Editor: SamLeo
Nghe được tin này, Tả Uyên Thần nhất thời lờ mờ, tối qua làm nhiều xây dựng tâm lý như vậy, thậm chí sau khi nghĩ đến có thể cùng y thử một lần thì mừng rỡ như điên, dường như đều uổng công rồi.
Người nọ, y đã từ bỏ rồi.
“Còn thất thần làm gì! Đến nhà y tìm người a!” Tô Tú đột nhiên vỗ bàn cậu một cái, Tả Uyên Thần mới như tỉnh dậy từ trong mộng, lật đật ra khỏi công ty, đón xe taxi chạy đến nhà Trình Trạch Dương.
Sớm đã không phải là lần đầu tiên đi, nhưng vẫn là lần đầu cảm thấy nhà y cách xa công ty như vậy, lòng như lửa đốt liên tục thúc giục, tới tiểu khu ném cả tờ giấy bạc cho tài xế thì chạy như điên lên nhà y.
Trèo như bay lên lầu hai, còn đang suy nghĩ gõ mở cửa câu nói đầu tiên nên nói gì, Tả Uyên Thần đã phát hiện cửa nhà Trình Trạch Dương đang mở. Có chút kỳ quái đến gần, Tả Uyên Thần lại thoáng cái ngẩn người, cơ thể không ngừng run rẩy.
Gia cụ trong phòng khách đều phủ kín một lớp vải trắng, y… y đi rồi!
Trong đầu Tả Uyên Thần chỉ còn lại có mấy chữ này, lòng không tự giác lẫn lộn thành một đoàn.
Y sao có thể đi?
Tả Uyên Thần hồn bay phách lạc bước vào cửa, đánh giá kỹ càng nơi Trình Trạch Dương từng sinh hoạt, tim lại một lần níu chặt.
Cậu tối qua nên đến nói rõ ràng với y! Chết tiệt! Lúc y thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, mình vậy mà đang yên lòng yên dạ ngủ!
Tả Uyên Thần thật muốn ra sức đánh bản thân hai bạt tai.
“Anh thật sự cứ như vậy dọn trở về, không gặp anh ta sao?” Trong phòng ngủ truyền tới một thanh âm, là Ngụy Nhiên!
Y còn chưa đi! Tả Uyên Thần cảm thấy vui vẻ, bước nhanh đi đến cạnh cửa phòng ngủ, đối diện ánh mắt Ngụy Nhiên, mà Trình Trạch Dương đang ngồi chồm hổm trên mặt đất thu dọn một cái thùng.
Ngụy Nhiên thấy cậu hiển nhiên cũng sửng sốt một chút, tiếp theo cũng không chút khách khí lườm cậu một cái, Tả Uyên Thần cũng chẳng thèm để ý cậu ta, mất mà tìm được vui mừng khôn xiết trong nháy mắt tràn ngập đầy trong lòng.
Vừa định cất bước đi qua, Trình Trạch Dương đã mở miệng, “ông bà ngoại đã sớm muốn anh trở về, về quê ở cùng họ cũng tốt. Về phần anh ấy…” Trình Trạch Dương dừng một chút, tim Tả Uyên Thần cũng nhảy lên theo, “Anh ấy vốn là người bình thường, vả lại cũng không thích anh, đường cong này, tự anh đi là được rồi.”
Tả Uyên Thần há miệng, cuối cùng là kêu không ra tên y, trong lòng sớm đã loạn rối tinh rối mù. Ngụy Nhiên lại liếc cậu một cái, mở miệng hỏi, “Anh thích anh ta lâu như vậy, không hối hận?”
Trình Trạch Dương ngẩng đầu nhìn nhìn Ngụy Nhiên, khẽ cười, “Em tưởng là đóng phim a, thích thì phải cùng một chỗ. Tình yêu khác giới cũng không nhất định gặp người thích lẫn nhau, huống chi anh như vậy. Sau này anh ấy chính là anh vợ của em, đừng bởi vì anh mà ầm ĩ không vui với anh ấy, vả lại anh ấy vốn không có làm sai chuyện gì. Anh ấy cũng không biết anh… anh thích anh ấy.”
Nói xong lại cười cúi đầu xuống, “Anh biết em trách anh ngốc, nhưng anh không nói em cũng hiểu được, vốn không có chuyện của anh ấy, chẳng lẽ mọi người muốn ép anh ấy cùng một chỗ với anh? Anh đã sớm qua cái tuổi khờ dại đó rồi.”
Ngụy Nhiên gắt gao trừng Tả Uyên Thần, lại hỏi chàng trai ngồi xổm trên mặt đất, “Vậy, anh lúc nào thì biết Tả Ngạn chính là của anh ta?”
“A, ” Trình Trạch Dương cười khổ một tiếng, Tả Uyên Thần rất nhanh nắm quyền, hận không thể xông lên trước ôm lấy bả vai gầy yếu kia, “Ngay từ đầu đã biết, anh ấy chơi trò chơi trước nay đều dùng tên này, làm cho người ta muốn không biết cũng khó.”
Tả Uyên Thần cả kinh, dường như cảm thấy được cái gì, nhưng còn chưa kịp nghĩ kỹ, Trình Trạch Dương đã nói tiếp, “Hô, dù sao anh phải đi rồi, cứ nói cho em biết một chút cũng được, một mình kìm nén, đôi khi thật rất khó chịu.”
“Còn nhớ rõ lúc anh vừa tới P thị không? Thì cái mùa hè anh vừa mới lên lớp mười, em sợ anh buồn, dạy anh chơi Võng Du, sau đó có một ngày, anh cho em biết, anh hình như là đồng tính luyến, bởi vì anh thích một cậu trai trong trò chơi.” Trình Trạch Dương lại cười khổ một cái, dứt khoát ngồi xuống đất.
“Em đương nhiên nhớ rõ, anh lúc đó nổi lên dũng khí thẳng thắn với người ta, kết quả bị người ta xem là kẻ lừa đảo mắng một trận, từ đó tránh mặt không gặp, ” Ngụy Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Cho nên, người nọ chính là Tả Uyên Thần?”
Trình Trạch Dương khẽ gật, “Chẳng qua không ngờ, qua mười mấy năm, vẫn là gặp phải anh ấy…”
“Anh nghe thấy rồi? Không ai có lỗi với anh, cũng không ai ác ý chạy tới lừa anh như vậy, tôi xem trên thể diện của Viện Viện cho anh một cơ hội cuối cùng, anh thương tổn anh ấy nữa, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!” Ngụy Nhiên chậm rãi đi đến trước mặt cậu, trừng mắt cảnh cáo cậu một cái, thức thời đi ra cửa, “Nhớ kỹ, một lần cuối cùng!”
Trình Trạch Dương mới biết cậu vẫn đứng ở cửa, đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, sắc mặt đỏ bừng, “Anh, tại sao anh lại ở đây?”
Tả Uyên Thần trong lòng cũng rất loạn, cậu luôn cho rằng, sơ trung lần đó, “Nhân yêu” kia là đang cố tình lừa cậu.
Thiếu niên mười mấy tuổi, vừa mới tiếp xúc internet, đã thích cô gái dịu dàng ít nói trong trò chơi kia, tình cảm khi đó, hồn nhiên hơn bây giờ nhiều.
Nhưng, sau khi người nọ thẳng thắn bản thân thật ra là một cậu trai, Tả Uyên Thần chưa từng nghe nói con trai cũng có thể thích con trai nên ý nghĩ đầu tiên chính là, cậu bị gạt.
Trong đám bạn học bị nhân yêu lừa cũng không ít, thậm chí còn có đứa ở trong trò chơi dùng thân phận nhân yêu gạt người, cho nên, ý nghĩ “Cậu ta đang cố tình lừa mình” này cũng ăn sâu bén rễ trong đầu.
Chẳng qua, chưa từng nghĩ tới, người kia, cho dù là con trai, cũng là thật lòng đối đãi mình.
Cậu trầm mặc thời gian dài, làm cho Trình Trạch Dương càng thêm bất an, “Cậu Tả, anh tới có chuyện gì không?”
“Em có thể đừng kêu anh Cậu Tả nữa không?” Tả Uyên Thần không chút nghĩ ngợi mở miệng.
Trình Trạch Dương sửng sốt, sắc mặt càng đỏ, “Có thể, có thể.”
Tả Uyên Thần biết y nhớ lại đêm đó, trên mặt cũng hơi nóng lên, “vì sao em từ chức?”
“A? Không, không vì sao… Tôi muốn về với ông bà, ông bà ngoại tôi lớn tuổi rồi, muốn trở về chăm sóc họ.” Trình Trạch Dương lắp ba lắp bắp trả lời.
Tả Uyên Thần nhíu mày nghĩ nghĩ, mới ấp a ấp úng hỏi, “Vậy em có thể đừng đi không?”
“A?” Trình Trạch Dương khó hiểu nhìn cậu, trên mặt trực tiếp viết mấy chữ —— vì sao.
Tả Uyên Thần hắng giọng một cái, nghĩ một cái lý do, “Tô Tú rất luyến tiếc em…”
“A?” Trình Trạch Dương sửng sốt, lập tức bật cười, “Không sao, sau này tôi sẽ thường liên lạc với cô ấy, trước kia cô ấy còn thường nói muốn theo tôi về Tứ Xuyên ăn lẩu.”
“Vậy anh đây?” Tả Uyên Thần không tự chủ được thốt ra.
“A?” Trình Trạch Dương cảm thấy hôm nay Tả Uyên Thần hình như hơi kỳ quái, nhưng, cụ thể lại nói không được là làm sao, “Anh, nếu anh muốn đến cũng có thể, tôi mời khách, ” nói xong lại khẽ cười một cái, “Nhưng anh hình như không thể ăn quá cay.”
Tả Uyên Thần không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm y, trong lòng rối loạn không biết nên nói cái gì.
Muốn giữ y lại là chắc chắn, nhưng, cậu hoàn toàn không biết mở miệng nói với y thế nào.
Trình Trạch Dương thấy cậu vẫn không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại vội dời tầm mắt, khe khẽ thở dài, “Hô… Tôi biết anh là một người tốt, nhưng anh cũng không cần áy náy, tôi từ chức cũng không chỉ là vì anh, ông bà ngoại vẫn thúc giục tôi trở về, tôi từ nhỏ lớn lên với họ, cũng muốn quay về nhà chăm sóc họ.” Chẳng qua vẫn không cam lòng đi mà thôi… Như bây giờ cũng tốt, rốt cục có thể buông xuống.
“Vậy vì anh, có thể ở lại không?” Tả Uyên Thần cân nhắc hồi lâu, mới nhả ra câu này. Xong rồi lại muốn tự đánh mình hai cái, người ta dựa vào cái gì ở lại vì một người cặn bã như mình? Ngay cả giữ một người cũng không có khả năng giữ! Đi đập đầu vào tường cho xong!
“A?” Trình Trạch Dương lại sửng sốt một chút, dường như không hiểu cậu đang nói cái gì.
Dù sao đã nói ra, cũng không để ý có mất mặt hay không, Tả Uyên Thần dứt khoát bất cứ giá nào, đi tới trước hai bước, vòng ở vai y, nhẹ nhàng cúi đầu xuống…
Môi y, quả nhiên tốt đẹp giống đêm đó.
Ba! Còn đang trong ngất ngây, Tả Uyên Thần bỗng nhiên bị đánh một bạt tai, mà người trong lòng, cũng bỗng chốc giãy thoát ra xa cậu.
“Bà xã…” Tả Uyên Thần có phần tủi thân bụm mặt, vậy mà lại đánh ngay chỗ Ngụy Nhiên đánh hôm qua.
Trình Trạch Dương bị cậu kêu như vậy cả người rung động một cái, nhưng khuôn mặt luôn dịu dàng lại biểu hiện tức giận, “Tả Uyên Thần! Anh đừng tưởng rằng tôi thích anh thì có thể sỉ nhục tôi như vậy! Tôi, tôi…”
Tả Uyên Thần nhẹ nhàng liếm hàm răng một cái, lau, cũng lỏng rồi … Nhưng, cậu có phải nên vui mừng cuối cùng y không kêu cậu Cậu Tả nữa hay không?
“Bà xã… Được rồi, Trạch Dương, ” Tả Uyên Thần rất thức thời dưới cái nhìn chằm chằm của y đổi cách xưng hô, “Anh biết anh nói như vậy rất đột ngột, em có thể sẽ không tin anh, nhưng, em hãy nghe anh nói xong được không?”
“Anh, chưa từng nghĩ tới, anh có thể là một đồng tính luyến ái, anh từng nói yêu đương nhiều lần, đều là với con gái, mặc dù cũng biết có chuyện về gay, nhưng cảm thấy, chuyện này dường như một chút cũng không liên quan đến anh, mấy thứ đó chẳng qua là tiểu thuyết và manga nhóc con Viện Viện cùng Tô Tú xem, cách quá xa cuộc sống của anh.” Tả Uyên Thần lại nhích tới gần Trình Trạch Dương một chút.
Trình Trạch Dương nghe lời của cậu, giọt lệ chợt hiện trong mắt, cuối cùng chảy ra.
Tả Uyên Thần dịu dàng lau sạch cho y, “Cho nên, có lẽ cũng chính bởi vì nguyên nhân này, anh mới có thể nghĩ đến, anh trước nay vẫn chú ý em, chỉ là bởi vì chán ghét. Giống Tô Tú nói, mỗi ngày nhìn em cố ý làm phiền, đã thành thói quen, nếu ngày nào không thấy em càm ràm ở trước mặt anh, anh ngược lại sẽ khó chịu toàn thân!”
“Tôi… Tôi khi nào thì cố ý làm phiền anh chứ?” Trình Trạch Dương cãi bướng.
Tả Uyên Thần mỉm cười, “Được rồi, xem như anh tưởng ai cũng mê mình được chưa, nhưng không biết là bắt đầu từ lúc nào, anh đã luôn chú ý em, làm xong việc thì nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc của em không tha, ai mở cửa đóng cửa, cũng phải mượn cơ hội nhìn xem em đang làm gì, mấy ngày Ngụy Nhiên cùng em đơn độc ngốc ở trong văn phòng, anh cũng sắp bị dấm chua của mình dìm chết…”
Trình Trạch Dương không dám tin nhìn cậu, giống như nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.
Tả Uyên Thần một lần nữa ôm y, ôm chặt y, “Anh đến nỗi, ngay cả dấm chua của Viện Viện cũng ăn, lúc anh tưởng rằng em là Hoa Vị Miên, chỉ cần nghĩ đến em có thể sắp trở thành em rể anh, thì khó chịu, giống như là muốn chết đi, mà anh ngu ngốc, còn cho rằng, đó chỉ là bởi vì chán ghét.”
Trình Trạch Dương sững sờ đứng ở trong lòng cậu, nước mắt ào ào rơi xuống, “Anh… Anh có phải đang gạt em hay không?”
Tả Uyên Thần thở dài, cúi đầu khẽ hôn nước mắt của y, “Em có thể tha thứ ngu ngốc này của anh không?”
Trình Trạch Dương gắt gao ôm chặt lại cậu, “Em, em thật sự không thể tin được…”
Tả Uyên Thần xoa đỉnh đầu y, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai y khẽ lẩm bẩm, “Bà xã, anh yêu em!”
Cám ơn em, vẫn yêu thích anh lâu như vậy.
Cũng cám ơn em, vẫn đợi anh tỉnh ngộ, cũng không có rời khỏi.