La Ghiơ rút một tờ báo trong túi ra, trao cho Ti-đu và nói:
- Cầm lấy để gói chiếc ủng, đừng để cho mấy ông địa chất trông thấy.
Bọn trẻ đưa mắt dõi theo hai nhà địa chất. Hai người này đã lên khỏi lòng hồ. Nha-phơ-rông chỉ ngón tay về hướng đó và nói ngay:
- Xem kìa, họ lên bờ rồi kia. Họ trở về quán ăn đấy.
Ti-đu giữ xích chó, đi theo nó; nó tiếp tục tìm dấu vết, dừng lại ở những dấu chân và dấu ủng in trong bùn.
Lúc này xa hơn một chút con chó dường như lưỡng lự giữa nhiều dấu vết; điều này không có gì ngạc nhiên vì các nhà địa chất đã đi đi lại lại nhiều lần trên khu vực đó, vết ủng chồng chéo lên nhau. Cuối cùng con chó leo lên bờ, vượt qua con đường lớn độc nhất của Mô-bơ-rắc- Thượng rồi về chạy xung quanh quán ăn.
Ma-đi nói:
- Các cậu này, chiếc ủng chắc là của một trong hai ông địa chất, hẳn là của ông to cao hơn... Mình nghĩ là ông ta đã mua một đôi khác.
Lúc này những người Bạn đồng hành không dừng lại lâu trước quán ăn sợ rằng những cử chỉ nghi ngờ của mình sẽ đánh động bọn họ nên Ti-đu nói ngay:
- Ta về nhà trọ Ca-bơ-rét thôi.
Không thấy có mảnh bìa nào đe dọa dưới cửa và không có tên nào đến phá phách xe máy nữa, sáu người bàn bạc với nhau một lát, hỏi nhau nên ăn ở nhà hay đến nhà hàng.
- Đến quán ăn! - Nha-phơ-rông nói.
- Thế Ka-phi thì sao? Nó sẽ sục xung quanh hai nhà địa chất thì hỏng việc, dù sao thì nó cũng đã biết mùi của một trong hai vị đó qua chiếc ủng bắt được - Ti-đu lo lắng, hỏi lại.
- Cậu đừng lo. Ta sẽ buộc nó vào chân bàn. Chúng mình sẽ phác một kế hoạch ngay cho việc giám sát theo dõi đêm nay chứ? - Nha-phơ-rông gợi ý.
- Không, không phải bây giờ - Ti-đu đáp - Việc đó ta sẽ làm vào lúc ăn cơm tối tại quán ăn khi chúng ta đã quan sát thái độ của hai nhà địa chất... và cả của Sác-chi-ê nữa.
Xong cậu liếc mất nhìn đồng hồ.
- Chúng ta mang máy bộ đàm đi luôn thể phòng khi chúng ta không có thì giờ quay về nhà trọ Ca-bơ-rét.
- Thế chiếc ủng thì sao? - La Ghiơ hỏi.
- Mình sẽ dấu trong áo mưa. Các cậu cũng phải mang áo mưa đi, vì trời còn âm u lắm.
Bên ngoài trời tối dần. Những đụn mây đen vần vũ ở hướng tây. Trăng vẫn chưa lên, cuối tháng năm trăng sẽ lên chậm.
Bước vào quán ăn, tốp thiếu niên học sinh lại thấy có thêm khách mới ngồi riêng một mình trước chiếc bàn. Khách mới là một người đàn ông rất trẻ ăn vận chỉnh tề, thắt một chiếc nơ hình con bướm. Theo Ma-đi nhận xét thì ông ta đã có vợ vì có đeo một chiếc nhẫn cưới ở ngón tay.
Khi bà chủ quán mang một chai nước lọc ra đặt lên bàn, Ma-đi hỏi có phải là một khách trọ nữa không thì bà chủ quán đáp: ông ta chỉ thuê phòng có một đêm nay thôi.
Giữa tháng năm này, một người khách mới đến lại chỉ có một mình làm cho những người "Bạn đồng hành" phải chú ý theo dõi những cử chỉ, hành động của ông ta. Ăn xong, người đó rút sổ tay ra ghi chép cái gì đó. Thoáng trông thấy con Ka-phi nằm dưới gầm bàn, ông nhìn chằm chằm vào nó.
Thế rồi hai người địa chất từ trên phòng ngủ xuống; họ đã bỏ ủng ra và đi giầy, ngồi ở chiếc bàn mọi khi và bắt đầu nói chuyện. Nhìn cử chỉ của họ chẳng có gì biểu lộ sự lo lắng cả. Sác-chi-ê thường hay đến trước thì hôm nay lại xuống sau một lát, cổ quấn chiếc khăn quàng dày, chắc là anh ta cảm lạnh. Có phải vì vậy mà bọn trẻ không trông thấy anh ở bờ hồ đã cạn? Anh ta ho gằn nhiều lần và chỉ uống một bát thuốc sắc còn bốc hơi. La Ghiơ thì thầm: "Thề này thì phải gạch tên anh ta ra ngoài danh sách khả nghi. Anh ta sẽ đi nằm để điều trị bệnh cúm".
Cúi thấp trên bàn, những người "Bạn đồng hành" xây dựng một kế hoạch cho đêm nay, tin là sẽ có chuyện xảy ra ở nơi đổ nát trong làng cũ. Ti-đu nói:
- Chúng ta tính xem, nếu loại Sác-chi-ê ra thì còn bốn đối tượng cần phải bám sát. Như vậy vẫn nhiều. Đáng lẽ phải chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm hai người, nhưng không được!... Dù sao thì phải có người chốt lại gần quán ăn, nơi để xe của các quý ông.
- Để mình làm việc đó - Ma-đi nói - Mình đã phát hiện được một túp lều con, ở đó có thể vừa quan sát được cửa ra vào của quán ăn, vừa quan sát được chỗ đỗ.
- Đồng ý! Ti-đu nói - Tớ sẽ liên lạc với cậu. Cậu cầm một máy bộ đàm, tớ một cái. Cậu cho chúng tớ biết tình hình đi lại xung quanh quán ăn. Còn cậu, La Ghiơ, cậu sẽ leo lên con đường mòn nơi ông họa sĩ cắm tăng. Cậu xem ông ta có trong đó không. Nhất thiết đừng để gây ra tiếng động làm ông ta thức dậy... Và cậu, chính cậu cũng đừng ngủ gật đấy. Các cậu Tông-đuy và Bít-xtếck thì cùng với nhau theo dõi hai ông địa chất. Trong trường hợp hai vị đó tách ra đi riêng lẻ thì hai cậu cũng phải tách ra, mỗi cậu theo dõi một người, làm cách nào đừng để mất hút người này hay người kia... Còn cậu, Nha-phơ-rông, cậu "săn sóc" người khách mới đến.
- Thế còn cậu thì làm gì, Ti-đu? La Ghiơ hỏi
- Mình sẽ nấp trong khu đổ nát cùng với con Ka-phi... Các cậu đều có còi cả đấy chứ?
- Có hết! - Bít-xtếck đáp.
- Như vậy không còn vấn đề gì nữa. Nếu cậu nào gặp khó khăn thì gọi ngay Ka-phi đến.
Đến chín giờ, Sác-chi-ê dậy đầu tiên, đến quầy mua một cốc rượu hâm nóng và nói với bà chủ:
- Tôi không được khỏe lắm. Nếu sáng mai bà không thấy tôi xuống điểm tâm, bà có thể làm ơn mang lên cho tôi một cốc nước nóng được không?
Anh ta leo lên cầu thang một cách mệt nhọc và dừng lại nửa chừng để ho, rồi biến mất lên lầu.
Một lát sau đến lượt người khách mới đến nói với bà chủ:
- Bà có thể cho tôi mượn chiếc đồng hồ báo thức được không? Sáng mai tôi cần phải dậy sớm lúc sáu giờ. Phần tôi hết bao nhiêu, tôi xin thanh toán ngay bây giờ cho bà.
Ông mở ví, trả tiền rồi lấy chìa khóa phòng treo trên bảng.
- Người đó chắc không có gì nguy hiểm- Ma-đi nhận xét - Tuy nhiên cũng phải dè chừng.
- Đúng, phải dè chừng! - Bít-xtếck nhắc lại. Ông ta cứ nhiều lần gườm gườm nhìn con chó... và con Ka-phi cũng vậy cũng nhìn ông ta, khi đó nó cứ giằng xích muốn chạy đến chỗ ông ấy.
- Cậu yên tâm! - Ma-đi nói - Mình tin là ông ấy sẽ đi đêm nay. Mình không rời cái lều của mình đâu.
Cuối cùng là những nhà địa chất hay là những nhà địa chất mạo danh đến lượt rời bàn ăn. Một trong hai người đó mở cửa quán ăn bước ra, ngắm bầu trời, rồi quay lại với đồng nghiệp... hay là đồng phạm.
- Thời tiết âm u quá. Cơn giông có thể nổ ra ngay đêm nay.
Họ do dự trước bậc cửa rồi, quyết định ra đi.
Ti-đu nói:
- Đã đến lúc rồi! Bít-xtếck và Tông-đuy hãy bám ngay, kể cả trường hợp họ chỉ đi dạo cho tiêu cơm. La Ghiơ, ngay bây giờ cậu leo lên con đường mòn nhưng dừng lại cách cái tăng bạt một quãng. Nha-phơ-rông theo Ma-đi đến túp lều. Còn tớ, tớ sẽ xuống làng cũ. Tất cả nhớ rõ nhiệm vụ chưa? Không nên do dự mà phải gọi ngay Ka-phi trong trường hợp nguy hiểm.
Bầu trời xám xịt. Mây đen theo gió từ hướng nam kéo đến dày đặc. Ti-đu đi xuống lòng hồ cùng với con chó. Cậu ra lệnh cho nó: "Ka-phi! Nhất thiết không được gây ra tiếng động, nghe chưa!".
Đối với con chó thông minh thì không cần phải bảo. Nó hiểu rõ khi thấy chủ bước những bước nhẹ nhàng thì nó phải im lặng. Mười lăm phút sau, cả người lẫn chó đã ở trước những tàn tích của làng cũ; tuy vậy, cậu không bước vào nơi đó. Đã mười giờ khuya. Ti-đu kéo ăng ten của máy bộ đàm và liên lạc với Ma-đi bằng giọng nói rất nhỏ:
- Alô! Ma-đi, nghe rõ không?
- Nghe đây!
- Từ khi tớ đi có gì xẩy ra không?
- Mấy ông địa chất đã trở về sau một cuộc dạo ngắn. Mình có cảm giác là họ đã đi ngủ. Ở các phòng của họ có ánh đèn lọt qua cửa sổ
- Còn người khách mới đến?
- Ông ta không ra ngoài
- Sác-chi-ê thì sao?
- Không có ánh sáng ở phòng lão. Chắc bệnh cúm đang làm khổ lão lắm. Nha-phơ-rông luôn ở cạnh mình. Còn Bít-xtếck và Tông-đuy có đến gặp bọn mình tại túp lều. Còn cậu thì thế nào?
- Tớ đã đến làng cũ. Tớ sẽ làm một vòng trong khu đổ nát. Tớ sẽ gọi lại cho cậu sau... Thôi nhé!
Ti-đu rón rén từng bước rất thận trọng. Khi còn cách nhà thờ bị cắt ngang qua gác chuông vài ba bước thì con Ka-phi dừng lại, đầu cúi xuống. Con chó hình như nghe được tiếng động nhẹ; Ti-du thì không nghe thấy gì nhưng cậu có thể tin ở thính giác rất tinh nhạy của con chó. Cậu lấy chiếc ủng gói trong áo mưa ra chìa ra cho nó. Con chó nhận được mùi nhưng nó không tỏ ra là có ý muốn đi tìm dấu vết. Ti-đu kết luận là những tiếng động đó không phải của người mất chiếc ủng này gây ra. Sau khi nín thở để nghe mà không thấy gì, Ti-đu mới bước đến những đống đá lổn nhổn. Ka-phi lại dừng lại hếch mũi lên hít không khí. Nó quay đầu lại phía chủ có vẻ như để báo rằng: “Chẳng có gì nguy hiểm!”.
Ti-đu bước thêm mấy bước, bỗng nhiên cậu thấy một thân hình đang nằm dài ra. Đó là Gămbađu.
- Lại anh?... Anh ở đây làm gì trong đêm khuya thế này?
- Tôi đã bảo là tôi không rời ngôi nhà cũ của tôi chừng nào mà nước chưa dâng lên.
- Anh ở đây từ chiều à?
- Tôi không động đậy; tôi chỉ nằm im. Tôi sợ hắn đang đêm lại đến. Tôi chẳng thấy gì mà cũng chẳng nghe gì mà trời thì còn lâu mới sáng.
- Anh đi về đi. Các bạn tôi và tôi đang giám sát những ai có thể đang quan tâm đến làng Mô-bơ-rắc cũ. Cơn giông sắp đến, anh về đi kẻo ướt hết.
Gămbađu lắc đầu, nhất quyết không rời chỗ này. Ti-đu lại nói:
- Không chịu về thì ít ra anh cũng phải vào trú dưới cái vòm của hầm cũ chứ và phải im lặng đề phòng có ai đến chỗ đổ nát này. Anh hiểu chứ?
Lời nói dứt khoát, Gămbađu nghe theo. Anh từ từ đứng lên, chân tay tê cóng, lần đến ẩn dưới cái vòm.
Ti-đu lại rút cần ăng-ten máy bộ đàm:
- Alô! Ma-đi!
- Alô! Ti-đu. Tôi nghe đây.
- Tớ vừa thấy Gămbađu nằm nơi đổ nát, anh ấy quyết định không chịu rời nhà cũ của mình. Trên đó có gì không?
- Vẫn chẳng có gì. Không ai ra khỏi quán ăn. Tất cả ánh đèn đã tắt hết. Bọn mình tiếp tục canh chừng. Nếu có kẻ nào xuất hiện thì chắc phải muộn hơn, phải đến nửa đêm trở đi cơ.
- Được! Thôi nhé! Sẽ gặp lại sau.
Ti-đu suy nghĩ, cậu quyết định rời khỏi làng cũ cùng với con chó, đi xuống sâu hơn trong thung lũng cũ. Dần dần mắt cậu đã quen với bóng tối. Cậu phân biệt được lờ mờ những bờ rào của ruộng vườn, những khối đen đen của các trại cách biệt, đổ nát thành những đống gạch đá. Cậu đi loanh quanh như vậy thêm một kilômét nữa, nhưng con Ka-phi không lúc nào báo động cả.
Đến hơn một giờ, cậu lại liên lạc với Ma-đi:
- Alô! Ma-đi.
- Alô! Ti-du, tôi nghe đây nhưng bé quá. Cậu ở đâu đấy?
- Ở gần đáy hồ đây, chỗ mà con sông Xê-unl chảy vào. Tất cả đều yên tĩnh. Còn trên kia thế nào?
- Đây cũng vậy. Bít-xtếck và Nha-phơ-rông vẫn chờ gần chỗ tớ. La Ghiơ vừa chạy về đây nói rằng ông họa sĩ đang ngủ, rống to như bò dưới cái tăng của ông. Cậu ấy cũng đã trở lại đó ngay để canh chừng.
- Mình sẽ quay lại qua làng cũ để "thám hiểm" ở đầu kia của hồ, gần cái đập ấy. Thôi nhé!
Ti-đu gập ăng ten và quay đằng sau, ra hiệu con chó chú ý mọi tiếng động. Một lát sau cậu đã vào làng cũ đổ nát. Nhưng bỗng nhiên khi đến trước cái hầm mà Gămbađu đang trú thì con Ka-phi hình như do dự. Nó rà mũi sát đất, rón rén tiến lên. Ti-đu đi theo nó, rồi thốt lên tiếng kêu.
- Gămbađu!
Con người cà nhắc này, nằm dưới cái vòm, chân tay cũng bị trói, miệng bị nhét giẻ đúng như lần bọn trẻ thấy anh bị trói tại lán của anh trong đêm nọ.
Ti-đu rút dao con trong túi ra cắt dây trói và giải phóng cho người đàn ông tàn tật.
- Kẻ nào lại đến tấn công anh?
- Không biết. Trời tối quá. Tôi không thể ngờ nổi. Tôi nghĩ rằng bạn sẽ quay lại cùng với con chó. Một tên lạ mặt đã xông vào tôi như lần trước, không nói năng gì cả. Chắc là vẫn tên đó.
- Nó có lục soát anh không?
- Nó chỉ trói tôi và nhét giẻ vào mồm.
- Nó một mình à?
- Tôi nghĩ là như vậy!
- Xảy ra khi nào?
- Chỉ mới cách đây mấy phút thôi.
Ti-đu rút mạnh cần ăng-ten.
- Alô! Ma-đi.
- Alô! Ti-đu, tôi nghe đây!
- Gămbađu vừa bị tấn công, bị trói và nhét giẻ vào mồm như đêm hôm họ, lại chắc cái tên đánh rơi ủng. Có ai ra khỏi quán ăn không?
- Không ai nhưng tất cả bọn mình nghe tiếng uỵch sau nhà. Bọn mình nghi là một viên ngói do gió làm rơi, Nha-phơ-rông đã đi xác minh nhưng chẳng thấy gì trên mặt đất cả.
- Tiếng động đó cậu nghe đã lâu chưa?
- Ngay trước khi cậu gọi cho mình hai mươi phút.
Ti-đu suy nghĩ rồi nói tiếp bằng bộ đàm:
- Alô! Ma-đi.
- Mình vẫn nghe dây.
- Cậu ở yên đấy nhé. Nói với Nha-phơ-rông và Tông-đuy là đi nhanh đến gặp mình ở chỗ tàn tích làng cũ nhé và nói với Bít-xtếck chạy đến xem có gì xảy ra ở lều tăng không? Nếu người họa sĩ vẫn ngủ thì Bít-xtếck dẫn cả La Ghiơ đến đây nhanh... Chúng mình sẽ có năm người và Ka-phi. Hiểu không?
- Hiểu rồi!