Chúc liền nghe có tiếng gì đó…
Nhóc con đi theo tiếng động rất nhanh đã tới chân tường. Sát bức tường có một cây bưởi, trên cây kết đầy trái.
Có một cây gậy trúc đang đập vào trái bưởi. Tiếng động Chúc Chúc nghe được chính là tiếng cây gậy trúc đập vào trái bưởi. Chúc Chúc đau lòng muốn hỏng luôn.
Vì cách bức tường nên bé không nhìn được bên ngoài, tay nhỏ của bé cào lên tường, rõ ràng là muốn leo lên.
Bóng đen bên cạnh lập tức nâng bé lên. Lúc Chu Chúc ngồi trên đầu tường, bé liền nhìn thấy có người cầm cây gậy trúc dưới chân tường.
Là một cô bé xấp xỉ Chúc chúc. Cô bé ấy nhìn thấy Chúc Chúc đột nhiên xuất hiện trên đầu tường, thì sợ đến nỗi lập tức chạy đi.
Chúc Chúc thấy cô bé ấy chạy đến cạnh một ông cụ, rồi dìu ông cụ ấy đi.
Chúc Chúc nhớ lại bé cũng có ông nội, nhưng ông nội bé không thích bé. Sở dĩ Chúc Chúc nhớ kỹ chuyện này, là vì khi còn bé đến nhà ông nội chơi, bé không cẩn thận nên làm vỡ cái chén. Sau đó ông nội đã đánh vào bàn tay của bé. Ba ba nói, cha không thích con bé thì đừng bảo chúng con về, sao lại đánh người?!
Nhà ông nội có mấy anh chị nữa, mấy anh chị ấy sẽ nói thầm với bé, là ông không thích mày đâu.
Chúc Chúc vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này. Bởi vì khi còn bé bé thường hay nghĩ, nếu lại đến nhà ông nội nữa, bé tuyệt đối không được làm vỡ chén đâu.
Chúc Chúc nhìn ngôi nhà của ông cụ kia, sau đó thì được bóng đen ôm từ trên tường xuống.
Kim Sân đang đọc sách trong phòng khách, nhưng vẫn không nhịn được mà ngước mắt nhìn ra vườn hoa bên ngoài.
Sao lần này con gái đi lâu thế rồi mà chưa thấy trở lại nhỉ?
Bé như một cơn gió chạy đến, chạy đi. Thỉnh thoảng bé lại gần, đứng dưới bìa sách của ba ba. Bé đặt những quả bé nhặt được trong vườn hoa bên cạnh ba ba, sau đó lộ ra khuôn mặt nhỏ: “Ba ba, ba ba, ba nhìn con này!”
Sao lần này lại lâu vậy ta?
Ngay tại lúc Kim Sân chuẩn bị đi ra xem thử, thì Chúc Chúc đã về. Bé ôm một trái bưởi còn to hơn cả đầu bé trong ngực ——
“Ba ba mau tới giúp con với, con ôm không nổi ——nặng quá đi —— “
Kim Sân đi nhanh qua, rồi nhận lấy trái bưởi. Lúc anh cầm trái bưởi mới phát hiện tay bé đều là bụi, hẳn là bị dính từ trái bưởi.
Kim Sân cũng không ngại liền bế bé lên, đi qua phòng nghỉ bên cạnh để dùng nước ấm rửa tay cho bé.
Tiểu Chúc Chúc nhớ đến ông cụ mà bé nhìn thấy lúc nãy, nên nói rất nghiêm túc: “Ba ba, chờ sau này ba già đi, con sẽ giúp ba rửa tay nha…”
Chúc Chúc rửa sạch tay, nhưng trên tay đều là nước, bé vung vẫy tay, ngoan ngoãn chờ ba ba lau khô cho bé.
Kim Sân nghe bé nói như thế thì dừng một lúc, sau đó cầm khăn tay lau khô bàn tay nhỏ của bé. Sau đó anh ngồi xuống, xoa đầu bé rồi nói: “Ba ba mãi mãi sẽ không bao giờ già.”
“Ba ba lợi hại quá, vậy con sẽ già đi ạ…” Chúc Chúc nói.
Kim Sân nhìn ánh mắt đơn thuần của nhóc con, dường như trái tim anh đang bị thứ gì đó đột nhiên xiết chặt, bé… Cũng sẽ không.
Không chỉ không bao giờ già, mà còn không lớn nữa. Tính mạng của bé sẽ vĩnh viễn dừng ở lúc tám tuổi.
Nghĩ như vậy khiến toàn thân Kim Sân lạnh lẽo. Anh không suy nghĩ nhiều về sinh mệnh vô tận của mình, nhưng anh lại hiểu biết một cách sâu sắc về sinh mệnh có hạn của nhân loại.
Kim Sân chợt hiểu, vì sao tử thần lại không thể có gia đình là nhận loại rồi.
Chúc Chúc không hề biết ba ba bé đang nghĩ gì, cũng không cố chấp muốn có câu trả lời. Bé lại nghĩ đến chuyện gì đó rồi nói ——
“Ba ba, lúc nào chúng ta đến nhà ông nội ạ?” Ông nội là ba ba của ba ba, nên nhất định ba ba cũng nhớ ba của ba ba. Bây giờ bé đã lớn rồi, sẽ không làm vỡ chén nữa đâu.