Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 195

"Lăng Duệ, anh xem em như vầy có đẹp không?"

"Đẹp."

"Anh thích là tốt rồi. Bá phụ, người đã đến rồi."

"Ừ, Tuyết Nhi hôm nay rất đẹp."

"Cám ơn. Bá phụ, người đi gặp thợ điểm trang đi, như vậy sẽ ăn ảnh hơn."

"À... Không cần, ta cứ như vậy được rồi, các cô gái mới cần làm xinh đẹp hơn chứ."

"Vậy được rồi. Bất quá bá phụ hiện tại bộ dáng cũng rất tốt."

Người trước mắt gương mặt rất đẹp làm cho cô cảm thấy ghen tị, rõ ràng là một người đàn ông, lại muốn đẹp hơn phụ nữ. Lại rất trẻ trung, hơn mười năm qua, người nam nhân này tướng mạo cũng không có bao nhiêu thay đổi, trừ bỏ khóe mắt có nếp nhăn rất nhỏ, càng làm tăng thêm vài phần thành thục rất cuốn hút, như vậy lại rất hấp dẫn người ta.

Nghĩ đến Phương Văn trước đó không lâu cùng cô nói một số chuyện, Phương Tuyết Nhi nhịn không được nhìn nam nhân vài lần, cũng có chút bất an đem tầm mắt chuyển đến trên người Lăng Duệ.

Lúc nhỏ, Tuyết Nhi đã rất thích cùng Lăng Duệ chơi đùa. Ở thời điểm đó Lăng Duệ, cũng không để ý cô, mà là suốt ngày dán dính vào nam nhân. Nam nhân rất tốt, nhưng thấy Lăng Duệ bởi vì nam nhân mà không để mắt đến mình, Tuyết Nhi rất không vui, lại không có biện pháp, nên cũng đi theo Lăng Duệ ở cạnh nam nhân. Tuyết Nhi cảm thấy rất hâm mộ, cũng thấy thật đáng ghét nam nhân đoạt đi Lăng Duệ, cho nên Lăng Duệ mới không chơi cùng mình. Bởi vì chỉ cần có nam nhân, Lăng Duệ trong mắt liền vĩnh viễn không có sự tồn tại của Phương Tuyết Nhi. Mỗi lần sinh nhật cô đều cầu nguyện sao cho nam nhân này biến mất đi

Sau này, nghe nói nam nhân cùng mẹ Lăng Duệ ly hôn, nam nhân rời Lăng gia, làm cho Tuyết Nhi rất vui. Từ đó Lăng Duệ mới bắt đầu thân thiết với Phương Tuyết Nhi. Làm bạn nhiều năm như vậy, bọn họ hiện tại cũng phát triển trở thành tình yêu. Tình cảm cũng rất ổn định, rất nhanh sẽ đính hôn. Còn kết hôn bất quá là chuyện sớm hay muộn.

Rồi nam nhân lại một lần nữa xuất hiện, Lăng Duệ bởi vì thế mà luống cuống tinh thần, nhìn Lăng Duệ trong lòng của Phương Tuyết Nhi dâng lên dự cảm bất an.

Gần đây, thời gian gặp mặt Lăng Duệ càng ngày càng ít, gặp nhau cũng chỉ nói vài ba câu, hẹn gặp tất cả đều bị Lăng Duệ quên, mà ngay cả gọi điện, Lăng Duệ cũng làm bộ như không nhớ, không muốn gặp.

Có lần ngẫu nhiên trước mặt Lăng Duệ nhắc tới nam nhân, Lăng Duệ không hề giống như trước đây khó chịu thay đổi đề tài, mà là bình tĩnh nghe nói hết, sau đó chỉ có một mình sững sờ, trên mặt còn có thể lộ ra mấy ý cười. Không biết Lăng Duệ buồn cười vì cái gì, nhưng vì vừa nói xong về nam nhân, Lăng Duệ liền lộ ra vẻ mặt như vậy, làm cho Tuyết Nhi không thể không nghĩ nhiều.

Nếu không phải biết bọn họ là quan hệ gì, có lẽ Phương Tuyết Nhi nghĩ Lăng Duệ có phải từ nhỏ đã thích nam nhân hay không.


Có lẽ, hẳn là tìm một cơ hội cùng nam nhân trò chuyện một lần, nói cho nam nhân đừng luôn xuất hiện trước mặt Lăng Duệ, quấy rầy đến bọn họ ở chung.

"Tuyết Nhi, em đang suy nghĩ gì đó? Ông ngoại bảo chúng ta đến chụp ảnh."

Lăng Duệ chạm cánh tay Phương Tuyết Nhi,

"A, không có gì, chúng ta đi thôi. A! Sao chỉ có chúng ta? Bá phụ đâu? Ông ngoại đâu?"

"Bọn họ sớm đã đi ra ngoài, chờ rồi."

"Dạ, chúng ta đây mau đi ra ngoài đi, đừng để cho bọn họ chờ lâu."

Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng cười cười, sau đó khoát tay Lăng Duệ, đi ra khỏi phòng nghỉ.

Studio này rất lớn, có nhiều bố cảnh tùy ý lựa chọn, từ cổ đại đến hiện đại, đạo cụ cũng phong phú. Nơi này rất cao cấp, người bình thường không có khả năng vào. Bất quá Lăng Khả Hinh là khách quen, cho nên bọn họ được đãi ngộ, tự nhiên là khách quý.

Vị trí đứng của mọi người dựa theo Lăng lão gia phân phó. Lăng Tịch đứng ở phía sau ông. Suy xét đến Phương Văn hiện tại mang bầu, Lăng lão gia cố ý bảo người ta đưa đến một cái ghế cho cô ngồi. Còn Lăng Gia An cùng Lăng Khả Hinh, thì một trái một phải của nam nhân. Đương nhiên, đó cũng là Lăng lão gia cố ý an bài.

Lăng Khả Hinh bất mãn nhìn lướt qua, sau đó ghét bỏ đem mặt hướng về phía một bên, cũng đem thân mình hướng một bên dời đi, tận lực tránh đụng đến nam nhân.

"Ba, Tiểu Duệ đâu? Có muốn chụp ảnh hay không a? Không chụp con đi, con còn có hẹn nữa. Chân đứng lâu sẽ đau, nhanh chóng được không?"

"Con gấp cái gì? Khó có được cơ hội tất cả mọi người trong nhà tụ lại cùng một chỗ đầy đủ, đợi một chút có vấn đề gì đâu? Tiệc tùng cái gì, ngày nào cũng đều chạy ra bên ngoài, ở cùng lão già này liền mất hứng? Thật không biết tên râu ria kia có cái gì tốt, lại làm cho con mất hồn, đến nhà cũng không trở về."

"Ba! Cái gì tên râu ria, gọi tên người ta có được không? Hắn đâu có chỗ nào không ổn, có ngoại hình, đối với con lại săn sóc, người tốt như vậy, biết đi chỗ nào tìm. So với ai kia, không biết tốt hơn bao nhiêu lần."

Vừa nói, Lăng Khả Hinh liền hướng tới nam nhân trừng mắt nhìn một cái.

Tuy rằng Lăng Khả Hinh đã cùng mình không còn quan hệ, nhưng biết Lăng Khả Hinh an ổn nam nhân cũng vì Lăng Khả Hinh cảm thấy được vui mừng. Dù sao trước kia Lăng Khả Hinh hai ba tháng sẽ đổi một bạn trai, khó được nhìn thấy Lăng Khả Hinh nguyện ý yên ổn, nói vậy Lăng lão gia cũng sẽ yên tâm không ít.


"Khả Hinh, nghe nói như vậy, chị là đã quyết định rồi sao?"

Nghe được Lăng Khả Hinh khen ngợi người kia, Phương Văn cười hỏi

"Người kia đáng khen như vậy sao? Có đáng tin cậy hay không?"

"Em yên tâm đi, hắn đối với chị tốt lắm. Em xem."

Lăng Khả Hinh trên tay có một cái nhẫn kim cương. Phương Văn bắt lấy tay Lăng Khả Hinh nhìn nhìn, kinh ngạc hỏi:

"Hắn đã cầu hôn chị?"

"Đúng vậy nha, ta còn đang cân nhắc chưa trảy, bất quá nhẫn đã nhận rồi."

"Khả Hinh, sao chưa có nghe con nhắc tới?"

Nhìn Lăng Khả Hinh bộ dáng ngọt ngào, Lăng lão gia cũng nhịn không được lên tiếng.

Làm một người cha, ông vẫn hy vọng Lăng Khả Hinh có thể tìm được hạnh phúc, mà không phải tối ngày đi với một đống bạn trai.

Hiện giờ nghe được Lăng Khả Hinh tính kết hôn, dù người kia ông cũng không thế nào vừa lòng, nhưng làm cho ông cảm thấy thật bất ngờ, đồng thời, còn có điểm vui sướng. Chỉ cần Lăng Khả Hinh nguyện ý yên ổn. Dù cho kết hôn đối tượng nào, ông cũng sẽ cho Lăng Khả Hinh một số của hồi môn thât lớn, tổ chức một lễ cưới thật long trọng.

Nhìn không khí gia đình họ Lăng vui vẻ trước mặt, nam nhân càng thấy mình là người thừa, nên không muốn đi quấy rầy họ mà lui sang một bên.

Lăng Gia An đã nhận ra nam nhân thoáng có chút tâm sự. Không có nghĩ nhiều, Lăng Gia An lặng yên đi đến bên cạnh nam nhân nhỏ giọng hỏi:

"Đang suy nghĩ gì? Có phải không vui hay không?"

"Không có cái gì, cũng không có không vui."

Chỉ cảm thấy được mình ở nơi này là dư thừa, nên có chút cô đơn.

Lăng Gia An biết rõ tính cách Lăng Tịch, cho dù là bị ủy khuất cũng sẽ cố nén xuống, cũng không nói cái gì. Nhìn nam nhân vẻ mặt cô đơn, hắn cảm thấy được rất đau lòng.

"Tiểu Tịch..."

"Gia An, em muốn uống nước, anh có thể đi lấy một ly được không?"

Ngay khi Lăng Gia An muốn tiếp tục nói chuyện với nam nhân, Phương Văn đã mở miệng.