"Văn hoá là linh hồn của công ty, chúng ta dựa vào tinh thần văn hoá của nhau khích lệ chính mình, tin tưởng các vị ở Viễn Duy trong khoảng thời gian này cũng cảm nhận được sức mạnh tinh thần hợp tác lẫn nhau, vậy...có ai ở đây biết tinh hoa văn hoá của tập đoàn Viễn Duy là gì không?" Diệp Tử đứng trước mọi người, mỉm cười hỏi.
"Trả lời đúng có thưởng, 5 ngày nghỉ phép có lương." Diệp Tử tung ra viên đạn bọc đường.
"Tôi biết, tôi biết!"
"Mình nhiệt tình, đối xử tử tế với người khác, đồng nghiệp hợp tác, làm người vui sướng nhất trên thế giới!" (ta cũng chẳng hiểu lắm chỗ này a...)
"Ừ, tốt lắm."
Diệp Tử dùng yếu tố vật chất khích lệ, rất nhanh liền tạo được không khí, chuyện kế tiếp liền giao cho người quản lí.
"Được rồi, các vị đồng nghiệp thân mến, nhìn nơi này..." Maria là một quản lí đào tạo văn hoá doanh nghiệp rất có tài, đối với văn hoá tập đoàn Viễn Duy cô ấy nhận thức rõ mười phần, cũng biết làm thế nào để khơi dậy tính tích cực của nhân viên, Diệp Tử rất yên tâm khi đem những nhân viên mới giao cho cô ấy.
Diệp Tử đi ra phòng họp, vừa lúc gặp Baron từ trong phòng làm việc đi ra. Có chút xấu hổ, Baron thậm chí không dám giương mắt nhìn Diệp Tử.
Không nghĩ tới Diệp Tử mỉm cười hỏi Baron.
"Gần đây có tác phẩm nào mới không?"
Baron bất khả tư nghị mà chớp chớp đôi mắt, hắn không nghĩ tới Diệp Tử còn có thể để ý đến hắn. Kỳ thật từ sau sự kiện kia, hắn luôn hối tiếc, tự trách mình nhất thời xúc động, loại chuyện này hẳn là nên từ từ mới đúng.
"Tôi... Tôi..."
"Còn đang sửa chữa mẫu thiết kế hoá bướm sao?"
"A... Ừ, có chút bộ phận chi tiết không quá vừa ý." Baron lắp bắp nói.
"Cố lên đi, theo bọn họ thương lượng, thời gian có hơi gấp, làm xong tha cho các người đi du lịch." Diệp Tử nói.
"Được..."
Baron hé miệng còn muốn nói điều gì, nhưng Diệp Tử đã muốn quay đầu đi đến thang máy, Baron nhìn bóng dáng Diệp Tử, không biết nên buồn hay vui.
Trở lại văn phòng, Diệp Tử lấy điện thoại di động ra, vẫn không thấy hồi âm của Tần Tiểu Mặc. Mím môi, cô lại gởi thêm một tin.
[Ngày mai chị về nước, đi thành phố S.] Gởi xong tin này, Diệp Tử liền tắt điện thoại, như là đứa nhỏ bốc đồng đang giận dỗi.
Tại Trung Quốc xa xa, Tần Tiểu Mặc căn bản không có nhìn đến tin Diệp Tử gửi cho mình, hai ngày nay cô quả thật có việc, Hoàng Hạo không biết thu được thông tin từ đâu, nói hai ngày này ở nhà ga sẽ có một tay buôn ma tuý từ tỉnh khác đến buôn lậu, mang theo thuốc phiện trên người. Vì thế hắn khẩn cấp chia hơn 30 người trong đội thành 15 tổ, thay phiên tuần tra ở nhà ga, đương nhiên, mọi người đều mặc thường phục. Vốn Tần Tiểu Mặc không được đi theo nhưng Hoàng Hạo không chịu nỗi sự nhây của Tần Tiểu Mặc nên rốt cuộc thoả hiệp, đáp ứng cho cô chung tổ với người có kinh nghiệm phong phú là Đại Vương.
"Tốt lắm, đổi tổ đi, Tiểu Mặc cô cũng đi tuần một ngày rồi, gần như không ăn gì, mau chóng về nhà nghỉ ngơi một chút, ngày mai cũng đừng tới đây." Hoàng Hạo vỗ vỗ vai Tần Tiểu Mặc, cô bé này quả thật không tồi, tuần tra suốt một ngày, một câu than thở cũng không có, vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, không chút lơ là.
"Điều này sao có thể, ngày mai là chúng ta phụ trách khu phía nam." Tần Tiểu Mặc nhíu nhíu mày.
"Đại Vương đi cùng Tiếu Hoa, cô về nhà nghỉ ngơi đi." Hoàng Hạo cũng không trông mong lần này Tần Tiểu Mặc có thể lập công bắt người, hôm nay chỉ là muốn cho cô bé một chút kinh nghiệm thực tế mà thôi.
"Không được, đội trưởng, ngày hôm qua anh rõ ràng đáp ứng tôi." Tần Tiểu Mặc cau mày cự tuyệt nói.
"Bây giờ cô là người của đội 2, phải phục tùng mệnh lệnh! Tôi là đội trưởng!" Ngữ khí của Hoàng Hạo lập tức thay đổi, nghiêm túc giáo huấn. Tần Tiểu Mặc mới tốt nghiệp cảnh sát, tâm khí còn cao ngạo, luôn không chịu thua, phải có người để ý tới, nếu không về sau nếu không có gì thì thôi, chứ có chuyện khẳng định là chuyện đại loạn, đó là lý do vì sao cậu của Tiểu Mặc muốn đem cô đến thị cục trước. Nơi này cảnh sát xuất thân từ quân ngũ tương đối nhiều, có thể bó buộc cô một chút.
"Rõ!" Tần Tiểu Mặc không tình nguyện mà đáp lời Hoàng Hạo rồi vào phòng nghỉ.
Hoàng Hạo giáo huấn Tần Tiểu Mặc thanh âm không nhỏ, vài đồng sự trong phòng nghỉ cũng nghe được, vừa thấy Tần Tiểu Mặc tiến vào, Đại Vương liền mở miệng an ủi.
"Tiểu Mặc, em vừa mới tiến vào, đừng gấp, chuyện gì cũng cần thời gian, đội trưởng nói đúng lắm. Ngày mai trước hết em ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày mốt dưỡng tốt tinh thần rồi thì lại đến tiếp tục chiến đấu."
"Ừ." Tất cả mọi người phụ họa nói.
Tần Tiểu Mặc không phải người không biết đạo lý, vừa rồi cũng là nhất thời sốt ruột, hiện tại hết giận cũng đã nghĩ thoáng hơn, mới khôi phục khuôn mặt bình thường, tươi cười cùng bọn Đại Vương nói vài câu, sau đó mang theo túi xách ra nhà ga.
Bởi vì lúc đi tuần tra di động tắt âm thanh, cho nên cô không có nhìn đến tin nhắn của Diệp Tử nhắn, đến khi ngồi ở tàu điện ngầm, cô mới lấy di động ra xem.
Không nghĩ tới vừa mở ra liền thấy được hai tin nhắn Diệp Tử gửi cho cô, nhất thời trong lòng một trận ngọt ngào, một ngày mệt mỏi lập tức liền biến mất.
[Chị Diệp chị muốn tới thăm em?! o(≧v≦)o~~ thật tốt quá! Mấy giờ xuống máy bay? Em đi đón chị!]
[A còn nữa, hôm nay em đi tuần tra, di động chỉnh chế độ im lặng, không có nhìn thấy tin của chị! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tha cho em nhe!]
Diệp Tử vốn là tắt điện thoại, nhưng không biết vì cái gì một tiếng sau lại nhịn không được mở lại điện thoại, cho nên liền nhận được tin của Tần Tiểu Mặc.
Nhìn đến Tần Tiểu Mặc giải thích, Diệp Tử trong lòng nghẹn khí một ngày cư nhiên lập tức toàn bộ tiêu tan, trong lòng nói không nên lời nhảy nhót, tựa hồ trong không khí đều tản ra màu hồng vui vẻ.
[Chị là đi công tác...] Diệp Tử cường điệu nói. Ngay cả chính cô cũng cảm thấy những lời này là giấu đầu lòi đuôi.
Tần Tiểu Mặc đương nhiên cũng đã nhìn ra, nữ vương nhà cô là ngạo kiều.
Cười tủm tỉm mà bắt đầu nhắn tin, Tần Tiểu Mặc không tính vạch trần Diệp Tử, một công đủ tư cách là khi nữ vương của mình ngạo kiều thì nên ở dưới cô ấy một bậc.
[Đi công tác a, chuyến bay đến mấy giờ?]
[Có người tới đón chị, em không cần tới đâu.] Sân bay nào cũng giống nhau đều ở vùng ngoại thành, gần đây Tần Tiểu Mặc giống như bận rộn nhiều việc, đi một chuyến hẳn là mệt chết đi.
[Vậy cũng không được, em nhớ chị... Em muốn trước tiên nhìn thấy chị!] Tần Tiểu Mặc đã muốn khẩn cấp, chỉ hận bây giờ không thể bay đến bên người chị Diệp.
[Tới đó chị sẽ đi thăm bác gái.] Diệp Tử thật mạnh miệng, rõ ràng là muốn đi để thấy Tần Tiểu Mặc, lại cứng rắn nói phải đi thăm hỏi bà Tần.
[Đáp máy bay xuống sẽ tới đây liền sao?]
[Ừ.]
[Ngồi máy bay mười mấy tiếng, về tới thì vẫn nên nghỉ ngơi trước.] Tần Tiểu Mặc nhíu mày, tuy rằng cô muốn nhìn thấy Diệp Tử, nhưng cũng không quên sợ Diệp Tử khổ cực a...
[Không phiền gì đâu.]
Tại sao có thể không phiền, Tần Tiểu Mặc có chút cảm động.
P/S: c này mất time của ta khá lâu a...hk phải khó mà tại lười nếu hk là post sớm cho m.n rồi.