Nguyên vì làng ấy gọi là Dục tú thôn, là chỗ của Vương, Liễu hai họ ở, hai nhà ấy có lập ra hơn mười tòa Tiểu đào nguyên, thiên hoa bá điểu chẳng thiếu giống chi, hoặc Ở xứ nào có giống hoa chi lạ, có thứ chim nào lạ kỳ, dẫu cho mắc mỏ thể nào cũng mua cho đặng đem về mà thả vào đó, cho nên trọn một tỉnh Giang Nam hoa, điểu
chẳng có chỗ nào hơn chỗ ấy, phần thì giàu giáp một quận nhưng đường công danh thì ít lắm, vì con cháu đều chuyên có một việc an phận thủ thường mà thôi, chớ không ưa làm quan, họ Vương có hơn năm ngàn người, còn họ Liễu cũng hơn ba ngàn người. Nguyên xưa tổ tiên của hai họ ấy là bạn đồng song, kết bạn với nhau rất thiết, đến nay con cháu mấy đời cũng cứ noi theo lời của tổ tông để lại mà kết giao với nhau đời đời, ông tổ họ Vương tên là Thừa Hựu, vẫn là một vị Cử nhơn, còn ông
tổ họ Liễu là một người học trò chớ cũng chẳng phải là con quan hiển tước chi hết, nhưng hai người cũng đồng một chí, tánh ưa cuộc thanh nhàn.
Lúc ấy Thiên Tử và Nhựt Thanh đang xem huê kiểng, bỗng nghe một trận gió thổi tới ào ào, mùi thơm bay nực mũi một bầy chim rất đẹp bay qua trước mặt.
Thiên Tử bèn nghĩ thầm rằng:
Đây chắc là vạn hoa bá điểu đến chầu trẫm.
Còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên bầy chim đâu mất, duy thấy đầy vườn tinh những là con gái trạc chừng mười bảy mười tám, dung nhan xinh đẹp, tướng mạo dịu dàng,
má phấn môi son, mày tằm mắt phụng, áo xiêm rực rỡ, giày dép xuê xang xảy thấy sứ của điểu và sứ của bá hoa đang có giành nhau triều bái. Thiên Tử làm thinh để coi
chúng nó giành nhau làm sao cho biết. Kế thấy một người con gái mặc áo hồng, vừa muốn bước tới múa lạy, lại thấy một người con gái áo trắng, bước tới mắng rằng:
Mi là đứa tiện tỳ, mặt mày đỏ hoe đỏ hoét, dám cả gan giành lạy trước hay sao? Mi bất quá là một Thạch lựu, tuy là có sắc mà chẳng có mùi thơm, lẽ phải lui tránh, chớ ta đây là văn thái phong lưu, nghệ dung hoa lệ chớ có phải như bọn mi hễ ngã xuống thì lấm bùn, còn rụng rồi thì trôi theo giòng nước chảy vậy hay sao?
Lựu hoa tiên nghe nói đỏ mặt tía tai bèn mắng lại rằng: "Mi là loài hạc, cẵng chưa lỏng thỏng, nên thân gì mà khoe khoan hoa lệ phong lưu, như bọn mi hễ đứa nào
mập thì để cho người ăn thịt, còn đứa nào ốm yếu thì chết đói nơi bãi cát, chỗ bây Ở là chỗ lạnh lẽo không ai chịu nổi, buồn bực muốn chết chớ bì sao cho đặng như chỗ bọn ta ở, đều là lầu son gác tía mà mi lại dám giành phần trước ta sao?
Bạch hạc tiên nói:
Ta với mi chẳng cần chi là đấu khẩu với nhau cho mệt, vậy thì hai đàng ra nơi trước mặt Vạn tuế nhờ người. bình luận coi ai trước ai sau thì xong..
Rồi đó Thạch lựu tiên bèn thỉnh Phú quí hoa vương Mẫu đơn ra. Hai đàng ra đứng ngay trước mặt Thiên Tử mà thi lễ và chúc thọ, cùng tỏ ý tranh nhau việc triều bái.
Thiên Tử thấy hai đàng tranh giành như vậy thì nói rằng:
Bọn ngươi hai nước, hơn mấy trăm tên, nay chẳng kể nhiều ít làm chi, hễ ai có các sở trường nào thì hãy dâng cho trẫm xem, hoặc ca, hoặc múa, hoặc ngâm, hoặc
chiến thảy đều dâng đặng, rồi trẫm sẽ bình luận ai hay ai dở, hễ ai hay thì chầu trước, còn ai dở thì chầu sau.
Vua vừa nói dứt lời, Phụng hoàng liền hô chúng thượng thọ: Khổng tước tiên (con công), mình mặc áo ngũ thể hà bước ra nói rằng:
Thiên Tứ xem rồi khen ngợi chẳng cùng, rồi day lại nói với Mẫu hoa vương rằng?
Còn nước của ngươi, có cái chi hay, hãy dâng cho trẫm xem, nếu giỏi hơn thì trẫm cho chầu trước.
Mẫu đơn vương vâng lịnh hoa tiên tử cũng bước ra dâng lên một bài phú. Thiên Tử bá điểu là trước, còn lấy phú quí mà luận thì bá hoa đứng đầu, là bởi vì loài lông
cánh là loại phi cầm, chưa đặng tốt hơn hết, vậy thì Hoa vương chầu trước mới phải.
Mẫu đơn nghe vua nói vậy, liền dắt hết bá hoa bước tới chúc tụng một hồi, rồi Phụng hoàng mới dẫn hết bá điểu ra chúc sau, Thiên Tử cả đẹp bèn nói rằng:
Tự hậu hai nước chớ có ỷ cái sở trường của mình mà tranh cạnh với nhau,thôi hãy lui ra.
Hai nước tạ ơn lui ra, bỗng thấy một trận gió thổi tới ào ào vừa nháy mắt, bá hoa bá điểu thảy đều biến mất, thấy còn cái vưởn trơ trơ như trước, ngước mặt ngó lên thấy có một tấm biển bằng đá đề ba chữ rằng:
Tiểu đào nguyên.
Thiên Tử và Nhựt Thanh huởn huởn bước lần tới, Thiên Tử ý muốn vào đó ngồi nghĩ giây lát, bèn khiến Nhựt Thanh gõ cữa, trong giây phút có đứa tiểu đồng lát chừng mười ba mười bốn tuổi bước ra và xá và hỏi rằng:
Hai vị quý nhơn có phải là Cao Thiên Tứ và Châu Nhựt Thanh chăng? Chủ tôi đợi đã lâu rồi xin hai ông hãy theo tôi vào.
Thiên Tứ và Nhựt Thanh vừa vào tới trong, lại có một cặp hậu sanh chạy ra nghinh tiếp theo vào khỏi mười lớp cửa mới đến một tòa đại thính mười sáu cột rất lớn, lại thấy một người trạc năm mươi tuổi, Ở trong bước ra cúi đầu quì lạy lạy rồi bèn đứng lại một bên, chớ không dám ngồi. Thiên Tử hỏi rằng:
Chẳng hay ông chủ nhà nầy tên họ là chi, sao lại biết tên học của tôi, xin nói cho tôi rõ?
Người ấy đáp:
Tôi họ Vương tên An Quốc, người Ở tại xứ nầy, ông cha tôi đều là Hiếu liêm, nhơn đêm hôm qua con gái tôi nằm chiêm bao rất kỳ dị, thấy thổ địa xứ nầy đến mách
bảo rằng: Ngày mai ắt có chơn mạng Thiên Tử tên là Cao Thiên Tứ và Càn điện hạ là Châu Nhựt Thanh đều tới chốn nầy, ngài lại nói con gái tôi có phần lương duyên với
Càn điện hạ, nên tôi đã bày giai yến sẵn sàng xin Vạn tuế với Càn điện hạ ăn uống cho vui rồi tính giùm việc hôn nhơn ấy cho rồi, thiệt tôi cảm ơn ngàn trùng.
Thiên Tử nói:
Té ra ngươi là một tên sanh viên, chẳng hay gia thế ngươi ra thể nào?
Vương An Quốc nói:
VỢ tôi là Ngô thị, sanh đặng một trai một gái, một trai tên là Gia Ký con gái là Nhược Lan, năm nay đã mười bảy tuổi rồi, song chưa hứa gả cho ai, hôm sớm mai nầy con gái tôi nói với tôi rằng: Đêm hôm qua nó thấy một đôi Thanh y đồng tứ đến thỉnh nó đến một chỗ kia, lầu các nguy nga, vào đến một chô đại diện, có một vị Phán hôn nữ chúa ngồi giữa, thấy nó bước vào thì nói rằng: Mi với Châu Nhựt Thanh điện hạ có tiền duyên lục đế với nhau, ta cho mi một cặp minh châu nầy, để phòng ngày sau có sanh sảnh lân nhi thì khỏi lo đau đớn chi cả, người ấy giờ mùi sẽ tới, đi với một người họ Cao tên Thiên Tứ, là Đương kim thiên tử. Bởi cớ ấy cho nên tôi đã dọn bày diên yến sẵn sàng, lại thêu bông kết tụi trong ngoài rực rỡ cho phải cuộc động phòng huê chúc.
Nói rồi liền sai a huờn vào trong báo cho Nhược Lan hay, biểu phải sửa soạn thay đổi đồ mới mà thành thân với Càn điện hạ. Thiên Tử thấy vậy bèn nốl nhỏ với Vương An Quốc dặn dò chắng nên tiết lậu với ai, vì e có người ám toán, duy cứ nói rằng bà con thân thích mà thôi Rồi đó vua bèn khiến Nhựt Thanh theo gia nhơn vào trong thay đổi y phục tân lang, ra lạy thần thánh tổ tiên, rồi lạy cha mình và cha vợ, làm lễ xong rồi đờn nhạc thổi lên, ăn uống qua canh khuya, họ hàng về hết, Vương An
Quốc bèn khiến gia nhơn rước Cao khách quan vào phía tây thơ phòng mà nghĩ, còn bên kia tân lang và tân nương thì động phòng huê chúc, vợ chồng ân ái nói chẳng
hay cùng.
Nói về Thiên Tử theo thơ đồng qua đến Tây thơ phòng vừa ngồi xuống ngó ra cửa sổ, thấy trăng tỏ lâu lâu hoa đơm rực rỡ, lại nghe tiếng dế thanh thao, Thiên Tử bèn bước ra ngoài, có ý thưởng trăng hoa chơi giây lát rồi sẽ trở vào nghĩ, vừa bước ra ngoài ngồi nơi ghế đá, bỗng nghe có tiếng người nói chuyện và uống rượu với nhau, Thiên Tứ bên ngó hết bốn phía, thấy bên phía Nam có một tòa Đình tứ, có hơn mười người tiên nữ ngồi tại đó uống rượu với nhau, cô nào cô nấy như hoa tợ ngọc, xinh
đẹp chẳng ai bì, chỗ ấy có đề ba chữ lớn: Lưu tiên đình.
Thiên Tử làm thinh lẳng lặng để vậy coi, xảy nghe một người nói rằng:
Uống rượu hành tịnh e không thú vị, chi bằng lấy cái ống thi ra đây thì vui hơn.
Tức thì có một người lấy ống thi ra để chính giữa, rồi giao kết với nhau, hễ ai rút ra nhằm cây xâm nào thì cứ theo chữ trong ấy mà làm đề, bất kỳ là cách nào, hoặc
làm thất ngôn tuyệt cú hay là ngũ ngôn tuyệt cú gì cũng đặng, hễ hay thì thưởng, bằng dở thì phải phạt ba chén lớn. Rồi đó tám người vầy lại một đoàn, phía ngoài thì có vài con a huờn hầu hạ, tám người lại nói lên một lượt rằng:
Phải nhượng cho ai tuổi lớn thì rút trước Rồi hỏi Quế Tiên mấy tuổi? Quế Tiên đáp: 22 tuổi. Hỏi Diệu Tiên thì 21 tuổi, còn Phụng Tiên với Lan Tiên thì 18 tuổi, một tuổi với nhau, duy có Quỳnh Tiên, Liên Tiên, Quí Ngọc và Châu Nhi bốn người đều có 16 tuổi.