"Giết!"
Nhìn nụ cười ngạo mạn của Diệp Âm Trúc, mười Long kỳ tướng Phật La rốt cuộc không nén nổi giận dữ, cùng hô vang lên một lúc. Mười người cùng ra tay, mười con cự long, mười cây thương sắc nhọn cùng tiếng gầm vang động kèm theo ánh hào quang rực rỡ xông tới.
Diệp Âm Trúc khẽ lắc đầu, phẩy nhẹ bàn tay, miệng vẫn nở nụ cười ý nhị. Nháy mắt khi mười mũi thương còn cách chàng chừng bốn mét, Diệp Âm Trúc biến mất như chưa hề xuất hiện trước mặt các Kim tinh Long kỳ tướng vậy.
"Sao lại thế được?" Khố Tư Lặc trợn mắt gào lớn.
Diệp Âm Trúc không hề biến mất, bởi ngay sau đó chàng đã hiện thân ngay bên cạnh Tử. Lúc này từ điểm trung tâm là Tử, trong phạm vị hơn trăm mét không có lấy một tên lính Phật La nào còn sống. Kẻ chết nằm chất đống, người sống sợ hãi lánh xa. Nhìn thanh kiếm mười bảy mét trong tay Tử, binh sĩ Phật La già trẻ mạnh yếu đều sợ mất mật.
"Tử, yểm trợ cho ta!" Diệp Âm Trúc khẽ ra lệnh, đoạn giơ cả hai tay lên trời, sức mạnh dồn xuống hạ bàn. Ngay lập tức thân thể chàng như một quả đạn pháo bắn vọt lên, bay về phía đội ngũ Ma pháp sư Phật La.
Mười Long kỳ tướng chỉ còn biết giương mắt nhìn theo, tốc độ của Diệp Âm Trúc quá nhanh, hơn nữa với sự hỗ trợ của Tử, cho dù các Long kỳ tướng có muốn ngăn cản chàng cũng không thể thực hiện được.
Khi mười kỳ tướng đang chực cưỡi rồng lao theo Diệp Âm Trúc, một thanh âm sắc nhọn chợt vang lên: "Đối thủ của các vị là ta!"
Tử sắc quang mang lóe lên, Tử đứng chắn phía sau Diệp Âm Trúc, đấu khí Tinh thạch Tử cấp Bỉ Mông bùng lên theo kích thước cơ thể, hùng hổ trùm lên mười vị Long kỳ tướng đang chực cưỡi Phong Long bay lên.
Mười tiếng thét kinh hãi từ miệng những con rồng, Bát cấp Cự long làm sao dám diễu võ giương oai trước mặt Thần thú! Phút chốc mười Long kỳ tướng đều cảm nhận rõ vật cưỡi của mình đang run lên cầm cập. Nếu không phải đã tu luyện đến trình độ người rồng hợp nhất thì những cự long này đã bỏ chạy từ sớm rồi.
Thân thể cao hơn hai mươi lăm mét của Tử sùng sững chặn trước mặt mười Long kỳ tướng, lập tức trở thành tâm điểm của chiến trường. Mười cặp mắt Long kỳ tướng nhìn Tử mà không khỏi đờ đẫn, thanh kiếm mười bảy mét trên tay khiến niềm tin của các Long kỳ tướng đều dao động.
"Huyết pháp!" Khố Tư Lặc nhanh trí hô to. Các Long kỳ tướng lúc đó mới sực tỉnh, đồng loạt phun ra những luồng khí đỏ bầm, cả mười kỳ tướng và cự long nhanh chóng lẫn vào trong đám mây mù màu máu đó.
Không sai, đó chính là máu của các Long kỳ tướng. Mười Long kỳ tướng không những võ nghệ cao cường mà còn có năng lực ma pháp không nhược. Tuy không đạt đến trình độ như các Ma pháp sư mhưng một chiêu Huyết pháp này đủ khiến thực lực của họ lập tức mạnh lên một bậc.
Lam sắc đấu khí lúc này đã chuyển sang màu tím nhạt, những con cự long dưới tác dụng của Huyết pháp đều không còn run rẩy nữa. Mắt rồng biến thành màu máu đỏ, Thần thú trước mặt không còn là Thần thú nữa mà chỉ là kẻ thù.
Thần sắc của Tử phút chốc ngưng đọng lại, hiểu rõ mình đang trong vòng nguy hiển. Tuy nhiên dù có nguy hiểm cỡ nào hắn cũng nhất định phải giành được thắng lợi.
Tại Tư-phúc-nhĩ-đặc thành, các Ma pháp sư gần như đã không còn đủ sức chống đỡ nữa. Những đợt sóng Ma pháp của đối phương mỗi lúc một mạnh, từng đợt trùm lên mặt thành. Việc lấp sông hầu như đã hoàn tất, lớp lớp xe công thành đang được chuyển đến, chiến binh Phật La nhờ Huyết ma pháp đang hăng hái xung phong không kể gì sống chết. Mặc cho đồng bạn cứ thế ngã xuống, thậm chí chính mình đang máu chảy thịt rơi, đoàn quân Phật La mắt đỏ ngầu cứ thế lì lợm xông lên.
Trên mặt thành, ngoài đội cung nỏ hoạt động hết công suất, An-thiết-lạc-đế vừa điều động thêm lực lượng chiến binh cầm giáo dài. Y hiểu rõ, cuộc giáp lá cà sắp bắt đầu...
Diệp Âm Trúc cuối cùng cũng vượt qua tuyến phong toả của mười Long kỳ tướng, nhưng vừa đặt chân xuống mặt đất chàng lại gặp ngay nguy cơ mới. Xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc lúc này là đội bảo vệ Huyết Sắc đã từng đánh cho các Tử thần chiến sĩ trong Thất Quốc Thất Long ngày trước một đòn chí mạng.
Hai đại đội chia thành hai đội hình năm trăm người, vũ khí tuốt trần, cưỡi rồng nhằm Diệp Âm Trúc xông tới.
Nhìn thấy Huyết Sắc vệ đội, mắt Diệp Âm Trúc phút chốc đỏ ngầu. Cái chết của bạn cũ, sự hy sinh của bốn mươi ba Ma pháp sư Cầm Thành, trong người Diệp Âm Trúc như sôi lên...
Đã đến lúc máu trả bằng máu!
Hào quang loé sáng, thanh kiếm Nhược-khắc-hi biến thành Long cầm. Trong lòng Diệp Âm Trúc xuất hiện một chiếc Cổ Cầm, là một Khô mộc Long Cầm cấp Thần khí.
Tay phải chàng ấn nhẹ trên mặt đất, một tiếng nổ vang, đất trước mặt dựng lên thành cầm kỷ. Diệp Âm Trúc đặt đàn trên chiếc kỷ đất mới dựng, nhãn thần ngưng tụ, vẻ nho nhã biến mất. Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn rơi vào tâm trạng đồ sát.
Không còn là cái gì Ma vũ song tu, Diệp Âm Trúc chỉ biết mình là một vị Thần âm sư, tu luyện đã đạt đến đại Ma đạo sư. Cho dù tìm khắp Phật La cũng không có một đại Ma đạo sư đích thực, giờ đây Diệp Âm Trúc muốn chỉ cho đối phương, cái gì mới là thực lực của một đại Ma đạo sư!
"Tinh…"
Tay phái Diệp Âm Trúc lướt trên mặt đàn, bảy sợi dây cùng rung lên, bảy màu sắc phân biệt xuất hiện. Nhìn qua tưởng như không dùng gì đến sức lực, nhưng từ khi thanh âm ngân vang là toàn bộ cuộc chiến như ngừng hẳn lại một nhịp.
Bùng nổ...
Uy lực của thần âm, chỉ bảy dây đàn mà toàn bộ chiến trường như chao đảo.
Hai bàn tay không ngừng lướt nhanh, đầu lắc lư tung bay những sợi tóc đen, bết dính cả vào má. Cặp mắt Diệp Âm Trúc tập trung vào một điểm vô hình, đôi tay ngỡ như đang làm trò ảo thuật. Tám ngón tay chạm vào đâu, đều khiến dây đàn toát lên vầng hào quang, thanh âm du dương huyền diệu ngân vang khắp chiến trường.
Cầm đế! Cầm đế sau khi đạt trình độ tử cấp đã phát huy tất cả thực lực vốn có.
Trong cuộc chiến Thất Quốc Thất Long, Diệp Âm Trúc vừa mới thâm nhập vào Tử vi Cầm tâm cảnh giới, còn chưa thể phát huy hết thực lực của mình. Nhưng sau khi trải qua Lục đạo chi quyết, chàng đã đạt được trạng thái lý tưởng như Tần Thương nói ngày trước.
Thanh âm không ngừng ngân lên. Tốc độ xung phong của Long kỳ binh Huyết Sắc vệ đội vẫn không chậm lại, nhưng khi tiến đến cách Diệp Âm Trúc chừng hai mươi mét thì vấp phải một tấm màn vô hình.
Không phải tấm màn, mà là một bức tường địa ngục. Bảy sắc quang mang bay lượn trong không trung, sắc nhọn như những lưỡi kiếm, tấn công các Long kỳ binh không thương tiếc.
Âm thanh cao tần, đến cả Ny Na cấp thứ Thần cũng không dám chính diện nghênh đón thì Long kỳ binh có là gì? Long kỳ binh có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là người, âm thanh cao tần không phải là nguy cơ mà nguồn năng lượng kinh hoàng phổ theo đó mới và vũ khí. Tất cả những chiến binh Huyết Sắc xông lên trước bị thanh âm cắt thành từng khúc. Không chỉ kỳ binh, cả cự long bên dưới cũng tan xương nát thịt.
Diệp Âm Trúc trước sau vẫn đứng nguyên một chỗ, tướng mạo nho nhã nhưng sức mạnh thể hiện ra thật đáng sợ kinh hồn. Theo thanh âm cổ cầm, những vầng ánh sáng tử sắc lan ra, âm âm trầm bổng bay vào giữa chiến trường. Giai điệu mềm mại uyển chuyển, vậy mà đi đến đâu đều để lại nhưng thây ma không còn nguyên vẹn...
Một bản hợp tấu tuyệt diệu vô song. Cặp mắt Diệp Âm Trúc lúc này đã biến thành màu tím, mọi tình cảm phổ hết vào tiếng đàn, lấy tâm trạng căm thù thông qua thanh âm nhạc cụ để chém giết kẻ thù, khiến cho chúng kinh hồn bạt vía.
Tần Thương nếu ở đây, hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc và hoan hỉ. Cầm tâm một khi đã đạt đến tử cấp, diễn tấu càng mềm mại càng tạo nên được sức mạnh vô biên.
Tốc độ xung phong của Huyết Sắc vệ đội càng nhanh thêm, chính là điều bất hạnh cho chúng. Một vùng trước mặt Diệp Âm Trúc đã trở thành địa ngục, chỉ cần đối phương đi vào phạm vi đó, cho dù là rồng Ái-li-khắc-mẫn hay là Thiết long Mã-kỳ-nhược đều bị âm thanh tiêu diệt, cùng chịu chung một kết cục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Những xác chết la liệt trên mặt đất, máu tươi nội tạng não tủy tung toé, một cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn.
Đứng trên lâu thành, An-thiết-lạc-đế vừa chỉ huy phòng thủ vừa đưa mắt nhìn cảnh tượng hãi hùng, nơi Diệp Âm Trúc chiến đấu. Có phải đúng là người hay không? Lẽ nào chỉ có mỗi một mình Diệp Âm Trúc? Chỉ hai người mà làm đảo lộn đội hình trung quân đối phương, khiến tốc độ đội tiên phong Phật La chậm hẳn lại.
Có điều, Ma pháp sư phòng ngự e không thể trụ tiếp được nữa. Hàng loạt Ma pháp sư Mễ Lan thực lực yếu kém đã hi sinh, những đợt Ma pháp công kích của đối phương càng dồn dập hơn, chiến binh Phật La đã xông đến tận chân thành.
Lính giữ thành liên tiếp hết lần này đến lần khác đẩy đổ thang trèo thành, kẻ địch lại hết đợt này đến đợt khác dựng thang lên. Lầu bắn tên chọi với cung thủ trên thành, xe công thành núp sau lầu bắn tên mỗi lúc một gần lại.
"Dầu đốt, nước sôi, đá, toàn lực chiến đấu!" An-thiết-lạc-đế ra lệnh dồn dập. Lực lượng phòng ngự cuối cùng được tung ra, nhưng xe phá thành bên dưới đã bắt đầu hoạt động.
Một khi cổng thành bị phá thì người Mễ Lan làm sao địch lại mấy chục vạn quân?
Các chiến sĩ Mễ Lan, vì bảo vệ sinh linh trăm họ, vì giang sơn bản quán, đã dốc đến chút sức lực cuối cùng. Phía Mễ Lan không có Huyết pháp sư nhưng lại có Lợi trảo Mãnh cầm với Ma pháp hống và Ma pháp trị thương. Đội hình Mễ Lan được tiếp sức bằng Mãnh cầm Ma pháp chọi với các chiến binh hám máu Phật La, không hiểu là ai mạnh hơn ai. Cuộc chiến đã đến mức cả hai bên đều bất chấp thắng thua, không kể sống chết, ngọc nát thì ngói cũng tan tành.
Người Phật La đang điên cuồng chờ đợi, chờ thời khắc đội ngũ Ma pháp sư Mễ Lan bị tiêu diệt toàn bộ. Đến khi đó, phía Mễ Lan hẳn không còn gì có thể chặn được bước tấn công vũ bão của mấy chục vạn tinh binh Phật La. Phía Mễ Lan cũng đang đỏ mắt trông chờ vị thống soái của họ trở lại, thi triển Ma pháp tối cao triệt hạ quân địch.
Chờ thì cứ chờ, cuộc chiến đấu vẫn phải tiếp tục. Phía Phật La xua lên tuyến trước hơn mười lăm vạn chiến binh, cùng xung phong dưới màn mây mù màu máu. Mười lăm vạn chiến binh hùng hổ xông về phía chân thành, không một ai lùi bước. Chỉ có tiêu diệt sạch kẻ địch trước mắt mới là thời cơ để người Phật La vui mừng. Trong cơn say máu của Huyết ma pháp, người Phật La đã quên hết mọi đau khổ và gian lao.
Ầm…
Đại trường kiếm của Tử chém bay đầu một Long kỳ tướng, nhưng hai Long kỳ tướng khác vẫn bám sát hai bên nên hắn không thể hoàn toàn tiêu diệt gọn mục tiêu, mắt chỉ kịp nhìn con cự long co đôi cánh lại, tạm thời mất hết sức tấn công.
Lúc này Tử chẳng khác Tư-phúc-nhĩ-đặc thành, mười Long kỳ tướng cũng như hàng chục vạn chiến binh công thành trên kia. Sức phòng ngự của Tử không mạnh như Sơn lĩnh cự nhân và Chiến tranh cự thú, nhưng đối thủ cũng không dễ gì phá vỡ thế cầm cự của hắn. Mười Long kỳ tướng liên tục công kích, cố tiêu hao sức lực của Tử, nhưng rốt cuộc vẫn không dám tung hết sức lực tấn công. Thanh kiếm dài mười bảy mét dù là với Long kỳ tướng cũng có sức khủng bố phi thường, có điều các Long kỳ tướng cũng hiểu, chỉ cần cứ duy trì sức ép thì sớm muộn Tử cũng bị tiêu diệt.
Không hiểu vì sao, Tử vốn không hề biết lùi bước mà giờ lại giữ thế phòng thủ? Thanh Tử sắc trọng kiếm như một bức tường lớn, liên tục chống đỡ những đòn công kích của đối phương mà hầu như không phản kích lại. Tinh thể Ma pháp trong người Tử chưa bùng ra, chỉ lạnh lùng chiêu chiết chiêu với các đối thủ của mình. Thể lực của Tử có tiêu hao, nhưng nhất thời các Long kỳ tướng cũng không làm gì nổi hắn.
Tiếng đàn tử thần đã tiêu diệt hơn ba trăm chiến binh Huyết Sắc, cuối cùng không còn ai dám liều mạng xông vào phạm vi thanh âm đó. Bỗng nhiên tiếng đàn ngừng bặt, Diệp Âm Trúc nhắm mắt, hai tay rung mạnh rồi vung ra. Tay trái ấn, tay phải gẩy khẽ, hoàn thành giai điệu cuối cùng.
Những vòng ánh sáng nhẹ nhàng lan toả, hội tụ lại thành chùm rồi bùng nổ. Khúc nhạc êm dịu trong giây lát thể hiện đúng hiệu quả của nó.
"Vong cơ" hựu khiếu minh phượng thanh âm chi vong cơ, một trong Cửu đại danh khúc của Cầm Tông. Nghe khúc Vong Cơ, dù là cường giả cũng không tránh khỏi hiệu ứng "Trầm thụy" - Ngủ say.
Khúc nhạc miên man bỗng ngưng tụ lại, vòng sáng đang lan toả bốn phương như có một bàn tay vô hình điều khiển, bất ngờ hướng về phía trước, trùm lên tất thảy chiến sĩ Huyết Sắc khi họ đang ngừng lại bước tiến công.
Lại máy chảy đầu rơi chăng? Không, chỉ có một màn miên miên trầm thùy. Những chiến binh Huyết Sắc không chết nhưng gục đổ như rạ, tất thảy đều im lìm trong giấc ngủ.
Không dưới một ngàn bảy trăm chiến binh tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Phật La phút chốc bị loại khỏi vòng chiến. Không chỉ có các chiến binh, những Ma pháp sư gần phía sau cũng gục xuống, thậm chí vật cưỡi cũng mất luôn sức chiến đấu.
Diệp Âm Trúc thu đàn, ôm cây cổ cầm trong tay rồi bất chấp tất cả lao về phía trước. Không ai nhìn thấy, đầu tám ngón tay của chàng đều nhỏ máu.
Khúc thần âm tiêu hao bao nhiêu tâm trí và sức lực, e chỉ có Diệp Âm Trúc mới biết được. Chàng vốn muốn chọn một khúc đàn còn sát phạt hơn thế nữa, nhưng rốt cuộc Diệp Âm Trúc cũng hiểu, nếu như thế thì bản thân sẽ khó lòng có thể trở về. Trong khi chàng không thể chết, vì sự tồn tại của Mễ Lan và tương lai của Cầm thành.
Hơn thế nữa, Diệp Âm Trúc xông ra đâu phải để tiêu diệt Huyết Sắc vệ đội...
Mục tiêu chính là các Ma pháp sư đối phương. Nhìn vào đội ngũ con mồi, Diệp Âm Trúc tăng nhanh tốc độ xông lên, lúc này thực lực chàng đã mất đi đến bốn phần.
Cự ly hai bên rút ngắn lại, Khố Tư Lặc đã nhìn thấy rõ Diệp Âm Trúc. Không ngờ địch thủ của y lại trẻ như thế, nhưng nỗi kinh hãi không vì vậy mà giảm đi.
Tuy thân là một vị Tử tinh Long kỳ tướng, nhưng Khố Tư Lặc không thể tự hào về thực lực của mình trên chiến trận. Từ đầu cuộc chiến tranh tới giờ, hầu như y chỉ mắc sai lầm, mà sai lầm lớn nhất chính là không lường nổi chàng trai trẻ trước mắt kia. Thật không ai ngờ, sức chiến đấu của chỉ một cá nhân có thể làm xoay chuyển cuộc chiến.
"Ma pháp sư, tập trung công kích vào tên áo trắng. Quân đoàn ba và bốn nghe lệnh, bất chấp tính mạng tiêu diệt hắn cho ta!"
Khố Tư Lặc cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
Nhưng thật đáng tiếc, phản ứng của y so với tốc độ của Diệp Âm Trúc vẫn quá chậm. Hai quân đoàn cùng phát động chiến đấu, đâu thể chỉ trong giây phút là được!
Không nói gì khác, trước mặt Khố Tư Lặc hiện đang có hàng ngàn người ngủ mê mệt. Hàng ngàn người vô tình kết thành một chướng ngại vô bỉ, mà quân Phật La lại tuyệt không thể dẫm đạp lên họ để công kích người áo trắng.
Nếu nói tất thảy những điều đó đều nằm trong sự tính toán của Diệp Âm Trúc, hẳn đánh chết Khố Tư Lặc cũng không tin. Nhưng có một điều y không thể không thấy, mất đi sự bảo vệ của đội quân Huyết Sắc, năm trăm Ma pháp sư giờ đây chẳng khác gì những con dê trước mặt hung lang Diệp Âm Trúc.
Các Ma pháp sư cảm thấy nỗi uy hiếp đền gần. Không phải bây giờ, khi Diệp Âm Trúc tấu lên những thanh âm đầu tiên họ đã bắt đầu dao động, tất cả đều biết Ma pháp của đối phương hơn xa của bản thân. Nhưng dù thế cũng không ai hiểu, Ma pháp gì có thể khiến cho hàng vạn chiến binh lăn ra ngủ mê mệt như vậy?
Năm trăm Ma pháp sư vừa dồn sức công kích Tư-phúc-nhĩ-đặc thành, hiện đã tiêu hao quá nhiều nguyên lực. Nhìn Diệp Âm Trúc như ma quỷ tiến đến gần mình, họ chỉ còn biết cuống cuồng giở Ma pháp cá nhân cự lại.
Chỉ với mỗi một mục đích, không cho Diệp Âm Trúc đến gần mình.
Hàng trăm chiêu Ma pháp thấp cấp chằng chịt trong không gian, lần này không còn công kích trải thảm mà là cấp tập dồn vào một điểm.
Ma pháp bậc thấp không có gì đáng sợ với Diệp Âm Trúc, có điều hàng trăm luồng tập trung vào một nơi thì cũng không phải là chuyện thường.
Tốc độ và đấu khí của Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể tránh né những chiêu Ma pháp của đối phương, nhưng chàng lại không làm chuyện đó. Diệp Âm Trúc giơ cao hai tay đón những đòn công kích, trong khi vẫn không ngừng tiến lên phía trước.
Không phải chàng không muốn tránh né, mà là không thể cho phép mình làm thế. Hai bên hai quân đoàn Trọng kỳ binh đang xông đến, chỉ cần chậm chân một tích tắc, Diệp Âm Trúc sẽ bỏ lỡ thời cơ tiêu diệt các Ma pháp sư.
Hai bàn tay chàng nắm chặt, cánh tay gần như biến thành kim sắc chói chang, đoạn hai nắm đấm tung mạnh về phía trước. Một vùng ánh sáng bao trùm lên thân thể Diệp Âm Trúc, tất thảy các Ma pháp bậc thấp nổ tung lên trong vầng hào quang đó.
Nguyên tố Ma pháp trong không khí chỉ trong khoảnh khắc bị thiêu trụi, thân thể Diệp Âm Trúc chỉ ngưng đọng lại giây lát, rồi lại vùng lên bay về phía các Ma pháp sư Phật La.
Một tiếng gầm lớn, những Ma pháp sư đứng hàng đầu đổ gục, mấy người phía sau miệng hộc máu tươi. Một chọi năm trăm, trong khoảnh khắc Diệp Âm Trúc đã biến thành đại Ma đạo sư, thậm chí hơn cả một đại Ma đạo sư về sức mạnh.
Khố Tư Lặc ngỡ phát cuồng, bởi lúc này trận chiến dường như đã tuột khỏi tay y. Hai tay vung mạnh, y kêu lên như mất trí:
"Tản nhanh! Mau tản ra! Trọng kỳ binh, bảo vệ Ma pháp sư!"
Đã muộn...
Tốc độ phản ứng của Ma pháp sư rõ ràng chậm chạp hơn chiến binh. Khi đội hình còn chưa kịp tản ra, Diệp Âm Trúc đã như Sát Thần từ trên trời bay xuống. Các Ma pháp sư đều nghe thấy tiếng gào của Khố Tư Lặc, nhưng phản ứng trước hết của họ không phải là rút lui có trật tự mà là mạnh ai nấy chạy.
Ai cũng nghĩ Diệp Âm Trúc rốt cuộc cũng chỉ là một con người, đột phá cả tuyến phòng ngự dày đặc, sức lực nhất định phải tiêu hao mất nhiều. Trong tình cảnh ấy, nếu định dốc sức công kích thì chỉ có thể chọn một hướng. Các Ma pháp sư còn đang chần chừ xem Diệp Âm Trúc chọn hướng nào để ra tay.
Sự phán đoán của phía Phật La hoàn toàn đúng. Lúc này Diệp Âm Trúc đã cảm thấy quá tiêu hao sức lực, đặc biệt là đòn công kích sau cùng, tuy hết thảy chỉ là Ma pháp cấp thấp nhưng số lượng lại đến hàng trăm. "Ngàn vạn kiến bé cũng cắn được voi to", rốt cuộc Diệp Âm Trúc không tránh khỏi bị thọ thương không nhẹ.
Chàng gắng gượng chịu đau, cố không để thổ huyết ra ngoài. Mặc dù đã ở giữa đám Ma pháp sư đối phương, nhưng muốn sát thương hàng trăm Ma pháp sư Phật La một lúc là chuyện bất khả.
Thế nhưng, Diệp Âm Trúc đâu phải là mất trí liều mạng, không có kế hoạch chắc chắn thì chàng đâu dại gì cùng Tử lao vào chốn hiểm nguy!
Khi mới ra khỏi tường thành, cả hai đã bằng linh hồn tương giao ngấm ngầm thống nhất biện pháp. Tuy diễn biến có không ít việc xẩy ra ngoài ý muốn, nhưng Diệp Âm Trúc đã thành công đột nhập vào giữa đám Ma pháp sư, đó chính là mấu chốt của kế hoạch.
Từ nãy đến giờ, Tử vẫn lẳng lặng trong vòng vây của các Kim tinh Long kỳ tướng. Bản thân đã trúng đòn không ít nhưng thân thể to lớn của hắn còn đủ sức chịu đựng. Rồi đột nhiên, khuôn mặt Tử nở nụ cười thâm hiểm...
Ánh sáng tím loé lên, Tử trở lại nguyên hình. Bốn Long kỳ tướng lao vào tấn công đột nhiên mất mục tiêu, khi cả bốn đang ngỡ ngàng, Tử đã vọt lên xuất hiện ngay cạnh Diệp Âm Trúc.
Không cần nói thêm một lời, thân mình Diệp Âm Trúc thoắt biến, tựa như cá nhảy chìm vào trong lòng đất. Giây lát sau đó, một màn trình diễn khiến cho Khố Tư Lặc phải đờ người hoảng sợ đã bắt đầu.
Hai mắt Tử phóng ra vô vàn đạo hào quang màu tím, những tia tử quang chụm vào hai tay hắn, nơi đang giữ chặt chuôi thanh đại trường kiếm trứ danh.
Thế nào gọi là ý nghĩa sâu xa của Tử Tinh, thế nào gọi là sức mạnh của Tử tinh Bỉ mông...
"Toàn – Phong – Kích – Quang – Trảm!"
Nháy mắt toàn thân Tử rùng lên, thanh kiếm lớn tăng tốc như trong thần thoại. Thanh kiếm dài mười bảy mét cộng thêm độ dài cánh tay của Tử xoay tít, toả hào quang ánh tím rực rỡ. Những tia tử quang dài đến cả mười mét, khoảnh khắc bao trùm lên một vùng rộng lớn. Trong màn ánh sáng khủng bố của kiếm quang, một cơn lốc dữ dội hiện hình.
Thân hình Tử dần mờ đi, sắc tím mỗi lúc một dày đặc. Nói đến giày xéo thì không ai qua được thủ đoạn của cự thú Cách-la-tây-tư, nhưng đòn tấn công của Tử hiện nay, sức mạnh e cũng không mấy thua kém.
Thực lực và kinh nghiệm của Tử chưa đủ bao trùm phạm vi rộng lớn hơn nữa, nhưng như thế cũng quá đủ để chặn mười Long kỳ binh đối phương, bảo hộ an toàn cho Diệp Âm Trúc đột phá thành công. Kế hoạch của hai người chính là như vậy, Diệp Ân Trúc nấp trong vòng xoáy lốc do Tử tạo ra, thi triển Ma pháp triệt tiêu tất cả các Ma pháp sư đối phương.
Với thực lực đỉnh cao của Cửu cấp Ma thú, một khi toàn phong kích quang phát động công kích, có thể tưởng tượng cơn lốc tử tinh ấy đáng sợ thế nào.
Vòng xoáy lốc mỗi lúc một rộng ra, nuốt chửng cả năm trăm Ma pháp sư vào trong, rùng rùng chuyển động. Sức mạnh của Tử chỉ đủ duy trì trong nửa phút, nhưng nửa phút cũng đã quá đủ!
Chỉ nửa phút thời gian, cơn xoáy lốc không làm thịt nát xương tan, không khiến đối thủ diên cuồng hoảng loạn mà năm trăm người đã trở thành những bức tượng. Một khi bị cuốn vào vòng xoáy lốc, không chỉ cơ thể mà cả linh hồn đều tiêu tan. Đó chính là sức mạnh kết tinh của Bỉ Mông, sức mạnh vô địch không gì sánh nổi.
Không nói đến các Ma pháp sư Phật La thấp kém, khi Tử triển khai màn cực cấp đấu khí này thì cho dù là Chiến tranh cự thú, Sơn lĩnh cự nhân hay Tử cấp Long thú đều không một ai dám thâm nhập.
Năm trăm Ma pháp sư, một con số không ít, nhưng khi cơn toàn phong kích quang hoạt động thì chỉ sau chưa đầy mười giây, toàn bộ Ma pháp đều tiêu tan.
Toàn bộ sức lực của Diệp Âm Trúc giờ đều dùng để đưa vòng xoáy tiến về phía đối phương. Khi đi vào giữa đám đông, Tử sắc vòng xoáy phát huy cao độ sức mạnh.
Ai có thể nghĩ thực lực của Tử lại ghê gớm đến thế. Khố Tư Lặc muôn tính vạn toán, vẫn không lường hết sức mạnh vô biên của Tử tinh Bỉ mông.
Các Long kỳ tướng lúc này mới phản ứng, đồng loạt xông lên toan ngăn Tử lại. Thế nhưng, người động mà Phong Long không dám động, uy lực của tử sắc quang mang đã làm tan biến cả tác dụng của Huyết pháp.
Ma pháp triệt tiêu, sức ép lên Tư-phúc-nhĩ-đặc thành lập tức giảm hẳn. Ba trăm Ma pháp sư của Mễ Lan gần như đều gục ngã, một phần ba trong đó vĩnh viễn không thể đứng dậy nữa. Họ đã thực sự dùng tính mang quý giá của mình để bảo vệ Tư-phúc-nhĩ-đặc, đến tận phút cuối cùng.
Tử sắc quang mang rực rỡ giữa trung quân Phật La, làm hưng phấn mọi con tim trong thành. Tốp địch lên thành lầu liền đó bị đánh lùi, cuộc chiến trở về trạng thái gần như lúc trước. Chiến binh quân đoàn Phương Đông qua thực tế đã chững chạc hẳn lên, tích luỹ được kinh nghiệm thực tế chiến đấu.
Khi Diệp Âm Trúc và Tử rời thành lầu, Tô Lạp và Kim Sắc ở lại, lặng lẽ yểm hộ chiến sĩ bảo vệ thành. Đến lúc Diệp Âm Trúc và Tử công kích mười Long kỳ tướng đối phương, Tô Lạp không nhịn được chực bay xuống nhưng ngay lập tức bị Kim Sắc giữ lại. Kim Sắc nói với nàng, chưa đến lúc cứu viện Diệp Âm Trúc.
Đến lúc vòng xoáy tử sắc bùng phát thì Kim Sắc mới động thân, như mũi tên bay vượt qua sông đào, qua đầu tiền quân Phật La bay về phía hai người.
Ánh mắt Kim Sắc tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, bởi "cậu bé" nhỏ thó đã lập tức bay theo. Thanh kiếm trong tay Tô Lạp, lướt qua nơi nào đều để lại những thây ma cụt đầu.
Hai bóng hình, tốc độ còn nhanh hơn cả của Diệp Âm Trúc lúc trước, tựa như chim én bổ nhào xuống trung quân Phật La.