Cầm Đế

Chương 179: Ma Pháp Đích Quang Thái

Tuy bị tiêu hao không ít sức lực, nhưng nguồn năng lượng bù đắp cũng không ít. Sau khi tiếp nhận Ma pháp trị thương từ các Lợi Trảo Mãnh cầm, tứ chi Minh đã thôi không run rẩy.

Nhãn thần Minh và Tử lại bừng lên vẻ cuồng nhiệt, đúng là những cường giả chân chính! Sức sống của dũng sĩ vô địch, trực tiếp lấy đất bằng làm vũ khí. Không những bảy trăm Đông Long chiến binh mà cả quân dân thành Tư-phúc-nhĩ-đặc, thậm chí cả lục địa loài người đây mới là lần đầu tiên được chứng kiến một sức mạnh kinh hồn như vậy.

Cuộc ra tay của Minh và Tử khiến đội quân tiên phong của Phật La chết như ngả rạ, không một chiến binh Phật La nào còn dám đương đầu với chiến sĩ Đông Long, không ai còn ý nghĩ xông vào Tư-phúc-nhĩ-đặc thành.

Cửa thành lại đóng chặt, Tử, Minh dẫn đầu, theo sau là Diệp Âm Trúc và Tô Lạp dẫn bảy trăm quân trở lại thành.

Tĩnh mịch, toàn bộ Tư-phúc-nhĩ-đặc thành đột nhiên trở nên yên ắng. Bốn người Diệp Âm Trúc trở thành tiêu điểm cho mọi quân tướng Mễ Lan ngắm nhìn, tất cả diễn biến vừa rồi từ trên tường thành nhìn ra thấy rất rõ, từng chi tiết đã in sâu vào tâm khảm các chiến binh Mễ Lan.

Sáng nay khi nhìn năm mươi vạn quân Phật La lấn tới, ai ai cũng mang tâm trạng đón đợi cái chết, không chút hi vọng vào ngày mai.

Một Quân đoàn Đông Phương không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, liệu sẽ trụ được mấy lâu khi đối phương tổng lực tấn công? Họ không biết, cũng không thể biết. Chỉ một điều, không được phép lùi bước!

Bảy trăm người, Diệp Âm Trúc dẫn chỉ bảy trăm người ra ngoài thành đã làm nên một chấn động kinh hoàng, lấy lại lòng tin trong mỗi chiến binh Mễ Lan, dấy lên niềm hi vọng thắng trong mỗi con người họ, xoá tan mọi sợ hãi lo âu. Cuộc chiến mới bắt đầu mà đối phương đã mất ba vạn chiến binh, trong khi phía Mễ Lan bảy trăm người xông trận đều trở về không thiếu vắng một ai, thậm chí không có cả một vết xước trên mình.

Một chiến công như thế, sao có thể gọi là bình thường? Từ An-thiết-lạc-đế đến các tướng lĩnh của Quân đoàn Phương Đông đều không tưởng tượng nổi, đó có thể là sức mạnh của con người?

Im lặng, bốn người vẫn bình thản bước đi...

Rồi đột nhiên áp lực tiêu tan trong khoảnh khắc, tiếng hoan hô dậy lên như sóng trào. Từ quân lính đến tướng lĩnh, cả trẻ em lẫn người già trăm tuổi, tất cả như vỡ tung trong niềm hân hoan vô hạn. Chưa lúc nào lòng tin trong người họ lại ngập tràn như thế, không chỉ là lòng tin có thể bảo vệ vững chắc Tư-phúc-nhĩ-đặc thành mà còn hơn thế, nhìn thấy được cả thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến tranh.

Trong Quân đoàn Phương Đông, những chiến binh từng tham gia chiến đấu có lẽ chỉ chưa quá đầu ngón tay, nhưng giờ đây dù là cự binh hay tân binh, tất cả đều có lòng tin đạt đến đỉnh cao, tinh thần chiến đấu không thua kém bất kỳ ai, kể cả các tướng lĩnh của họ.

Không còn sự thê lương không biết đến ngày mai, không còn nỗi lo địch đông ta ít, khí thế Tư-phúc-nhĩ-đặc thành giờ đây hào hùng hơn bất cứ lúc nào.

Trước hết chưa bàn đến hai người khổng lồ, chỉ cần nói năm trăm người không có trang bị ưu thế, chỉ đi bộ không có vật cưỡi, thế mà đủ khiến cho đối phương dựng tóc gáy.

Các chiến sĩ Đông Long võ nghệ cao cường, trực tiếp tiến công làm thương vong đối thủ, đấu khí ai nấy sáng ngời khiến quân địch hoảng loạn tâm can. Chiến sĩ Đông Long nhuệ khí hào hùng, dũng khí mạnh mẽ, chỉ khoảnh khắc đã tiêu diệt lực lượng quân địch đông gấp bội.

Phía bên kia, Khố Tư Lặc vẫn chưa thôi ngỡ ngàng, không thể nghĩ tới diễn biến chỉ trong vài khắc đã hoàn toàn trái ngược với dự tính. Vẻn vẹn chỉ có bảy trăm người xông ra ngoài thành, bảy trăm so với năm mươi vạn, chênh lệch có khác gì nắm cát trong sa mạc, nhưng chỉ bảy trăm con người đó đã làm đảo lộn cục diện cả cuộc chiến.

"Nguyên soái, chúng ta… chúng ta bây giờ nên làm gì?" Một bộ tướng tiến lại gần rụt rè hỏi.

Khố Tư Lặc lạnh lùng nhìn lên: "Chỉnh đốn nửa canh giờ, triển khai đợt tấn công thứ hai!"

Không còn cách nào khác, đại quân Phật La hiện đã ở vào thế không thể rút lui. Tuy đã hi sinh mất ba vạn chiến binh nhưng đó chưa phải là lực lượng tinh nhuệ nhất. Muốn tiến vào lãnh thổ Mễ Lan, mấu chốt là ở trận chiến này.

Đòn đánh vừa rồi quá mạnh, không có lương thảo bổ sung, thậm chí thời gian cần thiết để chỉnh đốn quân ngũ cũng không có. Khố Tư Lặc buộc phải tiết kiệm từng nửa canh giờ, bởi mỗi giây phút trôi đi, cái dạ dày các chiến binh lại thêm cồn cào, ý chí chiến đấu tự nhiên sẽ giảm dần.

Khố Tư Lặc hiểu rõ, cục diện cuộc chiến đã bị bảy trăm người siêu phàm kia làm cho đảo lộn. Không mất một sợi tóc, cả bảy trăm đã lui về an toàn trong Tư-phúc-nhĩ-đặc thành. Áp lực kinh khủng giờ đây chuyển sang trút lên người Khố Tư Lặc. Y vẫn nhớ như in người mang đôi cánh ngồi trên vai tên khổng lồ, cảm nhận đó mới chính là Thống soái, là linh hồn của đối phương.

Áp lực kinh khủng đè lên con tim, tâm trạng bất an, Khố Tư Lặc dõi nhìn về phía Tư-phúc-nhĩ-đặc thành. Cuối cùng y lại nhìn thấy con người đó.

Cự ly quá xa khó thể nhìn tường tận, nhưng Khố Tư Lặc dám chắc nhân vật lỗi lạc đó đang được rất đông tướng lĩnh Mễ Lan vây quanh. Lòng y chợt trở nên nặng nề, người đó tuổi còn quá trẻ. Khố Tư Lặc hiểu Quân đoàn Phương Đông Mễ Lan đã thay Thống soái, chính là người Khố Tư Lặc mới nhìn thấy.

Đế quốc Mễ Lan không hổ thẹn là một cường quốc của đại lục, một cường quốc không dễ gì huỷ diệt được.

Sau cuộc thủ thành thứ nhất quả thật cần phải chỉnh đốn lại quân ngũ. Kết thúc màn hoan hô dậy đất, Diệp Âm Trúc lập tức tổ chức chỉnh quân. Một canh giờ là không nhiều, nhưng đại bộ phận đã thanh thản thoái mái, chỉ có các cung thủ là chưa hết rã rời cánh tay.

Tử, Minh ngồi xếp bằng tu luyện, nhanh chóng lấy lại sức lực. Nhìn thấy hai thân hình cao lớn này, ánh mắt hết thảy các tướng sĩ đều thay đổi. Tuy không biết Tử và Minh làm như thế nào, nhưng ai cũng biết sức lực kinh khủng của họ.

"Bá tước đại nhân, xin đa tạ! Ngài đã đem cho chúng tôi hy vọng sống, bây giờ nhìn lại, những gì Đại nhân nói là hoàn toàn đúng."

An-thiết-lạc-đế giọng chân thành.

Diệp Âm Trúc cười bình thản:

"Nói đến thắng lợi bây giờ còn quá sớm, vừa rồi chẳng qua chỉ là đòn thăm dò đầu tiên của Phật La. Đợt tấn công đầu họ chưa dùng toàn lực, trận tới đây mới chính thức là quyết liệt. Có điều ta đã khẳng định, quyết tâm phá phủ trầm chu * của người Phật La đã không còn mạnh nữa. Ta vừa thử đếm cờ hiệu thì thấy, quân số của họ hiện không quá bốn mươi lăm vạn. Như vậy họ đã cử một cánh quân về nước xin tiếp tế, người Phật La đã tính đến con đường khác rồi."

Xét trên bình diện chiến lược thì tính toán đó của Khố Tư Lặc lá chuẩn xác, dù dốc toàn lực công kích vẫn để lại cho mình một đường rút, nhưng Diệp Âm Trúc lại không xem như thế. Chỉ có trong tình trạng không còn đường lui thì quân sĩ mới phát huy được hết sức mạnh, còn hiện tại khi đã chừa lại cho mình một lối sau, người Phật La ắt khó có quyết tâm dốc toàn lực tấn công.

Từ khi đại quân Phật La xuất hiện Diệp Âm Trúc đã quan sát tính toán đầy đủ quân số đối phương. Trải qua một thời gian xác nhận, chàng biết phán đoán của mình không sai.

Trong một canh giờ chỉnh quân, Diệp Âm Trúc cho người ra ngoài thành thu gom tên đã bắn trở lại. Hiện tại tên chưa dùng vẫn còn đủ, nhưng ai biết cuộc chiến này còn kéo dài tới bao lâu? Mỗi phút nghĩ ngơi, mỗi bổ sung thực lực đều rất cần thiết. Vấn đề cung cấp lương thảo khí giới và phương tiện thì hiện giờ, Mễ Lan nắm ưu thế.


Nửa canh giờ sau, khi người Phật La kết thúc cuộc chỉnh đốn, cuộc tấn công lại tiếp tục.

Đội tiên phong vừa bị đánh tơi tả được lệnh lui lại, một kíp vũ khí trang bị khác từ phía sau đi lên. Từ trên cao nhìn ra thấy rõ, vũ khí công thành của người Phật La không hề thiếu, tất thảy đều được chuẩn bị sẵn từ trước.

Hơn ba vạn quân địch đã vùi thây trưóc thành, nhưng sức ép của hơn bốn mươi vạn quân còn lại vẫn không thể có lời nào tả nổi. Cuộc phản công của bảy trăm chiến sĩ Cầm thành đã hạn chế được phần nào áp lực, làm cho các chiến binh Mễ Lan đỡ căng thẳng nhưng lời nhận định của Diệp Âm Trúc là đúng, đó chưa phải là cuộc chiến đấu thực sự. Trận chiến giờ đây mới chính thức bắt đầu.

Ánh sáng nhàn nhạt loé lên, mắt Diệp Âm Trúc nhíu lại, Tử, Minh vẫn lặng im ngồi bên cạnh.

Bằng cảm nhận linh hồn Diệp Âm Trúc hiểu rõ, Tử và Minh vẫn có thể tham gia sống mái. Tuy nhiên Minh ngầm báo cho chàng, hành động trước đó của y có phần tùy tiện ngẫu hứng, sức lực tổn thất nhiều khiến cho đuối sức về sau. Trong một thời gian ngắn, y chưa thể hồi phục lại sức lực ban đầu.

Sức ép của đại quân Phật La tới rất nhanh, lần này không còn là thăm dò nữa. Cự ly tập kết chỉ cách thành năm dặm, đội ngũ trải rộng nhìn không thấy hàng cuối cùng. Hơn bốn mươi vạn quân Phật La vây chặt Tư-phúc-nhĩ-đặc thành từ mọi phía.

Lực lượng tiên phong vừa điều đến xông lên, người Phật La đã hành động tổng lực. Lần công kích thứ hai dùng đến sáu vạn chiến binh, tiến công từ ba phía vào thành. Cũng như lần trước, theó sau quân tiên phong là đội quân lấp sông, đồng thời vô số Ma pháp cũng bay về phía thành.

Người Phật La đã dồn hết lực lượng, tấn công đòn quyết định.

Một trăm Huyết pháp sư cùng ra tay, trước Tư-phúc-nhĩ-đặc thành mịt mù những máu. Những chiến binh Phật La xông qua màn máu, tốc độ cứ thế tăng lên. Cùng lúc đó, dưới sự bảo vệ của hai đại đội Huyết Sắc, năm trăm Ma pháp sư khác nhằm vào thành thi triển Ma pháp trải thảm. Ma pháp sư cao cấp của Phật La tuy ít, nhưng với lực lượng đông cả năm trăm thì sức khủng bố vẫn vô cùng ghê gớm. Cả bầu trời bao trùm bởi thất sắc quang mang, chặn cả ánh sáng Mặt trời chiếu rọi.

An-thiết-lạc-đế gầm lên:

"Ma pháp sư, phòng ngự!"

Phía Quân đoàn Phương Đông cũng xuất hiện Ma pháp sư. Tuy lực lượng không thể bằng cả ngàn Ma pháp sư của Quân đoàn Phương Bắc Phật La, nhưng là một đế quốc hùng mạnh bậc nhất của đại lục, thế mạnh của Mễ Lan chính là trình độ của đội ngũ. Ba trăm Ma pháp sư tề chỉnh đứng phía sau thành luỹ, so tài với sáu trăm Ma pháp sư đối phương. Lớp lớp bình phong phòng ngự bao trùm tường thành Tư-phúc-nhĩ-đặc, chống lại đòn tấn công Ma pháp của đối phương. Bởi Huyết pháp sư có thể thu nạp sức mạnh Ma pháp mà đội ngũ Ma pháp sư của Mễ Lan không dám lộ mặt trên tường thành, tự nhiên sức phòng ngự giảm đi không ít.

Ma pháp va nhau quyết liệt khiến không khí hỗn loạn, năng lượng Ma pháp quần đảo khiến tim mỗi người đều nảy lên hồi hộp. Tên bắn ra từ cung không có lực, thậm chí âm thanh cũng dường như chìm nghỉm. Không chỉ các binh lính mới tham chiến lần đầu, ngay cả các chiến binh dày dạn cũng khó lòng giữ được bình tĩnh.

Đương nhiên vẫn có người hết sức bình tĩnh, như Diệp Âm Trúc. Nhìn Ma pháp đối phương liên tục phát huy tác dụng, chàng không khỏi phải chau mày nghĩ ngợi. Thân là một Tử sắc Cửu cấp Pháp sư, Diệp Âm Trúc hiểu rõ lực lượng hai bên. Nếu tình hình tiếp tục, không đầy nửa canh giờ nữa Ma pháp của Mễ Lan sẽ bị huỷ hoại. Đến khi đó, nếu việc lấp sông của đối phương thực hiện xong, phía Phật La dồn lực tấn công ắt sẽ khó giữ nổi thành.

Cần phải lập tức giải quyết vấn đề Ma pháp.

* phá phủ trầm chu: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông thì dìm hết thuyền bè, đập vỡ nồi niêu, chỉ giữ lại ba ngày lương thực để cho binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng

"Diệp Âm Trúc huynh, hay để đệ đi cho. Chí ít có thể chặn đứng ma pháp của bọn chúng?" Tô Lạp lên tiếng, "chàng" là người hiểu rõ Diệp Âm Trúc, biết lúc này Diệp Âm Trúc đang lo lắng điều gì.

"Không được!" Diệp Âm Trúc lập tức lắc đầu. Chàng thà tự mình lao vào nguy hiểm, nhất quyết không để Tô Lạp bị khốn giữa vòng vây quân thù, chưa nói đến thực lực Tô Lạp còn kém xa chàng. Chi bằng Diệp Âm Trúc lại lần nữa dẫn các Đông Long chiến sĩ mở thành xông ra, lo gì không toàn mạng trở về!

Toàn quân Phật La như đã phát điên, mười mấy vạn đại quân dồn lên, bất chấp tổn thất quyết lấp bằng được sông hộ thành. Công binh Phật La vừa xẻ xong hai lối cho nước chảy đi, không lâu sau sông cạn, lòng sông sẽ nhanh chóng được lấp bằng.

Từ vị trí Diệp Âm Trúc đến chỗ các Ma pháp sư Phật La không thể gọi là gần. Triển khai Ma pháp đòi hỏi một cự ly thích hợp, hiện tại với cự ly này thì quân đoàn Ma pháp không phát huy được tối đa tác dụng. Nhưng phía Phật la đã thi hành một phương pháp đặc thù, bốn trăm người triển khai Ma pháp hướng vào thành, một trăm người khác lại dùng Ma pháp của mình trợ giúp bốn trăm người kia. Qua đó biên độ Ma pháp có thể nới rộng thêm, có điều độ chính xác khó đảm bảo. Trước đây Diệp Âm Trúc đã một lần gặp hoàn cảnh này.

Hiện tại Ma pháp đối phương vẫn quá xa nên chưa phát huy hiệu quả cao độ. Phía trước Quân đoàn Ma pháp là đơn vị Huyết Sắc bảo vệ, nếu xông vào Diệp Âm Trúc nhất định sẽ bị đối phương vây chặt.

Phải làm sao đây? Liều mạng tập kích thật không dễ dàng gì, nhưng nếu cứ tiếp tục thì Tư-phúc-nhĩ-đặc liệu có giữ nổi không? Có năm trăm Ma pháp sư hỗ trợ, không lâu nữa chắc chắn bất lợi ao sẽ nghiêng về phía Mễ Lan.

"Diệp Âm Trúc, cứ để đệ đi, đệ khắc có cách!" Tô Lạp nhắc lại lời đề nghị, lần này kiên định mạnh mẽ hơn hẳn.

Diệp Âm Trúc trầm ngâm nghĩ suy, đoạn lắc đầu: "Không nói nữa, ta không để đệ đi được! Hãy ở lại đây bảo vệ ta, Tử!"

Tử ngồi bên cạnh mở choàng mắt. Diệp Âm Trúc quay lại. Hai người đưa mắt cho nhau, không cần nói đã hiểu mọi nhẽ. Tử hăm hở nhìn chàng gật đầu, vẻ đầy quyết tâm.

Diệp Âm Trúc đặt tay lên vai Tô Lạp: "Ở lại đây đợi ta về!"

Tô Lạp kinh hãi: "Diệp Âm Trúc, huynh sẽ làm gì?"

Diệp Âm Trúc cười vui vẻ: "Yên tâm đi! Có Tử phối hợp đâu thể dễ dàng chết? An-thiết-lạc-đế nguyên soái!"

"Có thuộc hạ!" An-thiết-lạc-đế vội đến trước mặt Diệp Âm Trúc.

"Khi ta vắng mặt, Nguyên soái thay ta chỉ huy phòng ngự. Hãy đốc thúc Ma pháp của chúng ta tăng thêm chút nữa. Trước khi ta quay về, nhất định phải cầm cự không để đối phương lên mặt thành!"

An-thiết-lạc-đế giờ đã không mảy may nghi ngờ Diệp Âm Trúc nữa. Cuộc phản công trước đó, mọi sự không thể đã trở thành có thể, còn chuyện gì mà Bá tước đại nhân không làm nổi chứ!

"Diệp lãnh chủ..." Kim Sắc cất tiếng, vẻ mặt trầm ngâm: "Lãnh chủ đã quyết định rồi sao?"

Diệp Âm Trúc lẳng lặng gật đầu. An-thiết-lạc-đế vẫn chưa hiểu Diệp Âm Trúc sẽ làm gì, nhưng Kim Sắc thì đã đoán ra. Chuyện lần này hoàn toàn khác với lần trước. Dưới thành đang có hơn một chục vạn chiến binh, yếu tố bất ngờ đã không còn. Không nói gì khác, chỉ riêng ba trăm Ma pháp sư cũng đủ gây nên uy hiếp lớn rồi.


"Diệp lãnh chủ, Bệ hạ đã nói, bất kỳ chuyện gì xẩy ra đều phải giữ sinh mạng của huynh. Ta không muốn huynh đi!"

Diệp Âm Trúc cười tự tin: "Tiền bối, vậy tiền bối có cách gì khác không? Không giải quyết hết bọn Ma pháp sư đó chúng ta sẽ không có cơ hội nào cả. Yên tâm đi, địch có cách của địch, ta có cách của ta!"

Mắt Kim Sắc long lanh khâm phục: "Làm Thống soái, xông pha tuyến đầu chưa phải là cách hay nhất, nhưng ta rất khâm phục dũng khí của ngươi. Từ Lục đại chi quyết đến nay, Lãnh chủ luôn là chàng trai ta ngưỡng mộ!"

Diệp Âm Trúc cười vẻ cám ơn: "Nói như thế, tiền bối nghĩ lúc nào ta cũng muốn xông lên trước sao? Tử, chúng ta đi!" Vừa nói vừa vọt lên không, vỗ cánh liệng xuống dưới thành.

Kim Sắc lặng lẽ nhìn theo. Tuy không bàn luận gì thêm nhưng lão hiểu rõ, hiện tại Quân đoàn Phương Đông Mễ Lan tuyệt không thể địch lại đối phương. Diệp Âm Trúc gần như phải làm một con tốt thí xông pha trận tiền, bởi Quân đoàn Phương đông không có lấy một ai tài giỏi.

Kim Sắc khẽ thở dài: "Lãnh chủ đã không đếm xỉa gì đến nguy hiểm, lẽ nào ta lại khoanh tay đứng nhìn?"

Tử bám sát theo Diệp Âm Trúc, không có cánh bay nhưng lại sở hữu Ma pháp rất đặc biệt, tinh thạch. Hai tay giang ra hai bên, hai đạo tinh thạch tử quang tỏa ra làm động lực, tuy không phất lên vỗ xuống nhưng vẫn có thể lược, bám theo Diệp Âm Trúc.

Từ trên tường thành bỗng nhiên có hai người bay xuống, diễn biến lập tức gây sự chú ý cho đại quân Phật La. Nháy mắt hàng vạn mũi tên bắn lên, Diệp Âm Trúc và Tử phút chốc trở thành hai tấm bia tuyệt vời cho các cung thủ thi thố tài năng.

Đang chăm chú theo dõi tình hình, bất ngờ thấy Diệp Âm Trúc và Tử lượn xuống Khố Tư Lặc từ kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành vui mừng, lập tức ban ra một loạt mệnh lệnh. Thân là một Thống soái viễn chinh, Khố Tư Lặc hiểu ngay đối phương đang có ý định gì. Phá tan kế hoạch của đối phương sẽ là một mũi tên trúng hai đích, vừa bảo toàn được lực lượng vừa có thể giải quyết được tên Thống soái không biết từ đâu đến. Làm được thế thì cục diện chiến tranh chắc chắn sẽ đảo ngược. Nguồn: https://truyenfull.vn

Đối mặt với rừng mũi tên bay lên, Diệp Âm Trúc không mấy tập trung, đôi cánh nhanh chóng thu lại giảm thấp độ cao, đồng thời tăng tốc độ luồn lách trong màn tên bắn dày đặc.

Tử lại không lượn theo Diệp Âm Trúc mà chọn một hướng khác. So với Diệp Âm Trúc thì y bị trúng tên khá nhiều, nhưng tên đập vào người Tử chẳng khác nào gãi ngứa, không hề gây ra một vết xước nhỏ.

Tốc độ bay chẳng khác nào cách chim, phút chốc đã qua con sông đào. Bên dưới, vô vàn binh sĩ Phật La giơ cao vũ khí đợi Diệp Âm Trúc hạ xuống.

Diệp Âm Trúc cười khẩy, tay phải phẩy nhẹ. Cây kiếm Nhược-khắc-hi vào tay, từng vầng hào quang màu tím toả ra, biến thành những lưỡi dao cứa vào người những chiến binh Phật La phía dưới. Nháy mắt chân chàng đã đặt vững trên mặt đất, đoạn lướt như bay xông đến nơi năm trăm Ma pháp sư.

Kẻ đại ngốc cũng biết Diệp Âm Trúc đang định làm gì, nhưng lúc này lại không ai dám cản bước tiến công của chàng, thực ra cũng không thể cản nổi. Khi các chiến binh Phật La vừa nghĩ là Diệp Âm Trúc ra tay thì thân thể chàng đã bay đến chốn nào rồi. Nhược-khắc-hi kiếm trong tay múa lượn, đấu khí không tỏa ra nhưng nơi nào Diệp Âm Trúc lướt qua, nơi đó đều có một chiến binh Phật La gục ngã.

Hào quang tím nhạt lan rộng, mắt Diệp Âm Trúc lóe lên nguồn năng lượng dữ dội. Lúc này Diệp Âm Trúc thậm chí đã quên đi sự tồn tại của chính mình, trong đầu hiện rõ vị trí từng chiến binh Phật La, cơ thể bay liệng xuyên qua những kẽ hở trong đội ngũ đối phương, tiến tới.

Khác với Diệp Âm Trúc, hạ cánh xuống đất là Tử lập tức triển khai công kích. Thân là Cửu cấp Ma thú, Tử sắc Tinh thạch Bỉ mông, năng lượng của Tử tuy chưa đạt đến cấp Thần nhưng chiến thuật và sức chiến đấu thì trong bốn loại Thần thú lớn không ai có thể so sánh.

Không cần hiện thân, bởi mục tiêu quá thấp bé khó phát huy hết ưu thế của mình, nhưng còn thanh trúc kiếm... Sau khi tiếp đất, Tử lập tức triển khai cuộc chiến với người Phật La.

Luồng hào quang toả sáng, thân hình Tử biến mất, rồi xuất hiện trở lại đúng giữa vòng vây đại quân Phật La. Diệp Âm Trúc cũng vừa lướt qua nơi này.

Hào quang thu lại vào cơ thể, thanh kiếm dài những mườì bảy mét nằm trong tay, Tử mỉm cười ngạo nghễ: "Võ thuật Bỉ Mông, ai có thể cản ngăn nổi?"

Vẫn đứng tại chỗ, tay cầm kiếm quay một vòng. Khi Tử thu kiếm lại, nơi đó đã biến thành một biển xác chết. Khoảnh khắc trong vòng tròn mấy chục mét không còn ai sống sót, gần tám mươi chiến binh Phật La gục ngã dưới một đòn giản đơn của Tử.

Không có một kỹ xảo, chỉ dựa vào độ dài và sức mạnh của thanh kiếm, đè bẹp tám mươi chiến binh Phật La.

Tử và Diệp Âm Trúc cùng lớn lên ở Cầm thành, sau khi các Tông chủ thừa nhận, họ bắt đầu để cho Bỉ Mông cự thú học võ thuật. Đương nhiên đây là một quá trình đầy gian lao vất vả, bởi những Bỉ Mông cự thú đầu óc quá giản đơn.

Các Đông Long cường giả tuyệt không muốn truyền võ nghệ cho Bỉ Mông cự thú, hơn thế Bỉ Mông cự thú cũng không thể bất cứ môn võ nào cũng học được. Sư phụ của Tử không phải Diệp Âm Trúc mà là gia gia của chàng. Mức độ tiếp thu của Tử hơn hẳn bất cứ Bỉ Mông cự thú nào. Trong một thời gian không dài Ngạo Trúc kiếm pháp của Tử đã luyện thành, ngoài ba thế kiếm sau cùng thì ba mươi ba thế kia đều tinh thông, thành thục vận dụng vào chiến đấu.

Võ nghệ Đông Long cộng sức mạnh cự thú, một khi tham chiến thì chỉ có hai chữ: huỷ diệt. Tử và trường kiếm như chiếc cối xay thịt, không ngừng tiến lên, mọi kẻ địch chặn lối đều trở thành thây ma, xác tan thành muôn mảnh.

Diệp Âm Trúc không quan tâm đến cuộc chiến của Tử, chỉ chú tâm vào chuyện của mình. Không còn bay nữa, bởi ở trên cao sẽ bị tên bắn, lại bị cả Ma pháp đối phương tấn công. Diệp Âm Trúc chọn mặt đất là thích hợp nhất để tấn công đối phương.

Khoảng cách mấy dặm đối với một Tử sắc Cửu cấp cao thủ chỉ là chuyện mấy hơi thở, nhưng lúc này trước mặt chàng chợt xuất hiện trở lực.

"Ngừng tay!" Một giọng lạnh băng cất lên. Đất đá xung quanh bỗng vỡ vụn, chỉ còn mặt đất trống. Diệp Âm Trúc phát hiện ra, bản thân không tìm ra khe hở để tiến nữa, con đường trước mặt đã bị phong toả.

Số người chặn trước mặt chàng không đông, chỉ có mười, nhưng mười người này lại tạo cho Diệp Âm Trúc một uy hiếp mạnh mẽ. Mười người liên kết với nhau hợp thành tuyến phòng ngự, khiến cho Diệp Âm Trúc không tìm ra được điểm đột phá.

Mười người trước mặt, vẻ ngoài tương tự nhau, thân mình khoác giáp trụ đỏ sẫm, mỗi người đều cưỡi một con rồng lớn, thanh sắc cự long.

Long kỳ tướng?

Chí ít thì chỉ Long kỳ tướng mới có khả năng sai bảo cự long, thậm chí những con cự long này không phải thất cấp mà những là bát cấp. Có nghĩa là, mười người chặn trước mặt Diệp Âm Trúc này đều là Kim Tinh Long kỳ tướng.

Diệp Âm Trúc thầm cảm thán trong lòng. Phật La quả không thể coi thường, lại sở hữu nổi bằng ấy Kim Tinh Long kỳ tướng. Nhìn bộ dạng của họ, hình như đang đợi một mình chàng.

Quả đúng như vậy. Mười vị Kim Tinh Long kỳ tướng trước mắt là chủ bài trong tay Khố Tư Lặc, biểu trưng sức mạnh lớn nhất của Đế quốc Phật La. Lần cất quân năm mươi vạn này, Phật La đã dốc hết tiềm lực vốn che giấu bấy lâu. Mười Kim tinh Long kỳ tướng được cử xuất chinh cùng Khố Tư Lặc, từ khi phát động chiến tranh đến giờ mười Long kỳ tướng này mới xuất hiện. Hóa ra Khố Tư Lặc đã giữ họ cho đợt tổng công kích Mễ Lan sau này.

Cho dù tại Đế quốc Mễ Lan thì Kim tinh Long kỳ tướng cũng không nhiều hơn hai mươi lăm người. Mười Kim tinh Long kỳ tướng trước mặt thật ra không phải là tướng lĩnh dẫn quân xông trận. Để đào tạo nên Kim tinh Long kỳ tướng, Đế quốc Phật La không biết đã dốc ra bao nhiêu công của.

Lúc bấy giờ, trong số trẻ con toàn Đế quốc người Phật La chọn ra một ngàn ưu tú nhất, tiếp đó lại chọn lựa lần nữa được mười người này. Từ khi chưa chưa hiểu đời chúng đã được huấn luyện võ nghệ điên cuồng, sau đó cho tu luyện với Phong Long trong Phong Long thành. Trải qua suốt ba mươi năm mới có được thành quả hôm nay.

Khi Diệp Âm Trúc và Tử bay từ trên thành xuống, Khố Tư Lặc đã hạ quyết tâm. Tuy không hiểu hai người đối phương có sở trường gì mà dám xông vào giữa đám quân sĩ Phật La chém giết, nhưng Long kỳ tướng đã xuất hiện thì không thể để cho đối thủ có đường thoát trở về.

Lúc này Khố Tư Lặc không thể không bộc lộ hết thực lực, trực tiếp cử đội hình mạnh nhất của mình ra chống chọi. Kỳ thực thì mười người trước mặt Diệp Âm Trúc đều chưa được coi là Long kỳ tướng ở Phật La, thực lực họ tuy mạnh nhưng không có khả năng chỉ huy chiến đấu. Ở Phật La, địa vị của Long Kỳ tướng là vô cùng cao cả, được oi là đồ sát cường giả, là con chủ bài của quân đội Đế quốc. Bởi tuổi tác của họ thật sự chưa vượt quá hai mươi lăm nên trong cuộc chiến tranh Thất Long Thất Quốc dạo đó Diệp Âm Trúc không thể biết đến.

Bất ngờ xuất hiện mười cường giả chặn đường, Diệp Âm Trúc cảm thấy thật khó xử. Mười người trước mắt tách ra thì không ai là đối thủ của chàng, thậm chí dù là có thêm cự long. Nhưng khi phối hợp với nhau lại là chuyện khác. Diệp Âm Trúc chỉ có một mình, lại không phải là Thần.

Đối mặt với lực lượng mười cường giả, Diệp Âm Trúc hiểu rõ, phá vòng vây giờ đây là không hề đơn giản. Mỗi quốc gia đều giữ bí mật thực lực, Mễ Lan hay Phật La cũng thế thôi!

Khi xông ra, chàng biết mình sẽ gặp đối thủ chặn đường, nhưng không nghĩ lại là những mười Kim tinh Long Kỳ tướng.

Ánh sáng lấp lánh, chuỗi ngọc xuất hiện trên tay. Mười Long kỳ tướng giãn rộng đội hình, tạo thành vòng vây chặt Diệp Âm Trúc. Mười ngọn thương sắc nhọn, những cặp mắt dữ dằn nhìn như găm vào chàng. Chỉ cần Diệp Âm Trúc chuyển động, mười cường giả lập tức sẽ tấn công.

Xem ra mười Long kỳ tướng kia chỉ coi Diệp Âm Trúc là một Tử sắc cường giả đơn giản, cơ hội của chàng có lẽ chính là ở chỗ đó.

Diệp Âm Trúc từ từ ngửng lên, miệng nở nụ cười lạnh lùng. Thần thái chàng vẫn nhẹ nhõm, không hề biểu hiện chút căng thẳng. Những vòng hào quang tử sắc từ từ lan tỏa, đối mặt với áp lực mạnh mẽ từ mười địch nhân, Diệp Âm Trúc lại có cảm giác phấn khích.

Áp lực càng nặng, thực lực càng tăng. Diệp Âm Trúc biết bản thân mình vốn đặc biệt như thế, mà sức ép lúc này lại lớn đến kinh người.