Huỳnh Khôn lại có dạy một người tên là Lâm Thắng. Ðến việc võ nghệ của thầy trò Lâm Thắng thật là thủ đoạn cao cường, tay trừ lão hổ, chân đạp giao long. Tánh của Huỳnh Khôn thì hay phóng đảng, giao kết anh em, gia tài cha mẹ để lại xài trong vài năm hết sạch, vợ là họ Cam, em gái là Huỳnh Ngọc Lan. Lúc ấy Huỳnh Khôn tuổi đặng ba mươi hai chưa có con, thời vận truân chuyên, làm ăn hao tốn, gia đạo suy vi, vợ nhà dứt bẩn, nhờ Ngọc Lan khuyên giãi nên vợ chồng mới thuận hòa với nhau, nhưng Huỳnh Khôn rầu buồn việc gia đạo lắm, mới đến giúp vìệc tại ghe muối cá của Huỳnh An Tường cho khuây lãng việc nhà, từ khi Huỳnh Khôn đi khỏi, ở nhà vợ và em cứ việc soi gương đánh sáp, dồi phấn cài đầu, trau tria nhan sắc, đến mấy chổ án đường chơi giỡn, mỗi ngày đều đứng trước cửa, so nhan, sóng sắc, đánh quần sửa áo, giởn hớt cùng nhau không sợ xấu hổ.
Ngày kia có võ giải nguơn mới thi đậu, tên là Mã Xuyến Quần đi ngang qua cửa ngó thấy phải lòng.
Ấy là:
Gian phu dâm phụ xưa nay thế
Ong bướm hoa thơm thấy phải ưa
Khi ấy thói dâm dấy động, lòng dục liền sanh, lại thường thấy hai nàng ấy đến chùa Nga Mi chơi bời cùng hai cô vải họ Trương và họ Lý, thì nghĩ thầm:
- Hai cô vải ấy là người quen biết, vậy đến đó tính mưu kế ắt đặng.
Liền đến chùa, hai cô vải là Trương Tịnh Diên và Lý Tịnh Diêu bước ra cửa đón rước mà cười nói rằng:
- Ngày nay nhờ gió lớn đưa Giải nguơn đến đây, chẳng biết có việc chi chăng?
Mã Giải nguơn đáp rằng:
- Ta đến đây trước là thăm chơi, sau cũng có việc tư một tí, chẳng biết nhị vị ni cô có ráng giúp ta đặng chăng?
Tịnh Diên dưng trà rồi nói rằng:
- Chùa này nhờ ơn đức đại đàn việt có lòng thiện nguyện công đức rất nhiều, lũ tôi cám ơn vô cùng, lại cho đến việc nhỏ mọn cũng nhờ có sức quới nhơn giúp đở, nay dẫu quan nhơn có dùng việc chi khó nhọc cho đến thân phó thân đạo hỏa đi nữa thì lũ tôi cũng chẵng dám từ nan.
Rồi Tịnh Diên mĩm cười hỏi rằng:
- Hay là ngài thấy con nhà ai rồi lửa lục nó lừng lên, nên đến khiến lũ ta chuyện ấy chăng?
Mã Xuyến Quần vỗ tay cười nói rằng:
- Việc tâm sự ta đã biết rồi, vậy chớ hai người con gái hay đến chùa này đó là chi của Huỳnh Khôn?
Hai cô vải le lưỡi nói rằng:
- Tưởng con ai thì khó, chớ hai người này vốn là tánh tình hoa nguyệt, trên bộc lòng dâu, lòng thích gió trăng gieo đào thả lý, nói thì rất dễ, nhưng mà thầy trò Huỳnh giáo đầu rất nên lợi hại, sợ tính không đặng.
Mã Giải nguơn nói:
- Như nói giúp cho người nào khác thì khó, chớ như ta không hề gì đâu.
Nhị ni cô nói rằng:
- Người ước hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặt mặt trứng ngỗng, mắt hạnh, má đào, mập mà trắng, không cao không thấp, đó là vợ của Huỳnh Khôn họ Cam ; còn người lối chừng mười lăm, mười sáu tuổi đó, trăng hột dưa, mày tầm mắt phụng, miệng nhỏ môi son, vóc như dương liễu, ấy là em của Huỳnh Khôn, tên là Huỳnh Ngọc Lan ; hai người ấy thật kình bố, quần xoa, phong lưu phẩm cách, lại cùng bọn ta ý hiệp tâm đầu, khi rảnh việc thường đến am giãng luận. Như Giãi nguơn hiệp ý thì nàng Huỳnh Ngọc Lan cũng chưa có chổ nào, ta nói giùm cho quới nhơn cưới làm vợ bé chắc đặng..Vì Huỳnh giáo đầu trong nhà lúc nầy cũng eo hẹp, nếu chi nhiều tiền có lẻ xong, còn thể diện của Giải nguơn như thế thì chắc đặng, còn Cam thị thì sợ ngày sau thầy trò Huỳnh giáo đầu hay đặng thì chắc chết, vậy Giãi nguơn tính lẽ nào? (Nguyên Mã Xuyến Quần là một người rất háo sắc, tham dâm, hay muốn con gái mới lớn lên mà gặt lúa sớm, như người nào khoái ý cho lắm, cũng chừng nữa tháng, có cao tay thì một tháng mà thôi, thường hay ỷ thế, hảm hiếp chẳng biết là bao nhiều con gái nhà lương dân, nên chuyến nầy phải hai nàng ấy là con nhà nào khác thì đã dám hiếp rồi, nghặt là nhằm nhà thầy trò Huỳnh Khôn nên phải chờ dịp Huỳnh Khôn đi vắng, lén biểu người dụ dỗ đặng tạm dùng một lúc mà thôi, chớ không muốn cưới ).
Nay thấy hai người ni cô chối từ liền lật đật thò tay về túi lấy ra ba chục lượng bạc để trên ghế rồi nói:
- Xin nhị vị ni cô lấy bạc này dùng việc chay giới trong chùa và tụng kinh niệm Phật, chừng công việc xong rồi ta sẽ trọng thưỡng ; còn thầy trò Huỳnh giáo đầu thật là dữ, nhưng lúc nầy Huỳnh Khôn đã theo giúp việc muối cá ngoài biển chưa lẻ về gấp. Còn Lâm Thắng thì ta sẽ cho người giả rước nó đi dạy nghề võ mà cầm giử nó không cho về, thì dầu việc lớn bằng trời cũng không hay, từ thuở nay hai người cũng biết ý ta, miễn cho thích chí trong nữa tháng cùng một tháng mà thôi, dẫu sau thầy trò nó có về cũng không bằng cớ chi mà nói ta đặng ; hai vị nghĩ như thế đặng chăng?
Hai vị ni cô thấy bạc đã đến tay không lẻ bỏ, lại nghe Giải nguơn tính kế như thế đó, thì quên thầy trò Huỳnh Khôn là lợi hại liền trả lời rằng:
- Việc nhỏ mọn như vậy mà Giãi nguơn tốn hao như thế thì lũ tôi đâu dám lãnh.
Mã Xuyến Quần nói:
- Ấy là lễ mọn cho biết lòng thành ta, như ngày sau nên việc sẽ còn thưởng thêm nữa. Hai vị ni cô giả bộ chối từ thò tay lấy bạc cất rồi nói:
- Việc này không nên trễ, vậy rạng ngày mai Giải nguơn sẽ đến trốn trong buồng, đợi bọn ta dọn một tiệc chạy đãi hai chị em va uống rượu say, lúc nữa chừng rồi Giải nguơn cứ làm như vầy...như vầy thì ắt đặng tiệc.
Mã Xuyến Quần cả mầng bèn từ biệt ra về.
Rạng ngày hai vị ni cô sửa soạn dọn mở tiệc chay rất trọng hậu, tại nơi liêu vắng vẻ. Kế thấy Xuyến Quần vào thi lễ rồi ngồi. (Nguyên Mã Xuyến Quần là người tướng mạo khôi ngô, ngày nay lại mặc những đồ gấm nhiểu, tuy là lịch sự không bì đặng Phan An, Tống Ngọc, chớ cũng hơn kẻ thầm hương trộm ngọc ).
Khi ấy Xuyến Quần lấy ra năm lượng bạc trao cho hai vị ni cô làm sở phí dọn tiệc chạy ấy, thì hai vị tạ ơn lấy cất.
Ba người dùng cơm nước xong rồi, Xuyến Quần vào liêu trong an nghĩ.
Khi ấy Trương Tịnh Diên biểu Lý Tịnh Diêu đến nhà Huỳnh Khôn thĩnh hai nàng.
Khi Lý ni cô vừa đến, thì Cam thị và Ngọc Lan rước vào cười mà nói:
- Mấy ngày rày không thấy sư phụ và Trương sư phụ đến chơi thì chị em tôi chắc là trong chùa mắc việc vu lan thắng hội, kẽ phụ cúng nhiều nên không rãnh.
Lý ni cô đáp:
- Quả như lời không sai, nay mới vừa rảnh, nên vưng lời sư huynh đến thĩnh hai cô đến chùa chơi, xin chớ từ chối.
Hai chị em nghe nói cả mầng ; bèn vào phòng sửa soạn áo quần rồi đóng cửa lại đi với Lý Tịnh Diêu, đến chùa Trương Tịnh Diên rước vào phân ngôi chủ khách mời ngồi, rồi nhị vị nói:
- Nay nhân cuộc làm chạy nhờ ơn Phật tổ các thí chủ đều thiện tâm hoan hĩ, còn dư tiền bạc, nên làm lễ nầy tạ trai đàn viên mãn, mới thĩnh nhị vị cô nương đến dùng một tiệc cơm chay mà hĩ hạ.
Cam thị bèn lấy hương trà hai tay dưng trước mặt ni cô và thưa rằng:
- Xin Sư phụ đem tôi vô đến Phật đường đặng khẩn cầu thân thể bình an, thất gia khương kiện.
Nhị vị ni cô liền nói:
- Ðại nương đa có lòng thành cúng Phật ta phải lãnh cầu khẩn thế cho, xin phật Bồ tát phò hộ đặng bình an vô sự, sớm đẻ con trai và đại quan nhơn ở ngoài biển cũng đặng mạnh.
Khi trà nước xong xuôi rồi thĩnh vào trong, thấy việc chay dọn tử tế thì hai chị em Cam thị bèn hỏi:
- Vì cớ nào dọn tiệc này trọng thể lắm vậy?
Nhị vị sư cô nói:
- Ấy là cuộc cúng ta Phật, đều là của thí chủ cúng còn dư lại, chớ không phải xuất tiền mua đâu, mà hai cô nương phòng ngại.
Hai người tin thật, bên phân ngôi chủ khách ngồi lại ăn uống, bày nói những chuyện phong lưu tài sắc, khi uống gần say thì hai ni cô kiếm lời ghẹo rằng:
- Hai bà con tôi đấy thuở còn nhỏ cũng là ham phong hoa tuyết nguyệt, phong lưu khoái huợt vô cùng, cũng vì mẹ không hay bắt lổi phải, chồng lại chẳng dung, rầy la câu thúc, lên lũ ta nữa chừng xuất gia đầu Phật, ở dây đả hơn hai mươi năm, bảy giờ gặp cuộc rượu thì ngùi ngùi nhớ lại việc chơi bời khi trước ; thí như cô em đây chưa nếm đến mùi đời thì chẳng nói làm chi, chớ như đại nương nầy còn đang lúc xuân thời, quan nhơn lại đi vắng, thoảng như gặp lúc trăng thanh gió mát có lẻ cũng xúc cảnh sanh tình lòng vui phải hứng, sao không tính một chuyện để tạm dùng cho vui đở lúc giải buồn.
Nguyên Cam thị nầy tánh hạnh tà dâm, lại rượu đà xoàng xoàng, nghe chuyện ấy, lấy làm tri kỷ lòng dục lừng lên, liền thỡ dài một tiếng nói rằng:
- Ối, ta mắc oan gia nghiệp báo, vô duyên, bạc phận, từ thuở nay chồng ta không đếm gì đến ta, dầu lúc ở nhà cũng như đi khỏi, ở cùng nhau như người thù oán, nhờ có cô nương đây, tánh tình rất hiệp, phân giải mới bớt phiền muộn.
Khi ấy ni cô nói:
- Nếu đại quan nhơn vô tìnhnhư thế thì thiếu chi kẻ hữu tình, vậy thì hay kiếm một chổ chơi cho thích chí, để khỏi uỗng lúc thanh xuân, lại kiếm đặng tiền bạcđể dành khi già yếu rồi tọa hưởng thanh nhàn, như bọn ta đây tuổi tác đã lớn rồi, nhan sắc suy bại, lại là người xuất gia thì không nói làm chi, chớ như nhị cô nương là người bóng sắc đến thế, nở nào lại chịu gá nghĩa với người vô tình, ta thấy vậy nên không ngại mới nói, chẳng biết ý đại nương thể nào? Theo ý ta tưởng, đại nương có lẻ Phật phò hộ sao cũng gặp người nầy đây không phải vô tình vô nghĩa như trước đâu.
Cam thị nghe nói nhằm tâm, khoái ý, lại rượu đà phừng mặt, thì đáp rằng:
- Ta vẫn có bụng đó đã lâu, nhưng chưa gặp người phải, nên ráng ôm lòng sầu mà chịu vậy. Khi ấy Mã xuyến Quần núp tại phòng ngoài nghe các chuyện đã rõ ràng liền chạy vào kêu nhị vị ni cô mà hỏi:
- Tiệc dọn tử tế như vầy sao lại không mời ta?
Nói rồi ngồi a vào.
Chị em Cam thị lật đật chạy tránh, hai ni cô kéo lại nói:
- Không hề chi phòng ngại, người nầy là Tân khoa Giải nguơn tên là Mã Xuyến Quần đại thí chủ chùa nầy đó.
Rồi kiếm lời bổi dối rằng:
- Giải nguơn thật là về tình thì thôi, không hay đến chùa cho thường, ngày nay đến đây hay là có việc dạy ta tụng kinh siêu độ làm việc ấy chăng?
Mã Xuyến Quần hội ý, liền lau nước mắt làm bộ thương xót rằng:
- Từ khi vợ tôi qua đến cho đến nay, việc chi đều lậu, khiến cho tâm thần hoảng hốt, hồn phách đảo điên, năm canh giọt lụy chẳng ngừng, sáu khắc lòng sầu chẳng ngớt ; cầu siêu độ đã đủ tuần chay rồi, mà không đêm nào nó cho tôi nằm chiêm bao thấy mặt một chút. Mai đây đến tuần giáp năm, thĩnh sư phụ xi giúp ta một cuộc nữa, cho phỉ tình sở nguyện, không dè có khách ở đây, xin dung thứ lổi.
Nhị vị ni cô giả đò khen ngợi:
- Giải nguơn thiệt là người tình sâu nghĩa nặng, ấy nương tử thật là có phước, lấy Giãi nguơn mới đặng làm vậy, chớ tôi thường thấy vợ nhà giàu chẳng thiếu chi, không có chổ nào chịu tốn mà có lòng như thế.
Mã xuyến Quần nói:
- Viêc khó nhọccùng là tốn hao chẳng kể làm chi, miển là cho phỉ lòng ta thương tưởng thì thôi. Thật là từ khi vợ ta nhuốm bịnh cho đến nay, đã tốn hơn ngàn ngoài lượng bạc rồi; còn thuở trước thì không tính tới, té ra nhọc mà không công, nên lấy làm phiền rầu về cùng.
Liền giã đò lấy khăn lau nước mắt và hỏi rằng:
- Hai cô đây là người ở đâu?
Ni cô nói:
- Người nầy là vợ Huỳnh giáo đầu, tên Cam thị còn cô đây là em, tên Ngọc Lan, nay ta thỉnh đến ăn chạy chơi, không dè là có duyên cùng Giải nguơn nên mới gặp nhau. Vậy bấy giờ có một mình hai chị em đó chớ không ai, xin đồng ngồi tiệc cho vui .
Mã giải nguơn không ngại cũng ăn uống chơi vui vẻ. Chị em Cam thị nghe Giải nguơn nói các lời thì tưởng thiệt là người thương hoa tiếc ngọc, lại thấy mạo tướng đường đường thì phải lòng, ngoài miệng làm bộ từ chối, mà cứ việc ngồi đó hoài không chịu đi.
Ni cô biết ý hai chị em đã bằng lòng, thì lật đật đem thêm rượu rồi giả đò có bước trái ra ngoài để ba người trò chuyện (Việc ấy chẳng cần nói nữa).
Từ đó đến sau nghĩa oan ương tình như giao tất, Giải nguơn thường đến nhà Huỳnh Khôn, sớm mơi đi tối về.
Qua đến tiết Ðông chí, một ngày kia Lâm Thắng đến thăm thầy là Huỳnh Khôn, thoạt thấy gian phu, dâm phụ đang ăn uống trong tiệc thì cả giận, đạp đổ bàn ghế.
Giải nguơn thất kinh bỏ chạy, Lâm Thắng rượt theo bắt, chị em Cam thị cũng thất kinh liều mình chạy theo cản lại.
Mả xuyến Quần nhờ cản chạy mới khỏi.
Lâm Thắng tài giỏi mặc dầu cũng là đạo học trò, bị Cam thị cản, không dám vô lễ thì giận nói rằng:
- Chuyện nầy để thầy ta về sẽ thưa lại.
Nói rồi bỏ ra đi.
Khi ấy Cam thị thất kinh nói với Ngọc Lan rằng:
- Không xong rồi, tuy là nó bắt không đặng Giải nguơn mặc lòng, chớ nữa anh mầy về nó học lại ắt tánh mạng chị em ta chẳng còn, ấy giờ liệu tính thế nào?
Ngọc Lan rằng:
- Vậy chị em ta hãy đến chùa cùng nhị vị sư phụ tính mưu kế, họa may có chước chi thoát thân.
Hai người liền chạy đến chùa Nga Mi thuật hết công việc cho nhị vị ni cô hay.
Hai cô vải nghe nói le lưỡi nói rằng:
- Nếu việc nầy truy nguyên ra thì bọn ta cũng không khỏi chết.
Khi ấy ni cô chậu mày liền sanh ra một kế, rồi cười nói rằng:
- Vậy thì khi đợi quan nhơn về, ngươi phao phản rằng: Lâm Thắng lúc đông chí uống rượu say đến nổi muốn cưỡng dâm hai chị em, ắt Huỳnh giáo đầu làm sao cũng giận giết Lâm Thắng, dầu có chối cải cũng không đặng, tính như vầy đặng chăng!
Hai chị em Cam thị nghe cả mừng nói rằng:
- Thật là diệu kế.
Rồi lật đật trở về nhà đợi Huỳnh Khôn về sẽ tính.
Nói về Huỳnh giáo đầu ở giúp việc muối cá với Huỳnh An Tường cũng bình an vô sự, làm lúc mãn năm các thuyền chủ đều về, năm ấy đặng mùa, các ghe đều có tài lợi nhiều.
Huỳnh Khôn lảnh bạc công và phần hoa hồng đặng sáu trăm đồng tuy là không phải lợi nhiều, chớ cũng đặng yên lòng, khi ghe về đến bến, bạn bè về hết. Huỳnh Khôn cũng về, đến nhà cất tiền bạc xong rồi vừa ngồi xuống, Cam thị và Ngọc Lan đều nhào lăn ra kêu khóc rằng:
- Lâm Thắng là đứa đại bất nghĩa, ngày trước nó giã say đến chọc ghẹo muốn cưỡng dâm chị em tôi, chớ chi quan nhơn về trước chừng ba bửa thì khỏi chuyện chi, lúc ấy nó thấy chị em tôi không chịu, nó lại lấy mấy lạng bạc dạy quờn bên Mã gia mà dụ dỗ chị em tôi, nó kiếm điều ngon ngọt năn nỉ cũng không đặng, nó lại nộ rằng: Nếu chị em tôi không thuận để nó đợi quan nhơn về đây nó học láo rằng: Chị em tôi đem trai về nhà đâm loạn, thì lũ tôi chắc chết, nói rồi lại muốn a lại ôm đùa, chị em tôi cứng cỏi nên không làm chi đặng chớ chi đàn bà nào khác thì không khỏi bị nó làm xấu rồi .
Huỳnh Khôn nghe liền nổi giận mắng rằng:
- Lâm Thắng thật là vong ơn bội nghĩa dám chọc ghẹo sư mẫu, tội đáng muôn thác, nếu ta giết nó không đặng thề chẳng làm người.
Kế tối dùng cơm. nước rồi vào phòng an nghỉ, Cam thị nằm một bên làm bộ khóc và kiếm điều độc ác mà nói thêm.
có bài thơ rằng:
Thanh trước xà nhi khẩu
Huỳnh phong vị tự châm
Lưỡng bang vô tối kỵ
Tối độc phụ nhơn tâm
Dịch nôm:
Nọc rắn tre xanh chạm
Dùi ong chích đến ta
Hai thứ chưa mấy độc
Rất độc bụng đàn bà
Huỳnh Khôn trong lòng bứt rứt lăn qua trở lại nghĩ không an, đợi gần sánh giấu một cây đao trong lưng rồi kêuCam thị mở cửa, đặng đi giết Lâm Thắng.
Cam thị thấy chồng mắc kế thì lấy làm mừng rỡ, để đợi coi việc ra thể nào.
Khi Huỳnh Khôn ra khỏi nhà, thẳng theo đường lớn đến Trạng nguơn đình, là chổ Lâm Thắng làm quán tại đó dạy học kiếm tiền độ nhựt.
Khi ấy Lâm Thắng ở trong quán ngó ra thấy thày đến thì lật đật chạy ra chào hỏi, không dè Huỳnh Khôn thấy mặt Lâm Thắng thì như lửa chế dầu thêm, liền rút đao nhắm ngay đầu Lâm Thắng chém xuống mắng rằng ;
- Ðồ súc sanh, mày đà nên việc gì chưa?
Lâm Thắng thất kinh, may là có biết nghề chút đỉnh mới tránh khỏi, rồi!ật đật kêu sư phụ nói rằng:
- Xin chớ nóng giận, có việc chi hãy nói cho tôi rõ.
Huỳnh Khôn cứ việc làm thinh, cầm đao cứ chổ trí mạng chém hoài, lại đang lúc còn sớm nên không có ai can gián.
Lâm Thắng túng không biết làm sao, vừa đở vừa chạy đến Hạng khẩu giựt đặng một cây cột quán mà đở.
Huỳnh Khôn chém một cái mạnh, đao lút vô cột hơn năm sáu tấc, Lâm Thắng quăng cột chạy như bay.
Huỳnh Khôn rút gươm ra đặng thì Lâm Thắng đã chạy xa rồi, theo không kịp.
Khi ấy Lâm Thắng nghĩ rằng:
- Thày mình giận như vầy, ắt cũng có duyên cớ gì đây, lúc nầy đang nóng giận hỏi không được, thôi để lánh đi trong ít bửa rồi sẽ trở về phân lại .
Liền đi luôn qua Quảng Ðông chớ không dám trở về nhà thưa cho mẹ hay.
Có bài thơ rằng:
Hoạn họa vì chưng cương xuất đầu
Mới sanh ra đến chuyện buồn rầu
Ví bằng phản gián mình thông trước
Nào đến gây nên việc tử tù
Ðây nói về Huỳnh Khôn theo giết không đặng Lâm Thắng thì lấy làm giận lắm, trở về thuật hết các chuyện cho vợ và em nghe.
Cam thị và Ngọc Lan nói:
- Thôi, từ nay về sau có gặp nó đâu thì giết phứt cho rồi kẻo để vậy xấu hổ lắm.
Huỳnh Khôn nói:
- Lẻ phải như vậy chớ dễ bõ qua đâu.
Nói về Cam thị lòng muốn giết Lâm Thắng nên ráng làm bộ thương yêu chồng, nay lại nhớ vê tình nhơn, còn chồng thì ở nhà hoài nên lấy làm giận lắm, liền lén qua chùa cùng hai cô vải và Mã Xuyến Quần mà nghị luận.
Mã Xuyến Quần nói:
- Như hai chị em muốn làm vợ chồng với ta cho lâu dài, thì phải đến huyện Hải Dương cáo cho Huỳnh Khôn rằng: Trọn một năm nay nó giả bộ đi giúp việc muối cá cho người ta mà làm cớ, chớ thật là nó giao kết vơí quân đại đạo ở Hải Dương, rồi nó lại dặn các ghe muối cá rằng: Như có ai hỏi thì nói nó có giúp việc tại ghe, bằng không thì nó sẽ hiệp cùng quân cường đạo đặng ăn cướp các ghe ấy, bây giờ nó đang làm đầu mục phân tán cho quân cường đạo, nếu quan có hay mà bắt thì nó thông tin cho quân cường đạo hay, chị em người thường can gián mà nó không chịu nghe, hóa ra cừu hận, nên sợ sau có phát giác ra điều chio ắt bị liên can, nên đến các trước, còn ta đến huyện quan cáo trước. tính như thêé thì bọn ta mới ở với nhau lâu dài được.
Chị em Cam thị nghe nói thì vui mừng, y theo lời ấy, rồi xin làm đơn giùm, ba người hẹn nhau đến quan khống cáo.
Nói về Tri huyện thấy tờ cáo tội chứa gian án nặng không dám trì huỡn, lập tức sai quân đi bắt Huỳnh Khôn đến đặng thẩm án.
Khi ấy quân Khâm Sai là Sầm An và Kỳ Tường thưa rằng:
- Huỳnh Khôn là tay võ nghệ cao cường, sức mạnh đánh muôn người, thảy đều biết danh, xin lão gia hãy huỡn cho chúng tôi ít ngày sẽ dùng kế bắt mới đặng.
Quan Huyện gật đầu nói rằng:
- Hôm qua Giải nguơn Mã Xuyến Quần có đến cáo nó ăn cướp tiệm cầm đồ, và nó là người võ nghệ cao cường oa trử trộm cướp làm nhiều điều hại trong xứ, vậy lũ bây phải cho cẩn thận, ta hạn cho năm ngày phải bắt cho đặng đem nạp sẽ trọng thưởng, nếu để thoát khỏi thì lũ bây có tội.
Khâm sai lảnh tờ tập nả, rồi trở về sai phòng dặn mấy người nha dịch qua ngày mai giả kế đi thĩnh Huỳnh Khôn đến dạy võ.
Nguyên Huỳnh Khôn thường hay đến dinh ngủ dạy võ nghệ, nay có quân rước liền đến, chẳng dè nha dịch đải rượu bõ mông hãn dược vào liền say, rồi lấy dây trói tay chơn lại và đóng gông, bắt giải đến án đường.
Huỳnh Khôn vừa tĩnh say mới hay mắc mưu thì nghĩ rằng:
- Mình không làm điều gì gian ác sao đến nổi nầy.
Hỏi lại mới biết là vợ và em mình ra đầu cáo, lại Mã Giải nguơn cũng vu cáo cho mình ăn cướp tiệm cầm đồ nữa, nên quan Huyện mới sai bắt đến mà tra.
Khi ấy mới nghĩ lại Lâm Thắng mắc gian kế của nó, liền hối hận không kịp, rồi than dài một tiếng rằng:
- Không dè ngày nay mà ta bị tay đàn bà như vầy.
Kế quan Huyện ra khách dạy dẫn vào rồi hỏi rằng:
- Ngươi có phải là Huỳnh Khôn chăng?
Huỳnh Khôn thưa:
- Phải.
Quan Huyện nổi giận mắng rằng:
- Sao ngươi dám oa trữ quân đại đạo Hải Dương, ăn cắp ghe thuyền và cướp phá tiệm cầm đồ, đã đáng tội chưa ?
Huỳnh Khôn cúi đầu thưa rằng:
- Tôi thường năm ở giúp việc muối cá cho Huỳnh An Tường chớ không ở ghe nào, mỗi tháng bạc công hai đồng và chia tiền huê hồng, tôi làm như vậy đã nhiều năm, nếu như có chuyện ấy chủ ghe vào dám chứa tôi, nhân lúc nầy Huỳnh An Tường thôi muối cá, nên tôi mới về vài ngày nay, còn việc đánh tiệm cầm đồ thì lúc ấy có tôi ở nhà đâu, mà làm việc đó, xin đại lão gia thẩm xét, nguyên tôi thường ở ngoài Hải Dương ít khi ở nhà, nên vợ và em tôi tư thông với Mã Xuyến Quần, rồi chúng nó bày mưu niết tạo ra tội trọng nầy đầu cáo mà hại tôi, xin nhờ đại lão gia cho đòi Huỳnh An Tường hỏi thì biết.
Quan huyện vỗ ghế nói:
- Nếu không dùng phép dữ mà tra thì ngươi không chịu khai.
Bèn dạy tả hữu lấy thứ đại bảng hạng nhứt đánh tra.
Nguyên Huỳnh Khôn thuở nhỏ có tẩm thuốc luyện gân cốt, nên không hề gì.
Quan Huyện thấy vậy không biết tính làm sao, liền dạy đọc hai tờ cung trạng cho Huỳnh Khôn nghe, nói rằng:
- Bỡi cung trạng của vợ và em ngươi đầu cáo như thế không lẻ tha đặng, nếu ngươi chịu cũng chết, bằng không chịu cũng chết, vậy ngươi hay nghĩ đi nghĩ lại chịu phứt cho rồi, nếu không thì ta sẽ dùng hình độc hơn nữa mà tra.
Huỳnh Khôn cúi đầu nghĩ lại, đồ tham quan như vầy chắt là không dung mạng mình, chi bằng chịu đở, cho khỏi hình tra, rồi đáp rằng:
- Những việc ăn cướp thật tôi không biết đến, nay bị hình tra, nên phải chịu đở.
Tri huyện cả mầng, liền lấy cung chiêu rồi giam lại, đợi chạy tờ phúc cơ quan trên rồi sẽ xử. Khi lũ gian phu dâm phụ nghe đặng tin ấy đều cả mừng.
Nói về chuyện Lâm Thắng đi, thiếu tiền phí lộ, nên đến đâu đều phải dạy võ mà độ nhựt, khi đến tĩnh thành thì nghe đồn tại Tây môn nơi chùa Tây thiền có khai trường võ, bèn vào đó thử côn quờn chơi, các người coi đều rộ lên khen ngợi, đồn đến trường võ, liền ra thĩnh vào uống trà. Xảy có Chí Thiện thiền sư nhìn biết là học trò của học trò mình, bèn hỏi:
- Nhơn việc chi mà ngươi đến đây?
Lâm Thắng liền quì xuống thuật hết các việc đầu đuôi của sư phụ cho sư tổ rõ, thì Chí Thiện cùng các học trò đều nói: :
- Ấy là dâm phụ nó thêu dệt ra chuyện đó chắc.
Rồi Chí Thiện vội vàng tã một phong thơ giao cho Lâm Thắng về kêu Huỳnh Khôn đến cho người biểu, nếu chậm trể ắt không khỏi bị tay dâm phụ hại .
Lâm Thắng liền lạy từ biệt ra về, đến Triều châu vào thăm mẹ, mới hay là thầy mình đã bị hại, còn giam nơi tử lao, lấy làm thương xót, bèn lật đật đem bạc và thơ của sư tổ đến tử lao, lo lót với chủ ngục mà vào, thấy thầy liền ôm khóc một hồi rồi trao thơ.
Huỳnh Khôn xem thơ rồi, dạy Lâm Thắng đến tĩnh thành đặng cầu sư tổ đến cứu.
Khi ấy Lâm Thắng thuật hết câu chuyện đầu đuôi rồi lấy bạc còn dư để lại cho thấy dùng, liền quày quả ra đi cầu sư tổ đến cứu.
Thiệt là:
Thê mụi quyết đem lòng hảm hại
Thầy trò may cũng đặng bình an