Phía xa có một chiếc xe Maybach màu đen ngang ngược đậu một bên, người đàn ông ngồi ở vị trí phía sau trong xe mặc bộ âu phục màu đen, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra cơ ngực rắn chắc, gương mặt anh tuấn phủ một tầng sương mù, giống như TuLa đến từ Địa Phủ, con người màu đỏ tươi nhìn bọn họ chằm chằm, gương mặt căng cứng khiến người ta có chút sợ hãi.
Cô gái nhìn theo tầm mắt của hắn, đồng thời nhìn thấy một nam một nữ ôm nhau ái muội, là Tô Xích Cảnh! Còn người con gái kia là ai? Mi tâm nhíu chặt, quay đầu lại ngây ngốc nhìn dung mạo anh tuấn của hắn, lay lay cánh tay bị hắn nắm đến đau, tủi thân nói nhỏ.
Người đàn ông chớp mắt một cái, mặt phủ một lớp băng dày ba tấc nhìn hai người cách đó không xa nắm tay vào trong khu giải trí, mới quay đầu lại nhìn vẻ mặt ủy khuất của Cẩn Vi, bàn tay xương cốt rắn rõi khẽ xoa gương mặt trắng hồng của cô, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Sao vậy? Ghen? Anh đối với cô ta chỉ có hận, cưới em là ước hẹn định sẵn từ mười năm trước rồi, hiểu không?”
Cô ta? Cô gái kia là cô bé hắn hận sao? nhưng vì sao lại ở chung với Cảnh vậy a?
Nhướng mày, không nghĩ nữa, chuyện hao tổn đầu óc như vậy, cô không muốn hiểu rõ, lắc đầu một cái, vẻ mặt uể oải nhìn Diêm Thương Tuyệt: “Vậy chúng ta đi nữa không? Lâu rồi em không có gặp Mị tỷ!”
“Em đi tìm Mị tỷ, anh đi tìm Cảnh, lát nữa anh đến đón em.” Chậm rãi cúi đầu, yêu thương khẽ hôn lên cánh môi Cẩn Vi một lúc, nhìn đến dáng vẻ chu môi bất mãn của Cẩn Vi, Diêm Thương Tuyệt lại rất có kiên nhẫn cúi đầu lần nữa, ôm lấy gương mặt cô, chậm rãi đến gần cánh môi nhỏ bé của cô, hơi thở nóng bỏng phả trên muĩ cô, hai người cũng rất tự nhiên hôn nhau.
Khó chịu, vươn cánh tay trắng như tuyết quấn lên trên cổ của Diêm Thương Tuyệt, dần dần bị hắn kéo vào trong ngực, chiếc lưỡi trong miệng không biết rơi vào trong miệng hắn từ lúc nào, bị hắn giày xéo chà đạp, cảm giác tê tê dại dại lan khắp toàn thân, học theo động tác của hắn, cô bắt đầu mạnh mẽ mút đầu lưỡi hắn, hai mắt từ từ nhắm lại hưỡng thụ khoái cảm do hắn mang đến.
Ngón tay Diêm Thương Tuyệt cực kì trêu chọc xoa nhẹ bên trong chân của cô, Cẩn Vi khó chịu rên khẽ một tiếng, chọc cho cả người Diêm Thương Tuyệt nóng lên, vật cứng rắn nào đó đang chờ được phòng thích mà có hơi đau, vội vàng kéo quần lót của cô xuống, đột nhiên bị một bàn tay nhỏ mềm mại ngăn cản: “Đừng!”
Rời khỏi môi hắn, thở dốc chống tay lên lồng ngực to lớn, kiều mị nhìn hắn.
“Yêu tinh!” Rời khỏi quần của cô, bất đắc dĩ yêu thương lấy tay ngắt nhẹ mũi cô.
“Cha nói, chưa kết hôn thì chưa được làm!” Giọng nói rất khàn, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo từ trong cơn kích tình vừa rồi, ngượng ngùng nhìn đôi mắt tràn ngập dục vọng của Diêm Thương Tuyệt, vùi đầu vào trong ngực hắn như làm nũng, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cảm thấy thật thõa mãn.
“Anh biết, vừa rồi là anh sai.” Hôn lên mái tóc cô, trong lòng có một loại cảm xúc phức tạp.
Thực ra vừa nãy hắn không thể kiềm lòng được hoàn toàn là vì trong đầu hắn xuất hiện một gương mặt khác, rõ ràng có đôi mắt sáng, răng trắng, rung động lòng người.
Hắn biết đó là Tưởng Niệm!
Nghĩ đến hôm nay là ngày người tình cũ của cô kết hôn, bây giờ lại ở cùng với Tô Xích Cảnh, hừ! rốt cuộc tình cảm ở trong mắt cô giá rẻ thế nào? Lúc trước cũng nói sẽ đối xử thật tốt với một mình hắn, kết quả thì sao? nhìn thấy hắn liền có dáng vẻ như sắp xuống Địa vậy, hắn vô cùng khinh bỉ cô!
---------diendan-------
Vào khu giải trí, nhìn phong cách trang trí xa hoa xa xỉ, thái độ phục vụ của cao cấp của nam nữ thời thượng muôn màu muôn vẻ, lòng tự ti lại nảy sinh, một tay lo lắng bất an nắm chặt làn váy, tay còn lại tùy ý để Tô Xích Cảnh nắm, cúi đầu cực kì xấu hổ đi theo Tô Xích Cảnh vào bên trong.
“A, đây không phải là Tô thiếu gia mà ni cô thấy vẫn muốn hoàn tục sao? sao vậy? thay đổi rồi à? Còn bày ra dáng vẻ không cần báu vật, lại một mình yêu thương ngọn gió đáng yêu nha! Chậc..” một người đàn ông ngồi trước quầy bar thấy Tô Xích Cảnh dịu dàng dắt tay người con gái khéo léo như tiên nữ bước vào, không nhịn được châm chọc nói.
Tô Xích Cảnh vừa mới bước vào sàn nhảy ồn ào liền nghe thấy giọng nói đáng đánh đòn kia của Trình Sở Đông, vì thế rất không khách mà trợn mắt nhìn hắn ta.
Tưởng Niệm nghe vậy lông mày cũng nhíu chặt, ánh mắt ngại ngùng đen bóng quan sát người đàn ông một lúc, cao 1m8, chừng 25, 26 tuổi, mái tóc ngắn ngắn gọn thời thượng (mode), áo sơ-mi tay ngắn hoa văn có màu xanh lam của băng được luồn trong quần tây màu đen, khiến vóc người thật tốt kia lộ ra không sót, người đàn ông lười biếng tựa vào trước tủ rượu, dáng vẻ đùa cợt cực kì đáng đánh đòn!
Dáng vẻ của hắn ta cực kì đẹp, không thua kém Tô Xích Cảnh chút nào, đặc biệt là lúc cười rộ lên có một chiếc lúm đồng tiền vừa vặn phía bên trái, lộ ra một hàm răng trắng đều đặn, một đôi mắt đào hoa thu hút lòng người, không có ý tốt nhìn chằm chằm Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm thấy hắn ta hơi làm càn, không nhịn được thầm giễu cợt trong lòng một tiếng, hừ! lại thêm một nghiệp chướng!
“Sao vậy? cô gái nhỏ nhìn đến tôi rồi sao?” thấy đôi mắt Tưởng Niệm nhìn mình chằm chằm, Trình Sở Đông lại có bộ dáng vênh váo đắc ý.
Coi đi! Mị lực (sức hấp dẫn) của hắn ta vô cùng to lớn nha!
Tưởng Niệm mím môi không nói, chỉ nhìn Trinh Sở Đông khinh thường, đầu ngiêng về phía Tô Xích Cảnh, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Chú, bạn của chú à? Không thích, hơi đáng ăn đòn!”
Tô Xích Cảnh bị dáng vẻ dí dỏm của cô chọc cười, mị hoặc nhìn Tưởng Niệm, nở nụ cười xấu xa vô lại: “Tôi không quen anh ta, đi thôi.”
Nói xong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bẻ mềm mại của Tưởng Niệm ngang nhiên lướt qua, nhưng vẫn khiêu khích nhìn thoáng qua dáng vẻ ngây ngốc của Trình Sở Đông.
Trình Sở Đông hơi nghiêng đầu nhìn hai người biến mất ở nhã rẽ trên tầng hai, sao lại như vậy? bây giờ hắn ta còn ở trong tình trạng tắt máy?
Đứng thẳng người, sờ cằm, cố gắng suy nghĩ, trong trí nhớ của hắn ta chưa từng có dạng con gái ‘linh khí’ (level _ _!) kinh người như vậy nha! Nhìn bộ dạng quan tâm của Tô Xích Cảnh, có thể thấy quan hệ giữa cô và Tô Xích Cảnh không đơn giản nha!
Niềm vui mới?! tình yêu cũ?! Chưa từng thấy qua Tô Xích Cảnh quan tâm một cô gái nào như vậy! lạ thật!
Ngón trỏ vuốt nhạ càm, dáng vẻ như có quỷ trong lòng, đôi mắt hí theo tiêu chuẩn Hàn Quốc khép hờ, môi mỏng khẽ gợn lên một độ cong toan tính, gian trá đi đến phòng đã được dặt trước của bọn họ, hắn ta quyết định tự mình làm rõ ràng. Tô Xích Cảnh đổi phụ nữ còn nhanh hơn cả lật sách, sẽ vì cô gái này mà ăn cháo trắng mỗi ngày sao?
Diêm Thương Tuyệt ngồi trên tầng ba thu hết mọi thứ vào trong đáy mắt, nghiến chặt hàm răng, cả người phát ra một loại khí lạnh khiến người ta chùng bước lui binh, con ngươi tàn nhẫn khát máu nhìn chằm chằm phòng đối diện ở tầng hai.
Bọn họ vào đó làm gì? Ca hát? Chỉ đơn giản là ca hát thôi sao?
Xem ra An Nguyệt Lê kết hôn, cô cũng không đau khổ lắm, còn rãnh rỗi vui vẻ cùng đàn ông khác dây dưa?
Bàn tay dặt torng túi quần chợt nắm chặt, trong đáy mắt là một mảnh mưa máu gió tanh!
“Tổng giám đốc!” Mị Cơ bước ra từ trong căn phòng được đặt trước, gật đầu đứng bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, vẻ mặt cũng lạnh như băng.
“Chuyện gì?” Chỉnh đốn xong cảm xúc, xoay người, từ trên coa nhìn xuống Mị Cơ, không còn vẻ khát máu như vừa rồi, hoàn toàn là vẻ lạnh lùng.
“Trịnh Nhân Nhân của thành phố C đã đến, đang chờ ngài ở phòng hợp.” Cúi đầu nghĩ đến người đàn ông như hoa anh túc ở trước mặt này, đáy mắt có một tia dịu dàng, có lẻ đời này cô chỉ có thể cúi đầu nghĩ đến hắn như bây giờ, nhưng mà đối với cô, như vậy đã là đủ rồi!
Thương hắn đã trở thành bản năng trong sinh mạng rồi, cô không cần đáp trả, chỉ cần bỏ ra là tốt rối! yêu, giữ lại trong lòng cũng chỉ dành cho hắn!
Không chở cô trả lời đã sải bước đến phòng hợp, lúc nhìn thấy người đàn ông tai to mặt lớn kia thì không khỏi nhíu mày một cái: “Ông là Trịnh Nhân Nhân?”
“Vâng vâng, tổng giám đốc Diêm bận rộn như vậy vẫn còn nhớ rõ tên vô danh thấp hèn tôi, họ Trịnh tôi cảm thấy rất vinh hạnh!” hèn mọn cúi người, nịnh nọt đi theo Diêm Thương Tuyệt đến trước bàn hội nghị.
Cười nhạo một tiếng tràn đầy khinh thường, giơ ngón tay lên một phen, Mị Cơ lập tức cầm một bản văn kiện ở cạnh bàn làm việc đưa cho Trịnh Nhân Nhân.
“Đây là..?”Người đàn ông nhận văn kiện, nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nước lại có thể nắm mọi thứ trong tay của Diêm Thương Tuyệt khó hiểu.
“Mang đi làm cho An Nguyệt Lê ký, một lần khiến anh ta sụp đổ.” Nói xong liền đứng dậy ra ngoài cửa, hiện tại hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm, nhưng mà vừa đi vài bước liền bỗng dưng ngừng lại, nhìn Trịnh Nhân Nhân chán ghét, vô cùng nhàn rỗi nói: “Đổi tên lại, khó nghe gần chết.”
Sau đó lập tức bước ra ngoài, bỏ lại Trịnh Nhân Nhân với vẻ mặt đờ đẫn…
Trong một căn phòng được đặt trước khác, Tô Xích Cảnh thật thận trọng chọn cho Tưởng Niệm bài ‘hạnh phúc của em’, giai điệu thương cảm tươi đẹp vang lên, hai tay Tưởng Niệm cầm micro, tâm trí chậm rãi bay bỗng theo điệu nhạc, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện những dòng chữ màu đỏ, cánh môi đỏ mọng khẽ mấp máy.
“Chần chừ do dự dẫn đến sai lầm lướt qua đợi chờ, mệt mỏi lo âu buồn phiền chợt thấy lạnh, thật sự là…chợt phát hiện lúc này em không nghĩ đến anh, hạnh phúc của em sẽ quay lại, chỉ cần biết rõ tình yêu đã từng được khắc sâu như thế, đừng hỏi có đáng giá hay không…..”
Giọng hát vốn trong trẻo giờ phút này đã có chút khàn khàn và thương cảm, rất tập trung nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, phối hợp cùng âm nhạc rất có cảm xúc, giọng hát lưu loát, ra vào lại rất tự nhiên, khiến cho Tô Xích Cảnh đang rót rượu cũng chấn động, dừng động tác trong tay, chăm chú lắng nghe.
“Giấc mộng phức tạp của từng có được và mất đi, làm sao quên, rất muôn quên nhưng hoàn toàn không thể quên…”
Nghe lời hát của cô, nhìn nước mắt giàn giụa của cô, cảm thấy trái tim như bị cô nghiền nát, ánh mắt của Tô Xích Cảnh vẫn đặt trên gương mặt như hoa lê kia của cô, hắn muốn ôm cô vào lòng và nói cô, hắn sẽ bảo vệ cô, tuyệt đối sẽ không giống như An Nguyệt Lê trêu chọc khiến cô đau lòng thế này, nhưng mà lúc này cô có thể đón nhận sao?
Hát xong một bài, Tưởng Niệm đã khóc không thành tiếng, ngồi xổm xuống đất ôm chặt lấy đầu gối mạnh mẽ phát tiết, bắt đầu từ đêm nay, cô muốn quên An Nguyệt Lê hoàn toàn, đá hắn ra khỏi cuộc sống của mình.
“Quên đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Đến gần, nhìn thân thể cô vì đau khổ mà run rẩy kịch liệt, tâm trạng phức tạp ngồi xổm xuống ôm chặt láy cô, nhẹ giọng nói lời an ủi.
Ngoài cửa, người đàn ông tựa đầu trên cửa nghĩ mãi không xong, tình hình gì đây? Sao lại khóc?
Ngay lúc cả người hắn ta như muốn dán lên cánh cửa thì cửa đột nhiên được mở ra mà không hề báo trước, một giây sau---
“A—“