- Con đừng giết nó làm gì, để thầy nói lại ít lời cho nó nghe.
Tạ Á Phước đương nằm giữa đất nghe mấy lời của Bạch Mi nói đó thì nghi là Bạch Mi đạo nhơn bèn lật đật ngóc cổ lên xem, thấy quả là Bạch Mi đạo nhơn, thì nổi giận mà rằng:
- Bạch Mi đạo nhơn, vả ông với thầy tôi là người đồng đạo, lẻ thì mọi việc đều phải thương nhau nể nhau mới phải, cớ sao ông lại chẳng kể đến ai, để cho học trò của ông đả giết anh em tôi, lại thêm đánh tôi ra thân thể nầy. Bây giờ ông muốn nói chi thì nói phứt đi cho tôi nghe thử.
Bạch Mi đạo nhơn nói:
- Việc nầy bởi nơi thầy của nhà ngươi là Chí Thiện thiền sư không biết phải quấy, cứ theo binh vực một đứa đồ đệ hung hăng, cho nên nó mới ỷ thế mạnh, tàn hại thương sanh không biết bao nhiêu, ấy có phải là lỗi thầy của nhà ngươi làm lếu chăng? Như vậy thầy của nhà ngươi còn chưa biết lỗi, cho nên mới sai nhà ngươi và Ðồng Thiên Cân đến đây báo cừu cho thằng Hồ Huệ Càng làm cho đến nổi chết thêm một mạng Ðồng Thiên Cân nữa, còn mạng nhà ngươi hôm nay sống thác tại tay đồ đệ của ta, nhưng ta thấy ngươi đã ra thân phế nhơn thì không nở để cho nó giết. Bây giờ tuy ngươi bị bịnh, lòng còn gây dữ đặng nữa mặc lòng nhưng cũng còn có thể trở về Phước Kiến đặng. Vậy ngươi phải lần hồi trở lại Thiếu Lâm tự, đặng có thưa lại với thầy ngươi, khiến va phải hồi tâm tự tĩnh, từ rày về sau xét lỗi ăn năn, cấm nhặt bọn đồ đệ, đừng để cho nó ngang trái như vậy nữa, thì ta cũng bằng lòng dung chế, chẳng nhớ lỗi trước làm gì ; như va không biết ăn năn, mong lòng gây dữ với ta thì bảo va định ngày nào cho chắc, hoặc va đến đây giao chiến với ta, hoặc là ta đến Phước Kiến thì ta cũng chịu, chừng ấy hai đàng tỷ thí với nhau, nếu va thắng ta đặng, thì ta tôn va làm thầy, còn như va thắng ta không đặng, thì ta giết va đặng trừ mối hại cho bá tánh, cùng rữa mối thù cho nhơn dân. Vậy ngươi mau mau đi về nói lại, khiến va toan liệu thế nào thì phải trả lời cho ta rỏ.
Tạ Á Phước nghe bấy nhiều lời, lòng giận hết sức, ý muốn đứng dậy đánh chết Bạch Mi đạo nhơn cho đã nư giận, song le ý muốn thì có, sức mạnh thì không vì bị Mã Hùng đâm bốn chổ nghiệt, đã thành phế nhơn, cựa quậy không nổi, cho nên trợn mắt lườm lườm nói với Bạch Mi đạo nhơn rằng:
- Bớ Bạch Mi đạo nhơn, ông đừng nói phách như vậy, tưởng đâu thầy tôi lại sợ ông sao. Hể tôi về Phúc kiến đặng thĩnh thầy tôi đến đây, xin ông đừng chối và đừng trốn.
Bạch Mi đạo nhơn nói:
- Nhứt ngôn ký xuất tứ mã nan truy, lời ta nói ra dầu phải dầu quấy cũng không thèm chối. Ngươi hãy trở về nói lại với thầy ngươi, ta cứ ở đây chờ ngày giao chiến,chớ ta không trốn đâu mà ngươi phòng sợ.
Nói rồi đi với Mã Hùng, Cao Tấn Trung và Phương Khôi trỡ lại tăng phòng.
Tạ Á Phước thấy thầy trò Bạch Mi đạo nhơn đã trở lại tăng phòng rồi, thì lần hồi chổi dậy gượng gạo đi nhúc nhắc ra cữa chùa, đậy mặt che mày trở lại khách điếm, tính trả tiền phòng cậy tiểu nhị mướn giùm một chiếc đò, rồi nội ngày ấy hối thủy thủ đem đồ hành lý xuống đò trở về Phước Kiến.
Lúc ấy bọn Trung quân thấy Tạ Á Phước đã ra thân thể như vậy, lại thêm có lời Bạch Mi đạo nhơn khiến về Phước Kiến, cho nên không dám cản trở, làm thinh để cho Tạ Á Phước đi.
Bạch Mi đạo nhơn trở lại tăng phòng nói với Cao Tấn Trung rằng:
- Mi phải đến dinh Tuần phủ tỏ thuật các việc giết thằng Thiên Cân và đánh Tạ Á Phước ra phế nhơn cho người nghe. Rồi lại thưa cho người hay rằng: Ta đã có nhắn Chí Thiện thiền sư khiến va đến đây giao chiến, nhưng ý ta chắc định va không dám đến, chắc ta qua đó mà thôi. Vì vậy cho nên ta tính phải qua Phước Kiến một phen, đặng trừ hết bọn Thiếu Lâm tự, thì bá tánh mới đặng bình an. Bây giờ ta còn chờ cho Ngũ Mai đại sư và Phùng Ðạo Ðức đến đây rồi sẽ nhập đoàn đi một lượt. Ngươi phải xin người dâng biểu tâu với trào đình, xin trào đình chọn thêm vài người lương tướng đến tại Phước Kiến trợ chiến, kẻo bọn Thiếu Lâm tự đông lắm, e khi cự địch không lại Cao Trung vâng lời ra đi.
Còn các Trung quân và quân sĩ cũng từ giả Bạch Mi đạo nhơn, Mã Hùng và Phương Khôi mà về hết.
Cao Tấn Trung về đến dinh, ra mắt quan Tuần phủ tỏ bày các việc đã giết Ðồng Thiên Cân và đánh Tạ Á Phước ra phế nhơn cho quan Tuần phủ nghe, rồi lại tỏ ý Bạch Mi đạo nhơn xin quan Tuần phủ dâng biểu.
Quan Tuần phủ rất mầng, hối quân dọn tiệc thết đải Cao Tấn Trung, lại có thưởng riêng vàng bạc là khác.
Mản tiệc rồi, Cao Tấn Trung từ giả ra về, quan Tuần phủ lại dặn nói với Mã Hùng khiến phải ráng sức cho lắm thì ngày sau ắt cũng đặng thưởng.
Cao Tấn Trung dạ dạ lui ra.
Rồi đó Tăng Tất Trung làm một đạo biểu chương sai người về dâng cho trào đình xin chọn thêm vái người võ người võ tướng cho anh dõng đặng có giúp Bạch Mi đạo nhơn trừ bọn Thiếu Lâm tự.
Còn Cao Tấn Trung về đến sở tuần phòng rồi thì sai người đi mời Mã Hùng tới đó thuật rỏ các lời của Tăng Tất Trung cho Mã Hùng nghe. Rồi lại dọn tiệc thết đãi Mã Hùng.
Mản tiệc rồi Mã Hùng từ giả trở lại Tây Thiền tự.
Nói về Trần Hoằng Mưu tiếp đặng biểu chương của Tăng Tất Trung thì muốn hội bá quan mà thương nghị, kế thấy Lưu Dung bước vào, Trần Hoằng Mưu lật đật mời ngồi.
Thết trà xong rồi, Lưu Dung nói với Trần Hoằng Mưu rằng:
- Tháng trước Thiên tử ở phủ Gia Hưng, thuộc tĩnh Tích Giang có đặng hai người võ tướng, một người tên là Bạch Long, một người tên là Hồng Phước. Thiên tử sai hai người ấy đem tờ thánh chỉ về Kinh mà giáo cho anh em mình. Trong tờ thánh chỉ thiên tử dạy mình phải dùng hai người ấy, người lại có dặn phải cho Bạch Long làm chức Tổng binh, Hồng Phước làm chức Đô ti.
Trần Hoằng Mưu nghe nói rất mầng, bèn trao tờ biểu chương của Tăng Tất Trung cho Lưu Lưu Dung xem. Rồi lại nói với Lưu Dung rằng:
- Nay cũng thời may có hai người ấy mới tới thì anh em ta cũng nên sai hai người ấy tới Quảng Ðông, đặng cho Tăng Tất Trung sai khiến.
Lưu Dung khen phải bèn sai người ra kêu Bạch Long, và Hồng Phước vào đó tỏ bày các việc và trao tờ biểu chương của Tăng Tất trung cho hai người ấy xem. Rồi lại làm một phong thơ giao cho hai người ấy khiến phải lập tức thẳng tới Quảng Ðông trao lại cho Tăng Tất Trung.
Hai người ấy vâng lời lảnh thơ ra đi.
Ði đã nữa tháng mới tới Quảng Ðông vào dinh Tuần phủ dâng thơ ấy cho Tăng Tất Trung.
Tăng Tất Trung xem thơ ấy rồi, lại nhận diện mạo hai ngươi ấy một hồi xem thấy hai người diện mạo khôi ngô, thân thể cưòng tráng, thì có ý khen thầm, bèn tỏ thuật các việc Hồ Huệ Càng ỷ mạnh ngang tàng và Bạch Mi đạo nhơn toan phá Thiếu Lâm tự cho hai người ấy nghe, rồi lại nói với hai người ấy rằng:
- Nhị vị đã đến đây thì phải tận tâm kiệt lực, trừ khử bọn Thiếu Lâm tự mà đền ơn tri ngộ của Thiên tử.
Bạch Long, Hồng Phước đều thưa rằng:
- Đại nhơn đã dạy như vậy, lẻ nào tôi không tận tâm kiệt lực đặng đền ơn cho nước, trừ hại cho dân, song không biết đại nhơn đã định ngày đi hay chưa?
Tăng Tất Trung nói:
- Hãy chờ Thiếu Lâm tự gởi thơ qua đây, tôi sẽ định ngày đi mới đặng, nhị vị ở đây chờ đợi ít ngày.
Bạch Long và Hồng Phước dạ dạ vâng lơi.
Tăng Tất Trung sai người dắt hai người ấy đến sở tuần phòng ở chung với Cao Tấn Trung.
Lúc ấy Cao Tấn Trung đã hay hai người ấy tới dinh Tuần phủ, đến chừng nghe báo có hai người ấy tới viếng, thì lật đật chạy ra rước vào, mời ngồi thết trà xong rồi thì Bạc Long, Hồng Phước hỏi lại sự tích Hồ Huệ Càng.
Cao Tấn Trung tỏ thiệt các việc Hồ Huệ Càng ỷ mạnh làm ngang, Chí Thiện thiền sư binh vực đồ đệ, sai người báo cừu cho hai người ấy nghe.
Hai người ấy nói:
- Sự thể như vầy nếu không lấy phép mà trừ thì bá tánh thọ hại chẳng ít, khi nảy quan Tuần phủ có kể các việc tội lỗi của Hồ Huệ Càng lại có khen ngợi công cán của Cao huynh mà rằng:
- Néu không có Cao huynh trừ đặng Hồ Huệ Càng thì chẳng những một nhà Phương Khôi bị thác oan mà thôi, mà lại bá tánh nơi Quảng Ðông còn bị thác oan nhiều nữa. Trách thay! Chí Thiền thiền sư là người cao niên lại minh đoán, cớ sao không biết kìm chế đồ đệ của mình, để cho Hồ Huệ Càng ỷ mình hại dân như vậy, lại còn sai người báo thù, thiệt là quấy lắm.
Bèn hỏi Cao Tấn Trung rằng:
- Vậy chớ Bạch Mi đạo nhơn còn ngụ chổ nào, xin Cao huynh nói cho tôi rõ.
Tấn Trung nói:
- Thầy tôi đang ngụ nơi Tây Thiền tự.
Bạch Long, Hồng Phước đều nói:
- Để mai anh em tôi đến đó viếng người, đặng cho tôn người làm thầy mà xin truyền dạy tâm pháp.
Cao Tấn Trung nói:
- Nhị vị muốn tính như vậy để tôi dắt đến ra mắt thầy tôi, đặng cho nhị vị nói trước, rồi chờ ngày sau đẹp đặng bọn Thiếu Lâm thì sẽ ra sức luyện tập.
Bèn dọn tiệc thết đải hai người ấy.