Trừ bọn Tây Thiền tự xong rồi thì quan Tuần phủ để lại một trăm binh giử chùa ấy, còn bao nhiêu thì rút về hết.
Cao Tấn Trung và Phương Đức trở lại ra mắt quan Tuần phủ và tỏ thuật các điều trong lúc giao chiến cho quan Tuần phủ nghe.
Quan Tuần phủ rất mừng.
Kế thấy Trung quân vào bẩm rằng:
- Quân sĩ bắt đặng ít tên đồ đệ của Hồ Huệ Càng và của Tam Đức, xin lão gia liệu định lẽ nào?
Tuần phủ nói:
- Hãy giao cho Tri huyện giam lại ít ngày, chờ kỳ thu thẩm rồi sẽ xữ trảm.
Trung quân lại bẩm rằng:
- Ngày nay tuy đã trừ đặng Hồ Huệ Càng, nhưng gia quyến cũa nó còn đó, xin lão gia truyền lịnh cho anh em tôi bắt hết xử trảm luôn thể.
Quan Tuần phủ nói:
- Tội nhơn bất nả. Thánh thượng đã có lòng nên ra luật ấy, nỡ nào toàn hại gia quyến của nó làm gì, nay đã giết đặng Hồ Huệ Càng thì thôi, để cho gia quyến của nó đi đâu thì đi.
Cao Tấn Trung thưa rằng:
- Lòng nhơn của lão gia như vậy cũng phải, nhưng bọn nó không biết tội lỗi chắc là đem lòng oán hận mà toan việc báo cừu chớ chẳng không. Vậy xin lão gia bắt hết gia quyến của Hồ Huệ Càng, đặng cho khỏi điều hậu hoạn thì hay hơn.
Quan Tuần phủ nghe nói như vậy thì khiến Cao Tấn Trung, Phương Đức và Trung quân đem binh vây nhà Hồ Huệ Càng, song gia quyến nó đã trốn hết rồi, tìm kíếm không đặng, túng phải trở về phục mạng với quan Tuần phủ.
Quan Tuần phủ truyền tờ tập nả các nơi, lại sai Tri huyện đến Tây Thiền tự biên hết tài vật từng chùa rồi kiếm thầy khác đến ở chùa ấy.
Lúc ấy quan Tuần phủ cho Cao Tấn Trung làm chức Thiên tổng rồi mới dâng biểu tâu các việc với triều đình.
Bạch An Phước hay đặng việc ấy, đến viếng Cao Tấn Trung và Phương Đức mà tạ ơn.
Phương Đức rước vào mời ngồi xong rồi thì Bạch An Phước đứng dậy thi lễ cùng Cao Tấn Trung và nói:
- Nay Cao huynh trừ đặng Hồ Huệ Càng, chẳng những bọn tôi cám ơn mà thôi, bá tánh cả tĩnh Quảng Đông thảy đều cám ơn Cao huynh hết sức. Từ rày chắc là bá tánh đều đặng bình yên, chẳng sợ ai nữa.
Cao Tấn Trung nói:
- Tuy vậy còn có một điều chưa an, nhưng nhơn huynh không rõ. Bạch An Phước hỏi:
- Còn điều chi nữa mà Cao huynh gọi rằng chưa an?
Cao Tấn Trung nói:
- Hồ Huệ Càng là đồ đệ của Chí Thiện thiền sư, nếu Thiền sư hay đặng việc này, thì người ắt đến báo cừu, chừng ấy ắt là tôi cự không lại. Vái trời cho Phương sư huynh rước đặng Bạch Mi đạo nhơn, thì nhơn dân xứ nầy mới đặng an cư lạc nghiệp.
Bèn thuật rõ các việc Thiên tử sai Phương Khôi qua rước Bạch Mi đạo nhơn cho Bạch An Phước nghe.
Bạch An Phước nghe rồi thì rất mừng và nói:
- Nếu có thánh chỉ như vậy ắt là đạo nhơn cũng phải vâng theo.
Bèn từ giả trở về, đem lễ vật tạ ơn Cao Tấn Trung lại mời Cao Tấn Trung đến nhà đãi tiệc.
Nói về gia quyến của Hồ Huệ Càng ngày ấy nghe đặng tin dữ lật đật rũ nhau đi kiếm một chổ vắng mà trốn, rồi lại cậy người thám thính.
Khi nghe Tuần phủ sai người đến bắt thì không trở lại nhà.
Con của Hồ Huệ Càng là Hồ Kế Tổ tính với mẹ rằng:
- Để con kiếm chổ cho má ở yên, đặng con thẳng qua Phước Kiến tới Thiếu Lâm tự, ra mắt Chí Thiện thiền sư xin người ra sức báo thù.
Trần thị cũng chịu.
Hồ Kế Tổ kiếm chổ gởi mẹ và gia quyến rồi mới lạy mẹ ra đi.
Nói về Phương Khôi từ giã Thiên tử và Cao Tấn Trung đi một tháng trường mới tới Tứ Xuyên, ra mắt quan Tổng đốc mà trao tờ thánh chỉ.
Quan Tổng đốc dọn bàn hương án đọc tờ thánh chĩ xong rồi thì sai người đi với Phương Khôi mà tìm kiếm Mã Hùng.
Mã Hùng thấy Phương Khôi đến thì mầng rỡ tiếp rước và hỏi rằng:
- Hiền đệ đến đây có việc chi chăng?
Phương Khôi tỏ bày các việc cho Ma Hùng nghe.
Mã Hùng nói:
- Cao Tấn Trung tướng pháp như thần. Biết hết các việc quá khứ vị lai, va đã đoán quyết như vậy, chắc là gia quyến của em chẳng khỏi nạn to. Bây giờ ý em muốn rước sư phụ đến trừ Hồ Huệ Càng thì cũng là một việc đáng làm, song sư phụ có lời thề trước, e khi người chẳng chịu đi. Tuy vậy anh em ta năn nỉ với người cho hết sức, hoạ may người cũng nghĩ tình mà nghe theo.
Phương Khôi khen phải. Bèn dắt nhau thẵng đến Quảng Huệ tự, ra mắt Bạch Mi đạo nhơn mà tỏ bài các việc.
Bạch Mi đạo nhơn cười rằng:
- Con đã có lòng thành kính mà đến đây, lại có thánh chỉ truyền dạy như vậy thì ta cũng phải đến đó một phen, chớ bấy lâu ta đã có thề không chịu gánh vác việc người làm chi nữa
Phương Khôi rất mầng.