Uống xong ngụm trà, Triệu Tử Kỳ bắt đầu giải thích nguyên do,
"Sự việc Bạch Kiều cùng mẹ Tiểu Hàn ta không nói, anh cũng có thể đã biết một ít, ta chỉ nói chuyện từ lúc ta cùng Bạch Kiều đến với nhau đi."
Lăng Tịch gật đầu, Triệu Tử Kỳ nói tiếp:
"Chúng ta kết hôn sống rất hạnh phúc, hắn đối với ta cũng tốt lắm, chúng ta rất hưởng thụ thế giới hai người, cho nên việc sinh con cũng tạm thời trì hoãn lại. Cứ như vậy qua vài năm, ta thấy tuổi cũng lớn, liền chuẩn bị tâm lý làm mẹ, chính là không đợi ta kịp mang thai, Bạch Kiều xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, không nguy hiểm tính mạng. Chính là... Chính là bởi vì vậy mà đánh mất năng lực sinh con.
Đợi cho Bạch Kiều dưỡng thương tốt, hắn cảm thấy thẹn với ta, liền khuyên ta cùng hắn ly hôn, khuyên ta tìm người khác. Tình cảm bao nhiêu năm làm sao có thể nói ly hôn liền ly hôn? Ta đã cự tuyệt. Chỉ cần hai người sống cùng nhau vui vẻ, có hay không con cái cũng không có gì quan trọng."
Tuy rằng nói là không có con cũng không sao, nhưng nam nhân vẫn thấy trên mặt Triệu Tử Kỳ hiện lên vẻ tiếc nuối.
Chỉ là nam nhân cũng không nghĩ tới Bạch Kiều lại muốn cùng Triệu Tử Kỳ ly hôn. Bất quá mặc kệ hắn là thật hay đóng kịch cho Triệu Tử Kỳ xem cũng không quan hệ. Hiện tại quan trọng nghe xong câu chuyện.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, có thể thấy ta không vui, liền chần chờ nói ra chuyện Tiểu Hàn, nói là muốn đưa Tiểu Hàn trở về cho ta nuôi nấng. Chuyện sau này, anh cũng đã biết."
Bạch Kiều nói họ không có con của mình, đi nhận nuôi một đứa trẻ xa lạ, còn không bằng đem Bạch Tiểu Hàn đón trở về. Nói sao Bạch Tiểu Hàn cũng là con ruột hắn. Hơn nữa Bạch Tiểu Hàn tâm trí có vấn đề, chỉ như đứa bé, không có nhiều tâm tư, dạy dỗ cũng tương đối dễ dàng. Sau này gặp qua Bạch Tiểu Hàn là một đứa bé đáng yêu. Mong muốn đem Bạch Tiểu Hàn mang về nhà càng thêm mãnh liệt.
Dù sao cũng là tranh đoạt quyền nuôi con, sẽ không dễ dàng. Vì thế Triệu Tử Kỳ đã không gấp gáp mà tính toán kế hoạch chu toàn.
Triệu Tử Kỳ nhìn nam nhân vẫn không có lên tiếng, thành khẩn nói:
"Lăng tiên sinh, ta chờ anh trả lời một câu. anh cũng thấy đấy, ta là thật sự rất có thành ý muốn chăm sóc Tiểu Hàn, bằng không cũng sẽ không đem chuyện riêng tư như vậy nói ra. Tiểu Hàn chính là bảo bối duy nhất của chúng ta, chúng ta không có khả năng bạc đãi hắn, sẽ chỉ cho hắn thứ tốt nhất."
Thấy nam nhân đang cân nhắc, Triệu Tử Kỳ nghĩ nghĩ bổ sung:
"Nghe nói Tiểu Hàn cũng không phải sinh ra đã như thế, mà là bị thương ở đầu, mới trở thành giống như đứa bé. Chỉ cần Tiểu Hàn theo chúng ta, ta tuyệt đối sẽ cho hắn đi chữa trị..."
Nghe nói như thế, nam nhân có chút động lòng. Dù sao trước nay vẫn muốn mang Tiểu Hàn đi xem bệnh. Triệu Tử Kỳ điều kiện tốt như vậy, muốn đi tìm một bác sỹ giỏi xem bệnh cho Bạch Tiểu Hàn, là chuyện dễ dàng.
Nhưng mà... Thật sự cứ như vậy đem Bạch Tiểu Hàn giao cho vợ chồng họ sao? Nếu về sau Bạch Tiểu Hàn biết, sẽ nghĩ như thế nào? Nhưng nghe Triệu Tử Kỳ nói nhiều như vậy, nam nhân cũng biết kỳ thật mình không làm được cái gì. Nên làm cái gì bây giờ?! Nam nhân vẻ mặt phức tạp.
"Lăng tiên sinh, anh là lo lắng sao? Nếu lo lắng, chúng ta có thể lập một bản chứng từ, đóng dấu ký tên."
"Có thể làm cho ta lo lắng hay không là quá sớm, ta còn chưa quyết định."
"Cũng tốt, ta liền cho anh hai ngày thời gian suy xét. Hai ngày nữa, ta lại cho người đi đón anh đến. Ta hy vọng, đến lúc đó anh có thể cho ta một cái đáp án vừa lòng."
"Triệu đạo diễn cùng cô... Chuyện này, có phải cũng là cô sắp xếp hay không?"
"Vâng, là ta sắp xếp. Triệu Cương là anh trai ta. Chuyện này, là ta cầu xin thật lâu, anh ấy cũng là thấy ta đáng thương, mới đáp ứng, anh không nên trách Triệu Cương."
Sự tình cũng đã xảy ra, còn có cái gì trách hay không trách? Nam nhân cười khổ một tiếng, không có đáp lại.
"Triệu Cương đồng ý đi gặp Tiểu Hàn một lần, nếu Tiểu Hàn không thích hợp cũng sẽ không giúp ta. Bắt đầu ta còn có chút lo lắng, nhưng sau này anh của ta nói Tiểu Hàn chính là người thích hợp, ta mới yên lòng."
Tuy rằng bộ phim là ta đầu tư, nhưng cũng không phải cố ý vì Tiểu Hàn, không nghĩ đến Tiểu Hàn lại phù hợp điều kiện. Ban đầu không biết nên làm sao đón Tiểu Hàn, nên đã nghĩ ra chủ ý như vậy."
Thật là có một bộ phim? thật đúng là xảo trá.
Nam nhân chậm chạp chớp mắt, không nghĩ lại cùng Triệu Tử Kỳ nói tiếp, liền đứng lên chào từ giả,
"Ta đã biết. Nếu không còn gì, ta đây xin đi về trước."
"Cũng tốt, lần tới gặp. Ta hy vọng, lần sau có thể nghe được Lăng tiên sinh mang đến tin tức tốt. Mời, ta đưa anh đi ra ngoài."
"Không cần, ta sẽ tự đi được rồi."
"Lăng tiên sinh là khách, đương nhiên ta đưa anh đi ra ngoài, đây là đãi khách chi lễ."
Nhìn thấy nam nhân xuất hiện, Triệu Cương áy náy nói,
"Lăng tiên sinh, thật có lỗi, lúc trước luôn luôn gạt anh. Ta cũng không muốn, chính là..."
"Ta hiểu, ta không có trách anh."
Nam nhân đi ra khỏi cửa, người trợ lý liền tiến lên mở cửa xe đón nam nhân. Trên đường về nhà, người trợ lý lại một lần nữa cùng nam nhân biểu đạt xin lỗi, nhưng nam nhân không có tâm tình để ý tới hắn, cũng không có lên tiếng.
Từ trên xe bước xuống, nam nhân đứng trong chốc lát, mới vịnh lan can chậm rãi lên lầu. Bước chân thật sự chậm, ước chừng hơn mười phút, mới đi đến cửa nhà.
Vào bên trong phòng, cũng đem thân mình ngã ở trên giường, nắm một cái gối đầu gắt gao ôm vào trong ngực, tự hỏi đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ.
Hai ngày, chỉ có hai ngày thời gian.
Có lẽ hai ngày sau, Bạch Tiểu Hàn sẽ không còn bên mình.
Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn về sau cũng sẽ không còn bên cạnh, sửa gọi Bạch Kiều là ba, nam nhân lòng đau như ai cắt.
Tiểu Hàn, ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Nam nhân trên mặt hiện lên một tầng mê mang.