Mặc dù Kim Sân đã nuôi Chúc Chúc từ lúc bé chỉ biết kêu cạc cạc đến lúc bé không ngừng gọi ba ba, ba ba như bây giờ, nên anh cũng xem như hiểu cô nhóc ở mức độ nhất định.
Nhưng vào lúc này, Kim Sân lại không thể biết Tiểu Chúc Chúc muốn tặng quà gì cho anh. Tuy rằng không biết, nhưng anh cũng có chút mong đợi.
Chúc Chúc đeo cặp sách chạy đằng trước, cặp sách nhỏ lắc trái lắc phải, phát ra tiếng “Soàn soạt”. Kim Sân đi như đi dạo ở phía sau, cũng để cho bé tự chạy.
Nhóc con đang chạy trước đột nhiên dừng lại, tay nhỏ lau mồ hôi trên trán. Lúc này Kim Sân mới ý thức được, mình đã không để ý đến cái trán đang có vết thương của Chu Chúc.
Anh ba bước bước làm hai đi đến, cúi người bế nhóc con lên, không cho bé chạy nữa: “Không được chạy. Biết chưa?”
Khuôn mặt nhỏ của Chu Chúc hồng hồng, trên trán đều là mồ hôi. Bé đeo cặp sách, lại được bế nên không tiện tự lau mồ hôi. Bé nói: “Ba ba, lau mồ hôi…”
Tử thần đại nhân có bệnh thích sạch sẽ lại thuận tay lau cho bé.
Chu Chúc đang định tuột xuống để tự mình đi, thì vừa vặn thấy ở bên cạnh cũng có phụ huynh đến đón con về. Người ba kia nâng đứa bé hai, ba tuổi quá đỉnh đầu rồi chạy, cùng chơi kiểu thả diều. Chẳng qua thứ kết nối là cánh tay chứ không phải sợi dây ——
“Bay nào, cục cưng bay nào ——” Ba ba trẻ tuổi nhìn rất dẻo dai, vui vẻ nói.
Tiếng cười hi hi ha ha của đứa bé hơn hai tuổi vang lên. Những bạn nhỏ đi trên đường thì đều hâm mộ nhìn cảnh này.
Chúc Chúc cũng không ngoại lệ, bé hâm mộ muốn hỏng rồi. Thì ra đây chính là biết bay mà anh Thừa Khiếu đã nói.
Chúc Chúc đeo cặp sách nhỏ, được ba ba ôm vào ngực như củ cải mới nhổ. Bé hâm mộ nhìn nhiều hơn mấy lần, sau đó quay đầu, sát đến tai ba ba nhỏ giọng nói: “Ba ba —— “
Kim Sân hiểu rất rõ nhóc con. Đây cũng là tâm lý điển hình của trẻ con loài người, thấy bạn nhỏ khác có, nhìn thấy chơi rất vui nên bé cũng muốn.
Trước kia, tử thần đại nhân cảm thấy đặc điểm này của trẻ con loài người đặc biệt khiến người ta thấy ghét. Nhưng bây giờ, nhìn nhóc con ỷ lại gọi ba ba ——
Kim Sân chỉ cảm thấy anh không thể nói lời từ chối nữa. Với lại, anh cũng muốn nhìn bé cười hi hi ha ha như thế.
Thế là giờ phút này, người đàn ông mặc âu phục đi giày da, tinh anh hơn cả tinh anh lại không khác gì những ba ba ngốc khác. Anh nâng con gái hơn bốn tuổi của mình lên, học theo người ba bên cạnh, nâng bé cao quá đỉnh đầu sau đó chạy về phía trước ——
Nhìn anh rất nghiêm túc, cao lớn đẹp trai, rất có khí chất, nhưng trong ngực anh lại ôm một đứa bé nên có vẻ không được hài hòa. Thế mà anh còn làm ra loại hành động như ba ba ngốc này, nên đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Nhưng Chúc Chúc lại không ý thức được điều đó. Bé phấn khích vung vẩy cánh tay tựa như chim nhỏ rồi hét: “Ba ba, ba ba, nhanh nhìn nè, con biết bay —— con biết bay —— “
“Con cao hơn ba ba nữa —— “
Kim Sân: “…” Con gái ngốc của chủ nhà.
Kỳ lạ chính là, tâm tình của anh cũng tốt hơn hẳn.
Rất nhanh đã về đến nhà. Chúc Chúc vừa đến cửa lập tức tuột xuống, sau đó chạy chậm vào nhà…
Kim Sân gọi bé phía sau ——
“Chu Chúc, con đi chậm thôi!”
“Ba ba, con bận lắm!” Kết quả nhóc con vừa về đến nhà liền chạy vào phòng mình, khóa cửa lại.
Bé không chỉ khóa cửa, hơn nữa còn nghiêm túc đưa cặp sách cho ba ba cầm ——
“Ba ba, bây giờ con hơi bận, ba đừng quấy rầy con nha.”
Trên đỉnh đầu nhóc con có tận mấy sợi tóc đang dựng đứng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt bé sáng ngời trong suốt. Nhưng nói câu này, rất rõ ràng là học từ Kim Sân.
Trước đây Kim Sân thấy Chúc Chúc rất phiền phức, bé cứ đến phòng sách suốt ——
“Ba ba, ba ba, con thấy một con kiến! Thật nhiều con kiến!”
“Ba ba, ba ba, ba ra đây nhìn nè, có hoa nha!”
Kim Sân không có cách nào khác, anh chỉ có thể đóng cửa phòng sách, lại nói với bé: “Ba ba hơi bận, con đừng tới quấy rầy ta.”
Kim Sân vẫn nhận lấy cặp sách nhỏ của bé, nhưng trong lòng buồn muốn hỏng rồi ——
Bận cái gì chứ? Không phải đã nói về nhà có quà ư?
Mặc dù trong lòng tức điên lên, nhưng Kim Sân vẫn biết kiềm chế. Anh không thèm so đo với nhóc con nữa, mà cầm cặp sách đi qua phòng bên.
Nhưng sắc mặt anh vẫn u u ám ám, đến mức lúc tử thần số hai tới nhìn thấy cái bản mặt này của anh thì trong lòng thoáng lộp bộp.
“Việc ấy…” Tử thần số hai xấu hổ mở đầu: “Việc hôm nay, cám ơn anh.”
Việc nào ra việc nấy. Anh ta có quan hệ cạnh tranh với Kim Sân, không sai. Nhưng việc ngày hôm nay đích thật là phải cảm ơn Kim Sân vì đã không vạch trần anh ta.
Kim Sân ngước mắt nhìn tử thần số hai. Anh chưa từng để cái người số hai này vào mắt, càng không muốn xem anh ta như đối thủ cạnh tranh.
Chẳng qua người ta đã tìm tới cửa nói cảm ơn, nên anh vẫn nói: “Tôi đã biết.”
Tử thần số hai cũng chẳng lạ gì cái thái độ này của anh. Anh ta phối hợp ngồi xuống cái ghế bên cạnh Kim Sân. Anh ta vừa ngồi xuống thì Kim Sân liền quay đầu nhìn anh ta ——
Tử thần số hai không hiểu sao lại có cảm giác như trên ghế có điện, liền đứng lên như đạn bắn rồi nói: “Tôi sẽ không để con trai tôi đến nhà trẻ đó nữa, nó cũng chưa từng làm hại Chu Chúc. Việc của người lớn chúng ta, hy vọng người lớn chúng ta tự giải quyết, đừng làm liên lụy đến trẻ con.”
Kim Sân nghe anh ta nói chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Cậu làm người quá lâu.”
Lại là câu nói này!
Tử thần số hai ghét nhất là vẻ mặt và giọng điệu châm chọc khi nói này của anh.
Đương nhiên anh ta biết anh không phải con người, mà là dòng dõi thần, nhưng cứ xem thường nhân loại thì tính là gì?
“Con gái anh cũng là con người, anh đừng quên.” Tử thần số hai hung hăng mở miệng nói.
Anh ta nói lời này ra, thoải mái thì thoải mái thật, nhưng anh ta liền nghĩ tới việc mình đến đây là để nhờ vả người ta chứ không phải tới kiếm chuyện. Đằng chuôi của mình còn đang bị đối phương nắm trong tay kia kìa.
Thế là trên mặt tử thần số hai đầy nét cười, vội vàng nói: “Mặc dù bé là con người, nhưng được anh nuôi lớn, nhất định không thể giống những người như chúng tôi được! Toàn thân bé chắc chắn sẽ phát ra ánh sáng của thần!”
Là một anh giao hàng thường xuyên giao thức ăn trễ, còn là một anh tử thần thường xuyên phát cơm hộp đúng giờ, anh ta luôn cảm thấy nụ cười dịch vụ của mình xứng đáng được năm sao!
Ngay lúc này, điện thoại của tử thần số hai bắt đầu vang lên.
Đây là nhạc chuông anh ta cài riêng cho vợ.
Lúc đầu Tử thần số hai định lấy điện thoại ra rồi nhấn tắt, nhưng lại lo trong nhà xảy ra chuyện gì. Làm tử thần nên anh ta đã thấy rất nhiều loại chuyện ngoài ý muốn, tự huyễn hoặc mình, thế là vội vàng nhận ——
“Sao thế?”
“Chồng ơi, cũng may, cũng may mà anh nhận điện thoại ——” Giọng bên kia hình như đang run.
“Chuyện gì thế em?”
“Có người bạn gửi Wechat cho em, nói bên đường thành Bắc có một anh giao hàng vượt đèn đỏ bị xe tông. Cô ấy nói nhìn giống anh, làm em sợ muốn chết, anh không sao chứ…”
Giọng nói bên kia đã bắt đầu nghẹn ngào, thật sự bị dọa sợ. Tử thần số hai thở phào, nói: “Anh không sao…”
Anh ta vốn định cúp điện thoại, nhưng bên kia lại nói tiếp: “Chồng ơi, anh đừng vượt đèn đỏ nhé. Giao trễ cũng không sao, chúng ta cũng không thể vì chút tiền ấy mà không tiếc mạng sống được…”
Tử thần số hai nhìn cái phòng sách không khác gì thư viện của Kim Sân, lại nghĩ đến ngôi nhà mình chuyển đến ——
Trong lúc nhất thời, tự nhiên thấy buồn.
Tuy rằng vẻ ngoài Kim Sân nhìn không ra vui buồn, nhưng trên thực tế trong lòng anh vẫn đang phiền não một vấn đề ——
Anh phải làm cách nào để uyển chuyển nhắc nhở con gái về quà của mình đây.
Bởi vì việc này, nên Kim Sân nhìn tử thần số hai càng thấy không vừa mắt. Anh thấy anh ta nhận điện thoại còn không chịu đi, thế là nói: “Cậu đang chờ tôi mời cậu ăn cơm tối?”
Hiển nhiên tử thần số hai cũng nhận ra Kim Sân đang không vui, lập tức nói: “Tôi đi đây.”
Anh ta vừa đi, Kim Sân liền đứng lên rời khỏi phòng sách. Anh đi đến cửa phòng của tiểu công chúa.
Vừa đúng lúc cửa phòng được mở ra, Chúc Chúc chắp hai tay sau lưng, nói ——
“Ba ba, con làm cho ba một món quà đó!”
“Con tự làm nha!”