Khúc đàn của Diệp Âm Trúc, dưới tình huống không vận dụng tinh thần lực, ngay cả nhất đại tông sư cầm nghệ như Tần Thương đều cũng phải than không bằng. Vốn là tu luyện Xích Tử Cầm Tâm từ nhỏ, trên thế gian này không có ai có được năng lượng tinh khiết từ tiếng đàn như hắn, chỉ mới nghe xong một tiểu khúc, Tinh Tàn lập tức mê mẩn ngay diễn tấu của Diệp Âm Trúc, thậm chí ngay cả việc làm thích thú nhất của Long tộc là ngủ cũng quên khuấy đi mất, 3 ngày Diệp Âm Trúc ở đây, hắn nghe được không ít cầm khúc.
Phía ngoài Long huyệt gió Bắc gào thét, hơn nữa Long huyệt lại sâu hun hút, Diệp Âm Trúc lại không sử dụng tinh thần lực nên tiếng đàn của hắn cũng không truyền ra ngoài. Có lẽ vì bị kích thích do thực lực bản thân không đủ, mấy ngày nay Diệp Âm Trúc đánh đàn thời gian rất dài, lại càng thêm chuyên chú.
Xuân Lôi Cầm, dưới 2 bàn tay tám ngón của Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng gảy, chính là đang tấu lên một khúc nhạc ngắn "Lục Thủy", tiếng đàn mềm mại nhu hòa, tràn khắp không gian phía trong Long huyệt.
Chính lúc hắn đang tập trung đánh đàn, đột nhiên Tinh Tàn hai mắt rực sáng:
-Âm Trúc, đi thôi, Đại trưởng lão dùng ma pháp truyền tin cho ta, bảo ta đưa ngươi tới gặp.
-Ông …
7 dây cùng rung, Diệp Âm Trúc ngừng tay lại. Trong lòng than thầm một tiếng, từ từ đi tới. Hai tay buông thõng, tựa như xóa dư âm của tiếng đàn:
-Vậy chúng ta đi thôi.
Tinh Tàn đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc nói:
-Âm Trúc, cầm khúc của ngươi thật sự nghe rất hay, hy vọng Đại trưởng lão không làm gì bất lợi với ngươi. Đáng tiếc, ta tại Ngân long thành chỉ là tộc nhân bình thường, không có cách nào giúp ngươi được.
Nhìn ánh mắt Tinh Tàn pha chút buồn bã, Diệp Âm Trúc mỉm cười
-Đừng như vậy Tinh Tàn đại ca, ta chưa chắc đã xảy ra chuyện gì! Mặc dù cầm khúc của ta trong tương lai có thể ảnh hưởng đến Ngân long tộc nhưng cũng vẫn có giá trị lợi dụng tốt.
-Hy vọng là thế!
Tử quang lóe ra, ma pháp nguyên tố ngay lập tức bao phủ thân hình của Tinh Tàn và Diệp Âm Trúc, sau một khắc thời gian, 2 người đã xuất hiện ở bên trong Long huyệt của Ngân long vương Hoắc Hoa Đức.
Tại Ngân long thành, thân phận của Tinh Tàn dường như tương đối đặc biệt, toàn bộ Ngân long tộc, chỉ duy nhất có hắn mới được phép sử dụng dịch chuyển không gian ma pháp ra vào Long huyệt của Ngân long vương Hoắc Hoa Đức, nhận mệnh lệnh của Long vương. Ngoài hắn ra, cho dù là các Long tộc trưởng lão khác cũng đều không thể làm vậy, nếu không, đối với khả năng khống chế ma pháp của Ngân long vương, bất kì ai thi triển ma pháp dịch chuyển không gian cũng sẽ bị hắn trực tiếp phong tỏa trong không gian ấy, vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi.
Long huyệt của Hoắc Hoa Đức nhân số không ít như lần trước, lúc này đây, có 5 Ngân long đang đợi Diệp Âm Trúc trong Long huyệt.
5 Ngân long này đều hiện nguyên bản thể xuất hiện trong Long huyệt. Ngân long vương Hoắc Hoa Đức vẫn tại vị ở trung ương, Ly Sát nằm dài bên cạnh hắn. Ba phương hướng khác nhau là 3 thân hình Ngân long cực lớn. Mặc dù không so được với Hoắc Hoa Đức về kích thước nhưng cũng không phải là quá chênh lệch.
Tinh Tàn cùng Diệp Âm Trúc vừa hiện ra, ánh mắt của cả 5 Ngân long đều tập trung cả lên người bọn họ. Tinh Tàn tiến lên trước hành lễ, sau đó lui lại đứng qua một bên, Diệp Âm Trúc vẫn như lần trước, đứng ngay trước mặt Hoắc Hoa Đức
Bản thể xuất hiện, thanh âm già nua của Hoắc Hoa Đức cất lên:
-Diệp Âm Trúc, mấy ngày nay tại Ngân long thành có gì vui không?
Diệp Âm Trúc điềm nhiên trả lời:
-Chẳng có gì vui hay không vui cả. Nói một cách tử tế thì ta là khách của các ngươi, nói không tử tế thì ta là tù nhân ở đây mà thôi.
Hoắc Hoa Đức ha ha cười khẽ, cũng không hể để ý đến sự chế giễu trong lời nói của Diệp Âm Trúc, Ly Sát bên người hắn cúi thấp đầu, cũng không ai để ý đến vẻ lo lắng đang toát ra từ mắt nàng.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Vì Long tộc, chúng ta bắt buộc phải đem ngươi tới đây, vốn là hạ sách, ta vô cùng xin lỗi ngươi. Ba ngày nay, chúng ta đã thương lượng qua, với trường hợp của ngươi, tương lai chắc chắn uy hiếp không nhỏ đến Long tộc chúng ta, đương nhiên nếu ngươi đồng ý cho chúng ta sử dụng sở trường của ngươi, tự nhiên cũng có thể trở thành trợ thủ đắc lực của chúng ta.
Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nói:
-Vậy ngài muốn quyết định vận mệnh của ta như thế nào?
Hoắc Hoa Đức nói:
-Diệp Âm Trúc, ta nghĩ ngươi cũng biết, Long tộc chúng ta nội bộ không phải là yên ổn, Hắc long tộc cùng Kim long tộc cũng đều uy hiếp địa vị của Ngân long tộc chúng ta. 7 đại Long thành chúng ta thường xuyên xảy ra xô xát qua lại, mặc dù so về số lượng, chúng ta hơn một tòa Long thành, nhưng so về thực lực, chúng ta lại thua bọn họ một bậc. Mặt khác ta cũng cùng 3 vị trưởng lão cẩn thận cân nhắc qua, nếu trong tương lai gần, cầm ma pháp của ngươi có thể đạt tới Tử cấp, đối với chúng ta mà nói, chính là trợ giúp không nhỏ, ta cũng nghe tiểu Ly Sát nói cầm ma pháp của ngươi quả thật rất thần kì,vì vậy chúng ta chấp nhận năng lực của ngươi.
Diệp Âm Trúc nói:
-Nói vậy, Ngân long thành muốn ta phải nghe lệnh của các ngươi, cùng các ngươi hợp tác hay sao?
Hoắc Hoa Đức lắc lắc đầu, đáp:
-Chuyện cũng không đơn giản vậy, đầu tiên ngươi phải biết một điểm đã, 7 đại Long thành chúng ta cho dù có xảy ra tranh chấp xô xát cũng không thể mượn tay người ngoài giúp đỡ, nếu không sẽ khiến cho toàn bộ Long tộc đồng thời công kích.
Diệp Âm Trúc ngẩn người ra, theo lời Ngân long vương Hoắc Hoa Đức nói vậy, cho dù chính mình đáp ứng hợp tác cùng bọn chúng, cũng là chẳng có ý nghĩa gì.
Hoắc Hoa Đức nói tiếp:
-Bởi vậy cho dù Ngân long thành muốn hợp tác với ngươi, cũng không phải đơn giản như vậy, bây giờ, trước mặt ngươi có 2 con đường có thể chọn, một là trừ khử uy hiếp của ngươi đối với Long tộc, ngươi yên tâm, là nhất mạch Ngân long, chúng ta sẽ không dễ dàng làm tổn thương tính mạng của ngươi đâu. Nhưng bắt buộc phải hủy bỏ Cầm ma pháp của ngươi. Nếu ngươi chọn phương án này, ta sẽ phá hủy năng lực tinh thần lạc ấn của ngươi, biến ngươi thành người bình thường, hơn nữa cũng phải chặt luôn vài ngón tay đánh đàn của ngươi nữa.
Trong khoảnh khắc, lời nói của Hoắc Hoa Đức làm trong lòng Diệp Âm Trúc sóng gió nổi lên ngất trời. Ngẩng mặt nhìn lên, Ngân long vương vô cùng to lớn trước mặt cũng không làm cho hắn cảm thấy e ngại mà là hận, Diệp Âm Trúc trong lòng rất ít khi xuất hiện loại tâm tình thế này nhưng giờ đây, lúc này, cảm giác phẫn hận kinh khủng đang lan tỏa khắp trong nội tâm hắn.
Đối với việc lưu lại tính mạng cho hắn, Hoắc Hoa Đức nói có vẻ như ra ơn. Theo như ngữ điệu của Ngân long vương, phá hủy Cầm ma pháp của mình, phế bỏ 8 ngón tay của mình, biến mình thành một phế nhân đã tựa hồ là cực kì khoan dung. Hắn biết chính bản thân mình đã phải nỗ lực bao nhiêu để đạt tới cảnh giới bây giờ. Từ khi còn bé xíu đầy tháng, chính mình phát triển trong tiếng đàn, mười sáu năm nay, Cầm dường như đã trở thành sinh mạng của hắn, là bộ phận lớn nhất tạo nên con người hắn. Nếu Hoắc Hoa Đức nói muốn đem hắn giết chết, Diệp Âm Trúc ngược lại cũng sẽ không phẫn nộ như vậy. Nhưng lúc này trong lòng hắn, cảm giác ngọn lửa phản kháng mạnh mẽ nhất đã bắt đầu manh nha bừng cháy.
Tỉnh táo, cố tỉnh táo. Diệp Âm Trúc không ngừng tự ám thị bản thân, nơi này là Ngân long thành, ít nhất bây giờ bản thân mình không thể biểu lộ thái độ gì, sách có nói qua, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ngân long vương tại sao dám nói với mình như thế là bởi vì bọn chúng có thực lực tuyệt đối. Trong mắt bọn chúng, bản thân mình với con sâu cái kiến cũng dường như không có khác biệt gì lớn.
-Vậy còn cách thứ hai là thế nào?
Tâm trạng đã không còn khống chế được nữa, chỉ nói ra mấy chữ này, thanh âm Diệp Âm Trúc đã có chút run rẩy, đó là biểu hiện của phẫn nộ cực độ nhưng trong mắt của bọn Ngân long, chỉ cảm thấy hắn đang sợ hãi. Đúng như Diệp Âm Trúc nghĩ, trong mắt của Ngân long vương Hoắc Hoa Đức, hắn chỉ là một thứ tiểu tốt tương lai có thể dùng để đối kháng Hắc long tộc mà thôi, cho dù sau này hắn không nghe lời, muốn giết chết hắn cũng chỉ đơn giản như giết chết con kiến. Nhưng Ngân long vương tuyệt không biết rằng, cuộc nói chuyện cùng với Diệp Âm Trúc hôm nay là quyết định sai lầm trí mạng trong suốt cuộc đời dài hơn vạn năm của hắn.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Còn cách kia, chính là ngươi phải cố gắng đạt đến trình độ có thể hợp tác cùng chúng ta, nói vậy ngươi có thể được xem như một phần tử của Ngân long thành, thực lực của ngươi một khi có thể trợ giúp chúng ta cũng là tương tự như Tây Đa Phu, thành đại diện của chúng ta ở thế giới nhân loại, nhận được sự tôn kính của hết thảy mọi người. Ngân long thành cũng sẽ trở thành hậu thuẫn to lớn nhất cho ngươi sau này.
Diệp Âm Trúc nở nụ cười, đó là một nụ cười ôn hòa, ấm áp mà ưu nhã, lúc nghe những lời này của Hoắc Hoa Đức, tâm tính của Diệp Âm Trúc lại xảy ra biến hóa, có thể nói như từ bé trai thành nam nhân trưởng thành, tình cảm chân thật nhất hết thảy đều giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm, vẻ ngoài biểu hiện chỉ là thứ hắn muốn cho người khác thấy mà thôi.
-Tiện nghi vậy sao? Ta sợ rằng không phải mà dễ dàng được như vậy.
Hoắc Hoa Đức ha ha cười, nói:
-Không sai, ngươi rất thông minh, muốn đạt được phải nỗ lực rất lớn, muốn cùng Ngân long tộc hợp tác, trước tiên ngươi phải chứng minh mình có tư cách.
Diệp Âm Trúc ra vẻ tò mò hỏi lại:
-Chứng minh như thế nào?
Hoắc Hoa Đức nói:
-Ngân long tộc chúng ta, trừ Thần Thánh Cự Long ra thì là cao quý nhất trong Long tộc, cho nên khi muốn khế ước với kẻ khác, điều kiện đặt ra cũng là khắc nghiệt nhất. Mặc dù ngươi không cách nào kí kết khế ước nhưng ngươi cũng đã có tiểu Ly Sát là linh hồn y phụ, chúng ta sau khi thương lượng cuối cùng quyết định, nếu ngươi cũng giống như Tây Đa Phu, hoàn thành yêu cầu của Ngân long khế ước, chúng ta thừa nhận ngươi có đủ năng lực hợp tác cùng Long tộc.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-Vậy xin ngài kể lại cho ta, hoặc nói rõ cho ta biết cùng Ngân long kí kết khế ước yêu cầu như thế nào?
Ngân long vương Hoắc Hoa Đức nói:
-Muốn cùng Ngân long tộc kí kết khế ước, chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là trở thành một phần tử của Ngân long tộc. Theo ngôn ngữ của nhân loại các ngươi, thì chính là trở thành ngoại tịch Long tộc.
Diệp Âm Trúc lần này là thật sự kinh ngạc:
-Ngoại tịch Long tộc?
Cách xưng hô này là lần đầu tiên hắn nghe được.
Hoắc Hoa Đức gật gù cái đầu thật lớn của mình, nói:
-Không sai, chính là ngoại tịch Long tộc, chỉ có vậy ngươi mới được toàn thể Long tộc thừa nhận, sau này cho dù có tham gia vào tranh đấu giữa Long tộc cũng không có ai có thể nói gì được. Ta phải nói qua điểm này một chút, nếu ngươi lựa chọn cách này, vậy là không có đường lui, trong quá trình tiến hành, nếu ngươi gặp thất bại, kết quả sẽ là tử vong. Cho dù ngươi vận khí tốt, có thể may mắn sống sót đào thoát, nhưng vì ngươi đã biết bí mật của Long tộc, chúng ta cũng bắt buộc phải giết ngươi. Cho nên, ta cho ngươi công bình lựa chọn, bây giờ ngươi có thể tiến hành chọn lựa được rồi.
Công bình? Hắn còn dám nói đây là công bình lựa chọn sao, Diệp Âm Trúc trong lòng rất muốn cười phá lên thật to, đây là công bình sao? Cường quyền tự nhận là công bình sao?
Ngoại tịch Long tộc, danh xưng này chỉ nghe qua cũng đủ thấy hấp dẫn người ta, nhưng thông minh như Diệp Âm Trúc thì hiểu rất rõ ràng, muốn trở thành ngoại tịch Long tộc, điều kiện tuyệt đối không hề đơn giản, nguy hiểm gặp phải khẳng định cũng rất lớn, nhưng nếu không chọn đường này thì chính tự mình tại Ngân long thành này sẽ lập tức biến thành phế nhân, mười sáu năm cố gắng hóa thành công dã tràng. Gia gia, Tần gia gia, cha, mẹ, tất cả kì vọng đặt lên người hắn cũng tan thành bọt nước, hắn còn có thể đưa ra lựa chọn khác hay sao? Ít nhất bây giờ đáp án là không thể.
-Ta lựa chọn trở thành ngoại tịch Long tộc.
Không hề do dự, Diệp Âm Trúc bình tĩnh nói ra lựa chọn của bản thân.
-A!
Ly Sát trong miệng phát ra một tiếng kêu kinh hãi nho nhỏ, ngẩng đầu nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt tràn đầy thần sắc phức tạp.
Hoắc Hoa Đức mỉm cười:
-Tốt, quả nhiên là tiểu tử có dũng khí, nếu ngươi đã lựa chọn như vậy thì cũng không có cơ hội để hối hận đâu, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết như thế nào là ngoại tịch Long tộc. Đúng như danh xưng, trở thành ngoại tịch Long tộc thì ngươi được xem như là một phần tử của Long tộc, hơn nữa còn là một phần tử của cự long, cũng nhận được uy nghiêm của Long tộc, có thể ngồi ngang hàng cùng thượng vị 3 trưởng lão chúng ta, cũng có thể chính mình kí kết khế ước với cự long. Đương nhiên, ngươi cũng không cách nào kí kết khế ước được nữa.
Diệp Âm Trúc nói:
-Xin ngài trực tiếp nói đến quá trình đi, ta rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trở thành ngoại tịch Long tộc được?
Hoắc Hoa Đức nói:
-Ngươi phải đi tới một nơi, là thánh địa của Long tộc chúng ta, nơi đó gọi là Long vực.
-Long vực?
Diệp Âm Trúc nghi hoặc nhìn Ngân long vương trước mặt.
Vị trí hiện tại của Long vực hiện giờ ta không thể nói cho ngươi được, đến lúc đó sẽ do Ly Sát đưa ngươi đi. Có điều, sau khi ngươi tới đó rồi, toàn bộ chỉ có thể trông cậy vào thực lực bản thân, chỉ cần ngươi thông qua khảo nghiệm ở đó, vậy ngươi sẽ đạt được thứ gì mình muốn. Long vực là địa phương cực kì nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ sẩy là có thể táng mạng trong đó. Ở đó ngoài chuyện phải dựa vào thực lực để sinh tồn ra, ngươi cũng cần phải hết sức cẩn thận, chỉ cần có được thừa nhận từ Long vực, ngươi đương nhiên sẽ trở thành ngoại tịch Long tộc, ngươi cũng sẽ có được một số kĩ năng đặc thù của Ngân long tộc nữa.
Nói đến đây, Hoắc Hoa Đức ngừng lại một chút:
-Vốn ta không tưởng rằng loài người có thể thông qua khảo nghiệm của Long vực nhưng vì lần trước Tây Đa Phu đã làm cho ta thấy được, tiềm lực của loài người lớn đến như thế nào, hắn bằng vào sự cố gắng của chính bản thân, thực lực cường đại cùng ý chí kiên định, cuối cùng cũng nhận được công nhận từ Long vực, sau đó cùng Á Tu Tư kí kết khế ước, trở thành vị Ngân long Long kỵ tướng duy nhất từ trước tới nay, ta hy vọng ngươi cũng có thể học theo hắn, trở thành người thứ hai. So với Tây Đa Phu, ngươi có một chút lợi thế, bởi vì Ngân long tộc chúng ta là ma pháp long, cho nên sau khi Tây Đa Phu trở thành ngoại tịch Long tộc, đại bộ phận năng lực của Ngân long đối với hắn cũng không có điểm nào đắc lợi. Nhưng ngươi lại hoàn toàn khác, ngươi là ma pháp sư, nếu như đạt được đại bộ phận năng lực của Ngân long tộc, tất nhiên có tác dụng cực lớn với quá trình tu luyện. Bây giờ ta cũng không thể nói gì thêm cho ngươi nữa, hết thảy từ giờ về sau, chỉ hoàn toàn trông cậy vào bản thân ngươi tự khám phá từng bước.
Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, nói:
-Giờ ta hiểu rồi, đạt được cái gì không phải là điều ta muốn, ta chủ yếu là phải thông qua khảo nghiệm của Long vực, đúng không, bất quá Long vực khảo nghiệm kia rốt cục là cái gì?
Ngân long vương Hoắc Hoa Đức trầm mặc một chút rồi trả lời:
-Ta nói rồi, thừa nhận là thừa nhận thôi, còn về việc làm thế nào để đạt được thừa nhận của Long vực, ta cũng không thể nói cho ngươi được, phải tự mình khám phá.
-Gia gia!
Ly Sát nãy giờ im lặng không nói gì đột nhiên lên tiếng.
Hoắc Hoa Đức nhìn về phía cháu gái mình:
-Tiểu Ly Sát, có chuyện gì vậy?
Ly Sát tựa hồ do dự mất một chút rồi mới nói:
-Người có thể cho con tiến vào Long vực cùng với hắn hay không?
Hoắc Hoa Đức sửng sốt ngây người ra một giây, sau đó đột nhiên giận dữ nói:
-Hồ đồ, Long vực là nơi thế nào ngươi biết rất rõ, Long tộc dưới tình huống nào mới có thể tiến nhập Long vực. Đối với chúng ta mà nói, nơi đó không chỉ là thánh địa mà cũng là cấm địa, đừng nói là ngươi, cho dù là ta, cũng chỉ có vào thời khắc tối hậu mới có thể tiến vào đó được.
-Đúng là vậy, nhưng với thực lực của Diệp Âm Trúc, làm sao có thể đạt được thừa nhận từ Long vực? Nơi đó cơ bản không phải là chỗ hắn có khả năng sinh tồn được.
Trong ánh mắt Ly Sát đã mang theo vài phần tuyệt vọng cùng bất mãn.
Thần sắc trong mắt Hoắc Hoa Đức trở nên âm trầm, nói:
-Cái này là hắn tự mình lựa chọn, không ai có thể thay đổi được. Ngươi lo lắng hắn sử dụng Linh Hồn Y Phụ gọi ngươi chứ gì? Cái này không cần lo. Trong Long vực không thể tiến hành pháp thuật triệu hồi được. Nếu hắn chẳng may bất hạnh gặp tử vong tại Long vực, Linh Hồn Y Phụ đương nhiên quay trở lại cho ngươi.
-Không phải, không phải, gia gia, con muốn đi cùng hắn.
Lúc này thanh âm Ly Sát tựa hồ càng trở nên kiên định.
Diệp Âm Trúc nhìn Ly Sát, ánh mắt có chút khó hiểu. Bởi vì hắn không rõ tại sao Ly Sát lại nói như vậy. Trong ý nghĩ của hắn, Ly Sát thủy chung là một Long nữ lạnh lùng như băng, nhưng lúc này hình như nàng đang vì chính an nguy của mình mà lo lắng. Xem ra vị tiểu công chúa của Long tộc này cũng không phải hoàn toàn giống như vẻ bề ngoài lạnh lùng của nàng. Lời nói của Ly Sát cũng làm nội tâm lạnh lùng của hắn thắp lên vài tia ấm áp.
Trong mắt Hoắc Hoa Đức lóe lên tia nhìn lạnh lùng, một Long trảo thật lớn nhanh chóng vung ra, tại Ngân long tộc, hắn không chỉ là Đại trưởng lão mà còn là chúa tể tuyệt đối, không có Ngân long nào có thể cưỡng lại mệnh lệnh của hắn, cho dù là tôn nữ cũng không được. Ánh sáng tím lóe lên, Ly Sát chưa kịp làm động tác phản kháng gì thì cả thân thể trong dạng rồng đã té nhào trên mặt đất. Diệp Âm Trúc thậm chí không kịp nhìn ra Hoắc Hoa Đức đã sử dụng ma pháp gì, chỉ biết Ly Sát đã hoàn toàn mất đi lực kháng cự, ma pháp ba động trên người nàng cũng trong nháy mắt biến mất.
Huơ long trảo thật lớn của mình, Hoắc Hoa Đức lạnh nhạt nói:
-Nếu ngươi đã lựa chọn xong, bây giờ có thể khởi hành, Ly Sát đã không thích hợp đưa ngươi đi nữa. Tinh Tàn, ngươi đưa Diệp Âm Trúc đến Long vực, nhớ kỹ, ngươi tuyệt đối không được tiến vào Long vực một bước nào. Quy củ của Long tộc, ngươi hẳn biết rõ rồi.
-Vâng. Thưa Đại trưởng lão.
Tinh Tàn cung kính hành lễ xong, gầm khẽ một tiếng, toàn thân tử quang lóng lánh phát ra, thân thể trong nháy mắt biến lớn, long lân trong suốt màu bạc nháy mắt bao trùm toàn thân, hắn đã hiện nguyên hình, thân thể so với Ly Sát to nhỏ không chênh lệch lắm, ma pháp trình độ cũng gần như tương tự.
-Âm Trúc, chúng ta đi thôi.
Nghe từ thanh âm của Tinh Tàn, không thấy có vẻ gì tâm tình đang biến động.
Diệp Âm Trúc gật đầu. Nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình đã ngồi trên lưng Tinh Tàn.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Diệp Âm Trúc, ngươi nhớ kỹ, ngươi có thời gian là 1 tháng, nếu trong 1 tháng đó, ngươi không thể từ Long vực thoát ra, vậy chứng tỏ ngươi không đạt được thừa nhận từ Long vực. Khi đó kết cục của ngươi chỉ có một. Nếu ngươi thành công đạt được thừa nhận từ Long vực, có sự giúp sức của nó, ngươi sẽ có được năng lực của Ngân long tộc chúng ta.
Quang mang lóe lên, một mảnh lân phiến đường kính chừng 30 phân rơi vào tay của Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc cũng không nói gì thêm, bởi vì hắn nghĩ bản thân mình cùng với Ngân long lúc này không có gì phải nhiều lời, vỗ nhẹ vào thân Tinh Tàn, long dực mở rộng, Tinh Tàn mang theo Diệp Âm Trúc bay thẳng lên bầu trời.
-Đại ca, huynh ghĩ rằng tên nhân loại này có khả năng đạt được thừa nhận của Long vực không?
Một Ngân long to lớn trầm giọng hỏi.
Hoắc Hoa Đức thản nhiên nói:
-Ta cũng không biết, mặc dù thực lực của hắn so với Tây Đa Phu thì kém hơn rất nhiều, nhưng tên thanh niên này lại mang đến cho ta một cảm giác đặc biệt, khí chất trên người hắn người bình thường không thể so bì, có lẽ hắn sẽ mang lại cho chúng ta kì tích. Nếu hắn không thành công, vậy hắn cũng không đủ năng lực để cùng Ngân long tộc hợp tác được. Tên này bề ngoài là Hoàng cấp nhưng thực tế ma pháp lực đã đạt tới Lục cấp cao giai, như thế nào lại là người bình thường được, ít nhất có thể chứng minh một điểm, hắn tuyệt đối không phải là người đến từ Pháp Lam. Nếu không, ta ngay cả cơ hội tiến nhập Long vực cũng sẽ không ban cho hắn.
Ra khỏi Long huyệt, gió lạnh như băng thổi vào mặt, Diệp Âm Trúc nhất thời cảm giác bản thân mình thư thái đi rất nhiều. Hít thở sâu liên tiếp mấy lần, hắn tựa hồ muốn đem toàn bộ phiền muộn trong lòng thổi bay theo gió đi hết, nhưng sự phẫn nộ này xuất phát từ sâu thẳm trong tâm hồn, làm cách nào biến mất dễ dàng vậy?
-Âm Trúc.
Tinh Tàn đột nhiên lên tiếng gọi hắn.
-A?
-Không nên tới Long vực.
Tinh Tàn tựa hồ nội tâm giằng xé một hồi lâu mới có thể nói ra câu này.
-Tại sao?
Diệp Âm Trúc thản nhiên hỏi lại.
Tinh Tàn nói:
-Ngươi không có cơ hội trở thành ngoại tịch Long tộc đâu, không có Tử cấp thực lực, ở nơi đó căn bản không có khả năng sinh tồn, ngươi có biết ban đầu Tây Đa Phu tiến vào Long vực, thực lực của hắn cỡ nào không? Là Tử cấp tam giai, cho dù như vậy, sau khi hắn đạt dược thừa nhận từ Long vực xong, tính mạng như chỉ còn phân nửa, còn ngươi …
-Ngươi có thể thả ta đi không?
Diệp Âm Trúc đột nhiên hỏi.
Tinh Tàn trầm mặc, cũng không trả lời, Diệp Âm Trúc thậm chí có thể cảm giác nội tâm của hắn đang tràn ngập sợ hãi cùng mâu thuẫn. Không biết tại sao lúc này Âm Trúc đột nhiên nhớ tới Ly Sát, hắn đột nhiên nghĩ, nếu là Ly Sát đưa mình đi Long vực, nàng ta nhất định sẽ tìm cách thả mình đi, ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy nhưng trong nội tâm, ý niệm này lại thâm căn cố đế tồn tại.
Diệp Âm Trúc vỗ vỗ lên lân phiến sau lưng Tinh Tàn:
-Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi. Cho dù thực lực ta không đủ, biết đâu cũng sẽ phát sinh kỳ tích?
Tinh Tàn thở dài một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, chỉ vỗ cánh mạnh mẽ, cấp tốc phi hành thẳng về một hướng.
Tinh Tàn là Ngân long thứ hai mà Diệp Âm Trúc ngồi trên lưng, so với Ly Sát thì ngồi trên lưng Tinh Tàn thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng Âm Trúc có vài phần cảm giác áy náy. Tinh Tàn trong khi phi hành, cố ý dùng Phong hệ ma pháp tạo thành một kết giới, bao phủ thân thể Diệp Âm Trúc bên trong, gió mạnh bên ngoài không thể nào thổi vào thân thể Diệp Âm Trúc được. Ngồi ở trên lưng hắn, cảm giác cũng rất yên ổn tự nhiên rất nhiều, như đi trên đất liền.
Tốc độ phi hành của Tinh Tàn rất nhanh, hơn nữa càng ngày bay càng cao dần. Hắn bây giờ đã bay khuất trong mây, Diệp Âm Trúc bây giờ cũng không thể nhận ra phương hướng được nữa, chỉ có thể để mặc cho hắn đưa đi.
Lúc này Diệp Âm Trúc mới có thời gian nhìn qua khối lân phiến mà Ngân long vương Hoắc Hoa Đức đưa cho mình, lân phiến hình tròn, sáng lấp lánh, đích thị là lân phiến của Ngân long. Nhưng mà khối lân phiến này màu tím, ánh mặt trời chiếu lên phản xạ lấp lánh ngân quang, đây là lân phiến của ai? Nếu như nói là của Ngân long, tại sao lại có màu tím như vậy? Ngay cả cường giả như Ngân long vương Hoắc Hoa Đức, lân phiến cũng chỉ có 2, 3 phần sắc tím mà thôi, huống chi lân phiến này hoàn toàn màu tím, chỉ có một chút ngân tinh tồn tại.
Trong lòng vừa động, Diệp Âm Trúc đột nhiên nhớ tới lời Ly Sát nói qua, khi mà lân phiến của Ngân long chuyển hóa hoàn toàn thành màu tím thì có thể phát sinh biến hóa, trở thành Thần Thánh Cự Long. Chẳng lẽ đây lại là lân phiến của Thần Thánh Cự Long hay sao? Khả năng này hiển nhiên rất lớn nhưng Diệp Âm Trúc lại mơ hồ cảm giác được, chủ nhân của khối lân phiến này cũng không hẳn là thuộc cấp bậc Thần Thánh Cự Long.
Tinh Tàn không ngừng phi hành, theo tốc độ như vậy, cũng đã bay hơn 3 ngày trời. So với từ Mễ Lan thành đến Ngân long thành, đoạn đường xem ra còn dài hơn nhiều.
Diệp Âm Trúc không biết Tinh Tàn rốt cuộc bay về phương nào, có điều hắn cảm giác được, không khí bên ngoài theo hướng phi hành của Tinh Tàn tựa hồ từ từ ấm dần lên. Từ điểm này, hắn phán đoán hẳn là Tinh Tàn đang nhắm hướng Nam mà bay. Có điều là Đông Nam hay Tây Nam thì hoàn toàn không biết chắc được.
3 ngày này, Diệp Âm Trúc cùng Tinh Tàn cũng rất ít nói chuyện. Tinh Tàn cũng không hề dừng lại nghỉ ngơi, chỉ là lâu lâu hắn dùng ma pháp không gian lấy ra một chút hoa quả cùng nước uống đưa cho Diệp Âm Trúc.
Ngay khi Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn khẳng định Tinh Tàn phi hành về hướng Nam, đột nhiên không khí bên ngoài trở lạnh, hơn nữa so với Ngân long thành còn lạnh hơn rất nhiều. Diệp Âm Trúc còn đang cảm thấy hồ đồ thì cảnh tượng ngay trước mắt đã xuất hiện biến hóa.
Vốn đang phi hành trong mây, 2 người đột nhiên rời khỏi, nhưng mà trước mắt lại xuất hiện hai tòa tuyết sơn vô cùng to lớn.
Nhìn từ xa rất khó đánh giá được độ cao của 2 tòa tuyết sơn này nhưng từ không trung nhìn xuống chỉ thấy mây trắng bao phủ xung quanh, cũng có thể đoán được 2 toà núi này cao ghê gớm thế nào. Lúc này phương hướng phi hành của Tinh Tàn là vị trí nằm giữa 2 toà núi đó.
Ngay lúc Tinh Tàn bay đến gần 2 tòa núi tuyết, cũng là lúc xuất hiện một hiện tượng kì dị, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được không khí chung quanh thân thể gợn lên như một tấm màn nước. Ngay sau đó, Tinh Tàn đã chở hắn bay xuyên qua rồi.
Bên ngoài vốn là ban ngày nhưng khi bọn hắn xuyên qua tấm màn không khí như nước kia thì chung quanh đột nhiên tối sầm lại. Mặc dù cũng không tối đến mức xòe tay không thấy ngón nhưng màn đêm hắc ám xung quanh lại hỗn độn dị thường. Phía trên đầu không phải là mặt trời mà là một mảnh trăng màu tím.
Kì dị hơn chính là bọn họ vốn đang ở trên trời cao, nhưng mà lúc này Diệp Âm Trúc lại thấy được lục địa, đúng vậy, chính là lục địa. Ở thế giới đặc thù này, hắn cảm giác được rất nhiều ma pháp nguyên tố chuyển động, có điều ma pháp nguyên tố ở đây cực kì cuồng bạo, cũng vô cùng cao ngạo, với tinh thần lực hiện giờ của hắn, dĩ nhiên không cách nào hấp dẫn chúng được.
Tinh Tàn 2 cánh khép lại, rất nhanh lao thẳng xuống mặt đất. Vị trí của hắn trên không trung lúc đó cũng chỉ cách mặt đất chừng hơn trăm thước.
Thân thể nặng nề tiếp đất:
-Âm Trúc, chúng ta tới rồi.
Diệp Âm Trúc nhảy từ trên lưng Tinh Tàn xuống, 3 ngày liền không tiếp xúc mặt đất, toàn thân đều có cảm giác không được tự nhiên, lúc này hoạt động thân thể một chút, nhất thời cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Hắn một mặt quan sát tình hình xung quanh. Giữa không trung chính là mặt trăng màu tím. Cảnh vật xung quanh thì miễn cưỡng cũng có thể thấy rõ, trước mắt là một mảnh rừng rậm đen ngòm, cây cối thì là một loại từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng thấy qua. Nhưng những cây cối này lại mang đến cho Diệp Âm Trúc một cảm giác cực kì quen thuộc. Đột nhiên, hắn nhớ tới điều gì đó, quang mang lóe lên, Khô Mộc Long Ngâm cầm 7 dây đã xuất hiện trên tay.
Đúng vậy, chính là cảm giác này. Những cây cối này cùng với thân đàn của Khô Mộc Long Ngâm cầm phát ra khí tức phi thường cùng loại, bất quá cũng không thể rõ ràng như Khô Mộc Long Ngâm cầm mà thôi.
Diệp Âm Trúc đột nhiên hiểu rõ, Ngân long vương Hoắc Hoa Đức vừa nhìn Khô Mộc Long Ngâm cầm đã nói chất liệu tạo nên nó đến từ một địa phương đặc biệt, chỉ sợ rằng chính là nơi này. Có điều nơi này là thánh địa của Long tộc, hiển nhiên không phải chỗ mà người bình thường có thể lai vãng. Mặc dù hắn không biết chính xác nơi này hình thành như thế nào nhưng bằng ma pháp tri thức cũng có thể đoán rằng nơi đây vốn từng có một đại hình ma pháp trận hoặc ẩn tàng một ma pháp trận quanh đây.
Khó trách lúc ấy thần sắc Hoắc Hoa Đức lại kinh ngạc âm trầm như thế, cửa vào nơi này ở giữa 2 toà tuyết sơn cao lớn như thế, đừng nói là con người, cho dù là chim chóc cũng khó lòng bay đến được. Độ cao ghê gớm như vậy, chỉ có thân thể cường hãn của Long tộc mới có thể phi hành mà không sợ chết cóng. Ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không nhịn được tò mò tự hỏi người nào chế tạo Khô Mộc Long Ngâm cầm này làm cách nào lên đây được.
Quang mang lại lóe lên, Tinh Tàn một lần nữa biến lại thành hình người.
-Âm Trúc, xin lỗi, ta không cách nào vi phạm quy định của Long tộc được, càng không thể nào cưỡng lại mệnh lệnh của Đại trưởng lão, ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây. Đây chính là thánh địa của Long tộc chúng ta, Long vực, đi qua cánh rừng đen này, ngươi sẽ chính thức bước vào phạm vị của Long vực, ta sẽ ở đây chờ ngươi. Nếu ngươi đạt được thừa nhận từ Long vực, tự nhiên sẽ quay trở lại đây. Ngươi có không gian giới chỉ, những thứ này ngươi cứ mang theo đi.
Vừa nói Tinh Tàn vừa phóng thích ra không gian ma pháp, rất nhiều thủy quả xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc. Chừng này thủy quả hoàn toàn đủ để giúp Âm Trúc giải quyết chuyện ăn uống về sau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Âm Trúc cũng không hề khách khí, đem toàn bộ thủy quả nhét hết vào không gian giới chỉ của mình, cười mỉm, nói với Tinh Tàn:
-Tinh Tàn đại ca, ngươi cũng đừng như vậy, chuyện này ta cũng không thể trách ngươi được. Ngươi thân là thành viên của Long tộc, cũng không thể nào nắm giữ chính vận mệnh của mình. Nếu một ngày ta có thể chống lại lời Hoắc Hoa Đức nói, vậy lịch sử của Ngân long tộc tương lai về sau sẽ phải viết lại.
Nói xong câu này, hắn cũng không hề do dự, đi nhanh thẳng về hướng rừng rậm.
Nhìn theo bóng Diệp Âm Trúc bước đi, Tinh Tàn thì thào tự nhủ: "Thay đổi lịch sử Ngân long tộc, như thế nào mới có thể thay đổi lịch sử Ngân long tộc được? Trời ạ! Hắn muốn làm điều gì đây? " Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được sự đáng sợ của loài người thường bị xem là nhược tiểu.
Đi vào rừng rậm, Diệp Âm Trúc cũng không hề vội vã tiến bước mà đi rất từ từ thong thả, giống như lời của Ngân long vương Hoắc Hoa Đức nói, bắt đầu từ bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Muốn toàn mạng rời khỏi nơi đây, chủ yếu nhất là phải hết sức cẩn trọng, sự phản đối của Ly Sát cũng như vẻ mặt của Tinh Tàn cũng đã nói lên được sự nguy hiểm của nơi này cho hắn.
Nhìn xung quanh một chút, khí tức của khu rừng đen này tỏa ra mười phần âm lãnh, ngoại trừ những cây đại thụ màu đen này không hề tồn tại sinh vật nào khác. Mà ngay cả những cây đại thụ màu đen này cũng làm cho hắn cảm giác được khí thế tử vong đáng sợ.
Chậm rãi phóng thích tinh thần lực từ bản thân ra xung quanh, Diệp Âm Trúc từ từ thăm dò khắp bốn phương, hắn chú ý tìm xem xung quanh ngoài mình ra còn có sinh vật sống nào hay không. Rất nhanh sau đó, hắn cảm thấy thất vọng, ở chỗ này ngoại trừ yên lặng chết chóc thì cũng chỉ có yên lặng chết chóc. Ngay lúc tiến vào rừng rậm, hắn thậm chí đã không còn cảm nhận được hơi thở của Tinh Tàn bên ngoài nữa. Ma pháp nguyên tố ở không trung nơi này cũng càng trở nên cuồng bạo khó khống chế. May mắn thay hắn là một Cầm ma pháp sư thuộc Tinh thần hệ, ma pháp lực chính là tinh thần lực, không cần dẫn động ma pháp nguyên tố xung quanh. Còn các hệ ma pháp khác, đến đây chỉ sợ rằng một phần mười thục lực cũng không thể phát huy được. Không có ma pháp nguyên tố hỗ trợ, đối với ma pháp sư mà nói cũng tương đương như chặt hết tay chân của một gã võ sĩ.
Thản nhiên cười nhạt, Diệp Âm Trúc trong mắt phát ra một thần quang hòa hoãn, hai tay chắp lại trước ngựa. Trúc đấu khí trong cơ thể nhẹ nhàng tản mác ra xung quanh, một đường tơ xanh biếc từ cổ tay phải xuất ra, rất nhanh quấn lấy hai tay hắn, cũng tại 2 tay lưu lại độ dài mỗi bên khoảng một thước rưỡi. Như vậy cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động của hai tay, chuẩn bị xong, hai bàn tay của Diệp Âm Trúc tức thì biến thành màu xanh biếc, một màu xanh biếc tràn đầy sức sống.
Đây là một phương pháp sử dụng Bích Ti, dưới sự khống chế của Trúc đấu khí, hiệu quả của Bích Ti hoàn toàn được phát huy. Quấn quanh trên hai bàn tay tựa như bao tay. Ở nơi này tử khí cường liệt như vậy, với sinh mạng lực khổng lồ của Bích Ti vốn là khắc tinh của tử khí, hẳn là dưới tình huống này có thể giúp đỡ không ít.
Dưới tác dụng sinh mệnh khí tức của Bích Ti, tâm tính của Diệp Âm Trúc nhất thời trở nên bình thản vài phần, lúc này mới bước từng bước về phía trước. Cẩn thận nhắm hướng sâu nhất của khu rừng đi tới.
-Phụ hoàng, Âm Trúc rốt cục khi nào mới trở về?
Hương Loan đứng ở bên người cha nàng là Tây Nhĩ Duy Áo đại đế, miệng dẩu lên tỏ vẻ vô cùng bất mãn.
Tây Nhĩ Duy Áo uống nhấp nhấp từng ngụm nước trà:
-Ta cũng không rõ, chuyện của Ngân long thành làm sao có người nào biết chắc được?
Hương Loan có chút lo lắng nói:
-Mễ Lan đế quốc chúng ta không phải là hợp tác cùng Ngân long thành hay sao? Tây Đa Phu nguyên soái hẳn là có quan hệ tương hảo với bọn họ chứ. Âm Trúc cũng chưa hề xúc phạm bọn họ cái gì, tại sao lại bắt hắn đi như vậy? Cái này hoàn toàn là không công bằng.
Tây Nhĩ Duy Áo liếc mắt nhìn con gái độc nhất của minh một cái, thở dài nói:
-Trên thế giới này, công bằng chỉ thuộc về kẻ mạnh, trừ phi ngươi có thực lực thật sự cường hãn, còn không thì công bằng vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện cho ngươi. Cũng tương tự như chúng ta với các tiểu quốc xung quanh, chẳng lẽ cũng lại cùng bọn họ nói chuyện công bằng hay sao? Chuyện Diệp Âm Trúc lần này, Ngân long thành thể hiện cực kì cương quyết, mặc dù Mễ Lan đế quốc chúng ta tịnh không hề e ngại Ngân long thành nhưng thế lực khắp nơi trên Đại lục này quan hệ, tình thế vô cùng vi diệu, chuyện hợp tác cùng Ngân long thành cũng không thể dễ dàng phá hỏng được. Ta cũng không thể vì chuyện của một cá nhân nào đi khiêu chiến với người của Ngân long thành được.
Hương Loan trề môi nói:
-Nhưng mà phụ hoàng, tại thành Khoa Ni Á, Âm Trúc đã ngăn cản đại quân Thú nhân xâm lược, đích thị là công thần của Mễ Lan đế quốc. Cũng có thể nói hắn là anh hùng dân tộc của chúng ta rồi. Hắn cũng đã cứu con cùng Phí Tư Thiết Lạp, chừng này công lao chẳng lẽ không đáng để đế quốc chúng ta ra mặt vì hắn hay sao?
Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười, nói:
-Con làm sao biết ta sẽ không vì hắn ra mặt? Huống chi, hắn mặc dù có công nhưng cũng có tội không ít, đế quốc vì hắn mà tổn thất không nhỏ, cứ nghĩ đến đám Ưng chuẩn long kị binh, ta vẫn còn cảm giác đau lòng đến nghẹt thở đây.
Hương Loan biến sắc mặt nói:
-Con biết rồi, phụ hoàng không cứu hắn bởi vì hắn không phải là người Mễ Lan, đúng không?