Lăng Tịch thật sự không muốn đem Bạch Tiểu Hàn tặng cho vợ chồng Triệu Tử Kỳ. Nếu Bạch Tiểu Hàn rời khỏi, về sau không còn cơ hội gặp mặt, làm sao quen được đây?
Những điều Triệu Tử Kỳ đã nói nam nhân hiểu được, mặc kệ có nguyện ý hay không, quyền nuôi dưỡng Bạch Tiểu Hàn cũng sẽ về tay họ. Chính là nếu đáp ứng bọn họ, Bạch Tiểu Hàn có thương tâm. Vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Hàn sẽ khóc nháo loạn, tim của nam nhân không ngừng co thắt.
Bất quá Triệu Tử Kỳ đưa ra hứa hẹn, làm cho nam nhân động lòng, nếu Bạch Tiểu Hàn đầu óc có thể chữa khỏi thật là tốt biết bao nhiêu?
Tiểu Hàn, Tiểu Hàn.
Nam nhân nỉ non một tiếng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, đem đáy mắt cuồn cuộn tình tự, tất cả đều che dấu hết.
Hai ngày thời gian, nam nhân suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng, vẫn là quyết định, đáp ứng yêu cầu của Triệu Tử Kỳ. Nếu sự tình đã không thể thay đổi, vậy cũng chỉ có thể nghĩ thoáng một chút, vui vẻ đem Bạch Tiểu Hàn giao cho vợ chồng kia. Nam nhân không ngừng an ủi chính mình, làm cho mình đừng nghĩ về sau sẽ không còn được gặp lại Bạch Tiểu Hàn, mà là làm như Bạch Tiểu Hàn phải đi du học, chờ hắn học xong trở về, liền là một đứa con khỏe mạnh thông minh.
Điều nam nhân không thể cho Bạch Tiểu Hàn, nếu có cha ruột Bạch Tiểu Hàn làm cho hắn, điều này cũng có thể coi như là một chuyện may mắn. Hi vọng bọn họ có thể đối tốt với Bạch Tiểu Hàn. Vì Bạch Tiểu Hàn tìm một bác sỹ điều trị giỏi.
Lăng Tịch nghĩ phải thu dọn vài thứ, gói kỹ thành một túi to định sẽ đem đến cho Bạch Tiểu Hàn. Có lẽ bên kia tất cả đều chuẩn bị tốt, nhưng mấy thứ này là Bạch Tiểu Hàn đã dùng qua. Khi đến hoàn cảnh lạ lẫm, có gì đó quen thuộc làm bạn với Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Hàn sẽ không cảm thấy sợ hãi?!
Thời gian trôi qua, cũng đến ngày hẹn. Nam nhân ngồi suy nghĩ miên man, tiếng chuông điện thoại reo lên. Lạc Phi gọi đến. Nói đơn giản vài câu, nam nhân liền cúp điện thoại. Sau đó đứng dậy đi thay bộ quần áo cho tươm tất. Lựa chọn bộ mà Lạc Phi đã mua cho nam nhân cảm thấy vừa lòng. Thay xong, rồi ngồi ở bên giường, chờ trợ lý Triệu Cương đến đón.
Hôm nay khẳng định sẽ chạm mặt Bạch Kiều, nên Lăng Tịch cố ý ăn mặc đẹp một chút vì chính là muốn để lại ấn tượng tốt.
Không đợi bao lâu, di động lại vang lên một lần nữa, nam nhân không có bắt, mà đi ra cửa, khóa cẩn thận, xong đi xuống lầu.
Nếu như là bình thường, có lẽ nam nhân còn có thể cùng người trợ lý nói vài câu, nhưng hiện tại nam nhân rất khẩn trương, cho nên cũng liền miễn nói lời khách sáo, im lặng ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nhìn phía trước. Nam nhân thực sự muốn bỏ trốn, nhưng giờ không thể làm được.
Khi xe đỗ tại cổng nhà Triệu Cương. Trình tự cùng hai ngày trước giống nhau. Bất quá trong thư phòng, không phải là một mình Triệu Tử Kỳ mà còn có Bạch Kiều.
"Lăng tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt."
Bạch Kiều rất nhiệt tình, trên mặt nở nụ cười, đưa tay về phía nam nhân. Nhưng nam nhân chỉ nắm lấy một cái chiếu lệ liền rút tay về.
Cảm giác được nam nhân bên kia không hoan nghênh, Bạch Kiều có chút xấu hổ lùi lại, nhìn về phía Triệu Tử Kỳ xin giúp đỡ.
Nhìn đến Bạch Kiều ánh mắt xin giúp đỡ, Triệu Tử Kỳ lòng cảm thán một tiếng, sau đó đứng lên cùng nam nhân lên tiếng chào hỏi, tiếp đón nam nhân ngồi xuống, cười hỏi nam nhân.
"Lăng tiên sinh, không biết hai ngày này anh suy xét thế nào?"
"Ta nghĩ xong rồi. Ta đáp ứng yêu cầu của các người."
"Đúng vậy sao? Vậy thì tốt quá. Lăng tiên sinh, cám ơn đã hiểu được cái khổ của vợ chồng ta."
Vì chuyện này, Triệu Tử Kỳ tiêu phí rất nhiều thời gian đi bố trí. Hiện tại cảm giác thu được kết quả đã cảm thấy rất giá trị.
"Bất quá... Ta có yêu cầu."
Nhìn vợ chồng kia hưng phấn, nam nhân cười khổ, sau đó lên tiếng.
"Hả? Mời nói."
"Cho dù Tiểu Hàn theo các người, thỉnh thoảng cho ta đi thăm hắn, hy vọng đến lúc đó các người không cản trở."
"Được. Bất quá hiện tại vì để cho Tiểu Hàn mau chóng thích ứng hoàn cảnh, ta nghĩ... Không thích hợp cho các người gặp mặt. Đương nhiên, ta cũng không phải không cho các người gặp nhau. Ý của ta là, đợi Tiểu Hàn quen dần, ta lại sắp xếp cho các người gặp mặt, có thể không?"
"Vâng, ta biết. Ta hy vọng các người có thể đối tốt với Tiểu Hàn. Mau chóng tìm một bác sỹ giỏi xem tình trạng của hắn. Khi có tiến triển, ta cũng hy vọng các người có thể nói cho ta biết."
"Có thể."
"Cám ơn. Tiểu Hàn là đứa bé ngoan, ta không muốn cho hắn biết chuyện này. Cho nên, ta hy vọng các người có thể thay ta giấu giếm, nói ta có chuyện phải rời khỏi một thời gian, cho nên mới đưa hắn phó thác cho các người. Ta nghĩ, chờ thêm một khoảng thời gian, Tiểu Hàn có thể chậm rãi quen dần, cho dù phát hiện cũng sẽ không đi nháo loạn."
"Vâng. Điểm ấy ta cũng đã suy xét qua, không cần lo lắng."
"Vậy là tốt rồi. "
Nam nhân kế tiếp kể ra một số thói quen bình thường của Bạch Tiểu Hàn cho Triệu Tử Kỳ nghe để bọn họ biết mà an bài tốt làm cho Bạch Tiểu Hàn cũng có được cảm giác quen thuộc.
Nói lời cuối cùng, nam nhân giọng nói nghe còn có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn là cố nén trong lòng bi thương, đem sự tình nói xong, mới xoay người, lau khóe mắt ướt át. Cảm thấy thật mất mặt.
Thật sự nghe nam nhân nói xong, Triệu Tử Kỳ mới cảm thán một tiếng,
"Lăng tiên sinh, thật sự rất thương Tiểu Hàn."
"Tiểu Hàn... Là một bé ngoan."
"Xin yên tâm, chúng ta sẽ đối đãi thật tốt với hắn. Về sau, Tiểu Hàn chính là con ruột của ta."
Những lời này, kỳ thật cũng không cần nói ra, nhưng nhìn đến nam nhân bộ dáng có chút không đành lòng, Triệu Tử Kỳ liền nói ra làm cho nam nhân ổn định tâm tình.
"Hy vọng các người có thể nói được thì làm được."
Nam nhân mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tử Kỳ, đưa ra một yêu cầu,
"Ta muốn... Ta muốn đi gặp Tiểu Hàn một lần. Xin yên tâm, ta sẽ không cùng hắn nói thêm cái gì đâu, ta chỉ muốn gặp hắn, trông thấy hắn là tốt rồi."
Nhiều ngày như vậy không gặp Bạch Tiểu Hàn, cũng không biết hắn ở bên kia có được không, là béo, hay là gầy? Kế tiếp sẽ có một thời gian dài không thấy được Bạch Tiểu Hàn, cho nên, nam nhân muốn thừa dịp này, đi gặp Bạch Tiểu Hàn một lần.
"Được, ta đáp ứng."
"Cám ơn."
Nam nhân hướng Triệu Tử Kỳ gật đầu, sau đó xoay đi, áp chế bi thương, không để cho mình trước mặt họ lại thất thố.
"Lăng tiên sinh, đây là một chi phiếu năm trăm vạn, không coi là nhiều, nhưng ít nhất là thành ý hai vợ chồng ta. Chúng ta rất cảm ơn những năm gần đây anh tận tâm chiếu cố Tiểu Hàn, làm cho hắn lớn lên trở thành một đứa bé đáng yêu như vậy."
"Ta không cần."
" Không đủ sao? Lăng tiên sinh muốn bao nhiêu? Cứ việc nói."
"Ta đem Tiểu Hàn giao trả lại cho các người, là muốn cho hắn sống tốt hơn, cũng không phải vì cái khác. Số tiền này, ta cả đời kiếm không được, nhưng ta không thể lấy. Ta không phải bán con, Tiểu Hàn cũng không thể dùng tiền đến đổi."
"Thật có lỗi, là ta làm không được tốt. Anh đã không nhận tiền, chúng ta đây cũng chỉ có thể nói tiếng cám ơn cùng anh."
Triệu Tử Kỳ thở dài, đem chi phiếu xé nát, lại đem giấy vụn bỏ vào sọt rác.
"Không biết ta khi nào thì có thể gặp Tiểu Hàn?"
"Ngày mai đi, ta hôm nay đi sắp xếp, ngày mai cho người đi đón anh. Được không?"
"Vâng, cám ơn."
Thông qua lần này cùng Triệu Tử Kỳ trao đổi, nam nhân phát giác, kỳ thật Triệu Tử Kỳ cũng không tệ lắm. Có thủ đoạn, rồi lại chân thành. Về sau Bạch Tiểu Hàn đi theo người như vậy, sẽ không chịu ủy khuất, vậy cũng có thể đủ yên tâm.
"Không khách sáo, ta phải làm. Ta đây lập tức đi cho người sắp xếp tốt, sẽ liên hệ anh."
"Vâng, ta đây đi về trước, đợi tin tức."
"Lăng tiên sinh, anh đối với Tiểu Hàn thật sự tốt, đúng là một người cha tốt"
Đợi cho nam nhân sau khi rời khỏi, Bạch Kiều tiến lên ôm lấy Triệu Tử Kỳ, nhỏ giọng nói:
"Kỳ Kỳ, ủy khuất em."
"Có cái gì ủy khuất không ủy khuất, em là thật sự thích Tiểu Hàn."
"Cám ơn."
Từ Triệu gia về đến nhà, nam nhân đem túi to mở ra, kiểm kê một lần, thấy không có sót thứ gì, mới đem túi to một lần nữa để lại chỗ cũ.
Nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn, nam nhân tâm tình giảm bớt nặng nề. Liền đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, cùng mua vài nguyên liệu về nấu ăn.
Về đến nhà, nam nhân liền mang đồ ăn đi vào phòng bếp, chuẩn bị vài món ngày mai mang cho Bạch Tiểu Hàn.
Một bên nấu nướng, một bên nhắc nhở chính mình: ngày mai gặp Bạch Tiểu Hàn làm sao không thể lộ ra cái gì không tốt miễn cho Bạch Tiểu Hàn khả nghi.