Diệp Âm Trúc cười ha hả nói:
- Ta không phải đã trở về rồi sao. Nghe nói, ngươi đã là thân vương. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc chuẩn bị nhường vương vị cho Hương Loan sư tỷ sao? Việc này hình như không phù hợp lắm với quy củ của Mễ Lan đế quốc thì phải.
Phí Tư Thiết Lạp cũng không phải người ngòai đối với Diệp Âm Trúc, hắn chính là cháu họ của Tần Thương. Vậy nên Diệp Âm Trúc vừa thấy hắn lập tức hỏi ngay nghi ngờ trong lòng mình.
Phí Tư Thiết Lạp cười ha hả, nói:
- Là ta chủ động yêu cầu giải trừ địa vị hoàng trữ (hoàng tử sẽ kế thừa ngôi vua ~ thái tử). Có điều hiện giờ hoàng trữ không phải là ta, mà cũng chẳng phải là tỷ tỷ của ta.
Diệp Âm Trúc sửng sốt nói:
- Chẳng phải Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc chỉ có hai ngươi là con sao? Còn ai nữa chứ?
Phí Tư Thiết Lạp nói:
- Chẳng lẽ phụ hoàng già nua của ta không thể có con nữa sao? Sau khi ngươi mất tích không lâu thì ta đã có thêm một đệ đệ. Hiện giờ hắn mới là hoàng trữ của Mễ Lan đế quốc chúng ta.
- Đệ đệ?
Diệp Âm Trúc giật mình nhìn Phí Tư Thiết Lạp.
- Hoàng trữ quan hệ tới toàn bộ tương lai của quốc gia. Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc sao có thể sơ suất như vậy? Tính đi tính lại thì đệ đệ này của ngươi vẫn chưa tới ba tuổi. Một đứa trẻ như vậy sao có thể trở thành hoàng trữ của quốc gia được?
Phí Tư Thiết Lạp cười nói:
- Ta biết ngay là ngươi sẽ có vẻ mặt này mà. Nhưng ngươi có biết, khi phụ hoàng đưa ra quyết định này, bất kể là văn võ đại thần của Mễ lan đế quốc đều bỏ phiếu tán thành. Đến những lực lượng kiên quyết không tán thành nhất là Tây Đa Phu Nguyên Soái và Áo Lợi Duy Lạp Nguyên Soái sau khi được phụ hoàng khuyên bảo cũng thay đổi chủ ý. Bởi vậy nên đệ đệ ta mới có thể vững vàng ngồi vào vị trí hoàng trữ, không ai có thể lay động nổi.
Diệp Âm Trúc nhìn vẻ mặt tươi cười của Phí Tư Thiết Lạp, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Phí Tư Thiết Lạp có lẽ không quá xuất sắc, nhưng cũng tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. Lúc đầu, khi hắn còn đang xây dựng cơ sở trên lục địa, được cả Phí Tư Thiết Lạp và Hương Loan ủng hộ mới có thể đại hiển thân thủ ở Khoa Ni Á Thành và Cầm Thành, đánh lui thú nhân Khiếp lược quân đoàn. Những quyết định của Phí Tư Thiết Lạp hoàn toàn có thể so với những quân chủ xuất sắc nhất. Chỉ cần trải qua ma luyện, hẳn là sẽ không thua kém Tây Nhĩ Duy Áo đại đế chút nào. Vậy mà hắn lại chịu để cho một đứa bé chưa tới ba tuổi thay thế, điều này khiến trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi có chút khó chịu.
- Phí Tư Thiết Lạp, Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc quyết định như vậy, chẳng lẽ ngươi không phản đối sao? Không được. Ta phải mau chóng tới Mễ Lan đế quốc một chuyến, thương lượng chuyện này cẩn thận với Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc. Một đứa bé ba tuổi có thể làm được những gì? Địa vị hoàng trữ không phải là chuyện đùa. Mặc dù tiềm lực của đệ đệ ngươi rất lớn nhưng cũng phải chờ tới khi hắn trưởng thành mới có thể cạnh tranh với ngươi được.
Phí Tư Thiết Lạp bị vẻ nghiêm trọng của Diệp Âm Trúc dọa cho hoảng sợ:
- Đừng, đừng đi. Lão đại, ngươi ngàn vạn lần đừng nên xúc động. Chẳng phải là ta vừa nói với ngươi rằng chuyện này là do ta chủ động đề xuất sao. Ngươi chưa từng gặp đệ đệ của ta, rất khó có thể tưởng tượng nổi sự lợi hại của hắn. Hơn nữa, cho tới giờ ta vẫn chưa từng có ý muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế của phụ thân. Quyền lực đối với ta như gió thoảng mây bay. Không bị hạn chế, không bị áp lực, muốn làm gì thì làm. Nếu không phải vì bị hạn chế bởi thân phận, ta còn định tới Cầm Thành của ngươi tìm một chức vị nữa cơ.
Diệp Âm Trúc nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ đệ đệ chưa tới ba tuổi của ngươi còn xuất sắc hơn ngươi sao?
Phí Tư Thiết Lạp nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên, hơnnữa còn xuất sắc hơn rất nhiều. Ngươi không biết đệ đệ của ta thần kỳ tới mức nào đâu. Khi hắn mới một tuổi đã được coi là thần đồng của Mễ Lan đế quốc chúng ta. Chúng ta đều cho rằng hắn là thần tử mà trời cao ban cho Mễ Lan đế quốc. Khi hắn mới ra đời đã không giống với những đứa trẻ bình thường khác. Đứa trẻ khác thì chỉ biết khóc còn hắn lại cười suốt một tháng liền. Được một một tháng tuổi, hắn đã học nói, ba tháng đã biết chữ. Khi hắn được một tuổi thì gần như đã có trí lực của một đứa bé năm, sáu tuổi. Mặc dù bây giờ hắn chưa tới ba tuổi nhưng đã có thể học cùng với những đứa trẻ mười mấy tuổi. Thậm chí ngay cả viện trưởng Phất Cách Sâm cũng đang chuẩn bị chờ hắn đủ năm tuổi là phá lệ cho hắn vào Mễ Lan Ma Vũ Học Viện học tập quân sự và chính trị.
Diệp Âm Trúc nhìn Phí Tư Thiết Lạp vẻ không tin nổi, hỏi:
- Sao có thể như vậy được? Một đứa bé chưa tới ba tuổi sao có thể có trí lực của bọn trẻ mười mấy tuổi chứ?
Phí Tư Thiết Lạp cười khổ nói:
- Nếu trước khi đệ đệ ta ra đời mà có người nói với ta như vậy thì ta cũng sẽ tuyệt đối không tin. Nhưng khi ngươi thực sự nhìn thấy hắn sẽ rõ. Ta tuyệt đối không thổi phồng quá mức đâu. Mặc dù hắn mới chỉ là một đứa bé chưa tới ba tuổi nhưng từ trong ánh mắt của hắn, ta có thể cảm nhận được sự sâu sắc và cơ trí. Việc này quả thực không thể tin nổi. Ta có thể khẳng định, nếu hắn tiếp tục trưởng thành như vậy, hắn nhất định sẽ trở thành vị quân chủ vĩ đại nhất trong lịch sử Mễ Lan đế quốc. Một vị quân chủ không ai có thể so sánh nổi.
Diệp Âm Trúc lặng lặng nhìn Phí Tư Thiết Lạp, trong lòng suy tính rất nhanh những lời vừa được nghe. Hồi lâu sau hắn mới ngẩng lên, thở dài một tiếng, nói:
- Nếu ngươi nói như vậy, khi có thời gian, ta nhất định phải đi gặp đệ đệ của ngươi. Hắn có thể chinh phục cả quân chính (quân sự, chính trị) hai giới của Mễ Lan đế quốc, có vẻ thực sự là thiên tài.
Phí Tư Thiết Lạp cười ha hả nói:
- Trước khi ta tới đây, ta đã từng hỏi đệ đệ thiên tài của ta. Ta hỏi hắn, khi hắn lớn lên sẽ tu luyện ma pháp hay vũ kỹ? Ngươi đoán xem hắn đã nói gì?
Diệp Âm Trúc nghi hoặc nhìn Phí Tư Thiết Lạp, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.
Phí Tư Thiết Lạp cười ha hả nói:
- Tiểu tử đó nói: ma pháp và vũ kỹ là thứ thô tục, chỉ những kẻ vũ phu mới lựa chọn. Hắn rất coi thường. Hắn muốn làm người thao túng bọn vũ phu đó chứ không phải là trở thành một người trong đó, cho nên sẽ không học bất cứ ma pháp hay vũ kỹ nào. Hắn tin rằng sức mạnh của trí tuệ mới là thứ vĩ đại nhất trên thế giới. Ngươi nói xem, đây có phải là lời nói của một đứa bé chưa tới ba tuổi không?
Diệp Âm Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn Phí Tư Thiết Lạp, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Nếu thực sự đúng như hắn nói, vậy thì đứa bé chưa tới ba tuổi này thực sự là đáng sợ.
Đáng tiếc, bản thân vẫn còn phải quan tâm tới Tần nhi, còn có sự việc ở thâm uyên (vực sâu) vị diện chờ xử lý. Nếu không, hắn thực sự muốn tới Mễ Lan thành xem đứa bé này rốt cuộc xuất chúng tới mức nào.
- Tốt. Nếu ngươi đã nói đó là vấn đề nội bộ của Mễ Lan đế quốc, ta sẽ không tham dự ý kiến nữa. Có điều, đứa bé như tờ giấy trắng, khi dạy dỗ hắn phải khéo léo và kiên nhẫn, để hắn phát triển toàn diện theo hướng thiện lương.
Phí Tư Thiết Lạp nói:
- Đó là điều đương nhiên. Bây giờ, vây quanh hắn là mười vị sư phụ cung đình. Những vị sư phụ này đều yêu thương hắn hết mực. Lúc đầu, khi nghe nói là phải dạy một đứa bé ít tuổi như vậy, bọn họ đều rất không muốn. Nhưng khi phụ hoàng ta đích thân thỉnh cầu, họ mới chịu tới dạy đệ đệ của ta. Nhưng sau đó thì chẳng ai chịu rời đi nữa, bởi vì tiểu tử đó thực sự là quá thông minh. Các sư phụ cung đình này đã tốn không ít năng lượng để dạy dỗ nó. Khi phụ hoàng tuyên bố đưa hắn trở thành hoàng trữ, những sư phụ này của hắn đã toàn lực ủng hộ.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:
- Được rồi. Không nói chuyên này nữa. Ngươi từ xa đến, ta phải bố trí cho ngươi nghỉ ngơi.
Phí Tư Thiết Lạp lắc đầu, cười nói:
- Không cần. Ta phải mau chóng quay trở lại Mễ Lan thành báo tin tức của ngươi cho phụ hoàng. Bây giờ có truyền tống môn nên từ Mễ Lan thành tới đây rất nhanh, có gì khổ cực đâu. Thấy ngươi là ta đã thỏa mãn lắm rồi. Hơn nữa, ta cũng muốn mau trở về để chơi đùa với tiểu đệ đệ của ta nữa chứ. Ngươi biết không, tiểu tử đó đáng yêu lắm. Trong hoàng cung, không ai là không thích hắn. Phụ hoàng cưng hắn tới mức ta cũng phải có chút ghen tị.
Phí Tư Thiết Lạp cũng không nói lâu, chỉ hàn huyên với Diệp Âm Trúc một chốc. Khi những người của Cầm thành tiếp nhận tất cả các vật tư xong, hắn lập tức rời đi. Đúng thật, Diệp Âm Trúc trở về là một tin tức cực kỳ trọng yếu đối với Mễ Lan đế quốc, cũng là hỉ sự rất lớn. Khó trách hắn không kiên nhẫn nổi mà muốn đem tin tức này báo cáo sớm nhất.
Dõi theo Phí Tư Thiết Lạp biến mất trong truyền tống môn của Cầm Thành, Diệp Âm Trúc mới khôi phục tinh thần. Hắn chưa có thời gian nghĩ tới việc Mễ Lan đế quốc thay đổi hoàng trữ. Với địa vị hiện tại của Cầm Thành, bất kể Mễ Lan đế vương tương lai là ai cũng không thể chia lìa sự hợp tác giữa hai bên. Mà hắn bây giờ còn có rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm, trong đó việc quan trọng nhất là phải mau chóng trở về Pháp Lam.
Sau trận cuồng hoan tối qua, Tử và Áo Lợi Duy Lạp đã lặng lẽ cáo biệt, rời khỏi Cầm Thành từ sáng sớm. Bọn họ, một người là Đế vương, một người là Nguyên sóai, còn rất nhiều việc phải xử lý. Huynh đệ gặp nhau dù rất vui mừng, nhưng bọn họ đều phải quay trở về lãnh địa của mình.
Không thể không nói, truyền tống môn đã loại bỏ mọi khoảng cách. Ít nhất, trừ Phật La quốc, ở các nước phía bắc đều đã có truyền tống môn liên thông với Cầm Thành, hòan toàn có thể liên thủ, giúp đỡ lẫn nhau rất dễ dàng.
Nhìn một mảng xanh biếc trước mặt, ánh mắt Diệp Âm Trúc dần trở nên nhu hòa. Trong thời tiết lạnh giá thế này, chỉ có tinh linh tộc mới có thể tạo nên thế giới xanh ngát như vậy.
- Âm Trúc, ngươi gọi ta trở về có chuyện gì?
Thân ảnh lục sắc nhẹ nhàng hạ xuống, An Nhã vội vã từ xa quay về. Nàng vốn đang thương lượng cùng Thái thượng trưởng lão Vị Minh về việc điều phối và sử dụng vật tư do Mễ Lan đế quốc chuyển tới lần này. Nhưng khi được tinh linh tộc nhân truyền tin, nói Diệp Âm Trúc đang ở tinh linh sâm lâm chờ nàng, có chuyện trọng yếu cần thương lượng.
Bất đắc dĩ, An Nhã chỉ có thể dừng việc thương lượng lại để bay ngay về. Từ xa, nàng đã thấy Diệp Âm Trúc đứng một mình ngẩn ngơ trước tinh linh cổ thụ.
- An Nhã tỷ tỷ, Tinh linh tộc di dân tới Cầm Thành cũng khá lâu rồi nhỉ.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói, ánh mắt hắn ngừng lại trên tinh linh cổ thụ.
An Nhã hơi sửng sốt, nói:
- Đúng vậy, cũng khá lâu rồi. Trừ bộ lạc Địa tinh thì Tinh linh tộc chúng ta là những người di dân đầu tiên tới dãy núi Bố Luân Nạp. Âm Trúc, ngươi làm sao vậy, muốn gì cứ nói thẳng đi. Chẳng lẽ chúng ta mà còn phải nói vòng vo sao?
Diệp Âm Trúc mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không phải nói vòng vo. Đó là đệ muốn tìm phương pháp nói sao cho hợp lý thôi. An Nhã tỷ, Cầm Thành có thể được như ngày hôm nay là có công của tỷ và tinh linh tộc từ đầu tới cuối. Nếu như không có sự giúp đỡ của tỷ, Cầm Thành quyết không thể nào có được dáng vẻ như hiện nay, lại càng không thể có được sự ủng hộ của Ải nhân tộc và bộ lạc Địa tinh. Nhờ có tỷ và Tinh linh tộc, cùng với những Đức Lỗ Y mới có thể khiến cho Cầm Thành trở nên cường đại. Các người thực sự là những trụ cột của Cầm Thành, giúp đỡ đệ rất mực vô tư.
An Nhã đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, nở một nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi nói thế làm gì. Chưa nói đến tình cảm tỷ đệ chúng ta, việc kiến thiết Cầm Thành này cũng là việc tốt đối với bản thân Tinh linh tộc chúng ta mà. Đây là việc làm đôi bên cùng có lợi, ta cũng không tốt như ngươi nói đâu.
Diệp Âm Trúc quả quyết nói:
- Đúng vậy mà. An Nhã tỷ, bất luận đệ có tới đâu, chỉ cần nghĩ rằng ở Cầm Thành đang có tỷ, vậy là đệ có thể hoàn toàn an tâm làm những việc của mình. Từ khi gặp nhau lần đầu ở Mễ Lan đế quốc tới giờ, chúng ta biết nhau cũng đã khoảng mười năm rồi. Đệ vẫn luôn coi tỷ như người chị ruột. Tỷ và Tinh linh tộc đã cống hiến thầm lặng nhiều như vậy, hôm nay đệ muốn tặng mọi người một chút lễ vật, coi như một chút hồi báo nho nhỏ.
- Lễ vật?
An Nhã kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc, sau đó đôi mắt mỹ lệ chợt tóat lên vẻ vô cùng mừng rỡ, run giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã mang nước suốt sinh mệnh về sao? Chẳng phải ngươi nói, nước suối sinh mạng này đã bị ngươi hấp thu hết rồi cơ mà?
- Tỷ tỷ quả nhiên thông minh. Tỷ nói đúng, nước suối sinh mệnh này đã bị đệ hấp thụ hết, nhưng nó cũng đã trở thành máu của đệ. Bất luận là vì Cầm Thành hay vì để đối kháng với thâm uyên vị diện, Tinh linh tộc cũng cần phải trở nên cường đại hơn.
Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa chậm rãi đi tới trước viễn cổ chi thụ, giơ tay phải lên.
Lúc này, hắn không hề cảm giác được sinh mệnh khí tức do viễn cổ chi thụ phát ra bởi vì sinh mệnh khí tức của bản thân hắn quả thực quá nồng đậm, hơn xa viễn cổ chi thụ. Vậy nên khi hắn vừa tới, viễn cổ chi thụ đã phát ra cảm giác cực kỳ thân thiết.
Hắn đã không còn được sinh mệnh khí tức của Viễn cổ chi thụ làm dịu như lần trước nữa mà giờ này, chính sinh mệnh khí tức của hắn lại xoa dịu Viễn cổ chi thụ.
Trong phút chốc, An Nhã hiểu Diệp Âm Trúc định làm gì. Nàng không hề ngăn cản, nhưng đôi mắt nàng đã trở nên nhòa đi.
Đã bao nhiêu năm, biết bao nhiêu năm đã trôi qua, Tinh linh tộc chưa bao giờ đạt tới trình độ này. Nàng biết, một khắc sau, Tinh linh tộc sẽ chào đón một chương mới, thể hiện thực lực chân chính của Tinh linh tộc.
Thời đại viễn cổ, khi Đông Long lục địa và Tây Long lục địa vẫn chưa va chạm, khi nhân loại trên thế giới này vẫn chỉ là những sinh vật cực kỳ nhỏ bé, yếu ớt, Tinh linh tộc đã cùng đứng ở vị thế đỉnh cao, đối lập với Long tộc và Thú nhân tộc.
Nhưng tại sao hiện giờ Tinh linh tộc lại không còn ở cấp bậc cao nhất với Thú nhân tộc và Long tộc nữa? Bởi vì họ đã mất đi bổn nguyên (nguồn) ủng hộ cường đại nhất. Còn việc Diệp Âm Trúc muốn làm bây giờ, chính là đem lại bổn nguyên ủng hộ đó cho TInh linh tộc.
Là Tinh linh nữ vương, An Nhã sao có thể không kích động cơ chứ? Bất kể là đối với nàng hay đối với toàn Tinh linh tộc, đây đều là một thời khắc mang tính lịch sử.
Bổn nguyên trở về, có nghĩa là Tinh linh tộc một lần nữa sẽ quật khởi.
Khi đó, hết thảy đều sẽ phát sinh biến hóa.
Một tia nước nhu hòa xẹt qua ngón tay Diệp Âm Trúc. Trong phút chốc, một tơ máu xuất hiện trên ngón tay trỏ của hắn. Diệp Âm Trúc khẻ búng tay, một giọt máu đỏ tươi giống như hồng bảo thạch mang theo mùi hương và sinh mệnh khí tức nồng đậm, rơi lên Viễn cổ chi thụ.
An Nhã nhắm hai mắt lại. Giờ khắc này, nàng cảm thấy bên ngoài đã xảy ra những biến hóa long trời lở đất. Hết thảy xung quanh đã trở nên thay đổi, không còn rét lạnh nữa mà chỉ có sinh mệnh kêu gọi. Sinh mệnh khí tức khổng lồ trong giọt máu sau khi dung nhập vào Viễn cổ chi thụ đã khiến từng búp, từng cành của Viễn cổ chi thụ bừng tỉnh, vươn dài lên.
Khắp Tinh linh sâm lâm (rừng rậm) đều bắt đầu run rẩy. Nhưng tinh linh đều lập tức nhìn về phía Viễn cổ chi thụ, đều gần như đều điên cuồng chạy về phía Viễn cổ chi thụ. Một loại tín hiệu đặc biệt đang tràn ngập sâu trong nội tâm bọn họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nước mắt của vô số tinh linh giờ đã rơi xuống.
Mới không lâu thôi, Tinh linh tộc đã gặp phải hiểm họa diệt vong.
Mới không lâu thôi, bọn họ đã suýt nữa trở thành những kẻ lang thang không nhà không cửa.
Nhưng cũng vừa mới đó, Tinh linh tộc đã trở lại huy hoàng. Giờ khắc này quả thực đã trở lại sao?
Viễn cổ chi thụ đang yên lặng bỗng trong nháy mắt biến thành màu phỉ thúy (ngọc bích). Sinh mệnh khí tức vô cùng khổng lồ phóng lên cao, mỗi lần năng lượng khổng lồ dao động đều làm cho không khí như đang ca hát.
Dường như trong nháy mắt, tất cả năng lượng đều tụ tập toàn bộ ở đây.
Cây sinh mệnh được kích thích, bắt đầu tiến hành bổn nguyên biến hóa. Có thể thấy vô số cành con đang vươn ra, có thể thấy thân cây đang sinh trưởng một cách tráng kiện. Viễn cổ chi thụ trở nên to lớn với tốc độ kinh người.
Cành cây càng trở nên tráng kiện, ngọn cây càng thêm khổng lồ. Còn tất cả các cây cối trong Tinh linh sâm lâm đều như sống dậy, nhổ rễ của mình ra khỏi đất đá, chậm rãi di động ra bên ngoài, tạo ra không gian đủ rộng lớn cho Viễn cổ chi thụ.
Cành là sinh sôi, nảy nở cọ xát vào nhau sinh ra những thanh âm như hòa nhạc. Sinh mệnh khí tức khổng lồ khiến mỗi gốc cậy trong Tinh linh sâm lâm đều như ca múa vui vẻ.
Một vầng hào quang màu bích lục từ Viễn cổ chi thụ không ngừng phát ra. Còn thể tích của Viễn cổ chi thụ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã trở nên to lớn gấp mười lần, trở nên cực kỳ khổng lồ.
Dù đứng trên bầu trời nhìn xuống dãy núi Bố Luân Nạp cũng sẽ thấy nó là đầu tiên.
Mười hai vị trưởng lão Tinh linh tộc đã tới sau lưng An Nhã từ lúc nào. Bọn họ không nhắm mắt lại giống như An Nhã mà đang kịch liệt run rẩy, mỗi lần run rẩy thì tâm tình lại càng thêm kích động.
Thanh âm của Đại trưởng lão Tinh linh tộc đã trở nên cực kỳ kích động:
- Vĩnh hằng chi thụ, đây là Vĩnh hằng chi thụ. Bổn nguyên của Tinh linh tộc rốt cuộc đã một lần nữa giáng lâm trong gia viên chúng ta. Từ giờ khắc này, Tinh linh tộc đã sống lại, thực sự đã sống lại rồi.
Nhị trưởng lão Tinh linh tộc thậm chí còn hưng phấn hơn cả Đại trưởng lão, nhìn thấy vầng hào quang màu bích lục, sợ hãi than:
- Tự nhiên chúc phúc. Đây là tự nhiên chúc phúc của Vĩnh hằng chi thụ. Chỉ khi có tự nhiên chúc phúc, cây cối mới có thể tự thoát khỏi trói buộc của đất đá, bọn họ là người bảo vệ cho Tinh linh tộc chúng ta, là đồng bọn của chúng ta.
Đắm chìm trong hào quang màu bích lục của Vĩnh hằng chi thụ, tất cả cây cối trong tinh linh sâm lâm đều sinh trưởng rất nhanh. Mặc dù tốc độ sinh trưởng của chúng không thể so sánh với tốc độ của Vĩnh hằng chi thụ nhưng cũng nhanh hơn rất nhiều so với chúng trước kia.
Tất cả các cổ thụ trong Tinh linh sâm lâm đều di động ra phía ngoài, vô hình trung đã mở rộng phạm vi của Tinh linh sâm lâm ra rất nhiều.
May là các tộc vì để không quấy rầy lẫn nhau nên lãnh địa đều có khoảng cách nhất định. Khoảng cách gần nhất tới Tinh linh tộc là Địa tinh bộ lạc. Vì vậy, mặc dù Tinh linh sâm lâm có dị biến nhưng cũng không hề gây ra biến động gì lớn tới các tộc khác của Cầm Thành.
Được mười hai trưởng lão dẫn dắt, gần như toàn bộ tộc nhân Tinh linh đều đã tụ tập ở đây, đúng vào lúc Tinh liinh sâm lâm đang mãnh liệt biến hóa. Bọn họ đều quỳ rạp xuống bái lại về hướng Vĩnh hằng thi thụ. Đây chính là bổn nguyên của bọn họ, tượng trương cho sự quật khởi của Tinh linh tộc.
Những Tinh linh hơi nhiều tuổi một chút đã từng trả qua thời kỳ tăm tối nhất, đó là lúc Tinh linh tộc suýt nữa bị diệt vong. Bọn họ không bao giờ nghĩ rằng Tinh linh tộc còn có ngày quật khởi, thậm chí còn cường đại hơn trước kia.
Vĩnh hằng chi thụ đem tới cho Tinh linh tộc, không chỉ là biến hóa Tinh linh sâm lâm, mà còn đem tới thay đổi nhảy vọt về chất lượng.
Các tộc Đức Lỗ Y cũng đều vui mừng tới chúc mừng bọn họ. Đám Tinh linh vẫn quỳ lạy trên mặt đất, Nước mắt hạnh phúc của bọn họ đã ướt đẫm cả mảng đất trước mặt.
Đúng lúc đó, An Nhã vẫn một mực nhắm mắt đứng sau lưng Diệp Âm Trúc, đột nhiên biến thành một luồng hào quang màu xanh biếc phóng lên cao. Năng lượng dao động khổng lồ trong nháy mắt đã tới đỉnh của Vĩnh hằng chi thụ, ánh sáng giao thoa cực kỳ tráng lệ.
Năng lượng dao động khổng lồ phóng lên cao, còn thân thể An Nhã trong nháy mắt đã tới bầu trời phía trên Vĩnh hằng chi thụ, hoàn toàn chìm đắm trong hào quang khổng lồ xanh biếc kia. Từ sau lưng nàng chợt từ từ tách ra một đôi cánh màu xanh nhạt, chậm rãi mở ra.
Còn trên trán nàng cũng xuất hiện một dấu hiệu màu phỉ thúy.
Thân hình to lớn của Vĩnh hằng chi thụ giật giật, một số bộ phận phía dưới không ngờ lại dần chuyển biến thành hình người.
- Tinh linh bổn nguyên cuối cùng đã thức tỉnh rồi. Mùa xuân của Tinh linh tộc sắp tới. Huyết mạch Tinh linh vương, ta sẽ ban cho ngươi lực lượng bổn nguyên nhất của Tinh linh tộc, dẫn dắt Tinh linh tộc càng trở nên cường đại, để chiến đấu bảo hộ cho hòa bình và tôn nghiêm của Tinh linh tộc.
Thanh âm già nua trầm thấp như từ dưới đất phát ra, tràn ngập trong tai mỗi tộc nhân Tinh linh tộc. Ngay sau đó, bọn họ đều thấy thân thể An Nhã chậm rãi trôi nổi ở phía trên Vĩnh hằng chi thụ. Đôi cánh màu lục sau lưng nàng dần dần trở nên trong suốt, toàn thân tràn ngập trong một màu bích lục.
Hào quang màu bích lục vốn đang tản ra bốn phía bắt đầu tập trung trở lại, bao phủ toàn thân của An Nhã.
Vết thương trên tay Diệp Âm Trúc khi bắn ra giọt máu đã khép lại hoàn toàn, thậm chí chẳng còn lại chút vết tích nào. Sinh mệnh lực của hắn đã đạt tới trình độ kinh khủng, nếu không phải là tự hắn làm thì kể cả dùng thần khí muốn cắt da tay hắn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Mặc dù hắn vừa tự cắt tay mình nhưng đã mau chóng liền lại.
Trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, liếc nhìn An Nhã đang ở giữa không trung, Diệp Âm Trúc hiểu rõ ràng, đây chính là cơ hội để An Nhã đề thăng.
Có lẽ lúc đầu chỉ có Ám Tháp tháp chủ Tư Long mới chú ý đến hoàng tộc Tinh Linh tộc. Mà hoàng tộc Tinh Linh tộc cũng chính là Tinh linh nữ vương có thể tu luyện cả ma vũ song tu. Bởi vậy bất luận là An Nhã hay An Kỳ, thực lực của các nàng đều đề thăng như nhau. Do đó khi các nàng đạt đến Tử cấp cửu giai cũng gặp phải bức tường ma vũ cực bích.
Diệp Âm Trúc đã tiến vào thần cấp cho nên hắn hiểu rất rõ ràng muốn đột phá bức tường ngăn đó thì gặp phải khó khăn đến chừng nào. Nếu như bình thường, cho dù An Nhã có tu luyện thêm năm trăm năm nữa chỉ sợ không cách nào làm được. Nhưng khi viễn cổ chi thụ tiến hoá thành vĩnh hằng chi thụ chắc chắn đã tạo cho An Nhã một cơ hội quý báu vô cùng.
Cơ hội mà nàng đang đối mặt và hoàn cảnh mà Diệp Âm Trúc gặp phải khi đó hoàn toàn khác nhau. Diệp Âm Trúc là do mạnh mẽ vượt qua sự huỷ diệt của lôi lực mà đột phá. Mặc dù thành công nhưng nguy hiểm cũng trùng trùng, nếu như không phải
Còn An Nhã lúc này cũng gặp phải kỳ ngộ nhưng mà lại do vĩnh hằng chi thụ tạo ra. Nếu nó cũng không có cách nào trợ giúp An Nhã đột phá bức vách ngăn này thì ít ra cũng sẽ không làm tổn hại đến thân thể của An Nhã. Bời vậy Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể yên tâm
Giữa không trung, thân thể của An Nhã đã hoàn toàn nhuộm một màu xanh biếc, tất cả mọi người trong tinh linh tộc đang quỳ phục trên đất đều đang lầm rầm cầu khẩn cho nữ vương của bọn họ. Trên mảnh đại lục này, bất kỳ một chủng tộc nào muốn quật khởi, muốn mạnh mẽ hơn nữa đều phải có một người không chỉ có cơ trí mà thực lực cũng phải cường đại đứng ra lãnh đạo mới được.
Cầm Thành có được vị trí như hiện nay là do Diệp Âm Trúc người sáng lập và lãnh đạo nó có thực lực mạnh mẽ và trí tuệ minh mẫn. Thú Nhân tộc lại quật khởi đó là vì có Tử Tinh Bỉ Mông xuất hiện. Pháp Lam hùng mạnh là dựa vào Pháp Lam thất tháp tháp chủ, bảy vị siêu cấp cường giả toạ trấn. Còn Tinh linh tộc thì sao lại không hy vọng bổn tộc cũng xuất hiện một cường giả như vậy được chứ?
Diệp Âm Trúc đặt một tay lên vĩnh hằng chi thụ, tinh thần lực của mình cũng đồng thời hoàn toàn mở ra, ở một nơi mà Sinh mệnh khi tức tràn ngập như thế này, cảnh giới Thiên nhân hợp nhất của hắn đã khuếch trương tới mức độ lớn nhất, tinh thần lực trong chớp mắt vươn lên đến không trung.
Do tiến hoá của Vĩnh hằng chi thụ là nhờ vào máu của Diệp Âm Trúc, đó cũng chính là nước sinh mệnh, cho nên năng lượng mà Vĩnh hằng chi thụ phát ra không hề có mâu thuẫn chút nào đối với Diệp Âm Trúc, dễ dàng để tinh thần lực của hắn xâm nhập vào để thăm dò, thậm chí còn mời chào hắn tới.
Diệp Âm Trúc trực tiếp cảm nhận được biến hóa lúc này của thân thể An Nhã. Đúng như hắn dự đóan, An Nhã đã gặp được cơ hội tốt nhất trong đời. Cơ hội cũng chỉ có lần này đây, thành công hay thất bại sẽ dẫn tới hai kết quả hòan toàn trái ngược.
Nếu thành công! Như vậy, nàng đã lập tức tiến vào hàng ngũ cao thủ đứng đầu trên thế giới. Nếu thất bại, nàng cũng sẽ vĩnh viễn dừng bước trước cánh cửa mở ra cơ hội tiến vào thần cấp.
An Nhã đột phá bình cảnh phụ thuộc vào tự nhiên lực mà vĩnh hằng chi thụ cung cấp. Cùng với lôi lực, tự nhiên lực tấn công vào bình chương ma vũ cực bích một cách cực kỳ khó khăn. Dù sao, bất luận tự nhiên lực có khổng lồ cỡ nào, bản thân công kích của nó có tính phá hủy kém xa so với lôi lực.
Đương nhiên, như vậy cũng sẽ giảm thiểu nguy hiểm xuống mức thấp nhất đối với An Nhã khi đột phá bình cảnh.
Bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt của nó. Giảm thiểu nguy hiểm thì khả năng thành công cũng giảm theo. Vậy nên khi tinh thần lực của Diệp Âm Trúc tiếp xúc với thân thể An Nhã, hắn đã đoán được rằng năng lượng sinh ra do Vĩnh hằng chi thụ tiến hóa vẫn chưa đủ để giúp cho An Nhã đột phá bình cảnh. Ma vũ cực bích Thứ thần cấp đâu phải dễ dàng đạt được như vậy.
Lặng lẽ thu hồi tinh thần lực của mình, Diệp Âm Trúc do dự chốc lát rồi khoanh chân ngồi xuống trước Sinh mệnh cổ thụ.
Đã cứu người thì cứu cho trót, tiễn Phật thì tiễn đến tận trời Tây. Nếu là lễ vật của mình tặng An Nhã và tinh linh tộc thì phải để lễ vật này phát huy trọn vẹn tác dụng của nó chứ. Dù sao, đây rất có thể là cơ hội duy nhất trong cuộc đời An Nhã. Trợ giúp của An Nhã đối với hắn không thể nghi ngờ là rất lớn, cho nên Diệp Âm Trúc thấy rằng đây chính là lúc hắn hồi báo.
Một cổ cầm xuất hiện trên hai đầu gối Diệp Âm Trúc, không phải là siêu thần khí cực mạnh kia mà là Đại Thánh Di Âm Cầm.
Hai tay vuốt ve trên thân đàn, ý thức của Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn thống nhất thành một thể với đàn. Có thể thấy, với thực lực hiện giờ của hắn, bất cứ cổ cầm nào lọt vào tay hắn cũng đều có thể đem lại những hiệu quả không thua gì siêu thần khí. Bản thân Diệp Âm Trúc tựa như một cầm hồn cường đại nhất, có thể phát huy uy lực của cổ cầm tới mức cực hạn.
Tinh thần và cổ cầm hòa nhập làm một, sau một khắc, giai điệu ôn hòa đã nhẹ nhàng vang lên, mang theo một vòng tròn gợn sóng như sóng nước lửng lơ bao phủ lấy Vĩnh Hằng chi thụ và An Nhã ở phía trên.
Đã lĩnh ngộ được chỗ bản chất của Thiên Nhân Hợp Nhất, bây giờ Diệp Âm Trúc gần như bỏ qua tất cả năng lực của mình mà chỉ chuyên chú với cây đàn. Cứ như vậy lại càng làng cầm nghệ của hắn được nâng cao, đây không phải chỉ đơn giản là tăng hai cấp của Thứ thần cấp.
Sóng âm như nước bao quanh thân hình An Nhã khiến cơ thể nàng gần như run rẩy dưới ảnh hưởng ôn hòa của cầm khúc. Tất cả tự nhiên lực tiến vào cơ thể nàng cũng đều bắt đầu ngưng tụ, sau khi ngưng tụ sẽ lại công phá vào bình cảnh. Hiệu quả ít nhất là tăng lên gấp ba lần so với trước. Cũng bởi vì công phá bình cảnh đem đến thống khổ rất lớn khiến cho thân thể An Nhã càng thêm run rẩy.
Cực Bắc Hoang Nguyên.
An Kỳ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa. Khi nàng nhìn thấy quang mang bích lục sắc bay lên thì không nhìn nổi run rẩy.
Đó là cái gì?
Đó là khí tức của Vĩnh hằng chi thụ. Mặc dù trong đời nàng chưa bao giờ gặp Vĩnh hằng chi thụ nhưng đã từng là Tinh linh nữ vương, nàng sao lại không biết đặc tính của khí tức này cơ chứ?
- An Nhã, muội thành công rồi. Muội mới là Tinh linh nữ vương thích hợp nhất. Ta muốn đi xem bộ dạng của Vĩnh Hằng chi thụ thế nào, nhưng ta không thể, muội muội thân ái của ta ạ. Ta chỉ có thể chúc phúc cho muội thôi.
Ngồi khoanh chân xuống đất, hai tay An Kỳ làm một số động tác kì dị, ngôn ngữ đặc biệt của Tinh linh tộc không ngừng tuôn ra từ chiếc miệng anh đào nhỏ xinh, tạo thành một tia năng lượng hỗn hợp đặc thù phóng về phía quang mang bích lục sắc của Vĩnh Hằng chi thụ kia.
Diệp Âm Trúc chơi đàn không nhanh không chậm. Bản nhạc mà hắn chơi chính là Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc, giờ thể hiện đầy đủ công hiệu đặc biệt của nó.
Đầu tiên là ngưng tụ tự nhiên khí tức do Vĩnh hằng chi thụ phóng thích ra. Đồng thời, ngưng tụ tự nhiên khí tức lần nữa trong cơ thể An Nhã. Cứ như vậy, mặc dù năng lượng tự nhiên cực kỳ ôn hòa nhưng tính công phá lại được tăng cường rất nhiều.
Nhưng hắn làm như vậy cũng khiến cho tốc độ phóng thích tự nhiên khí tức của Vĩnh hằng chi thụ nhanh lên rất nhiều, thậm chí sinh mệnh năng lượng cũng được phóng thích nhanh hơn.
Theo thời gian, quang mang của Vĩnh hằng chi thụ vốn xanh biếc trở nên nhạt dần. Còn lục quang trên người An Nhã lại càng đậm dần và thống khổ trên thân mình nàng cũng không ngừng gia tăng. Mỗi bộ phận than thể đều trải qua kinh luyện, dường như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ rất lớn.
Nếu đổi là người khác ngồi dưới tán cây của Vĩnh Hằng chi thụ, sợ rằng toàn bộ đám người Tinh linh tộc đã sớm tiến đến đuổi cổ hắn đi, thậm chí còn giết chết. Nhưng lúc này ngồi dưới bóng Vĩnh hằng chi thụ lại là Diệp Âm Trúc.
Bất kể ai trong Tinh linh tộc cũng biết quan hệ giữa Diệp Âm Trúc và An Nhã thân mật thế nào. Bọn họ càng thêm tin tưởng rằng Diệp Âm Trúc sẽ tuyệt đối không làm thương tổn tới An Nhã và sẽ hỗ trợ nàng. Huống chi Viễn cổ chi thụ đang có dấu hiệu biến thành Vĩnh hằng chi thụ. Không thể nói việc này không quan hệ tới Diệp Âm Trúc. Nếu không, An Nhã đã sớm trợ giúp Viễn cổ chi thụ tiến hóa từ lâu rồi.
Vậy nên mười vị trưởng lão Tinh linh tộc chỉ yên lặng đứng một bên cầu khẩn, đồng thời ra mệnh lệnh không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào phạm vi 500 thước quanh Vĩnh Hằng chi thụ. Tất cả mọi người đều tuân theo.
Thấy sinh mệnh năng lượng bên trong Vĩnh Hằng chi thụ đã không thể hình thành vòng tuần hoàn mà giảm thiểu rất nhanh, sắc mặt Diệp Âm Trúc vẫn không đổi, tay đàn đàn đang tạo thành sóng nước chợt lặng yên trong chốc lát. Tám ngón cùng động, theo một âm thanh mỹ diệu, tám viên huyết châu đồng thời nhẹ nhàng bay ra từ tám ngón, được tiếng đàn kích động, dần dần dung nhập vào trong Vĩnh Hằng chi thụ.
Phải biết rằng, trong máu Diệp Âm Trúc ẩn chưa nước sinh mệnh rất đậm đặc, còn hơn cả suối sinh mệnh lúc ban đầu. Một giọt máu đã có thể kích thích Viễn cổ chi thụ tiến hóa thành Vĩnh Hằng chi thụ. Bây giờ cả tám giọt máu cùng dung nhập, thể tích khổng lồ của Vĩnh Hằng chi thụ không ngờ cũng phải run rẩy kịch liệt. Ngay sau đó, quang mang bích lục sáng rạng rỡ vô cùng chợt phát ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Tinh linh sâm lâm.