- Rủi thật! - Ti-đu cằn nhằn - Đất lòng hồ lại nhão nhoét mất!
Cậu ẩn sâu vào trong hầm cũng với con chó. Nhưng ngay sau đó con chó thoát ra dưới mưa tầm tã. Nó đã nhận ra bước chân của hai người chủ khác của mình và nó dẫn họ ướt thủi lủi vào chỗ trú.
- Như vậy thì kẻ vừa trói Gămbađu cũng là tên đã đánh mất chiếc ủng?... Nha-phơ-rông nói... Nói cách khác là một trong hai nhà địa chất... Thế mà không có ai trong họ rời khỏi quán ăn, thế mới lạ!
- Chính cái đó làm cho mình phải suy nghĩ.
Ba người bạn cố suy đoán. Họ nhận thức được chuyện gì xảy ra lúc này trong thung lũng cũ. Tên lạ mặt biết được Gămbađu đang ở trong nơi đổ nát của làng cũ nên hắn đã bất thần tấn công anh. Hắn trói anh lại để dễ bề hành động.
Khi họ đang suy nghĩ thì con Ka-phi lại chạy ra đón Bít-xtếck; La Ghiơ thở không ra hơi và ướt như chuột lột. La Ghiơ nói:
- Anh họa sĩ dậy để cắm lại tăng bạt bị gió suýt kéo sập, rồi lại nằm ngủ. Như vậy anh ta không lảng vảng nơi đổ nát... Làm thế nào nhỉ? Mưa dữ dội thế này, làm sao mà ra được?
- Dù sao thì chúng ta không thể ngồi khoanh tay mà nhìn - Nha-phơ-rông ca cẩm - Đến lúc này, ướt thì mặc ướt chứ biết làm sao?...
- Không nên. Chờ cái đã - Bít-xtếck nói - Xem đàng tây có vẻ trời đã quang hơn. Mưa sắp tạnh rồi!
Không, mưa vẫn nặng hạt. Nhưng không đến nỗi to như vừa rồi.
- Chúng mình đến đó ngay! Ti-đu quyết định... Gămbađu này, anh ở lại đây. Tôi khuyên anh khi ngớt mưa anh về lán của anh đi.
Ka-phi, con chó nhạy cảm lượn nhiều vòng xung quanh hầm rồi chạy theo bọn trẻ. Bây giờ trên bùn đất mưa rửa đã sạch và xóa hết mùi, con chó không thính như trước. Nó hếch mũi lên hít bên phải, hít bên trái rồi chạy ra hướng cái đập, nơi Ti-du định đến mà chưa đến được. Bỗng nhiên nó quay đầu lại. Con chó đã nghe tiếng động ở phía sau. Bọn trẻ nín thở, lắng tai nghe. Có ai đó đang bước theo. Họ nhận ra bóng dáng của Gămbađu.
Bằng một giọng nóng nảy, Tông-đuy hỏi:
- Anh theo chúng tôi làm gì?
- Tôi sợ lắm… trong hầm... - Gămbađu ấp úng - Tôi không dám về nhà.
- Thôi được - Ti-đu nói - Anh đã đến đây rồi thì ở lại đây, biết đâu anh có thể lại giúp được chúng tôi. Chú của anh có đất đai ở đây không?
- Có chứ! Một thửa ruộng ở gần đập, ông dùng để trồng khoai tây.
- Anh có bao giờ nghĩ là chú anh có thể cất giấu của cải trong đám ruộng xa làng đó không?
- Tôi... tôi... không biết... có thể...
- Trời tối thế này, anh có thể xác định được vị trí ruộng của chú anh không?... Đám ruộng đó giới hạn bằng gì?... Ví dụ một bức tường chẳng hạn?
- Không, một hàng rào... nhưng hàng rào đã mất rồi.
- Không có cái gì đặc biệt ở trong ruộng à?
Gămbađu lắc đầu:
- Tôi cũng chẳng biết nữa.
Nhưng anh lại nói ngay:
- Có đấy một cái giếng.
- Một cái giếng có nước không hay là giếng cạn?
- Trước vẫn kéo được nước ở đó lên mà.
Ti-đu lại suy nghĩ. Cậu chỉ nhắc lại đủ cho mình cậu nghe: "Cái giếng, cái giếng! Nếu đó là cái từ khó hiểu trong bức thư di chúc? Cần phải đến chỗ đó! Ka-phi, tiếp tục đi nhanh lên!"
Ka-phi không để phải giục. Tiếc thay, dưới đáy hồ, mưa rào đã để đọng lại những vũng nước làm cho Ka-phi mất phương hướng, phải quay đi, quẩn lại trước khi lần ra dấu vết. Đã mười hai giờ rưỡi đêm. Nếu quả cái giếng là từ chưa giải được trong bức thư mà kẻ thù đã phát hiện được thì nó đã nẫng mất của cải cất giấu rồi.
Nha-phơ-rông cáu tiết đổ lỗi cho Ti-đu đã quá để lãng phí thì giờ, sợ mưa sợ gió. Ti-đu bào chữa. Cậu không thể đi ngay cùng với con chó vì còn phải cởi trói cho Gămbađu.
May mắn làm sao Ka-phi đã dần dần tìm lại được dấu vết rõ ràng hơn. Nó đến gần đập nước. Đột nhiên, Tông-đuy dơ một ngón tay ra chỉ:
- Bên trái... Đống đá mờ mờ kia...
- Phải rồi, cái giếng! Tôi nhận ra rồi - Gămbađu kêu lên.
Thành giếng đã sập gần hết nhưng cái dáng tròn tròn của một cái giếng xây thì không có gì phải nghi ngờ nữa. Đúng là cái giếng rồi. Ka-phi đến đó ngay nhưng không dừng lâu ở đó. Nó đi thêm mấy bước rồi mới dừng lại sủa.
Tất cả nhóm thiếu niên học sinh nhào đến và thấycon Ka-phi đúng im nhìn xuống một cái lỗ mới đào mà dưới đó đã sũng nước. Bọn trẻ đã hiểu ra. Của cải đúng là đã chôn dưới đó và cái từ Prons khó hiểu là cái GIẾNG như Ti-đu đã giả định.
Tông-đuy thọc tay xuống hố để móc. Tất nhiên cậu chẳng thấy gì cả.
- Cái quan trọng đã mất đi rồi!
Nha-phơ-rông giận điên lên. Nhưng bỗng nhiên cậu lại nói:
- Không, vẫn còn một tia hy vọng! Hãy bảo Ka-phi sục tiếp ít ra là nó chỉ cho chúng ta cái hướng mà tên ăn cắp chạy trốn.
Ti-đu vừa thả chùng xích cho con chó truy tìm thì nghe tín hiệu ở máy bộ đàm. Cậu áp máy vào tai:
- Alô? Ma-đi!
- Alô! Ti-đu!... Có tin mới đây. Ngay mới đây, một người đàn ông vừa vào quán ăn bằng đường phía sau, nơi mà hồi nãy bọn mình cứ ngỡ là ngói rơi. Thực ra tiếng ngói rơi có thể là hắn nhảy uỵch xuống đất!
- Cậu có nhận ra hắn là ai không?
- Mình chỉ kịp thấy một cái bóng lờ mờ leo lên tường để lên lầu một. Cái bóng biến mất ngay sau cánh cửa của phòng toa-lét. Cậu không nghi một người nào trong số bốn người khách trọ ngủ ở quán hàng chứ?
- Có thể là người khách mới đến, cái tay mượn đồng hồ báo thức để dậy sớm, nhưng mình không chắc chắn lắm... còn cậu?
- Cũng có tin mới... của cải được cất giấu gần một cái giếng xây trong góc một đám ruộng. Bọn mình vừa phát hiện ra một cái lỗ hổng vừa đào lên.
- Tên kẻ trộm chắc là tay đàn ông vừa trở về. Cậu trở về đây nhanh nhé?
- Bọn mình sẽ về...
Sau cơn giông, đêm đã không còn tối lắm nữa.
Những người "Bạn đồng hành" bắt đầu trở về quán ăn bằng con đường đất thì ngay khi đó Ti-đu nhận thấy con chó không chịu đi.
- Nào Ka-phi! Nhanh lên!
Con chó làm như không nghe thấy gì. Lúc nãy họ đã bảo nó đánh hơi để tìm dấu vết nên nó còn muốn tiếp tục. Nó ngửi đất gần cái giếng nhưng ở hướng ngược lại con đường mà người đàn ông đã đi để về thẳng quán ăn.
Ka-phi khăng khăng đến nỗi chủ của nó trở lại móc xích vào nó nhưng Ka-phi cương quyết phản ứng bằng cách gầm gừ inh ỏi.
- Lạ thật! - Tông-đuy vừa lẩm nhẩm vừa gãi gãi cái đầu trọc dưới chiếc mũ nồi sũng nước mưa - Tên ăn cắp đã đi vòng vèo trước khi leo lên Mô-bơ-rắc ư?
- Đúng, lạ thật! Nha-phơ-rông nhắc lại... Hay Ma-đi đã nhầm.
Rồi cậu nói với Ti-đu:
- Chúng ta cứ theo con chó của cậu. Khi về trước quán ăn, chúng ta biết chúng ta sẽ làm gì?... Gõ cửa à? Chúng ta sẽ nói gì với bà chủ quán? Chúng ta không có một chứng cứ gì để chống lại khách hàng của bà ta. Chắc là bà ta sẽ không chịu gọi điện thoại cho cảnh sát đâu.
- Rất đúng - Bít-xtếck đồng ý.
Ti-đu cũng nhận thấy như vậy, đúng là rất khó để báo cho cảnh sát. Cậu thả chó ra. Con vật đi vòng quanh giếng rồi đến tận bờ bên kia của hồ, đối diện với quán ăn. Nó đi như vậy đến bìa rừng. Tại sao tên kẻ trộm lại vòng đi xa như vậy? Nó sợ bị đuổi theo ư? Nhưng nó đã trói Gămbađu lại rồi thì còn sợ gì nữa?
Những người Bạn đồng hành do dự nhưng Ka-phi vẫn bền bỉ tiến lên nên họ tiếp tục đi theo nó. Con chó chạy như vậy độ một trăm mét dưới những tán lá cây rồi đột nhiên dừng lại trước một bụi rậm như thể dấu vết đến đây là dừng lại.
Những người "Bạn đồng hành" dỏng tai lên nghe. Nhưng chẳng có gì. Ngay con Ka-phi dường như cũng chẳng nghe thấy một tiếng động nào.
- Đèn pin của cậu đâu? Hãy bật đèn lên, Nha-phơ-rông.
Một chùm ánh sáng quét vào bụi rậm. Con Ka-phi mở một lối đi luồn qua cành lá rậm. Bỗng nhiên La Ghiơ reo lên:
- Kìa!... Xem kìa!