-A, người này là ai, dám ngang nhiên ngồi ở trên lưng muội?
Ánh mắt bất thiện của Cách Lâm rốt cục cũng nhìn tới Diệp Âm Trúc, cặp mắt rồng thật lớn đảo qua đảo lại xem xét hắn. Cảm giác bị áp lực như bị Ly Sát cùng Dạ Tinh Hủ nhìn ngó lại dâng lên trong lòng Diệp Âm Trúc. Hơn nữa lúc này cảm giác đó lại càng bộc phát mãnh liệt. Rõ ràng là Ngân long này thực lực so với Ly Sát là ghê gớm hơn rất nhiều.
Ly Sát hai cánh rung lên, ma pháp nguyên tố trong không khí chấn động tầng tầng như sóng, xua tan toàn bộ áp lực từ Cách Lâm.
-Đây là người mà ông nội yêu cầu ta đưa về. Cút ngay đi, bây giờ ta phải đến gặp ông nội phục mệnh.
Cách Lâm bất đắc dĩ phải lui ra một bên, chỉ là ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào người Diệp Âm Trúc, cái cảm giác khinh miệt cùng coi rẻ này, Diệp Âm Trúc cũng không phải lần đầu tiên gặp qua.
Mấy tiếng Long ngâm từ trong Ngân long thành truyền ra. Theo chân Ly Sát hạ xuống,Diệp Âm Trúc cũng có phần hiểu rõ hơn tình huống của Ngân long thành.
Bên trong sơn cốc cũng không bằng phẳng như hắn tưởng tượng mà ngược lại đá mọc khắp nơi, các loại thực vật cây cối sinh trưởng khắp nơi cực kì tươi tốt, cũng không hề có dấu hiệu gì bị Long tộc phá hoại.
Chẳng lẽ Long tộc không phải sinh sống bên trong sơn cốc hay sao? Diệp Âm Trúc trong lòng nghĩ ngợi. Bất quá rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện bí mật của Ngân long thành này. Nguyên lai, rải rác trên vách núi trong sơn cốc có rất nhiều huyệt động lớn, lúc này có không ít Ngân long đang từ huyệt động chui ra nghênh đón Ly Sát.
Không đợi Diệp Âm Trúc cất tiếng hỏi, Ly Sát thản nhiên nói:
-Long tộc chúng ta đều sinh sống ở trong Long huyệt, lấy đơn vị là gia đình. Chỉ có cự long trưởng thành mới có huyệt động riêng của chính mình. Nếu một gia đình Ngân long nào không có người nối dõi, huyệt động của bọn họ sau này sẽ trở thành tài sản chung của toàn bộ Ngân long tộc.
Diệp Âm Trúc nói:
-Vậy bây giờ các ngươi tổng cộng có bao nhiêu Ngân long?
Ly Sát nói:
-Kể toàn bộ trưởng thành cũng như thiếu niên, tổng cộng chỉ có 60. Ngân long tộc chúng ta luôn là tộc có số lượng ít nhất của Long tộc.
Nói đến đây, ánh mắt của nàng ta không khỏi có chút buồn bã.
Đang lúc 2 người nói chuyện, đã có 5, 6 Ngân long khác tiến lại vây quanh Ly Sát, bọn họ thân hình lớn nhỏ không đồng đều. Ly Sát trong số đó chỉ vào hạng trung.
-Con gái yêu. Con trở về rồi. Nếu không vì mấy ngày trước ta được Á Tu Tư thúc thúc gửi tin đến, ta cũng muốn đi tìm con rồi.
Một Ngân long cực lớn, ánh mắt từ hòa tiến lên trước mặt Ly Sát. Nhìn qua ma pháp nguyên tố lưu động trên người nó, theo Diệp Âm Trúc thấy hẳn là một trong những thành viên mạnh nhất Ngân long tộc.
Đối mặt với Ngân long này, Ly Sát cũng không giữ thái độ lạnh lùng như thường thấy:
-Mụ mụ, không phải con đã trở về rồi sao, người ta đã không còn là con nít nữa, với lại con chỉ mới ra ngoài có mấy ngày thôi.
Mẫu thân của Ly Sát nhìn thoáng qua Diệp Âm Trúc đang ngồi trên lưng nàng, nói:
-Xem ra nhiệm vụ ông nội giao cho con đã hoàn thành rồi. Đi gặp ông con trước đi, chính sự quan trọng hơn.
-Được.
Ly Sát hướng về các Ngân long xung quanh ra hiệu chào hỏi, rồi sau đó mang theo Diệp Âm Trúc, nhắm hướng Đông của Ngân long thành bay đi. Đối với các Ngân long kia, nàng đều tỏ ra rất lễ phép, tựa hồ chỉ có tên Ngân long Cách Lâm nọ là nàng đặc biệt không ưa mà thôi.
Ngân long thành mặc dù rất lớn nhưng với tốc độ phi hành của Ly Sát, bọn họ cũng nhanh chóng tiến về hướng Đông. Trên sườn núi phía Đông, Diệp Âm Trúc thấy một huyệt động thật lớn, lối vào đường kính hơn 40 thước. Rõ ràng là lớn hơn rất nhiều so với bất kì huyệt động Ngân long nào khác. Xung quanh đây cũng hoàn toàn không xuất hiện một huyệt động nào khác, có thể nhìn ra địa vị của chủ nhân huyệt động này trong Ngân long tộc.
Ly Sát mang theo Diệp Âm Trúc phi thẳng vào trong huyệt động, thân hình chao đi một cái, Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, chân hắn đã chạm đất. Ly Sát cũng biến thành hình người. Không cần hỏi hắn cũng biết đây chính là đích đến cuối cùng của chuyến hành trình. Diệp Âm Trúc cũng không hỏi gì thêm, lẳng lặng đi thẳng vào sâu trong huyệt động.
-Diệp Âm Trúc, chờ một chút.
Thanh âm Ly Sát đột nhiên từ sau lưng hắn truyền đến, lúc này thanh âm của nàng đã hòa hoãn đi vài phần.
Diệp Âm Trúc xoay người lại nhìn nàng:
-Nơi này không phải là đích đến của chúng ta sao? Bây giờ không phải là đi gặp ông nội ngươi, Đại trưởng lão Ngân long tộc hay sao?
Ly Sát nhìn nam tử trước mặt, tâm tình trong lòng đột nhiên có chút phức tạp. Diệp Âm Trúc vẫn như trước, mặc bạch y Nguyệt Thần Thủ Hộ, tóc dài để xõa trên vai, ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho khí chất vốn rất ưu nhã có phần chuyển biến. Còn chuyển biến như thế nào thì ngay cả nàng cũng không nói rõ ra được.
-Lát nữa khi ngươi nói chuyện với ông nội của ta, phải chú ý một chút, mặc dù Ngân long tộc chúng ta không muốn làm khó gì ngươi, nhưng nếu ngươi chính thức uy hiếp đến Ngân long tộc, sợ rằng ngươi không rời khỏi đây được đâu. Ngươi hiểu rõ không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu:
-Ta không hiểu?
-Không hiểu?
-Bởi vì ta không nghĩ ra. Ta chỉ là một con người nhỏ bé, làm cách nào có thể uy hiếp toàn bộ Ngân long tộc các ngươi đây? Chẳng lẽ Ngân long các ngươi, đối với lực lượng của chính mình như vậy lại không có chút nào tự tin? Long tộc không phải luôn luôn được mệnh danh là chủng tộc mạnh mẽ nhất Đại lục hay sao? Nếu các ngươi có số lượng đông đảo hơn một chút, chỉ sợ rằng bây giờ các ngươi mới là chúa tể thế giới này mới phải.
Ly Sát hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Âm Trúc sẽ nói như vậy. Sửng sốt một chút, sắc mặt nàng lại trở nên lạnh lẽo như băng:
-Đó không phải là chuyện ngươi cần quan tâm. Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có nguyện ý muốn hợp tác cùng Ngân long tộc hay không? Nếu ngươi không muốn thì cũng không cần phải đi gặp ông nội của ta làm gì nữa.
Diệp Âm Trúc tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng, hờ hững nói:
-Ta không muốn sao? Được hợp tác cùng Ngân long tộc là vinh hạnh của ta.
Hắn ngoài miệng nói 2 chữ vinh hạnh nhưng vẻ mặt hắn thì nhìn thế nào cũng không thấy cảm giác vinh hạnh nằm ở đâu.
Ly Sát hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái, trong lòng thầm nghĩ, "Ta tại sao phải nhiều lời với hắn như vậy?
-Theo ta tới đây.
Trong Long huyệt cực lớn này, thân hình của Diệp Âm Trúc và Ly Sát có vẻ nhỏ bé phi thường, tốc độ di chuyển của Ly Sát rất nhanh, mũi chân chỉ khẽ điểm xuống đất, thân hình đã tiến về phía trước hơn 10 thước, toàn thân là Phong nguyên tố bao phủ. Lúc này nhìn nàng tựa như tinh linh của gió, căn bản hoàn toàn không hề bị trọng lực ảnh hưởng. Cho dù Diệp Âm Trúc thúc giục Trúc đấu khí kịch liệt cũng chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp cước bộ của Ly Sát.
Long huyệt càng đi sâu vào càng xuống thấp, có điều lúc tiến vào phía trong, không gian chẳng những không bị thu hẹp mà ngược lại trở nên trống trải hơn nhiều. Lúc Diệp Âm Trúc đang đi theo Ly Sát đến cuối cùng của huyệt động, hắn không khỏi kinh ngạc phát hiện ra trong lòng núi này có cả một khoảng không gian rộng lớn ngang với võ đài tỉ thí lúc trước của Mễ Lan ma vũ học viện trung ương.
Ở trong động, một thân hình Ngân long màu bạc pha sắc tím, đang nằm dài tựa hồ như ngủ say. Nhìn thấy hắn, ánh mắt Ly Sát nhất thời trở nên cung kính. Bước chân cũng chậm hẳn lại, từng bước từng bước chậm rãi tiến về thân hình Ngân long thật lớn nọ.
Lúc trước chưa tới đây, Diệp Âm Trúc nghe trong Long huyệt có tiếng gì ầm ì như tiếng sấm vang vang truyền lại. Đến đây hắn mới biết được, tiếng vang rền đinh tai nhức óc nọ chính là tiếng ngáy của Ngân long kia.
Cho dù là đang nằm ngủ, thân hình của Ngân long này phải dùng từ kinh khủng để hình dung. Giống như một tòa núi nhỏ trong dãy núi. Thân thể của nó ít nhất phải lớn gấp 5, 6 lần bản thể của Ly Sát. Nhưng kì lạ nhất là lân phiến của hắn, mặc dù cũng là hình tròn như Ngân long tộc nhân khác nhưng lân phiến của hắn lại không phải màu bạc mà là màu tím bạc. Màu tím này cũng không phải là quang mang màu tím tỏa ra từ lân phiến mà là màu tím trên lân phiến. Mỗi một mảnh lân phiến cơ hồ đều có 2 phần 3 là màu tím còn 1 phần 3 là màu bạc, phần trung gian giữa 2 màu thì rất mờ, tựa hồ như nhìn không thấy rõ. Giống như là màu tím từ từ ăn mòn màu bạc trên lân phiến của hắn.
-Vị này chính là ông nội của ngươi sao?
Diệp Âm Trúc có chút nghi hoặc hỏi lại, mặc dù từ hình thể tới thái độ cung kính của Ly Sát đối với Ngân long này, hắn cũng chẳng thể nào hoài nghi thân phận Ngân long này được. Nhưng kì quái nhất là, trên người Ngân long này hắn phát hiện ma pháp lưu động cực kì mỏng manh, thậm chí so với bản thân hắn còn có vẻ không bằng.
Ly Sát gật gật đầu, tại trước mặt cự long nọ, nàng không dám làm càn, thấp giọng nói:
-Vị này chính là ông nội của ta, Đại trưởng lão của Ngân long tộc, cũng là thành chủ của Ngân long thành, Ngân long vương Hoắc Hoa Đức.
Diệp Âm Trúc cũng nhỏ giọng hỏi lại:
-Tại sao lân phiến trên người ông nội của ngươi hoàn toàn không giống như các Ngân long tộc nhân khác?
Ly Sát nói:
-Đó là bởi vì tu vi của ông nội. Trong toàn bộ Long tộc chúng ta, ông nội ta tuyệt đối là một trong những người mạnh nhất. Chỉ có Hắc long vương cùng Kim long vương may ra mới có thể so sánh được. Ông nội ta sống đến nay đã là một vạn năm ngàn tuổi rồi, nhiều hơn lịch sử của bất kì một quốc gia nào trên Đại lục. Trải qua một vạn năm ngàn năm tu luyện, ma pháp lực của người hiện giờ vô cùng cường đại. Lân phiến màu bạc hóa thành tím chính là minh chứng. Nếu toàn bộ lân phiến trên người ông nội hóa tím hoàn toàn, hơn nữa trải qua biến hình, lão nhân gia người hoàn toàn có thể trở thành thần thánh cự long như tổ tiên của Ngân long tộc chúng ta ngày trước.
-Thần thánh cự long? Ta cũng từng đọc qua trong sách vở có nói về Long tộc các ngươi, nhưng chỉ thoáng qua vài lời mà thôi. Thật sự rất lợi hại chứ?
Ly Sát liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái, nói:
-Thần thánh cự long là thập cấp ma thú. Trên toàn Đại lục cũng chỉ có cửu cấp ma thú tồn tại, mặc dù cửu cấp đã là tối cao cảnh giới nhưng Thần thánh cự long của Long tộc chúng ta đã đột phá giới hạn cửu cấp. Thần thánh cự long theo như Long tộc truyền thuyết cũng chính là thập cấp. Chỉ là thời gian trôi qua rất rất lâu rồi, cũng không hề thấy Thần thánh cự long xuất hiện nữa. Ông nội ta có kể lúc người còn trẻ cũng từng xuất hiện một vị Thần thánh cự long. Đáng tiếc sau này Thần thánh cự long cùng địch nhân chiến đấu đã đồng quy vu tận rồi.
Diệp Âm Trúc giật mình nhìn Ly Sát:
-Thập cấp ma thú Thần thánh cự long mà cũng phải đồng quy vu tận cùng địch thủ hay sao? Chẳng lẽ địch thủ cũng là …
Ly Sát ánh mắt buồn bã, vừa định trả lời thì một thanh âm già nua vang lên:
-Trên thế giới này không hề có sinh vật nào là tuyệt đối vô địch. Cho dù là Long tộc cũng không ngoại lệ. Mỗi một chủng tộc đều có ưu thế riêng của mình. Tỷ như loài người các ngươi có năng lực sáng tạo cùng dân số đông đảo, có chủng tộc nào có thể so bì với loài người được? Nếu không nhờ ưu thế đó, các ngươi liệu có thể trở thành chúa tể Đại lục như bây giờ được không?
Tiếng ầm ì như sấm tiêu mất, Diệp Âm Trúc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đôi mắt cực lớn màu tím nhìn chằm chặp vào mình. Chính là ông nội của Ly Sát, Ngân long vương Hoắc Hoa Đức mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Ly Sát cúi người thi lễ, nói:
-Ông nội.
Lão Long vương này cũng không nghiêm ngặt khó khăn giống như Diệp Âm Trúc tưởng tượng, ngược lại rất ôn hòa nói:
-Tiểu Ly Sát, nhiệm vụ lần này con hoàn thành rất xuất sắc, xem ra cho con đi Đại lục ta lựa chọn không nhầm người. Lần đầu tiên con xa nhà, mẹ con rất là lo lắng. Con nên đi thăm mẹ một chút đi. Ta muốn cùng trò chuyện với vị tiểu bằng hữu loài người này một chút.
-Vâng.
Ly Sát lên tiếng đáp ứng. Len lén liếc Diệp Âm Trúc một cái rồi mới chịu rời đi.
Quang mang màu tím đột ngột lóe sáng lên, ma pháp nguyên tố trong huyệt động vốn dĩ rất thưa thớt bình ổn đột nhiên gia tăng đến một mật độ chưa từng có. Trong nháy mắt Diệp Âm Trúc cảm thấy chính bản thân mình dường như hô hấp cũng không nổi, kinh khủng hơn nữa là cả 6 giác quan của hắn hoàn toàn giống như bị phong bế. May là cảm giác này chỉ thoáng qua trong giây lát mà thôi.
Thân thể Ngân long cực lớn nọ biến mất không một chút dấu vết. Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện trước mặt mình bỗng xuất hiện một người, nhìn bề ngoài rất trẻ, thân thể cao lớn, so với Tử không thua kém nhiều lắm, da tay hiện ra sắc tím. Thân thể hắn rất cường tráng mạnh mẽ, cơ bắp phát triển cuồn cuộn, kỳ lạ nhất là đầu hắn hoàn toàn hói nhẵn, không hề có tóc.
-Ngươi là?
Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi.
Thanh niên cao lớn nọ cất tiếng, thanh âm của hắn vang vọng mạnh mẽ phi thường:
-Ta biến thành hình dạng này ngươi không nhận ra hay sao? Nói cho ngươi lại lần nữa, ta là Đại trưởng lão của Ngân long tộc, Hoắc Hoa Đức.
-Ngươi là ông nội của Ly Sát?
Diệp Âm Trúc trợn mắt há miệng nhìn hắn. Hắn biến thành người sao lại trẻ như thế, ngay cả thanh âm cũng thay đổi được.
Hoắc Hoa Đức mỉm cười:
-Ngươi không cần phải ngạc nhiên vậy. Trên khắp Long Khi Nỗ Tư Đại lục, có rất nhiều chủng tộc mà tuổi tác không thể dùng vẻ bên ngoài để xét đoán, trong đó Long tộc chúng ta là một. Long tộc trưởng thành là có thể hóa thành hình người. Mỗi một cá thể chỉ có thể biến thành một hình thái duy nhất cố định không bao giờ thay đổi. Một vạn năm trước đây, ta biến thành bộ dạng như vậy, bây giờ vẫn thế. Cho dù tương lai ta có chết đi, thì lúc lâm chung cũng vẫn giữ lại hình dáng như thế này, không hề thay đổi chút nào.
Diệp Âm Trúc chợt hiểu ra, nói:
-Nguyên lai như thế. Chào ngài, ta là học viên năm nhất thuộc Thần Âm hệ của Mễ Lan ma vũ học viện, tên là Diệp Âm Trúc.
Hoắc Hoa Đức mỉm cười, nói:
-Hoan nghênh ngươi tới Ngân long thành, lần này ta sai Ly Sát mời ngươi tới, có lẽ trong lòng ngươi cảm thấy không vui lắm, nhưng đây là biện pháp tốt nhất. Diệp Âm Trúc, ngươi có thể đem tình hình lúc ngươi đánh lui quân đội Thú nhân ở vùng núi Bố Luân Nạp kể lại tường tận tỉ mỉ cho ta nghe một chút được không?
Đã đến đây, Diệp Âm Trúc cũng không định giấu diếm gì nữa:
-Chúng ta được Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái an bài đóng quân ở thành Khoa Ni Á, một nơi vốn nghĩ rằng rất an toàn, không xảy ra chuyện gì, bỗng có một ngày …
…lập tức đem tình huống trận đánh ở thành Khoa Ni Á thuật lại tường tận một lần. Đương nhiên trong lời kể của hắn, tự nhiên không có chuyện cuối cùng Tử xuất hiện. Lúc đó hắn vốn đã hôn mê không còn biết gì nữa.
Hoắc Hoa Đức lắng nghe rất chăm chú, cũng không có ngắt lời. Đợi đến lúc Diệp Âm Trúc kể lại xong xuôi toàn bộ câu chuyện.
-Vốn là xảy ra như thế, sau đó, ta vì tiêu hao một lượng quá lớn tinh thần lực, lâm vào hôn mê.
Nghe xong lời Diệp Âm Trúc nói, Hoắc Hoa Đức hỏi lại:
-Ngươi nói là, lúc đó ngươi sử dụng ma pháp tinh thần cộng hưởng, dốc hết tinh thần lực của hơn 10 vị ma pháp sư tập trung lên một mình ngươi, sau đó thông qua pháp trận tăng cường thanh âm cùng với khối băng hình tròn thì mới phát huy công hiệu, đánh lui được Thú nhân?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Đại khái tình huống lúc ấy là như thế…
Hoắc Hoa Đức trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ suy nghĩ điều gì.
-Đám Bỉ Mông thì thế nào? Sao lại tự nhiên biến mất vậy? Với thực lực của Hoàng Kim Bỉ Mông, các ngươi lại không còn năng lực gì chống đỡ, làm cách nào có thể sống sót như vậy?
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:
-Chuyện này ta cũng không rõ. Chỉ nghe bạn bè xung quanh kể lại, hai tên Hoàng Kim Bỉ Mong đó cũng không chậm trễ, nhanh chóng thu gom hết đám Bỉ Mông cự thú, rồi cấp tốc rút lui khỏi chiến trường.
Hoắc Hoa Đức gật đầu, nói:
-Như vậy đi, ngươi thử cho ta nghe cầm khúc của ngươi, chính là cầm khúc mà vừa rồi ngươi nói tới đó "Long Tường Thao".
-Được.
Diệp Âm Trúc đáp ứng, khoanh chân ngồi ngay trước mặt Ngân long vương Hoắc Hoa Đức. Quang mang lóe lên, Hải Nguyệt Thanh Huy Cầm đã xuất hiện trên tay hắn.
-"Ái ái đông phong hàn. Lang lang hoàn bội âm. Thiên thao bạo diệt sát. Thương hải lão long ngâm. " Thanh âm trầm trầm từ miệng Diệp Âm Trúc phát ra, hai tay bát chỉ đồng thời rung động, một chuỗi tiếng đàn trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ngập sát ý từ ngón tay hắn phát ra, mỗi một nốt nhạc cho dù là đơn giản nhất, lúc này cũng phảng phát như tiếng cự long trầm trầm gào thét, chấn động nhân tâm.
Ma pháp lực sắc vàng theo Hải Nguyệt Thanh Huy Cầm lan rộng ra tứ phía, càng lúc càng nhanh dần lên theo tiết tấu của khúc nhạc. Hai tay của Diệp Âm Trúc chuyển động trên dây đàn cũng bắt đầu dần trở nên hư ảo. Chính là đang diễn tấu lại khúc nhạc đã làm thay đổi chiến cuộc ở thành Khoa Ni Á, hay cũng chính là Cầm thành bây giờ, khúc " Long Tường Thao ".
Lúc Hoắc Hoa Đức nghe Diệp Âm Trúc ngâm 4 câu thơ cổ, trong mắt toát ra thần sắc kinh ngạc. Nhưng khi mà cầm khúc bắt đầu dạo lên, hắn không khỏi nhịn được cau mày, nhưng cũng không tỏ vẻ rõ ràng lắm, chỉ yên lặng lắng nghe Diệp Âm Trúc tấu nhạc rất chăm chú.
Chỉ cần là đang đánh đàn, tâm trí Diệp Âm Trúc sẽ hoàn toàn chú tâm, lúc này hắn đã hoàn toàn quên mất một điều, đó là với thực lực của Hoắc Hoa Đức, có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần lực của Diệp Âm Trúc, kể cả biến hóa tâm tình bên trong. Hắn biết rõ, người trước mặt này hoàn toàn không hề lừa gạt mình.
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia nhu hòa, theo hai tay cử động, tâm hồn hắn đã hoàn toàn hòa cùng tiếng đàn, bản thân đắm chìm trong khúc nhạc. Cây cổ cầm dường như đã trở thành một bộ phận của sinh mạng hắn.
Rốt cục, khi tám ngón trên hai tay hắn liên tiếp đan qua lại trên dây đàn, " Long Tường Thao " tiến nhập vào trạng thái sát khí đỉnh điểm, âm thanh bỗng nhiên đình chỉ lại.
Hai bàn tay theo quán tính đặt trên dây đàn, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc mặc dù tiêu hao nhiều, nhưng trạng thái tinh thần của hắn ngược lại dưới tác dụng của cầm khúc, hưng phấn đỉnh điểm. Cả người dường như toát ra một khí tức thanh khiết. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Hoa Đức, phát hiện Hoắc Hoa Đức cũng đang quan sát mình.
-Đây là " Long Tường Thao "? Quả nhiên là có ma lực đặc thù, chỉ đáng tiếc là quá yếu ớt. Có lẽ khi nào thực lực của ngươi đạt tới Tử cấp, mới có có thể gây cho ta chút ảnh hưởng nào đó.
Hoắc Hoa Đức mỉm cười nói.
Diệp Âm Trúc chỉ cười nhạt, kết quả này hắn đã sớm nghĩ đến, không cần đề cập đến thực lực kinh khủng của Hoắc Hoa Đức. Ngay cả bản thân hắn lúc tấu nhạc cũng không có đủ tinh thần lực để cầm cự, vừa không có cả Khô Mộc Long Ngâm Cầm bên cạnh, uy lực của cầm khúc này căn bản không cách nào chính thức phát huy ra được.
-Ngươi có thể đem Khô Mộc Long Ngâm Cầm ra cho ta nhìn qua một chút được không?
Hoắc Hoa Đức nói tiếp
Diệp Âm Trúc gật đầu, trong tay quang mang lóe lên, Khô Mộc Long Ngâm Cầm đã hiện ra thay thế cho Hải Nguyệt Thanh Huy Cầm, có điều hiện giờ cả 7 dây đàn đều đã đứt đoạn.
Hoắc Hoa Đức tiếp nhận cây cổ câm từ tay Diệp Âm Trúc, trong một tích tắc, hắn phảng phất cảm giác được điều gì, trong mắt phát ra thần sắc kinh ngạc hơn nhiều so với lúc trước lắng nghe cầm khúc " Long Tường Thao ". Hắn xem xét rất cẩn thận, không bỏ sót một ngóc ngách nào của Khô Mộc Long Ngâm Cầm, săm soi từng chỗ nhỏ nhất, kể cả 7 sợi dây đàn bị đứt nọ. Dần dần ánh mắt hắn trở nên sắc bén:
-Ngươi có biết lai lịch của cây cổ cầm này thế nào không?
Đối mặt với quang mang cường hãn trong ánh mắt Hoắc Hoa Đức, Diệp Âm Trúc trong lòng cũng không hề e sợ chút nào, bình tĩnh đáp:
-Sợ rằng chẳng ai biết được cả, kể cả sư phụ ta cũng không. Lai lịch của Khô Mộc Long Ngâm Cầm là huyền bí nhất trong tất cả các cây cổ cầm của ta. Không ai biết nó xuất xứ từ đâu, chỉ là nhìn qua nó hẳn là biết đã lâu năm lắm rồi.
Nét mặt Hoắc Hoa Đức thoáng giãn ra một chút:
-Quả thật ngươi không cách nào biết rõ lai lịch của nó được. Ngay cả ta cũng không biết. Nhưng cây cổ cầm này của ngươi, không chỉ có dây đàn làm bằng gân rồng, thân đàn cũng được chế tạo từ một loại gỗ đặc thù. Loại gỗ này chỉ sinh trưởng từ một nơi rất đặc biệt. Nơi đó chính là thánh địa của Long tộc chúng ta. Xem ra nhân vật nào chế tạo nên cây cổ cầm này nhất định phải từng đi qua nơi đó, hơn nữa lại có thể toàn mạng rời khỏi. Có cây cổ cầm lợi hại thế này, ta hoàn toàn có thể hiểu tại sao đám tuần long kia dưới tác dụng cầm khúc của ngươi thi nhau tự bạo như vậy.
Từ lời nói của Hoắc Hoa Đức biết được chút ít manh mối vè lai lịch của Khô Mộc Long Ngâm Cầm như vậy, Diệp Âm Trúc không khỏi có chút kinh ngạc:
-Ngài bảo Ly Sát mang ta đến nơi này chắc không phải chỉ để xem cổ cầm của ta với nghe ta đánh đàn suông đấy chứ?
Hoắc Hoa Đức đưa Khô Mộc Long Ngâm Cầm trả lại cho Diệp Âm Trúc, nói:
-Đương nhiên không phải. Nhưng ta muốn chứng minh tác dụng cầm khúc của ngươi đối với Long tộc chính thức như thế nào. Xem ra, ta vẫn còn đánh giá quá thấp năng lực của ngươi rồi.
Nhìn ánh mắt Ngân long vương mang đầy thâm ý, Diệp Âm Trúc ngẩn người ra
-Sao lại như vậy? " Long Tường Thao " của ta căn bản không mang lại cho ngài bất cứ ảnh hưởng nào! Sợ rằng ngay cả bất kì một cá thể Ngân long hay cự long cao cấp nào cũng không bị ảnh hưởng bởi cầm khúc này được.
Hoắc Hoa Đức lắc đầu nói:
-Không, ngươi đừng tự xem thường bản thân. Đầu tiên chúng ta Ngân long tộc vốn là ma pháp, về phương diện tinh thần lực thì không một Long tộc nào có thể so sánh được. Cho nên đối với tiếng đàn của ngươi thì lực kháng cự tự nhiên là mạnh mẽ nhất. Huống chi nói về ma pháp lực, giữa ngươi và chúng ta chênh nhau một khoảng cách quá xa, hơn nữa lại không có cây cổ cầm thích hợp với cầm khúc " Long Tường Thao " là Khô Mộc Long Ngâm Cầm, tự nhiên sẽ không có hiệu quả. Nhưng ta hoàn toàn có thể dự cảm được, nếu thực lực của ngươi tiến đến tiếp cận với Tử cấp, thậm chí là giai đoạn Tử cấp cao giai, cầm khúc của ngươi hoàn toàn có thể trở thành ác mộng cho toàn thể Long tộc chúng ta.
Diệp Âm Trúc trong lòng rùng mình, bởi vì hắn phát hiện, trong ánh mắt Hoắc Hoa Đức tựa hồ xuất hiện sát khí. Hắn biết, đối mặt với Ngân long vương này, cho dù gọi Tử về bảo hộ bên cạnh, chính mình cũng chẳng có chút cơ hội nào.
Hoắc Hoa Đức tựa hồ suy tư cái gì, cả nửa ngày sau mới lên tiếng. Hắn nói:
-Tạm thời ngươi trước hết cứ lưu lại Ngân long thành một thời gian. Có một số chuyện ta phải thương lượng lại với mấy vị trưởng lão khác của Ngân long tộc. Xong xuôi mới có thể đưa ra quyết định thích hợp.
Vừa nói hắn vừa vung tay phải ra không trung, một đạo quang mang màu tím tựa như lưỡi dao sắc xẻ vào không khí. Không gian tựa như nứt toác ra, không có cảm giác ma pháp nguyên tố lưu động, cũng không hề xuất hiện ma pháp lực khổng lồ nào, một đạo thân ảnh khác đã xuất hiện ngay bên cạnh Hoắc Hoa Đức.
Không gian tê liệt. Đây là ma pháp niêm phong Không gian tê liệt a!, Một cử động đơn giản này dường như phá vỡ hết tất cả quy tắc về ma pháp thông thường, đồng thời cũng gây cho Diệp Âm Trúc chấn động trong lòng mạnh mẽ. Phải biết rằng ma pháp Không gian tê liệt này chỉ có Không gian hệ ma pháp sư đạt đến Tử cấp mới có thể thi triển được. Mặc dù không phải là cấp bậc cấm chú, nhưng là một trong những năng lực cường đại nhất của Không gian hệ ma pháp sư.
Ma pháp Không gian tê liệt cũng là một dạng ma pháp có thể tự mang mình đến một chỗ khác. Nhưng mà lúc này Ngân long vương sử dụng Không gian tê liệt để triệu hồi một người khác, chắc chắn người này là một thành viên Long tộc. Ma pháp như vậy cơ hồ không hề bị hạn chế chút nào. Thực lực kinh hãi như thế không hổ là ma pháp long mạnh nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người mới đến cũng là một thanh niên, tuổi tác nhìn qua thì không cách biệt lắm với Diệp Âm Trúc, cung kính nói:
-Đại trưởng lão, ngài có gì phân phó?
-Tinh Tàn, ngươi đưa Diệp Âm Trúc đi nghỉ ngơi. Sau đó đi tìm mấy vị trưởng lão khác cho ta, ta muốn thương lượng cùng bọn họ mấy việc.
Hoắc Hoa Đức giao nhiệm vụ.
Ngân long này tên gọi là Tinh Tàn, cung kính dạ một tiếng, thân hình nhoáng lên đã tới sát Diệp Âm Trúc, không đợi hắn phản ứng, một đạo quang mang màu tím đã lóe lên, bao phủ hoàn toàn thân thể hai người ở bên trong. Nháy mắt một cái, Diệp Âm Trung chỉ phảng phất cảm giác thân thể đau đớn tựa như bị giằng xé, nhưng cảm giác này biến mất rất nhanh. Không đến một khắc sau, hắn đã cùng với Tinh Tàn xuất hiện ở một chỗ khác.
Đó cũng là một cái huyệt động khác, nhưng so với nơi ở của Hoắc Hoa Đức thì nhỏ hơn nhiều,phía trong huyệt động rất khô ráo, trống trải nhưng cũng bởi vì sự trống trải này mà phát sinh cảm giác lạnh lẽo hơn một chút. Không cần hỏi cũng biết tên Tinh Tàn này cũng là Ngân long trưởng thành của Ngân long tộc. Vừa rồi hắn dắt một người theo vẫn sử dụng phép Dịch chuyển không gian là đủ để chứng minh thực lực của hắn.
Tinh Tàn tò mò nhìn kĩ Diệp Âm Trúc:
-Ngươi là người mà Ly Sát mang đến đây sao?
Diệp Âm Trúc gật đầu.
Tinh Tàn nói:
-Đây là huyệt động của ta, ngươi trước hết cứ nghỉ ngơi tạm ở đây đi đã. Ngươi có thể nói cho ta biết vì lý do gì ngươi lại đến Ngân long thành chúng ta hay không? Ở đây hơn mười năm qua rồi chúng ta chưa từng đón một vị khách nhân loại nào.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
-Ta cũng không phải là tự nguyện, là Ngân long thành các ngươi đến tìm ta.
Tinh Tàn như có điều gì suy nghĩ, vuốt cằm nói:
-Ngươi theo ta qua đây đi.
Vừa nói hắn vừa đi vào hướng sâu của huyệt động.
Dưới sự hướng dẫn của Tinh Tàn, Diệp Âm Trúc nhanh chóng đi theo. Cùng với huyệt động của Hoắc Hoa Đức có điểm giống nhau, Long huyệt của Tinh Tàn càng vào sâu phía trong càng cảm thấy rộng rãi. Đương nhiên là về tầm cỡ thì nhỏ hơn nhiều, không thể nào so sánh với huyệt động của Hoắc Hoa Đức.
Bởi vì địa thế quanh co khúc khuỷu, gió lạnh từ ngoài thổi tới cũng bớt đi rất nhiều. Chỗ sâu nhất ở trong Long huyệt này, mặc dù không thể nói là hoàn toàn ấm áp nhưng cũng không thể coi là lạnh được.
Tinh Tàn nói:
-Trước mắt ngươi cứ ở tạm đây đi đã. Ngươi có muốn ăn gì không? Nơi này ta có thủy quả cùng với cá. Ngươi cứ ăn uống tự nhiên đi, ta bây giờ có việc phải ra ngoài một chút đã
Diệp Âm Trúc quả thật đã hơi cảm thấy đói bụng, gật đầu nói:
-Vậy cám ơn ngươi trước.
Tính tình của Tinh tàn rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với Ly Sát, cũng không lạnh lùng giống như nàng, mặc dù hắn có tướng mạo khá bình thường nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa ấm áp. Các món cá do Long tộc tự chế có mùi vị rất khó nuốt. Diệp Âm Trúc tự nhiên không thể nào ăn được nhưng chỉ cần ăn thủy quả là cũng có thể no bụng được.
Vừa ăn thủy quả, Diệp Âm Trúc cũng thư giãn tâm tình hơn một chút. Mới nhìn qua thì Ngân long thành này cũng không phải là nơi ghê gớm gì lắm, nhưng chính mình sau khi đến đây thì từng giờ từng phút đều có thể lâm vào trạng thái nguy hiểm. Bây giờ chỉ trông chờ vào Ngân long vương Hoắc Hoa Đức kia sẽ xử lý mình như thế nào. Nhớ lại lúc trước đi trên đường cùng với Ly Sát, cái cảm giác bản thân thực lực không đủ lại xuất hiện, Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện chính mình vô cùng chán ghét cái cảm giác vận mệnh của bản thân bị kẻ khác nắm giữ trong tay.
Rất nhanh sau đó, Tinh Tàn đã từ bên ngoài quay về lại.
-Thế giới loài người các ngươi có đúng là rất đặc sắc hay không?
Tinh Tàn hỏi.
Diệp Âm Trúc nói:
-Nếu so với cuộc sống của các ngươi ở đây thì thế giới loài người tự nhiên là rất đặc sắc. Ngươi hình như là chưa từng ra ngoài đúng không?
Tinh Tàn lắc đầu nói:
-Rất ít. Ta cũng vừa mới trưởng thành không lâu. Nói lại thì ta cùng với Ly Sát từ nhỏ đã lớn lên cùng với nhau. Hai người chúng ta cũng vừa mới hoàn thành nghi thức trưởng thành. Cái huyệt động này cũng là mới được chia cho đấy.
Nói đến đây, hắn dường như có vẻ tự hào về chính mình sau khi chính thức được thừa nhận là trưởng thành.
Diệp Âm Trúc hỏi:
-Ngân long tộc các ngươi dựa vào tiêu chí nào để xác định trưởng thành? Bao nhiêu tuổi mới được thừa nhận là trưởng thành đây?
Tinh Tàn nói:
-Ngân long tộc chúng ta ở trong toàn thể Long tộc, xét về thời gian trưởng thành thì thuộc loại tương đối dài, khoảng 3 ngàn tuổi thì mới được coi là trưởng thành. Đương nhiên nếu lúc nhỏ được cùng nhân loại các ngươi kí kết khế ước là có thể đẩy tốc độ phát triển lên ngang bằng với loài người các ngươi, nhanh chóng phi thường. 3 ngàn năm đó sẽ được rút ngắn đi rất nhiều, thậm chí còn có thể nương theo sự phát triển của con người. Đáng tiếc nhất là quy định của Ngân long tộc không cho phép. Cho nên ngoại trừ một số rất ít tộc nhân ngoại lệ, chúng ta ai nấy đều phải mất trên dưới 3 ngàn năm mới có thể đạt tới quá trình trưởng thành.
Diệp Âm Trúc tò mò hỏi:
-Nói vậy thì bên ngoài Long kỵ tướng mà có Ngân long làm ma thú đồng đội hẳn là rất ít đúng không?
Tinh Tàn cười nói:
-Không phải là rất ít mà là chỉ có duy nhất một người. Đó chính là Tây Đa Phu của Mễ Lan đế quốc. Hắn ta cũng là vị khách loài người đến Ngân long thành trước ngươi đấy.
Diệp Âm Trúc nói:
-Long tộc các ngươi tại sao không muốn cùng với loài người kí kết khế ước? Theo ta biết được, ma thú đồng đội khế ước đối với các ngươi mà nói cũng không có gì quá câu thúc?
Tinh Tàn thở dài một tiếng, hạ giọng nói:
-Kỳ thật, tộc nhân Long tộc chúng ta ai nấy đều hy vọng được cùng loài người kí kết khế ước, nhất là các tộc nhân trẻ tuổi. Vì để trưởng thành nhanh hơn, kí kết khế ước khoảng trăm năm với loài người các ngươi có đáng gì đâu. Cũng như rút ngắn thời gian phát triển đến cự long trưởng thành từ hơn 3000 năm xuống còn có hơn 10 năm, sức hút đó thật sự rất mãnh liệt a! Nhưng mà Long tộc là Long tộc.
-Tuần long không tính nằm trong số đó, chỉ tính chính thức cự long mà thôi. Nếu như 7 đại Long thành chúng ta muốn cùng loài người kí kết khế ước, đối tượng phải trải qua khảo nghiệm vô cùng gian nan vất vả, chỉ có cường giả chân chính mới có thể thu được cự long mà thôi. Đương nhiên trong đó cũng có một số cách sử dụng mánh lới như loài người đi trộm trứng rồng hoặc được Long thành thừa nhận, nhưng những cách như vậy diễn ra tỷ lệ thành công quá ít cho nên mặc dù 7 đại Long thành chúng ta, số lượng tộc nhân lên đến gần 1000, nhưng trên khắp Đại lục, số lượng Long kỵ tướng chỉ có hơn 10 người mà thôi. Đương nhiên ở đây ta chỉ kể những Long kỵ tướng có cự long trưởng thành mà thôi, còn tuần long thì không thể tính tới được.
Nghe xong lời nói của Tinh Tàn, Diệp Âm Trúc trong lòng không khỏi ngầm sợ hãi than thở. Cả Đại lục mới có hơn mười Long kỵ tướng quân, nhưng lần này ngay tại Mễ Lan ma vũ học viện, học viên năm nhất đã xuất hiện 2 người là La Lan và Nội Tư Tháp. Mễ Lan ma vũ học viện quả nhiên không hổ danh là đệ nhất học viện của Đại lục a! Mễ Lan đế quốc quả là có thực lực cường đại.
-Tinh Tàn, ngươi có thể nói cho ta biết tại sao Long tộc các ngươi khi kí kết khế ước cùng loài người thì tốc độ phát triển từ 3000 năm rút ngắn xuống còn có 10 năm thôi? Khác biệt này thật sự là quá lớn?
Tinh Tàn gãi đầu, nói:
-Ta cũng không biết chắc chắn. Có lẽ sau khi kí kết khế ước sẽ phát sinh một mối liên hệ đặc thù nào đó. Ngân long tộc chúng ta đã lâu lắm rồi chưa có xuất hiện tình huống kí kết khế ước từ lúc nhỏ tuổi như vậy. Cho dù là Á Tu Tư thúc thúc cũng là sau khi trưởng thành rất lâu, lúc đã hơn 5000 tuổi mới kí kết khế ước ma thú đồng đội với Tây Đa Phu.
-3000 năm so với 10 năm, Long tộc các ngươi không phải sống lâu hơn loài người rất nhiều sao? Loài người cho dù sống thọ nhất cũng chỉ đạt tới hơn trăm tuổi là cùng. Dùng thời gian trăm năm khế ước đổi lấy hơn 3000 năm phát triển, quả thật là vô cùng đáng giá.
Tinh Tàn suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
-Đúng vậy, thật sự là đáng tiếc. Quy củ Long tộc chúng ta lại không thể làm trái được. Những lời này ngươi tốt nhất đừng nói với người ngoài, nếu không sẽ mang đến rắc rối không nhỏ cho ngươi đâu. Được rồi, ngươi vẫn còn chưa nói mục đích tại sao ngươi lại đến đây.
Diệp Âm Trúc cười khổ, nói:
-Chuyện cũng chẳng có gì bí mật cả, ta là một Thần âm sư, chỉ tại cầm khúc của ta có ảnh hưởng đến Long tộc các ngươi nên đã bị triệu tập đến đây để làm rõ.
Lập tức hắn đem toàn bộ sự tình kể lại một cách vắn tắt cho Tinh Tàn nghe một lần.
Tinh Tàn có vẻ hiếu khách phi thường, không ngừng hỏi Diệp Âm Trúc đủ mọi chuyện, kể cả các chuyện về thế giới loài người. Hai người trò chuyện rất hợp, Diệp Âm Trúc thậm chí còn nghĩ, nếu là Tinh Tàn đến Mễ Lan đế quốc đưa mình tới đây, so với Ly Sát hẳn là tốt đẹp hơn rất nhiều.
-Tinh Tàn. Ngân long tộc các ngươi rốt cục là điều kiện thế nào mới có thể cùng nhân loại kí kết khế ước đây?
Đang nói chuyện phiếm, Diệp Âm Trúc đột nhiên nhớ tới chính mình với Ly Sát đã có Linh hồn y phụ, nhịn không được hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng của hắn.
Tinh Tàn sắc mặt thay đổi, lắc đầu nói:
-Chuyện này ta không thể nói cho ngươi được. Đây là bí mật của Long tộc. Chỉ có mấy vị trưởng lão mới biết rõ nhất mà thôi.
-A, vậy quên đi.
Diệp Âm Trúc tạm thời ở trong huyệt động của Tinh Tàn nghỉ ngơi, hắn tự hiểu bản thân mình coi như may mắn, ít nhất Tinh Tàn cũng hòa nhã dễ gần. Qua một thời gian 3 ngày nói chuyện tìm hiểu, kiến thức của Diệp Âm Trúc về Long tộc cũng sâu sắc hơn trước rất nhiều, có những chuyện Tinh Tàn nói cho hắn trong những sách vở ở Đại lục đã đọc cũng chưa từng đề cập qua.
Long Khi Nỗ Tư Đại lục, có tổng cộng 7 Đại Long thành. Nhìn bên ngoài thì 7 Đại Long thành này ngang hàng với địa vị của Pháp Lam Thất Tháp nhưng trên thực tế thì địa vị của 7 Đại Long thành thấp hơn rất nhiều. Chỉ cần từ thế lực cao nhất là có thể dễ dàng nhận ra điều đó. Trong số 7 Đại Long thành, chỉ có Hắc long vương, Ngân long vương, Kim long vương là dạt đến thực lực Tử cấp cửu giai. Còn Long vương của 4 thành còn lại, mạnh nhất cũng chỉ đạt đến Tử cấp thất giai mà thôi. Thất giai so với cửu giai mặc dù cảm giác có vẻ không cách xa nhiều lắm nhưng thật ra là cách đến một trời một vực. Một khi thực lực đã đạt cảnh giới Tử cấp thì chỉ cần vượt qua một giai nhất định thì chênh lệch cũng sẽ là cực lớn. Nhưng 7 vị Tháp chủ của Pháp Lam Thất Tháp ai nấy đều có thực lực Tử cấp cửu giai, thực lực vô cùng cường đại. Cho nên ngay cả Long tộc cũng tuyệt đối không dám đắc tội với Pháp Lam Thất Tháp. Huống chi Pháp Lam trên Đại lục được xem như là một tín ngưỡng, không chỉ có số lượng đông đảo ma pháp sư mà nơi đó còn được sự tôn sùng thần phục của tất cả các quốc gia trên Đại lục, chỉ cần Pháp Lam Thất Tháp có mệnh lệnh gì, không một quốc gia nào trên Đại lục này dám làm trái lại.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, Tinh Tàn càng ngày càng thích người bạn loài người mới quen này, không chỉ bởi vì Diệp Âm Trúc kể cho hắn nghe rất nhiều điều thú vị về thế giới bên ngoài mà chủ yếu chính là vì tài đánh đàn của Diệp Âm Trúc.
Phương pháp tu luyện của Cầm tông mà nói thì cực kì đơn giản, bởi vì ngoại trừ âm nhận ra thì các loại Cầm ma pháp khác đều không cần khống chế nhiều lắm. Cầm ma pháp đều có thuộc tính phạm vi, điểm này chính là khác biệt lớn nhất so với đại đa số các thuộc tính ma pháp khác.Bởi vậy cho nên Diệp Âm Trúc khi tu luyện Cầm ma pháp, chỉ cần chú tâm là có thể đánh đàn được. Sử dụng tinh thần lực đánh đàn là đã có thể phát huy uy lực của Cầm ma pháp, còn tinh thần lực trong sạch thuần khiết không hề bị quấy nhiễu thì chính là phương pháp tu luyện hiệu quả nhất. Tâm hồn cùng cầm hồn dung hợp với nhau cũng là một trong những phương pháp rèn luyện tinh thần lực tốt nhất. Điều này cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất giải thích tại sao Ny Na chủ nhiệm sau khi nghe hắn diễn thuyết về việc dung nhập tâm hồn cùng cầm hồn đã quyết định cho các học viên năm nhất của Thần Âm hệ thử tu luyện ngay phương pháp này.