"Vâng, em chờ một chút."
Lăng Gia An nhìn Lăng Tịch một cái, sau đó đi đến một bên thay Phương Văn rót nước.
"Lăng Tịch, anh vừa rồi cùng Gia An tán gẫu cái gì vui như vậy?"
"À... Tùy tiện nói vài câu, không có cái gì đặc biệt."
Nam nhân thuận miệng lên tiếng, sau đó xoay người kéo một cái ghế ngồi xuống, lấy một cuốn tạp chí giở ra xem.
Thấy nam nhân không muốn cùng với mình tiếp tục nói chuyện, Phương Văn không thú vị đánh giá nam nhân vài lần, sau đó quay đầu đi đến cùng Lăng Khả Hinh tiếp tục nói chuyện, không có để ý tới nam nhân.
Một lúc sau Lăng Duệ cùng Phương Tuyết Nhi đến.
"Ngại quá, chúng con đi nhầm chỗ, để cho các người đợi lâu."
Vừa vào cửa, Phương Tuyết Nhi liền áy náy nói, sau khi nói xong, Phương Tuyết Nhi cúi đầu thè lưỡi, thẹn thùng nhưng mọi người đều chỉ nhìn nhau cười.
"Không có việc gì, đã tới là tốt rồi."
Lăng lão gia hướng Phương Tuyết Nhi vẫy vẫy tay, ân cần nói. Phương Văn cùng Lăng Khả Hinh xum xuê tán dương Tuyết Nhi.
Nhìn đến gia đình ấm áp kia, Lăng Tịch thất thần làm rơi tạp chí trong tay. Cũng may không có khiến cho người một nhà kia chú ý.
Nam nhân lại càng cảm thấy được chính mình dư thừa. Biết mình đến chính là để làm nền vậy mà vẫn cố tình đến đây. Tuy rằng đã tự nhủ với lòng mình phải cách xa Lăng gia một chút, nhưng một lần lại một lần, đều thất bại, lại một lần nữa xuất hiện cùng họ.
Lăng gia làm cho nam nhân quan tâm cũng chỉ có Lăng lão gia cùng Lăng Duệ, còn những người khác như thế nào cũng không quan tâm.
"Lăng Tịch, lại đây chụp ảnh."
Nam nhân vừa cúi xuống nhặt cuốn tạp chí, Lăng Duệ liền gọi.
"Vâng, đến ngay."
Nam nhân đem tạp chí nhặt lên để vào chỗ cũ, mới đi đến đứng bên cạnh Lăng Duệ. Nam nhân giờ phút này đứng giữa Lăng Gia An cùng Lăng Duệ, đã không có Lăng Khả Hinh ở một bên, áp lực, nháy mắt giảm bớt không ít.
"Mọi người đều đến đông đủ rồi sao?"
Người thợ chụp ảnh hỏi, sau đó vươn tay khoa tay múa chân, làm cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng,
"Đến, 1, 2, 3."
Rắt rắt đèn chợt lóe sáng, buổi chụp ảnh gia đình bắt đầu.
Sau khi chụp xong, nam nhân liền lấy cớ không thoải mái muốn rời khỏi.
Nghe nam nhân nói không thoải mái, Lăng lão gia cũng không có miễn cưỡng lưu lại, mà là nhắc nhở nam nhân trở về nghỉ ngơi cho tốt. Còn nói hôm nào có ảnh chụp, sẽ cho Tiểu Duệ đưa đến nhà.
Vài ngày sau, Lăng Duệ liền đem ảnh đưa tới. Tổng cộng có hai bộ, một bộ đóng thành cuốn lớn rất tinh xảo với đầy đủ tất cả mọi người, một bộ khác là dùng album nhỏ. Bộ nhỏ này là cho Lăng Tịch giữa lại.
Xem xong bộ lớn, lật album nhỏ, nam nhân có chút kỳ quái phát hiện, trừ bỏ ảnh cả gia đình, ảnh chụp cùng Lăng Duệ, cùng Lăng lão gia chiếm đa số, còn ảnh chụp cùng Lăng Gia An thì hoàn toàn đã không có bóng dáng.
Hỏi Lăng Duệ không chịu nói, nhưng nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Lăng Duệ thì cũng biết hắn đã bỏ những tấm hình kia. Thật đúng là trẻ con. Nam nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Kỳ thật, Lăng Tịch cũng không thèm để ý có ảnh cùng Lăng Gia An hay không, mà là muốn có ảnh Lăng Duệ cùng Phương Tuyết Nhi.
Ngày khi định hỏi Lăng Duệ xin một tấm hắn cùng Phương Tuyết Nhi, hắn đã vội vả ra về.
Ai da... Thật đáng tiếc.
Lật xem một lát, nam nhân đem này ảnh bỏ vào ngăn kéo, chỉ lưu lại một ảnh có mình cùng ông cháu Lăng Duệ để vào khuông đặt ở tủ đầu giường.
Nghĩ đến vẫn không có tin tức Tần Tường, nam nhân lấy điện thoại gọi Tần Tường. Không ai bắt máy. Gọi lần nữa thì gặp một người xa lạ.
Khi nam nhân hỏi về Tần Tường, bên kia không kiên nhẫn nói vài câu, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sao lại thế này?
Tần Tường yên lành vì cái gì muốn đổi khoá cửa? Cho dù là không muốn cho nam nhân đi vào nhà hắn, cũng không cần đem số điện thoại di động đổi nha?!
Hay là... Tần Tường đang trốn mình? Sao Tần Tường lại trốn, có chuyện gì? Muốn trốn, cũng là mình trốn Tần Tường chứ.
Nghĩ đến Tần Tường đã có hơn mười ngày không có liên hệ qua, nam nhân không khỏi lo lắng, sợ Tần Tường xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Nghĩ nghĩ, nam nhân quyết định đi đến KTV một chuyến, nhìn xem Tần Tường có ở đó hay không. Cho dù không tìm được Tần Tường, cũng có thể tìm người hỏi một chút về Tần Tường.