Ngay lúc cả người hắn ta như muốn dán lên cánh cửa thì cửa đột nhiên được mở ra mà không hề báo trước, một giây sau---
“A—“
Bóng dáng cao lớn trong nháy mắt ngã xuống đất, người đàn ông đau đến nỗi nhe răng mếu miệng: “Tôi té mẹ rồi!”
Tưởng Niệm bị tiếng động bất ngờ làm hoảng sợ, vẻ mặt kinh hãi nhìn người đàn ông nằm trên đất, chính là người đàn ông không nghiêm túc lúc nãy!
Mà hai tay Tô Xích Cảnh thì khoanh trước ngực, cố nhịn cười, vẻ mặt vô tội nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống cạnh thân thể: “A, tôi nói là có ai đó lén lút ngoài cửa, dáng vẻ như kẻ trộm, thì ra là tổng giám của giới giải trí âm nhạc Anh Hoàng? Sao vậy? Tổng giám không làm người để người ta ca ngợi, đến đây làm kẻ tiêu nhân ‘bịt tai trộm chuông’?”
Một tràn lời nói của Tô Xích Cảnh chọc cười Tưởng Niệm, lại chọc tức Trình Sở Đông.
Âm thầm nghiến răng, thong thả bình tĩnh đứng dậy, tức giận chỉnh trang dáng vẻ một lúc, xoay người nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Tô Xích Cảnh, vươn ngón trỏ chỉ chỉ lồng ngực của hắn ta: “Anh đúng là không có lương tâm! Lúc trước bị An Nhã đá, là ai đòi sống đòi chết? nếu không phải tôi giới thiệu một cực phẩm đúng lúc, đúng lúc một cực phẩm cho anh, nói không chừng anh sớm đã chết vì tình rồi, còn dám ở đây nói khoác mà không biết ngượng?”
Tô Xích Cảnh bị người ta bới móc khuyết điểm, chỉ ngây ngốc mở to hai mắt nhìn, tên nhóc này! Đủ hận nha! Mang tình sử tám trăm năm trước của hắn ra là muốn gì?
Thấy cô gái mình ngưỡng mộ trong lòng nhìn mình soi mói, lần đầu tiên Tô Xích Cảnh đó mặt, nhưng mà vì ánh sáng của ngọn đèn nên không ai chú ý đến, nếu không thì hắn tiêu rồi.
“Chú, không phải chú nói không quen biết anh ta sao? tôi thấy tình cảm giữa các anh hình như là rất tốt nha!” lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, nhìn vẻ mặt xanh mét của Tô Xích Cảnh khó hiểu.
Tuy ngoài mặt họ có bộ dạng như hận không thể bóp chết dôi phương, nhưng trong mắt không có hận, chỉ có vẻ tán thưởng cùng tình bạn xa xỉ.
“Quen! Sao có thể không quen chứ? Chúng tôi mặc cùng một cái quần lớn lên mà!” Giành mở miệng trước, Trình Sở Đông nhếch môi, bộ dạng như con mèo hư hỏng nhìn Tưởng Niệm.
Mặc dù nét trang điểm trên mặt đã hỏng hết, ánh mắt cũng có chút sưng đỏ, nhưng đôi môi vẫn đỏ, răng bên trong vẫn sáng, mắt sáng long lanh, làm người ta không nhịn được mà lưu luyến vạn phần.
Tô Xích Cảnh nhìn bộ dạng mê mẫn của hắn ta, không nhịn được đánh một đấm vào trên lưng hắn, chọc cho người đàn ông không chút phong độ nào rống lớn: “Tô Xích Cảnh, anh có bệnh à! Người ta đã gọi anh bằng chú, anh còn muốn ăn cỏ non?”
“Ai cần cậu lo?” nói xong, lập tức đi đến bên cạnh Tưởng Niệm, ái muội ôm lấy bả vai yếu ớt của cô: “Chúng ta tiếp tục.”
Tưởng Niệm không chút nào bài xích đụng chạm của Tô Xích Cảnh, bởi ở trong lòng cô, Tô Xích Cảnh chính là người tốt, mười năm trước hắn cho cô sự ấm áp, mười năm sau ở lúc cô suy sụp cũng là hắn cho, cô cảm thấy hắn chính là thiên sứ mà ông trời đã ban cho cô.
Còn người đàn ông nhìn qua có dáng vẻ lăng xăng kia, nhưng cũng không giống người xấu, Tưởng Niệm cũng không có ác cảm với hắn ta, nhưng mà cũng không có thích, cô không thích người quá mức không nghiêm túc.
Thấy không ai để ý đến hắn ta, Trình Sở Đông trẻ con chen chúc vào giữa Tô Xích Cảnh và Tưởng Niệm, ân cần mang trái cây trên bàn đưa cho Tưởng Niệm, hơn nữa còn không quên nắm tay Tưởng Niệm, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình: “Xin chào, tôi tên Trình Sở Đông, rất hân hạnh được biết em.”
Không chút nào thích ừng được với sự nhiệt tình của hắn ta, Tưởng Niệm cau mày, cố gắng nở một nụ cười: “Tôi tên Tưởng Niệm.”
Lập tức rút tay về, cực kì tự nhiên lau chùi bên thắt lưng một lúc, nhưng mà động tác này lại cực kì cực kì đả kích TRình Sở Đông, hắn ta sửng sốt nhìn vẻ mặt chán ghét của Tưởng Niệm.
“Ha ha…A Đông cậu cũng có ngày bị phụ nữ ghét bỏ? ha ha rất có ý nghĩa nha.” Tô Xích Cảnh ở bên cạnh nhìn hành động bài xích của Tưởng Niệm, trong lòng cân bằng không ít, cũng may cô không phải chỉ chán ghét với mình hắn.
Trình Sở Đông hoàn toàn không để ý đến vẻ phấn khích suýt nữa bị chuột rút của Tô Xích Cảnh, hắn ta từ từ đến gần Tưởng Niệm, còn Tưởng Niệm thì có vẻ mặt đề phòng ngã ra sau nhìn hắn ta, cuối cùng lưng dựa vào ghế sô-fa: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Làm em.” Lời nói thốt ra sao tự nhiên như thế, dáng vẻ ngang ngược không buông tha nhìn vẻ hoảng hốt của Tưởng Niệm.
“Này! Đừng đùa, cậu sẽ làm cô ấy sợ.” Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của Tưởng Niệm, trên gương mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệnh không còn chút máu, Tô Xích Cảnh mất hứng đẩy Trình Sở Đông ra, vỗ nhẹ bả vai hơi run rẩy của Tưởng Niệm: “Đừng sợ! cậu ta không phải người xấu, đừng sợ.”
Trình Sở Đông cũng thấy Tưởng Niệm có hơi không bình thường, xấu hổ sờ sờ ót, vô cùng nghiêm túc ngồi xổm người xuống giải thích với cô: “Xin lỗi, tôi làm em sợ sao?”
Đối với lời giải thích nhẹ giọng của hắn ta, Tưởng Niệm vẫn không có chút phản ứng, nhìn thoáng qua Tô Xích Cảnh đang vô cùng lo lắng, mỉm cười: “Tôi đi toilet một chút.”
Tô Xích Cảnh cũng không mở miệng, chỉ gật gật đầu.
Sau khi nhìn thấy cô rời đi, vẻ mặt Tô Xích Cảnh mới đầy sát khí nhìn Trình Sở Đông: “Sau này ở trước mặt cô ấy nói chuyện chú ý một chút, cô ấy sẽ sợ.”
“À, anh thực sự thay đổi rồi? thích cô ấy? rất thích cô ấy sao?” Vẻ mặt Trình Sở Đông không tin tưởng nhìn Tô Xích Cảnh, đôi mắt trợn thật to, nở nụ cười xấu xa.
“Đang nói chuyện gì vậy?” Diêm Thương Tuyệt bỗng nhiên xuất hiện ở cửa phòng, hai tay tao nhã dặt trong túi quần, dáng vẻ như đấng quân vương không ai bì nổi nhìn hai người đang trợn mắt há hốc mồm.
“Sao cậu lại ở trong này?” Tô Xích Cảnh rất không thân thiện nhìn vẻ mặt lười biếng của Diêm Thương Tuyệt, nghĩ đến hắn chỉ có ở trước mặt bọn họ mới không bày ra vẻ mặt băng dày ba thước này.
Cỏ lẻ chỉ cần nghĩ đến hắn khúc mắc với Tưởng Niệm, lúc nào cũng nghĩ muốn trả thù, Tô Xích Cảnh liền không thể cho hắn vẻ mặt vui cười được, hơn nữa còn thay đổi dáng vẻ vâng lênh tuân theo thường ngày, dứt khoát không để ý đến hắn, một mình cầm lấy ly rượu Brandy trên bàn thong thả uống.
Trong đáy mắt Trình Sở Đông hiện lên một tia nghi hoặc, hắn ta cứ có cảm giác như hai người này đang ở trong bầu không khí đè nén.
“Này! Cả hai người không có gì chứ?” ngồi cạnh Tô Xích Cảnh, Trình Sở Đông cảnh giác nhìn Diêm Thương Tuyệt cao cao tại thượng, sau đó khẽ dùng vai đụng nhẹ vẻ mặt thối của Tô Xích Cảnh.
“Không có chuyện gì.”
“Có chuyện.”
Hai người đàn ông rất không hiểu ý nhau mà mở miệng, thiếu chút nữa khiến Trình Sở Đông bị sặc chết, thấy bầu không khí có phần không bình thường, co rút cách xa Tô Xích Cảnh, sau đó đứng dậy đạt mông ngồi vào sô-fa bên cạnh, cầm ly rượu uống như khúc gỗ, giả vờ cực kì nghiêm túc nghe ca hát.
Trời biết, một khi hai người này bùng nổ sẽ làm hại đến hắn ta, sau khi trải qua trăm trận chiến khốc liệt, cuối cùng hắn ta cũng học xong cách giả vờ câm điếc, chuyện của bọn họ tự bọn họ giải quyết đi, Trình Sở Đông hấn không làm chuyện phí sức lại không có kết quả tốt.
Trời biết, lần trước vì nói giúp Tô Xích Cảnh một câu, sau đó Diêm Thương Tuyệt sát nhân này toàn chĩa mũi nhọn vào hắn ta, lúc đang cưa gái Diêm Thương Tuyệt hắn lại thần không hay quỷ không biết mà xuất hiện, nở một nụ cười nghiêng thành với người ta, sau đó vưu vật rất không dễ dàng gì tới tay Trình Sở Đông hắn ta, mất!
Trong công việc, Trình Sở Đông hắn liều sống liều chết làm, bởi vì hắn ta gay cả một cú điện thoại cũng không có a! cũng đuề tại bản thân kết giao bạn bè quá không cẩn thận mà!
Còn nữa, Diêm Thương Tuyệt cư nhiên lại là trẻ con vô sỉ gọi điện cho cha mẹ hắn ta đang nghĩ phép xa Provence, bảo rằng phải nhanh chóng để hắn ta kết hôn sinh con, còn nói hắn ta mỗi ngày đều đến ‘Diêm thị’ trêu hoa ghẹo nguyệt.
Sau đó, cha mẹ hắn ta bay liên tục xuống đêm từ nơi cách xa 111000km trở vể, lại suốt ngày quấn lấy hắn ta, muốn hắn ta đi coi mắt.
Hắn ta có ư? Không phải ‘mỗi ngày’ đều đi! Hắn ta chỉ thỉnh thoảng tìm đến Tô Xích Cảnh ăn cơm uống rượu, ‘thuận tiện’ trêu đùa một chút, con gái người ta rất ui vẻ nha!
Đáng xấu hổ nhất là có lần Diêm Thương Tuyệt thừa lúc hắn ta sơ ý liền đổ rượu lên phần giữa của quần hắn ta, khiến người ta cho rằng….cho rằng…hắn ta tè ra quần rồi!
Có người trả thù như vậy à? Người có chỉ số IQ là 200 sẽ làm chuyện buồn cười lại ngây thơ như vậy ư?
Nói ra sẽ có người tin sao?
“Cô ấy đâu?” Con ngươi lạnh như hàn băng ngàn năm gắt gao nhìn chằm chằm Tô Xích Cánh.
“Cô ấy ra ngoài đi toilet rồi.” Trình Sở Đông uống một ngụm rượu, vô cùng tốt bụng nói với Diêm Thương Tuyệt, lập tức đón nhận ánh mắt khinh bỉ của Tô Xích Cảnh, xấu hổ sờ sờ cái mũi, muốn chạy đi, nhưng lại tò mò bọn họ cuối cùng đang làm trò quỷ gì, ở lại, sớm hay muộn gì cũng bị ánh mắt bọn họ giết chết, thật là ‘tiến thoái lưỡng nan’ (tiến không được, lùi không xong) mà!
“Không phải ở đây cũng có sao?” Tao nhã ngồi xuống một bên của sô-fa, trong đáy mắt hiện lên một mảnh tĩnh mịch.
“Đúng vậy! Mình cũng tò mò, nơi này cũng có WC mà?” Vẻ mặt Trình Sở Đông cũng không rõ, thật là sâu xa mà….