Diệp Tử không quá giỏi biểu đạt tình cảm, mỗi lần nói chuyện phiếm đều là nói lời cứng rắn, nhưng Tần Tiểu Mặc luôn có thể từ mấy câu ngắn gọn đó mà nhìn ra trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Diệp Tử cũng thực quan tâm đến mình chẳng qua chỉ là mạnh miệng mà thôi.
[Cứ như vậy đi, ngày mai chị sẽ đến.] Diệp Tử khí phách giải quyết dứt khoát. Sau đó qua vài giây lại nói thêm.
[Ngày mai em có bận gì không? Có ở nhà không?]
[Có a, đội trưởng cho em một ngày nghỉ.] Tần Tiểu Mặc nhất thời cảm tạ đội trưởng, cảm tạ tổ chức cho cô nghỉ đúng ngày!
[Ừ, ở nhà chờ chị.]
Gửi xong tin này, Diệp Tử không có động tĩnh gì nữa, vô luận Tần Tiểu Mặc nói gì cô cũng không trả lời. Khiến cho Tần Tiểu Mặc rất là buồn bực, bất quá vừa nghĩ tới ngày mai có thể nhìn thấy chị Diệp, tâm tình của nàng lên xuống không yên, vừa bất an lại vừa rất chờ mong.
Sau khi về đến nhà, cô rốt cục nhịn không được, vào phòng bếp tìm mẹ.
"Mẹ, ngày mai con có người bạn lại đây, nói tới thăm mẹ một chút." Tần Tiểu Mặc nói với bà Tần.
"Hửm? Là bạn nào? Tiểu Vương hay là Tiểu Lâm? Hay là đồng sự mới trong đội?" Bà Tần cũng không thèm ngẩng đầu, tiếp tục cắt đồ ăn.
"Cũng không phải."
"Vậy là ai?"
"Con gái bác Diệp."
"Bác Diệp?" Bà Tần sửng sốt một chút, là ai?
"Ừ, chính là... Ba của con hồi ở bên kia, người đó... Hình như là chiến hữu..."
"A! Lão Diệp." Bà Tần nghĩ tới, sau đó có chút giật mình hỏi: "Con quen biết con gái lão Diệp? Con bé như thế nào sẽ tới đây?"
"Lần trước không phải con qua đó thăm anh trai và gia gia sao, công ty của chị ấy đúng lúc hợp tác với bên anh Tiêu Nhuận, sau đó đến nhà của chúng ta, liền quen biết." Tần Tiểu Mặc nói hoàn toàn là sự thật, chẳng qua cô không có đem chuyện cô nhất kiến chung tình với Diệp Tử nói ra mà thôi.
"Vậy sao, rất tốt, đứa bé kia vừa thấy biết ngay có tiền đồ, khi còn bé cũng rất có lễ phép, bộ dạng lại xinh đẹp."
"Đúng không, chị Diệp nhìn rất được."
"Con bé với anh con hợp tác thế nào? Hai người tiếp xúc cỡ nào? Con xem con bé đối với anh con có ý tứ gì không?" Bà Tần ngưng động tác, bắt đầu lôi kéo Tần Tiểu Mặc hỏi. Bà rất thích cô bé kia, lại có tương lai, nếu có thể cùng con trai của bà kết hôn vậy thật đúng là trai tài gái sắc, một đoạn giai thoại.
Những lời này làm Tần Tiểu Mặc thấy không thích nghe, phi thường không thích nghe.
"Không thích không thích không thích rồi, chị ấy sẽ không thích anh của con." Tần Tiểu Mặc không mấy vui vẻ mà trả lời.
"Làm sao con biết? Con bé nói với con?"
"Chị ấy có người trong mộng rồi. Anh của con vẫn là sớm dập tắt hy vọng đi..."
"Haizz, con bé này con nói cái gì vậy, cái gì gọi là sớm hết hy vọng, anh con nếu thích con bé kia đương nhiên là dùng sức theo đuổi, theo đuổi thì sẽ được, anh con lại không tệ. Như thế nào con lại nói giúp người ngoài." Bà Tần rõ ràng không biết tâm tư con gái mình lúc này.
Tần Tiểu Mặc bĩu môi, xoay người trở về phòng, mẹ nói chuyện thật đúng là làm người ta giận, chỗ nào đến phiên anh của cô chứ, chính cô còn đang theo đuổi đây này. Chẳng lẽ muốn cô đem người mình thích dâng đến trước ngực anh của cô sao, thật là...
Đêm nay Tần Tiểu Mặc cũng không ngủ được, vừa nghĩ tới ngày hôm sau có thể nhìn thấy chị Diệp cô liền kích động. Hôm sau mới sáng sớm cô đã thức dậy chuẩn bị.
"Lúc này mới 6 giờ hơn, con làm ầm ĩ cái gì a." Bà Tần bị Tần Tiểu Mặc đánh thức, ra khỏi phòng, hỏi.
"Buổi sáng thức ăn tương đối tươi ngon, con đi mua một ít đồ ăn trở về, buổi chiều chị Diệp mới tới, mẹ vào ngủ thêm một chút đi, lát nữa thuận tiện con mua đồ ăn sáng về cho mẹ."
"Mẹ muốn ăn cái gì?"
"Tùy tiện đi, ăn cháo là tốt rồi, thuận tiện mua vài cái trứng vịt muối, đã lâu chưa ăn, tự dưng lại thèm." Bà Tần nói xong liền ngáp một cái, trở về phòng tiếp tục ngủ. Có con gái hiếu thuận thật tốt, bớt lo.
"Được. Mẹ mau ngủ đi."
Tần Tiểu Mặc mang theo túi xách, mặc đồ thể thao đi ra cửa, nên mua cái gì thì tốt đây. Chị Diệp có hơi thiếu máu, là do hàng năm không ăn cơm đúng giờ mới bị, mua cái gì làm canh bổ máu cho chị Diệp uống là được.
Để coi... Tim heo, táo đỏ, cẩu kỷ, đảng sâm, hạt sen, đường phèn. Uống ngon lại bổ, cái này không tồi. (Cẩu kỷ là một vị thuốc bổ nhưng trong dân gian vẫn thường dùng trong bữa ăn. Lá dùng để nấu canh, hoa để pha trà, quả để ngâm rượu. Ở Vn còn gọi là củ khởi, được trồng nhiều nhất ở vùng núi miền Bắc và có thể coi là một đặc sản ở Sa Pa, Lào Cai. Theo y học cổ truyền thì cái này dùng nấu canh ăn rất tốt cho bà mẹ sau khi sinh con, lành tính và bổ.)
"Ông chủ, tim heo bao nhiêu tiền một cái?"
"10 tệ."
"Giúp tôi gói lại đi."
Thịt heo mỗi ngày đều chỉ có một tim heo để bán, tới chậm liền không mua được, may mắn hôm nay cô thức dậy sớm. Tim heo này thoạt nhìn còn rất tươi.
Mua xong tim heo, Tần Tiểu Mặc lại mua gạch cua,...Gừng hành tỏi khẳng định chị Diệp sẽ thích.
Đậu, rau giá xà lách... A, còn có trứng vịt muối của mẹ.
Có nên mua trái cây ko nhỉ? Đáp án đương nhiên là nên mua.
Vì vậy Tần Tiểu Mặc cong vẹo đi về nhà, nặng nề mang theo một đống đồ...trên đường vô tình gặp được mấy dì ở chung lầu, còn hỏi cô có cần giúp hay không, cô đều một mực lễ phép từ chối, chuyện gì mình làm được sẽ không phiền toái người khác, đây là nguyên tắc của Tần Tiểu Mặc.
"Mẹ, con đã trở về, nặng chết mất thôi, mẹ mau tới đây giúp con, lấy trứng vịt muối của mẹ." Tần Tiểu Mặc còn không ngừng hô.
"Đến ngay đây, con bé này." Bà Tần vội vàng mở cửa tiếp nhận một phần đồ trong tay Tần Tiểu Mặc.
"Chị Diệp!" Tần Tiểu Mặc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Tử. Ánh mắt liền sáng ngời. Cái gì cũng không nghĩ tới, mang theo một đống túi lớn hướng đến muốn ôm chầm Diệp Tử.
"Ôi trời con xem con kìa! Làm gì vậy a!" Bà Tần toan bước lên phía trước ngăn cản, thật sự quá thất lễ. Bất quá bà vẫn chậm một bước, Tần Tiểu Mặc lập tức ôm lấy Diệp Tử. Có bà Tần ở đây, cô hận không thể liền một hơi hôn lên Diệp Tử.
"Tiểu Mặc." Diệp Tử nhìn thấy Tần Tiểu Mặc, khóe miệng cũng hiện lên một chút tươi cười, thật sự chính là một chút. Bất quá cô không có vươn tay đẩy ra Tần Tiểu Mặc, hơn nữa một tay đón được cô, một tay tiếp nhận một đống thức ăn trong tay cô.
"Thôi được, con bé đợi con nãy giờ, các con cũng rất lâu không gặp, ngồi đó ôn chuyện đi. Ta đi nấu cơm cho các con. Cô bé, con uống trà trước đi, ta rửa trái cây rồi đem ra cho con ăn." Bà Tần nhìn một đống trái cây trong tay Tần Tiểu Mặc, nói ra.
"Không cần, dì đừng vội, giữa trưa con trở về ăn là được."
"Không cần gì chứ, chị xem em mua nhiều đồ ăn như vậy, chính là nghĩ muốn làm cho chị a." Tần Tiểu Mặc như làm nũng nói.
"Đúng đó, đừng đi, thật vất vả mới đến chỗ chúng ta, dù thế nào cũng phải để chúng ta mời khách chứ."
"Vậy...không đi."
"Mẹ, mẹ cũng đừng làm, để con đến làm đi. Con đã sớm nói để chị ấy thử xem tay nghề của con, mà chưa có cơ hội." Tần Tiểu Mặc không tình nguyện mà thoát ly cái ôm của Diệp Tử, lấy túi đồ ăn từ tay bà Tần bỏ vào bếp sau đó lại đi ra nói.
"Ừ, con làm đi." Bà Tần nghĩ con gái nấu ăn tương đối ngon, nên cũng không tranh nấu làm gì.
P/S:thật muốn làm thêm bộ cổ đại nữa nhưng đã ôm 4hố rồi nên đang phân vân haizz...