Cầm Đế

Chương 287: Nàng có tư cách đó

Dịch giả:...:::Elien:::...

Bà nói câu cuối, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn lão Diệp Ly

Diệp Ly cảm thấy oan uổng:.

- Lão bà, ta vốn không quan hệ, bà trừng ta làm gì chứ?

Lan Như Tuyết tức giận nói:

- Sao lại không quan hệ? Hắn chính là cháu lão mà.

Diệp Ly cười khổ nói:

- Chẳng lẽ hắn không phải cháu bà?

Lan Như Tuyết thẳng thắn nói:

- Đương nhiên hắn là cháu ta, bất quá hắn kế thừa ưu điểm từ ta, cũng kế thừa khuyết điểm từ lão

Diệp Ly hơi giận nói:

- Ta đã có thể vì bà, nhiều năm xa cách nhưng vẫn giữ thân như ngọc.

Sặc…

An Nhã nhất thời nhịn không được, cái này " giữ thân như ngọc" dùng trên người lão Diệp Ly thật sự có chút buồn cười

- Cái gì gọi là tình nhân?

Tiểu Long Nữ nhíu mày nhìn Lan Như Tuyết

Diệp Âm Trúc lại càng hoảng sợ, vội vã thoát ra từ tay bà, bước đến che chở cho Tiểu Long Nữ. Cười khổ, nàng chính là nữ nhi thần long, bạch cảnh cửu giai thực lực, vạn nhất nàng có nổi giận, tự bản thân mình tại đây cũng không thể bảo đảm người thân của mình có bị chịu nổi hay không.

Thế nhưng những người khác tựa hồ có ý thấy Diệp Âm Trúc muốn che chở cho Tiểu Long Nữ, họ đâu hiểu rằng hắn làm vậy chính vì an toàn của họ.

- Ông nội, bà nội cùng các vị, xin hãy nghe ta giải thích một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Âm Trúc mở song chưởng che chắn cho Tiểu Long Nữ nói.

Ánh mắt Tiểu Long Nữ hướng đến Diệp Âm Trúc nói:

- Vậy ngươi cho ta biết thế nào gọi là tình nhân?

- Ách, cái này, tình nhân kỳ thật chính là đem nữ nhân từ thôn quê trở về

Diệp Âm Trúc thầm lau mồ hôi lạnh

Tiểu Long Nữ chợt hiểu ra:

- Hóa ra là như vậy. Ta quả thật là người từ thôn quê quay về. Bất quá, tại sao bà nội ngươi tại sao lại biết?

- Cái này…

Diệp Âm Trúc thật sự bị nàng hỏi đến ngây ngốc, mà ánh mắt An Nhã cũng trở nên quái dị. Từ trên người Tiểu Long Nữ, nàng tựa hồ đã thấy được phong thái của Diệp Âm Trúc khi mới bước chân vào đại lục. Khi ấy, hắn cái gì cũng đều không biết, không hiểu hay sao chứ? Nhất thời tia ác cảm của nàng đối với Tiểu Long Nữ nhạt đi rất nhiều.

Lan Như Tuyết bị Diệp Âm Trúc chen vào, nhất thời giận dữ, bà vốn nóng tính, muốn mở miệng nhưng lại chứng kiến cháu mình cuống quít, thấy được vẻ mặt cùng bộ dạng lo lắng, bà đành thu tiếng mắng lại trong lòng.

- Mọi người đừng hiểu lầm, ta cùng nàng chỉ là bằng hữu thông thường

- Bằng hữu thông thường mà cùng nhau ngủ?

Cơn giận Lan Như Tuyết nhất thời nén xuống lại bùng lên mạnh mẽ.

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

- Không, không phải như người tưởng tượng đâu. Theo như lời nàng nói, đích thực chúng ta đã ngủ chung nhưng lại là bất đắc dĩ. Cũng vì trước đó ta đã hôn mê. Hơn nữa, nếu lúc đó không có lời của nàng, sợ rằng ta đích thực đã chết.

Nghe đến chữ chết, Lan Như Tuyết nhất thời tỉnh táo lại, lửa giận trong lòng cũng biến thành khẩn trương:

- Nói mau, tới cùng là chuyện gì đã xảy ra?

Diệp Âm Trúc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bà nội chịu nghe hắn giải thích, như vậy hết thảy đều dễ giải quyết hơn nhiều.

- Bà nội, người không phát hiện ra sao? Con đã có thể nhìn thấy được rồi.

Diệp Âm Trúc vừa nói, vừa đảo con ngươi nhìn mọi người.

-Thật sự không sao chứ?

An Nhã vui mừng, vội vã đến sát Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc cũng di chuyển ánh mắt linh hoạt tới gần nàng, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười nhẹ.

Thật tốt quá, thật là tốt quá. An Nhã vành mắt ửng đỏ. Nàng lao thẳng đến vị đệ đệ mà nàng đã xem như thân nhân. Nàng muốn đích thân nhìn thấy Diệp Âm Trúc khôi phục, nhất thời đại hỷ.

Diệp Âm Trúc vừa nói thị giác chính mình đã khôi phục, đồng thời cũng đem tầm mắt của mọi người dời đi.

Diệp Ly nói:

- Âm Trúc, ý ngươi là vị cô nương này đã giúp ngươi khôi phục thị giác?

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

- Có thể nói như vậy, hơn nữa còn cả vị giác. Kỳ thật con đã giấu diếm mọi người, ngày ấy con đồng thời mất cả vị giác và thị giác nhưng bây giờ hết thảy đều đã giải quyết, đã khôi phục bình thường rồi.

An Nhã nói:

- Hai loại cảm giác này khôi phục chậm trễ vài năm, không sao chứ?

Diệp Âm Trúc nói:

- Có thể nói là đúng, cũng có thể nói là không đúng.

Lập tức, hắn đem hết thảy kinh nghiệm đơn giản nói một lần, đương nhiên cũng bỏ qua khảo nghiệm của Tiểu Long Nữ, hiển nhiên không muốn nàng có ác cảm với thân nhân của mình.

- Vậy ngươi như thế nào lại hôn mê?

An Nhã lập tức tìm được sơ hở trong lời nói cùa Diệp Âm Trúc.

Lần này không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, Tiểu Long Nữ đã lên tiếng:

- Là ta đánh.

Lời này vừa nói ra, mọi người đồng thời biến sắc. Diệp Âm Trúc liền giải thích:

- Đó là muốn kinh nghiệm phải trải qua quá trình phá rồi lập, như vậy mới có thể chính thức đạt được hiệu quả. An Nhã tỷ tỳ, phiền tỷ mang theo Lỗ Tư tộc trưởng cùng Cổ Lổ trưởng lão trước hết nghỉ ngơi một chút. Nội bộ Đông Long Bát tông ta còn một số việc cần tuyên bố.

Mỗi chủng tộc đều có một yêu cầu bí mật đối với Diệp Âm Trúc. Trước khi rời đi, An Nhã cũng không cảm giác có gì không ổn, mỉm cười, nói:

- Lần này ngươi có thể không chạy, nhưng cũng không mang chút sinh mệnh chi thủy về, thật sự là tiếc quá.

Vừa rồi Diệp Âm Trúc đã giải thích, trong lòng An Nhã cũng cho rằng Tiểu Long Nữ kỳ thật chính là thần thú canh giữ sinh mệnh chi thủy.

Diệp Âm Trúc hướng mười tên binh lính khẽ gật, nói:

- Các ngươi cũng có thể rời đi.

Lúc này đây, bọn lính cũng không nghi ngờ mệnh lệnh Diệp Âm Trúc, thấy chàng không có ý truy cứu bèn vội vã chạy đi.

Thấy An Nhã cùng lưỡng đại tộc trưởng rời đi, Diệp Ly nhìn không được nói:

- Âm Trúc, Cầm Thành chúng ta vốn là một nhà, ngươi không cần phải như vậy, chẳng lẽ Đông Long Bát Tông ta có cái gì không thể nói? Trải qua mấy năm cùng nhau phát triển, Cầm Thành các loại chủng tộc sớm đã chẳng phân biệt. Cho nên, lời này vừa nói ra, ai cũng không hy vọng mối quan hệ hòa ái này bị phá hư.

Đương nhiên, Diệp Âm Trúc cũng không có gì để An Nhã bọn họ tỵ hiềm cách làm của mình, Diệp Ly chỉ là nhắc nhở cháu mình phải chú ý một chút phương diện nói chuyện mà thôi.

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

- Ông nội, chuyện ta muốn nói thật sự trọng đại, không thể không làm như vậy.

Vị Minh Thái Thượng Trưởng Lão nói:

- Đúng là về Đông Long Bát Tông, chẳng lẽ…

Lão đột nhiên nghĩ tới được cái gì đó.


Diệp Âm Trúc nói:

- Lần trước khi con rời Cầm Thành thực vội vàng, chưa kịp mang chuyện này nói với mọi người, tại Pháp Lam ta đã trở thành Ám tháp tháp chủ, và cũng đã được đến nơi tổ tiên chúng ta năm đó lưu lại di tích.

Lời vừa nói ra, toàn trường nhất thời yên tĩnh, thần sắc mọi người biến ảo rất nhiều, thần sắc cũng dần trở nên kích động, đứng lên. Phải biết rằng, Đông Long Bát Tông tới nay tồn tại chính là muốn gặp lại tổ tiên thần long, muốn từ trong tay Pháp Lam đoạt lại di tích thần long năm xưa

Mặc dù bây giờ Cầm Thành cùng Pháp Lam đã hợp tác nhưng thủ lãnh Đông Long Bát Tông vẫn một ngày cũng không quên sứ mạng của mình.

Diệp Âm Trúc hạ một câu nói khiến cho mọi người nhất thời kinh dị:

- Từ một ý nghĩa nào nói mà nói, Thần long vương đại nhân cũng chưa chết. Lần này trước hết là tìm tánh mệnh chi thủy, kỳ thật cũng là người cho con biết sự tình tổ tiên, con cũng không thể không cẩn thận, để An Nhã tỷ tỳ bọn họ rời đi trước

- Sao? Thần long vương đại nhân không chết?

Vị Minh lão vốn trầm ổn nhất thời cũng tỏ vẻ vừa vui mừng vừa sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy.

- Âm Trúc, ngươi vừa rồi là nói thần long vương đại nhân….

Diệp Âm Trúc giải thích đon giản:

- Đích thực là thân thể đã chết nhưng linh hồn không diệt cho nên ta mới có thể cùng ngài trao đổi.

- Thật tốt quá, quá tốt mà. Linh hồn Thần long đại nhân chúng ta đích thực vẫn tồn tại

Toàn bộ Đông Long bát tông, bất luận già trẻ lớn bé đều kinh dị hẳn lên.

Diệp Âm Trúc chính mình đem chuyện nhìn thấy thần long vương và cuộc nói chuyện của hai người kể chi tiết một lần, đối với việc thần long vương đưa ra, muốn phản công thâm uyên vị diện thì càng phải miêu tả cẩn thận.

Hắn vừa dứt lời, lập tức chiếm được sự ủng hộ của mọi người, thề vì tổ tiên báo thù, con cháu Đông Long vốn không phải là kẻ trốn tránh trách nhiệm.

- Âm Trúc, cảm ơn ngươi.

Vị Minh Thái Thượng Trưởng lão hai hàng nước mắt chảy dài.

- Đã bao nhiêu năm trôi qua, chúng ta rốt cục cũng đã nghe được thanh âm tổ tiên, mà hết thảy đều là do ngươi cố gắng mang đến. Âm Trúc, Vị Minh ta không biết thế nào đền ơn, xin ngươi hãy nhận ta một lạy.

Vừa nói, lão vừa hướng về Diệp Âm Trúc quỳ xuống.

Vị Minh trưởng lão chính là tầng lớp cao nhất Đông Long Bát Tông - Thái Thượng trưởng lão, lão quỳ xuống, cơ hồ tất cả các vị tông chủ, trưởng lão khác đều đồng thời quỳ xuống, ngoại trừ bà nội cũng Ông nội của hắn. Cống hiến của Diệp Âm Trúc đối với Đông Long Bát Tông hoàn toàn xứng đáng nhận một bái này.

Nhưng Diệp Âm Trúc đương nhiên không để cho bọn họ bái lạy như thế, hai tay vội vàng mở ra, dụng lực đồng thời đem mười vị Đông Long cao tầng nâng lên.

- Vị Minh trưởng lão, các người làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ta không phải là một phần tử của Đông Long Bát Tông sao? Đây đều là điều là phải làm.

- Bái lạy cái gì, lễ tiết này là có ý tứ gì?

Tiểu Long Nữ đứng sau lưng Diệp Âm Trúc nửa ngày, sớm đã có chút không chịu được.

Vị Minh trưởng lão ngẩng đầu nhìn Tiểu Long Nữ, bất giác nhăn mặt:

- Âm Trúc, ngươi như thế nào lại không để nàng ra ngoài, đây là nơi Đông Long ta nghị sự.

Nàng hiện tại sớm đã tin phục Diệp Âm Trúc tận đáy lòng, nói ra những lời như vậy chứng tỏ trong lòng đã cực kỳ bất mãn, nếu không để ý mặt mũi Diệp Âm Trúc, xem ra sớm đã bạo phát.

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

- Vị Minh trưởng lão, nàng cũng không phải người ngoài, cho nên cũng không cần phải tránh đi, càng huống chi ta cũng không có quyền ra lệnh cho nàng.

- Không phải ngoại nhân?

Vị Minh thoáng nhìn Tiểu Long Nữ, đích thật là có con ngươi màu đen, nói

- Cũng là hậu nhân Đông Long Bát Tông? Chẳng lẽ nàng đúng là ma thú của thần long vương đại nhân.

Tiểu Long Nữ nghe những lời này nhất thời nổi giận nói:

- Lão già kia, ngươi mới chính là ma thú.

Lời vừa nói ra, Đông Long cao tầng nhất thời sắc mặt đại biến, mọi người liền rút ra vũ khí, đối với bọn họ mà nói, không có gì khuất nhục bằng tổ tiên bị vũ nhục.

Nhất là vừa mới biết được linh hồn thần long vương đại nhân vẫn còn tồn tại, vốn là không thể chịu đựng được phần vũ nhục này.

Vị Minh không hề quan tâm tới lời Diệp Âm Trúc, trực tiếp bay thẳng đến Tiểu Long Nữ:

- Ngươi vũ nhục Đông Long tổ tiên, bất luận có thân phận gì ta đều muốn cùng ngươi quyết đấu. Âm Trúc, ngươi nhất định không được ngăn trở.

- trưởng lão, người đừng như vậy.

Diệp Âm Trúc lúc này đã đứng giữa hai người.

Vị Minh Thái Thượng trưởng lão trong mắt lóe ra tia cố chấp:

- Âm Trúc, trừ khi ngươi giết ta, nếu không ta nhất định khiêu chiến với nàng.

- Âm Trúc, mau tránh ra.

Diệp Ly hét lớn một tiếng, tay cầm trường kiếm tiến lên.

- Vị Minh trưởng lão, để ta đầu tiên, ta xem tên tiểu tử có dám can ngăn.

- Được rồi.

Diệp Âm Trúc hét lớn một tiếng

- Vốn ta không muốn nói ra nhưng xem ra không thể không nói. Các vị tông chủ, trưởng lão, ông nội, bà nội, thỉnh các người trước tiên nghe ta nói vài câu, sau đó có quyết định khiêu chiến nàng hay không.

Diệp Ly dừng chân bên Vị Minh trưởng lão, đồng thời hai người hướng về Diệp Âm Trúc, xem ra bọn họ cũng muốn cho Diệp Âm Trúc một cơ hội giải thích. Tuy nhiên, bất luận Diệp Âm Trúc có nói cái gì, trong lòng họ quyết không bỏ qua Tiểu Long Nữ, tổ tiên bị vũ nhục chính là đại sự.

Diệp Âm Trúc quay đầu nhìn Tiểu Long Nữ một cái, vẻ mặt nàng thật sự lạnh nhạt, vốn không để những người trước mặt để trong mắt.

- Nếu như trên thế giới này có một người đủ tư cách đánh giá, thậm chí mắng chửi tổ tiên chúng ta, đích thật cũng chỉ có vị cô nương trước mặt.

Diệp Âm Trúc thở dài nói.

Diệp Ly nổi giận mắng:

- Hỗn đản, tên tiểu tử này vì nữ nhân ngay cả tổ tông cũng từ bỏ được sao? Ta không có đứa cháu như ngươi.

Diệp Âm Trúc vốn không muốn nói ra thân phận Tiểu Long Nữ, bởi vì hắn biết nếu có nói ra, bởi vì thân phận nàng mà các tông chủ trưởng lão không biết sẽ phải bái lạy đến bao nhiêu lần, trong đó còn có cả ông nội, bà nội mình. Nếu chính họ đã quỳ xuống, bản thân mình có thể không bái lạy sao?

Nhưng tình huống hiện giờ, hắn dù không muốn cũng phải nói.

- Ông nội, người hãy nghe con nói hết, không phải con không cần tổ tông, nhưng từ bối phận đi lên, xem ra nàng đích thị là tổ tông của chúng ta.

Rốt cục, Diệp Âm Trúc cũng phải nói ra.

- Thúi lắm.

Diệp Ly vốn đã lửa giận phừng phừng, Diệp Âm Trúc lúc này lại đem những lời nói kiêu ngạo thốt ra. Loại đả kích kịch liệt như vậy quả thật khiến lão mất đi tia lý trí, nhất thời xông lên.

Bất quá Diệp Ly không thanh tỉnh không có nghĩa những người khác cũng vậy. Vị Minh trưởng lão đến nay thật có vài phần hiểu rõ con người Diệp Âm Trúc, tin rằng hắn sẽ không nói những lời xằng bậy, lại liên tưởng đến tánh mệnh chi thủy, nhất thời cảm thấy có cảm giác kỳ quặc, ngăn cản Diệp Ly, đồng thời hỏi:

- Diệp Âm Trúc, vị tiểu thư đây rốt cuộc là ai?

- Các ngươi hỏi tới hỏi lui không mệt sao, muốn động thủ thì mau lên.

Tiểu Long Nữ lúc này không nhịn được lên tiếng, tiến lên, lại bị Diệp Âm Trúc vội vàng kéo về.

- Nàng chính là thần long cuối cùng cùa Long Khi Nỗ Tư Đại Lục, cũng là huyết mạch duy nhất của thần long bộ tộc, đồng thời cũng là nữ nhi duy nhất của thần long vương đại nhân.

Diệp Âm Trúc một hơi nói ra thân phận Tiểu Long Nữ.

Nói xong những lời này chính hắn cũng thở dài một hơi, mà khi hắn nhìn lại chợt phát hiện, bất luận là ai, Vị Minh trưởng lão, ông nội hay những người khác tất cả đều như hóa đá tại chỗ. Trong phòng hơn mười người lúc này lại tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập mỗi người.

- Nhưng đến giờ ta vẫn không thừa nhận.

Lúc này Tiểu Long Nữ tự mình lên tiếng, nàng cũng không có ý động thủ, hướng Diệp Âm Trúc nói:

- Ta trước tiên rời đi, ngươi nếu có rời khỏi nơi này thì nói ta một tiếng.

Nói xong, nàng như vậy xoay người rời đi, đi về hướng lĩnh chủ phủ của Diệp Âm Trúc (vừa mới đến Cầm Thành mà đã quen thuộc thế nhỉ).

Ánh mắt mọi người vẫn nhìn theo thân ảnh nàng đến khi hoàn toàn biến mất mời dần hồi tỉnh lại. Cả đám người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, lóe lên vẻ hoảng sợ.


Vị Minh thái thượng trưởng lão khó khăn nuốt một ngụm nước bọt:

- Âm Trúc, có thể lặp lại lời ngươi vừa nói một lần nữa hay không?

Diệp Âm Trúc cười khỗ nói:

- Ta là nói nàng chính là hậu duệ duy nhất của thần long vương đại nhân, thần long công chúa. Nếu không, nàng có tư cách gì mà bình phẩm tổ tiên chúng ta? Nàng chính là bất mãn phụ thân chưa từng hoàn thành trách nhiệm một người cha, cái này hẳn sự tình trong nhà của người ta.

- Con gái thần long vương, con gái thần long vương.

Sắc mặt mọi người trở nên cực kì quái dị, nhất là hai người muốn động thủ vừa rồi, Vị Minh trưởng lão và Diệp Ly. Hai người nhất thời nhìn nhau.

Vị Minh lão nhất thời sờ mặt từ hỏi:

- Ta khi nãy có nói cái gì quá đáng không?

Diệp Ly nhận thức được sự thật nói:

- Không có, cái gì cũng không có, ta cũng không có.

Lan Như Tuyết nhìn bộ dáng hai người bọn họ nhịn không được cười:

- Không đúng sao, ta vừa rồi hình như nghe các ngươi nói Diệp Âm Trúc là tên hỗn đản, không nhận cháu, người nào đó không nhận ra nhưng ta vẫn nhận ra được. Âm Trúc, ngươi sau này cũng chỉ có bà nội ta, không có ông nội.

- Ai nói là ta đã nói chứ?

Thật không biết có phải trời sinh tương khắc, hai vợ chồng lão này lại muốn bắt đầu nữa rồi.

- Tốt lắm, được rồi hai vị, phải chăng chúng ta nên đi bái kiến vị tổ tông này một chút.

Vị Minh lão cười khổ nói. Diệp Âm Trúc nói không sai, nếu quả thật Tiểu Long Nữ là con gái thần long vương đại nhân, dĩ nhiên cũng chính là tổ tiên của họ. Thân là người đứng đầu, Thái Thượng trưởng lão dĩ nhiên không thể loạn bối phận.

- Bái kiến cái gì? Ta không muốn, lão đừng có quấy rầy ta.

Thanh âm Tiểu Long Nữ từ trong động truyền đến, rõ ràng vào tai mọi người.

Nhớ lần đầu Tiểu Long Nữ công kích mình không chút lưu tình, hôm nay xem như đã vì những Đông Long hậu duệ này mà khắc chế đi nhiều.

Hướng mọi người gật đầu:

- Các vị, ta nghĩ Tiểu Long Nữ nàng đã không thích tục lễ, chúng ta nên đi trước tránh quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Ta cũng có rất nhiều sự tình cần hiểu rõ một chút.

Mọi người do dự trong chốc lát, nghĩ đến trước đó phát sinh xung đột, Vị Minh trưởng lão nhất thời mới không dám gặp lại, đoàn người mang nét mặt xám xịt xuống núi.

- Thần long hậu duệ, Âm Trúc, vậy chẳng phải nàng rất lợi hại sao?

Diệp Ly lặng lẽ nói thầm với cháu mình, lúc này lão dường như mất trí nhớ, đã hoàn toàn quên sự tình hung hăng lúc trước.

Diệp Âm Trúc tự nhiên cũng không để trong lòng, nói:

- Không phải rất lợi hại mà phi thường lợi hại, con nghĩ dưới tình huống một chọi một, cả đại lục không ai là đối thủ của nàng.

Diệp Ly khen:

- Quả thật không hổ danh là tổ tiên của chúng ta, Âm Trúc, ngươi cùng nàng ngủ ba năm, có cái cơ hội kia hay không?

- Ơ, ông nội, người nói là cơ hội gì vậy?

Diệp Âm Trúc không rõ, hỏi lại.

Diệp Ly tức giận nói:

- Nam nữ lúc đó còn có thể có cái gì? Đương nhiên là cái đó.

Diệp Âm Trúc lúc này mới hiểu được, vội vã lên tiếng thề thốt:

- Nàng thính lực rất tốt, ông nội, con cùng nàng là thân phận gì, sao lại có thể làm như thế?

Diệp Ly hừ một tiếng nói:

- Có cái gì không thể, Hải Dương chẳng phải cũng chính là Đông Long hoàng thất hậu duệ, chẳng phải cũng đã cùng ngươi kết bái phu thê. Ta đang nghĩ nếu ngươi cũng cưới vị thần long công chúa này, chẳng phải sau này gia đình chúng ta rất lợi hại sao?

- Được rồi, lão đầu nhà ngươi không dạy được cái gì hay, lại đang làm cái gì thế, thôi ngay đi.

Lan Như Tuyết lại gần nói, mặc dù thanh âm Diệp Ly rất nhỏ nhưng cũng không thoát khỏi thính lực của bà.

- Ách, ta cũng chỉ là đề nghị mà thôi. Ta cũng không dạy hắn cái gì bậy bạ, chỉ là thân phận vị công chúa này thật sự quá rung động. Lão bà ngươi nghĩ xem chúng ta là con cháu Đông Long, nếu ai đó có huyết mạch như nàng ta vậy chẳng phải cũng chính là thần long thuần túy huyết mạch sao?

Lan Như Tuyết sửng sốt, suy nghĩ một tí rồi nói

- Âm Trúc, nói thật đi, ngươi cùng nàng có phát sinh quan hệ hay không?

Nhìn ông nội, rồi nhìn bà nội, Diệp Âm Trúc thật sự xém chút phải thề độc.

- Con và nàng ấy thật sự không có mà, mọi người hãy bỏ qua cho con đi mà.

Mọi người xuống núi, Vị Minh trưởng lão dẫn đoàn người một mạch đi đến trung tâm Cầm Thành.

- Vị Minh trưởng lão, ba năm qua tình huống Cầm Thành như thế nào?

Sau niềm vui được trở về nhà, Diệp Âm Trúc liền đặt mối quan tâm đến dân chúng Cầm Thành. Nơi hắn đang đứng cùng trận chiến năm đó có mối quan hệ rất lớn, nghĩ đến điểm này, hắn lập tức hỏi.

Vị Minh lão nói:

- Tình huống hết thảy tốt đẹp, trừ việc ngươi mất tích và Pháp Lam cùng chúng ta phát sinh chút mâu thuẫn, mọi việc vẫn bình thường. Pháp Lam cũng tuân thủ lời hứa, không ngừng cung cấp nguyên liệu tốt nhất cho chúng ta. Ngươi cũng thấy được việc chế tạo bây giờ đã đem ra tiến hành ở sân trung tâm bên này. Như vậy, phía trong mọi người mới toàn tâm toàn ý làm việc. Trải qua ba năm không ngừng cố gắng, chúng ta cũng đã cấp cho quân đội Cầm Thành những trang bị tốt nhất. Ngay cả Bất tử Ma long quân đoàn ngươi đem về cũng có trang bị riêng thích hợp. Chỉ là từ khi ngươi biến mất, quân đoàn này cũng không mấy động tĩnh, có thể là do mất đi sự khống chế từ ngươi. Chiến sĩ Cầm Thành chúng ta bây giờ có thể nói đã được trang bị đến tận răng, chỉnh thể thực lực đã tiến bộ dài. Cho dù cùng Pháp Lam lần nữa đối kháng cũng có vài phần nắm chắc.

Diệp Âm Trúc gật đầu, thời gian ba năm cũng đã đủ làm rất nhiều việc. Cầm Thành nếu phụ trách chế tạo thì thời gian đó khẳng định là đủ để tự trang bị cho mình. Việc này trước khi đi hắn cũng đã phân phó rồi

Vị Minh tiếp tục nói:

- Trừ số lượng cho quân đội Cầm Thành, trang bị chúng ta chú tạo đã có thể cung cấp cho Pháp Lam. Về phần Pháp Lam phân phối cho mỗi quốc gia như thế nào thì ta cũng không rõ lắm. Bất quá, nghe nói Mễ Lan là nước được phân phối đầu tiên, bởi vì họ cùng chúng ta có quan hệ, Mễ Lan cũng là được lợi ích lớn nhất. Lam Địch Á Tư sẽ thua kém hơn rất nhiều. Hơn nữa, sau khi phân phối xong, theo yêu cầu Pháp Lam, các quốc gia này sẽ cung cấp tiếp cho chúng ta đại lượng vật tư. Nếu bàn về tài phú, Cầm Thành bây giờ đến tột cùng là bao nhiêu thì ngay cả ta cũng không tính được, nhưng tuyệt đối đủ để dùng từ "phú khả địch quốc" (giàu có sánh ngang đế quốc) để hình dung.

Diệp Âm Trúc nói:

- Quân đội chúng ta có mở rộng thêm hay không?

Vị Minh nói:

- Có, quả thật có gia tăng, nhưng tam đại Quân đoàn biên chế chủ chiến vẫn không thay đổi là Bỉ Mông cự thú quân đoàn gồm 500 người, Cự long kỵ sĩ đoàn cùng Bất Tử Ma long quân đoàn tổng cộng hơn 1200 cự long. Tử Thần long lang kỵ binh số lượng cũng không thể gia tăng nên vẫn giữ nguyên. Bất quá, chỉnh thể thực lực cự long kỵ sỹ đoàn đang không ngừng được huấn luyện phối hợp, nhất định sẽ có bước tiến bộ lớn. Thực lực tăng lên nhanh nhất cũng chính là Tử Thần Long Lang kỵ binh, bọn họ bây giờ vẫn như trước, là Cầm Thành đệ nhất quân đoàn, cho dù là Bỉ Mông cự thú khi cảm nhận được sát khí của họ cũng có phần khiếp đảm. Thật không biết Hồng Nhạn đã huấn luyện bọn họ thế nào. Có lẽ chỉ có chiến trường thực sự mới có thể khảo nghiệm trình độ bọn họ. Đương nhiên, trang bị tam đại quân đoàn này là ưu tú nhất, dùng tư nguyên tốt nhất cùng với những ải nhân chú tạo đại sư đích thân luyện chế mà thành.

Quả thật thực lựcTử Thần Long Lang kỵ binh chỉ có trên chiến trường mới hoàn toàn biểu hiện, với thực lực kinh khủng, một khi phát khởi công kích, cho dù là cao thủ Bạch cảnh cũng phải tránh khí thế mạnh mẽ của họ. Đối với Diệp Âm Trúc, đây chính là lực lượng cường đại nhất, mỗi một Tử thần đều tuyệt đối là một đối thủ khó chịu.

- Trừ ba quân đoàn chủ lực, Cầm Thành chúng ta còn có ba vạn chiến sĩ công kích từ xa. Dù sao để lấy lòng chúng ta, các nước khác đã làm theo Mễ Lan, đưa đến Cầm Thành lượng lớn Đông Long hậu duệ, vì thế chúng ta cũng có nhiều sự lựa chọn hơn, bộ binh quân đoàn tăng đến năm vạn người. Tử Thần Long Lang kỵ binh kỵ binh dẫn dắt Kỵ binh quân đoàn, nhân số giữ nguyên một vạn người. Bất quá theo Diệp Hồng Nhạn thì số lượng cũng không đại biểu cho thực lực cường đại, hắn cũng không ngờ sau khi huấn luyện tân binh vẫn còn lại được một vạn kỵ binh. Đám tân binh ấy cũng có thực lực cực mạnh, trang bị cũng hoàn mỹ.

Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn Vị Minh Thái Thượng trưởng lão nói:

- Nói như vậy lực lượng Cầm Thành chúng ta bây giờ đã vượt hơn 25 vạn binh lính, đó là còn chưa tính đến tình huống đặc thù của từng binh chủng.

Vị Minh gật đầu nói:

- Đúng là như vậy, chúng ta còn một hỗn biên Quân đoàn của Đức Lỗ Y tạo thành. Đương nhiên trong đó không kể Giác Ưng kỵ sĩ đoàn, Giác Ưng kỹ sĩ đoàn cùng Ma Long kỵ sĩ đoàn thì một tự xưng là Cầm Thành lục chiến số một, còn lại không chiến số một của lực lượng Cầm Thành.

- Ồ, được rồi, trưởng lão, nhắc đến Cầm Đế hào, ta mới nhớ, tại sao ta không thấy nó ở quảng trường trung tâm đâu? với diện tích của nó, không lẽ còn có thể đặt ở địa phương khác sao?

Vị Minh Thái Thượng trưởng lão thần bí cười nói:

- Đương nhiên có thể, bởi vì quảng trường trung tâm muốn dùng để chế tạo, nhưng Cầm Đế hào thật sự chiếm không gian quá nhiều, cho nên chúng ta đem nó ra ngoài Cầm Thành. Người cũng biết bây giờ đại lục bây giờ chỉ có một mục tiêu để cố gắng, mà thực lực Cầm Thành chúng ta bây giờ không ai dám đến trêu chọc. Cho nên, đặt nó ở bên ngoài Cầm Thành, Cầm Đế hào cũng sẽ không có vấn đề gì. Càng huống chi, gần đó có bốn quân đoàn bộ binh với hơn 20 vạn quân đang tiến hành thao luyện.

Nguyên lai là để bên ngoài Cầm Thành, Diệp Âm Trúc lúc này mới hiểu được.

- Trưởng lão, chúng ta trải qua 3 năm kiến tạo, có bao nhiêu ma đạo pháo, cái này không cung cấp cho Pháp Lam sao.

Trong các vũ khí Cầm Thành sở hữu, trọng yếu nhất tự nhiên chính là ma đạo pháo. Đối với Diệp Âm Trúc, đây cũng là cái hắn lo lắng nhất.

Vị Minh Thái Thượng trưởng lão hắc hắc cười nói:

- Sao có thể tiện nghi cho bọn họ như vậy. Chúng ta dựa theo ý của ngươi, mặc dù đang toàn lực chế tạo ma đạo pháo, nhưng không để một cái nào tới tay Pháp Lam. Hơn nữa, khiến họ một câu cũng không nói nên lời chính là các ải nhân đại sư ngoại trừ cấp trang bị cho ba quân đoàn chủ lực, còn lại đều dồn toàn bộ tâm lực cho việc chú tạo ma đạo pháo. Có nhiều vật liệu tốt như vậy, uy lực ma đạo pháo cùng được tăng lên không ít.

Pháp Lam mấy ngàn năm tích trữ quả nhiên không thể xem thường. Bây giờ chúng ta sở hữu ma đạo pháo, trừ tịch diệt chi pháo, các loại ma đạo pháo bình thường đều cần có tinh hạch cửu cấp ma thú làm tâm thì có thể sử dụng nhiều lần mà không cần thay thế. Ba năm qua, tổng cộng chúng ta đã chú tạo được bốn tịch diệt chi pháo, cao cấp ma đạo pháo cũng có bốn mươi cái, trung cấp ma đạo pháo ba trăm cái. Đơn giản mà nói, ma đạo pháo tiêu hao nguyên liệu cực kỳ khổng lồ, nếu không có cả đại lục chống đở sau lưng, chúng ta căn bản cũng không dám nghĩ đến việc như vậy.

Diệp Âm Trúc nghi hoặc nói:

-Nếu như vậy tại sao còn chú tạo nhiều cao cấp và trung cấp ma đạo pháo như thế? chuyện gì đã xảy ra? Hơn nữa còn bốn cái tịch diệt chi pháo trấn thủ bốn cửa, vậy phải tiêu hao bao nhiêu tài liệu?

Vị Minh Thái Thượng trưởng lão cười khổ nói:

- Người cũng biết tại phương diện chú tạo, ải nhân tộc luôn theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, có nhiều nguyên liệu tốt như vậy, tại sao lại không chú tạo ra thật nhiều đồ tốt chứ? Theo sự sắp đặt của địa tinh bộ lạc, các đại sư ải nhân càng làm việc thêm điên cuồng. Nếu không phải chúng ta cảnh báo bọn họ tịch diệt chi pháo mỗi khi sử dụng tiêu hao ma tinh hạch quá lớn, sợ rằng không chỉ có bốn cái tịch diệt chi pháo thôi đâu.

Về phần cao cấp ma đạo pháo cùng trung cấp ma đạo pháo thì do chúng ta tự tiến hành phân loại. Đơn giản mà nói, một cửa nếu có cao cấp ma đạo pháo thì cần một viên cửu cấp ma tinh hạch kết hợp với một viên bát cấp mới có thể sử dụng, còn trung cấp ma đạo pháo thì cần một viên cửu cấp ma tinh hạch kết hợp với bốn viên bát cấp mới có thể cầm cự. Còn đối với uy lực của bọn chúng như thế nào thì ta cụ thể không cách nào hình dung được, chỉ có thể nói cho ngươi Cầm Thành chúng ta bây giờ, toàn vị ma đạo pháo so sánh với bọn chúng chỉ có thể xem như sơ cấp ma đạo pháo.

Nghe Vị Minh trưởng lão giải thích xong, Diệp Âm Trúc hóa đá một hồi, mấy trăm cửa đều có ma đạo pháo trấn thủ, hơn nữa là loại đã tăng thêm uy lực toàn diện, như vậy cần bao nhiêu tư nguyên mới có thể hoàn thành? Nếu như ma đạo pháo đồng thời khai hỏa, sợ rằng sáu vị tháp chủ Pháp Lam cũng không thể chịu đựng nổi loại năng lượng này. Trời ạ, địa tinh bộ lạc cùng ải nhân bộ lạc quả nhiên toàn người điên.

Vị Minh trưởng lão nói:

- bất quá ma đạo pháo cũng chỉ có thể sản xuất đến trình độ này thôi. Theo chúng ta tính toán thì cơ hồ Cầm Thành chúng ta đã tụ tập gần như đại lương cao cấp ma tinh hạch, nếu như số lượng ma đạo pháo tăng lên thì chúng ta cũng không cầm cự nổi lượng ma tinh hạch hao hụt. Nhất là tịch diệt chi pháo, lượng cửu cấp ma hạch chúng tiêu hao đích thực quá lớn, bởi vậy mà chúng ta đã đình chỉ việc chú tạo.

- Chờ một chút.

Diệp Âm Trúc đột nhiên nghĩ đến một điểm mấu chốt

- trưởng lão, chúng ta chú tạo nhiều ma đạo pháo như thế, liệu Pháp Lam có biết hay không?

Vl trưởng lão gật đầu khẳng định:

- Đương nhiên là biết. Đặt nhiều ma đạo pháo như vậy trân cổng thành, lại còn thời gian chú tạo lâu như thế, bọn họ sao có thể không biết? Lượng ma đạo pháo này chỉ mới vừa hoàn thành hai tháng trước, bây giờ các đại sư đang tiến hành chú tạo trang bị phối xứng tại mật thất.

Diệp Âm Trúc quái dị nói:

- Nếu bọn họ đã biết, tại sao lại không yêu cầu chúng ta đem một bộ phận đến Pháp Lam. Lúc đầu ta dù sao cũng đã từng đáp ứng bọn họ, đem ma đạo pháo đến trợ giúp bọn họ việc tiến công Mẫu yêu nơi thâm uyên vị diện. Pháp Lam nỗ lực cung ứng cho chúng ta nhiều tư nguyên như vậy, không lẽ không đòi hỏi gì sao?

Vl trưởng lão mỉm cười nói:

- Hóa ra ngươi lo lắng vấn đề này. Không cần lo, chúng ta đã thương nghị cùng Pháp Lam, chờ khi chúng ta tiến hành công kích thâm uyên vị diện, chúng ta sẽ đem hai trăm sơ cấp ma đạo pháo đến xem như đáp ứng lời hứa khi xưa, giúp bọn họ kiến thiết lại khu vực, lực phòng ngự lúc này xem như đã rất cường hãn.

- Pháp Lam đáp ứng sao? Nhưng bọn họ đã nỗ lực như thế, lại không có lợi ích thực, sáu vị tháp chủ không nói gì sao?

Diệp Âm Trúc trợn mắt há hốc mồm nói.

Chính mình đã lấy đại lượng vật tư trân quý của Pháp Lam, đến khi làm ra sản phẩm tốt tự mình dùng, đem sơ cấp sản phẩm trả cho người ta, đừng nói là sáu vị tháp chủ, đến Diệp Âm Trúc cũng thấy có cái nuốt không trôi.

Vị Minh trưởng lão cười hắc hắc nói:

- Không phải bọn họ nguyện ý đáp ứng, chỉ là người mất tích khiến Pháp Lam có phần áy náy. hơn nữa họ cũng đang cố gắng lung lạc chúng ta vì còn phải trông cậy vào chúng ta. Về phương diện còn lại, nhiều ma đạo pháo như vậy chúng ta không thể cho bọn họ, vì sau này khi vực sâu vị diện thánh chiến chiến thắng, Pháp Lam cũng chỉ có cách nhịn đau đáp ứng. Ta nói như vậy Cầm Đế đại nhân có thể chưa hoàn toàn hiểu rõ, người nên theo ta đến xem cách sử dụng ma đạo pháo, sẽ rõ ràng thôi.

Vừa nói, Vị Minh trưởng lão cước bộ nhanh hơn, bước đến hướng Cầm Thành đại môn.

Diệp Âm Trúc nhìn mọi người một chút, phát hiện bọn họ khi nhìn hắn ánh mắt có chút tiếu ý, nhưng không ai giải thích, hắn đành phải tận mắt chứng kiến mới mong hiểu rõ cái bí mật này, liền vội vã đuổi theo Vị Minh trưởng lão. Hai người đồng thời đi đến hướng cửa thành.

Khi Diệp Âm Trúc đi ra đại môn, chứng kiến một màn trước mắt khiến hắn trong đầu chỉ có ba cảm giác, thứ nhất là rung động, thứ hai chính là rung động, thứ ba cũng là rung động.

- Trời ạ, sao có thể như vậy?