Boss Là Nữ Phụ

Chương 925: Ma vương vạn tuế (17)

Đèn đã tắt lần lượt sáng lên.

Toàn bộ hành lang trống rỗng, không hề có gì, giống như vừa rồi là do bản thân cô bị ảo giác vậy.

Thời Sênh thu thiết kiếm lại, sờ tay lên mặt.

Vừa rồi cô hoàn toàn không cảm giác sai, chính là tên não tàn Phượng Từ kia.

Lại lén lút đi theo sau cô lâu như thế?

Mẹ kiếp, đồ bại não!

Tê tê tê…

Đèn trên đầu lại bắt đầu chớp lóe, ánh sáng mỏng manh trên hành lang lúc sáng lúc tối, có vẻ âm trầm một cách kỳ quái.

Cuối cùng “bộp” một tiếng rồi toàn bộ không gian lại tối om.

Dưới lầu hình như có tiếng hét chói tai, thanh âm xuyên thấu qua các tầng lầu làm cho da đầu những người nghe thấy cũng phải run lên.

Toàn bộ khách sạn đều lâm vào khủng hoảng.

Ma bị chọc giận nên đi hại người khắp nơi, tất cả mọi người bị tập trung lại đại sảnh, đám cảnh sát gọi điện ra bên ngoài cầu cứu như điên.

Lúc đầu còn gọi được, chỉ là không nghe rõ nói gì, nhưng sau đó thì tín hiệu cũng mất luôn.

“Cô Quý, cô Quý có ở đây không?” Cảnh sát hét lên.

Nhưng trong đám người đang ầm ĩ không có ai đáp lại anh ta.

“Tôi đi lên tìm cô ấy.” Một người cảnh sát khác cắn răng nói một câu, lúc trước Lý Hạ đã gọi điện dặn dò, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể tìm Quý Lưu Huỳnh, cho dù cầu xin cũng phải cầu xin để cô ấy ra tay.

Tuy rằng không rõ lắm tại sao phải như thế, nhưng trong tình huống hiện tại, bọn họ không thể không đánh cuộc một lần.

“Trên đó không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu không thể tùy tiện lên được đâu.” Có người giữ chặt lại người cảnh sát vừa xung phong nhận đi đó.

“Nhưng tôi là…” cảnh sát, phải bảo vệ cho dân chúng, đến lúc như thế này ai còn quan tâm tới sống chết của mình nữa.

“Mang súng theo.” Đối phương ngắt lời anh ta, đưa cho anh ta một khẩu súng.

Người cảnh sát kia đành nuốt lại những lời hào hùng vừa chuẩn bị nói ra vào bụng, tay cầm khẩu súng lạnh như băng, có chút dở khóc dở cười, nếu là chuyện ma quái thì súng này có thể đối phó ư?



Lúc này Thời Sênh đang đi ở cầu thang bộ, vào lúc này mà đi thang máy thì đúng là tìm chết.

Toàn bộ khách sạn đều tối đen, ở cái nơi tối tăm như thế này quả thực là thích hợp để phô trương.

Thời Sênh đi tìm từng phòng từng phòng một.

“Răng rắc, răng rắc, răng rắc…”

“Cạch…”

Thời Sênh mở đèn pin trên điện thoại để chiếu tới căn phòng phát ra âm thanh, sau đó nghênh ngang đi tới, rút kiếm phá cửa.

[…] Cái này đâu có thể gọi là tiểu thuyết thần quái, là tiểu thuyết xông qua hỏa tuyến mới đúng.

Thời Sênh dùng ánh sáng soi khắp gian phòng, bên trong không có gì.

“Răng rắc, răng rắc, răng rắc… Cành cạch… răng rắc…”

Tiếng vang lại nổi lên ở phòng bên cạnh.

Thời Sênh lại lao sang đó, cô phá cửa phòng này thì âm thanh lại vang lên ở phòng bên cạnh.

Lật bàn!

Là ma thì có thể đi xuyên tường, giỏi lắm sao?

Thời Sênh dùng miệng cắn điện thoại soi đường, bắt đầu lục lọi tìm đồ trong không gian.

Cô ném thiết kiếm ra, trong tay cầm mấy lá phù, phù tự động quay quanh thiết kiếm, sau khi xoay được ba vòng liền dán chặt lên thiết kiếm.

Bùa tản ra ánh sáng màu hồng, từng vòng từng vòng ánh sáng lập lòe nơi mũi kiếm, xuyên qua vách tường và mặt đất, bắt đầu khuếch tán ra xung quanh.

Thời Sênh lui ra phía sau từng bước, thiết kiếm hơi chớp lên, mũi kiếm thong thả chuyển động về một hướng, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng.

“Đi giết chết nó.” Thời Sênh ung dung ra lệnh cho thiết kiếm.

“Ông ông!” Thiết kiếm phát ra âm thanh phản đối.

Vì sao lại là nó?

Giờ nó còn đảm đương cả việc làm tay đấm à? Nó là kiếm cơ mà?

Tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng dưới uy áp của Thời Sênh, cuối cùng thiết kiếm vẫn rời đi.

Thiết kiếm mà ghê gớm lên thì chẳng thua gì chủ nhân nhà nó, trực tiếp bạo lực chém vỡ cái cửa, bên trong vang lên từng tiếng hét chói tai, cuối cùng chỉ còn lại thanh âm bùm bùm.

Thời Sênh chuẩn bị đi sang đó thì trước mặt đột nhiên tối sầm lại, cố bị một bàn tay lớn lạnh như băng bóp nghẹt, một lực lượng lớn đẩy ép cô lên tường.

Một thân thể lạnh như băng gần sát lại, khí lạnh nhanh chóng thấm vào cơ thể, loại lạnh lẽo này làm cho Thời Sênh có cảm giác bị người ta nhét vào trong tủ lạnh, cảm giác sắp bị đóng băng thành cây đá rồi.

Thời Sênh nâng tay định đánh lên người kẻ kia.

Mẹ kiếp, mới một thế giới không gặp thôi mà đã dám ra tay với ông đây rồi.

“Buông.” Thời Sênh ngẩng đầu, hơi khó chịu, giọng nói gần như là rít qua kẽ răng.

Đối phương không những không buông tay mà còn siết chặt hơn một chút, tay kia kéo Thời Sênh vào trong lòng, giọng nói trong trẻo mang theo sự lạnh lẽo tiến vào trong tai cô: “Ngoan, sẽ nhanh chóng ổn thôi.”

Nhanh chóng ổn thôi ông nội nhà anh ấy!

Cơ thể Thời Sênh bị đông lạnh tới cứng đờ, cô khó khăn móc ra một lá phù, không hề khách khí chụp lên người hắn.

Lá phù vừa chạm vào thân thể hắn liền sáng bùng lên, ngón tay đang bóp cổ Thời Sênh run lên. Cô nhân cơ hội đó bắt lấy tay hắn rồi lật ngược tình thế, đè hắn sát vào tường.

“Muốn làm gì?” Răng cũng va vào nhau lộp cộp.

Lực lượng của lá bùa cũng không tạo thành thương tổn lớn gì với hắn, nhưng hắn không hề nhúc nhích, để mặc kệ Thời Sênh giữ chặt lấy mình.

Hắn nghiêng nghiêng đầu, tóc trên đầu rơi xuống, ánh sáng màu hồng chưa tan hết làm cho mái tóc trắng của hắn như chuyển thành một màu hồng nhàn nhạt.

Hắn hơi mím môi, cúi đầu để tóc chặn lại một con mắt của mình, một con mắt khác nhìn Thời Sênh chằm chằm.

“Ông đây hỏi anh, vừa rồi anh muốn làm gì?” Thời Sênh nhíu mày, tên não tàn này vừa rồi rõ ràng muốn giết cô.

Miệng hắn hơi hơi nhếch lên, “Tôi muốn em ở bên tôi.”

“Muốn tôi ở bên anh nên anh định giết chết tôi hả?” Đây là cái logic quỷ gì?

Được rồi, tên não tàn Phượng Từ này vẫn luôn phi logic như thế, đây không phải lần đầu tiên hắn muốn giết chết cô rồi.

Hắn có chút khó hiểu, “Em là người, tôi là ma, chỉ có chết rồi thì em mới có thể ở bên tôi.”

“Ai nói với anh hả? Chưa từng nghe qua chuyện tình người duyên ma à?” Mẹ nó, bại não quá rồi!

Hắn lắc đầu, “Mẹ tôi nói thế.”

Thời Sênh: “…”

Giỏi nha!

Vì sao cô lại vừa mắt một tên não tàn thế này nhỉ?

Quay lại, ông đây muốn quay lại!

“Tôi buông anh ra, anh không được nghĩ đến chuyện giết chết tôi nữa.” Thời Sênh hung hăng trợn mắt với hắn.

“Tôi…”

“Tới đi, nếu anh dám giết chết tôi, còn lâu tôi mới đồng ý ở bên anh.” Thời Sênh ngắt ngang lời hắn.

Hắn tự hỏi trong chốc lát rồi mới đáp, “Vậy cũng được.”

Thời Sênh buông hắn ra, lùi về sau mấy bước, “Tên anh là gì?”

“Quy Nguyệt, Quy trong trở về, Nguyệt trong trăng sáng.” Hắn lại kéo mũ lên che đi mái tóc bạc vừa nửa gương mặt của mình.

Quy Nguyệt?

Đây là BOSS phản diện lớn nhất tiểu thuyết này.

Là người đứng đầu Minh Giới, Ma Vương Quy Nguyệt.

Tư liệu về hắn không nhiều lắm, ở kỳ sau, hắn luôn nhằm vào nam chính, cuối cùng bị nam chính thu thập rất thảm.

Kết cục là bị trấn áp dưới mười tám tầng địa ngục, bị liệt hỏa thiêu đốt ngày đêm.

“Quý Lưu Huỳnh.”

“Tôi biết.” Quy Nguyệt giấu mình trong tấm áo cHoàng màu đen, khí lạnh trên người liên tục tràn ra.

Thời Sênh nhìn hắn, Quy Nguyệt lập tức buông tay, khí lạnh cũng thu liễm vào trong.

Thời Sênh nhấc chân đi sang phòng mà thiết kiếm đang ở, “Anh đi theo tôi bao lâu rồi?”

Quy Nguyệt đi theo sau cô, chân không chạm đất, nghĩ nghĩ một chút mới trả lời, “Một trăm năm mươi ba ngày mười bảy giờ.”

Năm tháng trước?

Mẹ kiếp!

Đó là lúc cô vừa quay về thành phố Z.

“Lần trước có phải là anh không?” Thời Sênh dừng bước, xoay người nhìn hắn.

Quy Nguyệt im lặng trong chốc lát, “Phải.”

Hắn muốn giết cô vì như thế cô có thể ở bên hắn, nhưng lời cô đã nói ra rồi, hắn không muốn vi phạm.

Ừm, thật kỳ quái.

Thời Sênh không muốn tốn hơi thừa lời nữa.

Giỏi lắm, từ lúc đó tên bại não này đã muốn giết cô rồi.

Đợi lát nữa ông sẽ thu thập anh.