Boss Là Nữ Phụ

Chương 924: Ma vương vạn tuế (16)

Thời Sênh lật giở mấy bản vẽ của Tiểu Vũ, cả một tập giấy gần như đều đã vẽ kín.

Trên đó còn viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, đánh dấu địa điểm và thời gian của sự việc.

Lật đến trang sau, Thời Sênh liền nhìn thấy một bức hình người cực kỳ trừu tượng, có lẽ là đàn ông, toàn thân tối đen như mực, bốn phía cũng đen sì sì.

Địa điểm của bức vẽ này là khách sạn, ngay trước cửa phòng cô.

Thời Sênh nhìn chằm chằm bức tranh đó nửa ngày.

Cũng có thể miễn cưỡng nhận ra thứ này là người.

Mấy trang sau cũng vẽ y như thế, nhưng thời gian khác.

Thời Sênh khép lại tập giấy vẽ, đứng dậy đi lên lầu.

“Cô Quý, tốt nhất cô không nên rời khỏi đại sảnh.” Có người cảnh sát nhận ra cô nên nhắc một câu.

Khách sạn đã thông báo rằng báo động là do có người gây ra, nói không chừng trong này còn trà trộn kẻ xấu.

“Biết rồi.” Thời Sênh đáp ngoài miệng như thế nhưng không hề dừng bước chân mà tiếp tục đi lên lầu.

Trở lại tầng lầu mình ở, Khúc Diệu đứng ngoài cửa phòng cô, bay qua bay lại có vẻ gấp gáp.

Thời Sênh bước ra, cô ta lập tức bay vèo tới, “Lệ Thừa Vân tới đây, làm sao bây giờ, tôi cảm nhận được anh ta.”

“Cô sợ hắn thế à?” Thời Sênh nhíu mày.

Sắc mặt Khúc Diệu hơi biến đổi.

“Còn lâu tôi mới sợ anh ta, tôi chỉ…” Khúc Diệu hét lên một tiếng như một con gà mái xù lông, “Tôi chỉ không muốn gặp anh ta, ai biết được anh ta muốn lợi dụng tôi làm gì chứ.”

Hét lên xong, khí thế của Khúc Diệu lại ỉu xìu xuống, “Lệ Thừa Vân có khế ước với tôi. Nếu như bị anh ta bắt được, anh ta nói gì tôi cũng không thể nào phản kháng được.”

“Thế thì chạy.” Có tới bốn phương tám hướng, muốn chạy tới đâu thì cứ chạy tới đó, sợ không chạy được à?

Lệ Thừa Vân có giỏi cỡ nào cũng chỉ là một con người.

“Chạy?” Sắc mặt Khúc Diệu càng khó nhìn, “Chỗ này không ra được, nếu có thể chạy thì tôi đã chạy rồi.”

Thời Sênh: “…”

Ngẫm lại cũng đúng, trước đây lần nào gặp Lệ Thừa Vân, con hàng này cũng chạy từ rất sớm.

Lần đầu tiên gặp nữ chính cứ thấy nam chính là bỏ chạy.

“Không ra được là có ý gì?” Cửa không ra được, nhưng ma đâu cần đi qua cửa đâu.

“Thì là không ra được đó, bên ngoài có một tầng khí màu đen, khí đen này có thể cắn nuốt chúng tôi.” Khúc Diệu nói xong liền thay đổi sắc mặt, “Lệ Thừa Vân lên đây… Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

Khúc Diệu bay lên phía trên, cửa thang máy vừa mở ra, góc váy cuối cùng của Khúc Diệu cũng biến mất trên trần nhà.

Thời Sênh nhìn về phía thang máy, thang máy trống rỗng, không có người ở trong.

Có ma rồi!



Tiếng đồng hồ tích tắc từng giây, Thời Sênh nằm ở trên giường, hoàn toàn không ngủ.

Cô xoay người ngồi dậy, gãi gãi đầu, rời giường và ra khỏi phòng.

Cô đi xuống đại sảnh kiếm đồ ăn, lúc này đã là nửa đêm, dưới sảnh còn có không ít người đang tụ tập, cũng đã có người trở về phòng nghỉ ngơi.

“Cô Quý, chào cô.”

Thời Sênh cắn thìa, hơi mơ hồ hỏi: “Có chuyện gì?”

Mẹ nó, ăn thôi mà cũng không cho người ta ăn ngon miệng.

“Cô Quý, cảnh sát Lý muốn nói chuyện với cô.” Vị cảnh sát đưa một cái di động ra.

Thời Sênh cầm lấy cái điện thoại, áp lên tai: “Có rắm thì mau đánh đi.”

“Cô Quý, chuyện quá khẩn cấp, tôi hy vọng cô có thể ở trong đó giúp chúng tôi một phen.” Lý Hạ không nói lời thừa, lập tức đi vào vấn đề, “Chúng tôi kiểm tra đo lường thấy ở khách sạn có oán khí cực kỳ nặng nề, nếu không nhanh chóng thu phục thì mọi người ở đó sẽ gặp phải nguy hiểm, bao gồm cả cô.”

“Bảo tôi hỗ trợ á?” Thời Sênh buông thìa, tay sờ sờ mặt, “Mặt mũi cũng lớn quá nha!”

“Cô Quý, cái này cũng không phải chỉ giúp chúng tôi mà còn là giúp cho chính cô nữa.” Lý Hạ thật sự không muốn đàm phán với cô gái này, nhưng ông ta không nói thì sẽ không có ai tới.

Giọng Thời Sênh không nhanh không chậm đáp, “Tôi không sợ chết, có nhiều người ở đây chôn cùng tôi như thế, cũng coi như tôi buôn bán có lời rồi, vì sao tôi phải giúp ông?”

Thời Sênh nói xong lập tức ném điện thoại cho viên cảnh sát, chuyên tâm ăn đồ ăn của mình.

Trong điện thoại không ngừng có giọng nói truyền ra, người cảnh sát ngơ ngác một chút rồi mới nhận lấy điện thoại.

“Cảnh sát Lý…”

“Đưa điện thoại cho cô ta.” Ông ta còn chưa nói xong, sao cô gái này lại đã buông điện thoại ra rồi?

Rất không coi ai ra gì.

Vị cảnh sát kia định đưa điện thoại ra, nhưng tay vừa giơ ra thì đã nhận được ánh mắt uy hiếp của Thời Sênh.

Vị cảnh sát kia kinh hoảng trong lòng, lại đặt điện thoại về lại bên tai mình, “Cảnh sát Lý… Cô Quý không nhận.”

Bên kia, Lý Hạ như vừa ném vỡ thứ gì đó khiến cho da đầu của đồng chí cảnh sát bên này run lên. Hai nhân viên của tổ điều tra đặc thù kia, ngay cả sếp họ còn phải lấy lễ đối đãi, cũng không biết rốt cuộc họ tới đây vì cái gì nữa.

Thời Sênh còn chưa ăn xong, trong đại sảnh đã loạn lên một trận, có một người phục vụ đang hoang mang rối loạn khua chân múa tay gì đó với cảnh sát.

Cảnh sát nghe xong lời của người đó thì lập tức điều động người đi lên.

Lại có người chết, người chết lần này là người phụ nữ đã gây chuyện ầm ĩ lúc tối.

Hơn mười phút trước, cô ta gọi điện thoại bảo phục vụ mang đồ ăn lên phòng, kết quả khi phục vụ mang đồ lên thì thấy cửa phòng cô ta đã mở sẵn.

Mà người phụ nữ đó thì đã chết.

Nằm sấp chết ở trên giường, sau lưng cắm một con dao, là dao gọt trái cây của khách sạn, khắp giường toàn máu là máu.

Vị cảnh sát cho người phong tỏa hiện trường, những người thuê phòng ở tầng này đều xuống bên dưới.

Thời Sênh đi cầu thang bộ lên, chờ đến khi tất cả mọi người đều đi rồi, cô mới đẩy cửa cầu thang thoát hiểm ra.

Trong không khí vẫn còn loáng thoáng mùi máu tươi.

Thời Sênh bước chân lên tấm thảm mềm mại, đi tới căn phòng xảy ra án mạng, càng tới gần thì mùi máu càng nồng.

Gió lạnh thổi dọc hành lang, khí lạnh thấu xương, ngọn đèn trên đỉnh đầu không ngừng lập lòe.

Thời Sênh không dừng lại mà tiếp tục đi tới gần gian phòng kia.

Đúng lúc cô ở bên ngoài cửa phòng, gió vốn chỉ quanh quẩn ngoài hành lang đột nhiên mạnh hơn, “bụp”, đèn tắt, cả hành lang chìm trong tối đen.

Thời Sênh rút thiết kiếm ra, chém về phía sau lưng, không biết thiết kiếm chém phải cái gì mà hơi nằng nặng.

“A!” Tiếng hét chói tai như chọc thủng màng nhĩ của người khác, “Con khốn xen vào việc của người khác!”

Thanh âm kia như tụ lại từ khắp xung quanh, liên tục đánh lên màng nhĩ của Thời Sênh.

Thời Sênh dựa theo cảm giác, lại bổ sang bên cạnh một cái nữa.

“Đi tìm chết đi! Con khốn, đi chết đi!”

Thời Sênh cảm giác có thứ gì đó quấn chặt cổ tay mình, nhanh chóng lan về phía cổ, siết chặt như muốn bóp chết cô.

Nhưng cảm giác này lại nhanh chóng biến mất, cô bị người nào đó kéo lại, đụng vào tường bên cạnh, thiết kiếm bắn lên cánh cửa, vang lên một tiếng lớn.

Thời Sênh ổn định thân mình, thấy trước mắt có bóng đen nhoáng lên, cô có cảm giác mùa hè biến thành mùa đông, lạnh tới mức làm cô run rẩy.

Là hắn!

Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm, kiếm bay thẳng tới chém lên cái bóng đen kia.

Càng tới gần hắn, Thời Sênh càng cảm thấy không đúng lắm.

Chờ cô phản ứng lại thì kiếm đã bổ xuống rồi.

Ánh sáng lạnh lóe lên trên hành lang, bóng đen như bị bổ đôi ra, bay tán loạn trong không khí, tiếng hét chói tai ban nãy đột ngột dừng hẳn, chỉ còn từng trận gió lạnh rít lên.

Trong gió có mùi của máu.

Làm người ta buồn nôn.