Boss Là Nữ Phụ

Chương 785: Tổng biên thích đào hố (32)

Tạ Ngôn đương nhiên thua kiện. Người người trên mạng lên tiếng mắng chửi hắn. Số điện thoại của hắn không biết bị ai tung ra, mỗi ngày đều có người gửi tin nhắn đến chửi bới hắn.

Gần đây Nhiếp Thành cũng rất ít trở về, Tạ Ngôn muốn tìm người an ủi mình đều không được.

Hắn gọi điện thoại cho Nhiếp Thành, Nhiếp Thành đều lấy lý do bận bịu, bảo Tạ Ngôn đợi ở nhà, chờ qua một thời gian ngắn, tiếng gió qua đi thì tốt rồi.

Tạ Ngôn không có chỗ phát tiết, chỉ có thể ở trên mạng tìm người nói chuyện phiếm, những người xa lạ khiến hắn có thể tùy ý chửi bậy, mắng mỏ.

Gần đây Tạ Ngôn và một người rất hay trò chuyện, đối phương không chỉ hỏi han ân cần hắn mà còn luôn lắng nghe hắn nói chuyện.

Một người đang lúc hoang mang trống rỗng, rất dễ dàng bị lung lay.

Có người này, Tạ Ngôn liền không thèm để ý tới Nhiếp Thành nữa.

Khi người kia đưa ra lời đề nghị muốn nói chuyện qua video, Tạ Ngôn chần chừ một hồi cũng liền đồng ý.

Đối phương là một người đàn ông rất đẹp trai, nói chuyện khá hài hước, rất biết săn sóc, hỏi han. Sau khi biết bọn họ ở cùng một thành phố, mỗi ngày người đó đều sẽ thuê người tới tặng đồ cho hắn.

Tạ Ngôn không biết mình đã thân thiết với người đàn ông này từ lúc nào, hắn quên luôn đau khổ của những ngày qua, quên luôn cả Nhiếp Thành.

Đến khi người đàn ông kia đề nghị chat sex qua video, Tạ Ngôn cũng đồng ý luôn. Đã lâu rồi hắn không gặp Nhiếp Thành, hắn muốn được an ủi bằng thân thể.

Cho nên, sau khi cùng nhau chat sex vài lần, Tạ Ngôn liền đưa ra lời đề nghị gặp mặt ở trong thực tế.

Người đàn ông vui vẻ đồng ý, sau khi gặp mặt, tự nhiên xảy ra tình tiết không thể miêu tả, Tạ Ngôn bắt đầu thường xuyên lăn giường với gã này.

Thế nhưng, mối quan hệ này chỉ giằng co chừng một tháng, người đàn ông đã có bạn gái, hắn ta chẳng qua là muốn tìm kiếm kích thích mà thôi. Lúc hai người đang lăn lộn với nhau, bị bạn gái người đàn ông đó bắt được, Tạ Ngôn bị dạy dỗ một trận, gã kia một tiếng cũng không dám nói.

Tiền của gã kia đều do bạn gái cho, cho nên hắn không dám trở mặt với bạn gái. Khi bạn gái hắn yêu cầu hắn và Tạ Ngôn đoạn tuyệt quan hệ, hắn cũng không dám không nghe theo.

Tạ Ngôn mang một thân đầy thương tích về nhà, phát hiện Nhiếp Thành hồi lâu không trở về đang ngồi trong phòng khách.

Tạ Ngôn cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng Nhiếp Thành, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Nhiếp Thành..."

Nhiếp Thành ngẩng đầu nhìn hắn, thấy những vết thương trên mặt hắn, cũng không hỏi một câu, cầm một xấp ảnh chụp ném xuống đất, "Tôi bỏ tiền nuôi em, chính em là trả ơn tôi như vậy sao?"

Trong hình, là ảnh chụp hắn và người đàn ông kia hẹn hò, thậm chí có mấy tấm chụp ảnh hai người rất gần gũi.

Tạ Ngôn vội vàng mở miệng, "Nhiếp Thành, anh nghe em giải thích, là hắn..."

Nhiếp Thành cắt đứt lời hắn, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét, "Tạ Ngôn, sao em lại đê tiện như vậy."

Những lời này đại khái kích thích đến Tạ Ngôn, hắn cảm thấy sụp đổ, hét lên với Nhiếp Thành, "Tôi hèn? Ban đầu là ai cưỡng bức tôi?"

Nếu không phải tại người này, hắn vẫn là bạn trai của Tân Y, không chừng bây giờ hắn đã là tác giả nổi tiếng.

"Cưỡng bức?" Nhiếp Thành chậm rãi đứng lên, vài bước đi tới trước mặt Tạ Ngôn, nắm lấy cằm hắn, "Tạ Ngôn, lúc đó em biết rõ trong ly có thuốc, em tự lựa chọn uống vào, bây giờ em lại nói là tôi cưỡng bức em?"

Tạ Ngôn hét lên một cách cuồng loạn, "Chính là anh cưỡng bức tôi, là anh làm hại tôi! Đều là anh, Nhiếp Thành, tôi hận anh."

Con ngươi Nhiếp Thành co lại, hắn ném Tạ Ngôn lên salon, không để ý tới sự phản kháng của Tạ Ngôn, xé quần áo của hắn, ngăn chặn miệng của hắn, thô bạo cởi quần của hắn, nâng chân của hắn lên.

Khi Nhiếp Thành thấy cúc hoa rách nát của Tạ Ngôn, hắn đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn chưa từng có từ trước tới nay. Nhiếp Thành buông Tạ Ngôn ra, đứng lên, "Chỗ này tặng cho cậu, chúng ta chia tay."

Nghe được lời này của Nhiếp Thành, Tạ Ngôn nhất thời hoảng hốt, từ trên ghế salon đứng lên, vội vàng ôm lấy Nhiếp Thành đang chuẩn bị rời đi, "A Thành, em sai rồi, em không dám nữa, anh đừng chia tay với em. Sau này em sẽ luôn nghe theo anh."

Nhiếp Thành gạt tay Tạ Ngôn ra, xoay người, dùng một loại ánh mắt chán ghét đánh giá các loại dấu vết ân ái trên thân thể của kẻ đứng ở trước mặt mình.

Hắn đã từng rất thích cái thân thể này, nhưng đã bị người khác dùng rồi.

"A Thành." Tạ Ngôn leo lên trên, không ngừng hôn Nhiếp Thành.

Nhiếp Thành dùng lực mạnh đẩy Tạ Ngôn ra, "Tự giải quyết cho tốt."

"A Thành." Tạ Ngôn ngã ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin tưởng.

Cửa phòng bị đóng lại với một lực cực mạnh, chấn động tới mức cả người hắn cũng run theo.

...

Tạ Ngôn thử đi tìm Nhiếp Thành, thế nhưng Nhiếp Thành không gặp hắn, nhiều người đối với hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, Tạ Ngôn cũng không dám đi nữa.

Hắn cả ngày ở nhà sống trong mơ mơ màng màng.

Khoảng thời gian sau, tiền trên người Tạ Ngôn càng ngày càng ít, tiền trước kia kiếm được đều bồi thường cho Thời Sênh. Hiện tại, ngoại trừ căn nhà Nhiếp Thành cho này, Tạ Ngôn hoàn toàn là hai bàn tay trắng.

Hắn cũng thử thay đổi bút danh tới các trang web khác đăng truyện, thế nhưng không những không có người ủng hộ, lại còn bị người chửi là viết dở.

Thân thể Tạ Ngôn có nhu cầu, hắn đành tìm bạn tình qua mạng.

Một lần, có người đàn ông để lại cho hắn mấy trăm đồng, Tạ Ngôn đột nhiên nhớ ra, mình có thể dùng thân thể kiếm tiền.

Hắn vẫn cảm thấy mình làm những thứ này đều là bị buộc bất đắc dĩ, chờ hắn có tiền thì hắn sẽ không làm nữa.

Thế nhưng số tiền mà hắn kiếm về, căn bản không đủ cho bản thân tiêu. Tạ Ngôn càng chơi lớn, cuối cùng gặp chuyện không may, bị người đưa vào bệnh viện.

Người bệnh viện cho rằng Tạ Ngôn bị bạo hành nên báo cảnh sát, cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc, bắt được một đám kẻ bị tình nghi có liên quan tới mua bán dâm.

Tạ Ngôn cũng bởi vậy bị tống vào tù.

Chờ hắn từ ngục giam đi ra, phát hiện căn nhà Nhiếp Thành cho hắn đã bị bán mất. Kẻ bán không phải ai xa lạ, chính là người trước kia từng có một đoạn thời gian quan hệ với hắn.

Biển người mênh mông, hắn đi đâu đi tìm người?

Tạ Ngôn ngay cả một chỗ ở cũng không có, hắn cũng muốn tìm việc làm, nhưng luôn luôn làm được vài ngày đã bị người ta sa thải.

...

"Này, tiểu Tân Y, em có thấy Trần Lục không?"

Lúc Thời Sênh nhận được điện thoại Trình Minh, cô đang cùng một tác giả thảo luận thế nào để viết cho tác phẩm thêm hoàn mỹ.

"Không." Thời Sênh dùng vai kẹp lấy điện thoại, tay thì tiếp tục chat với tác giả, "Xảy ra chuyện gì?"

Bên kia Trình Minh tỏ ra cấp bách, còn có tiếng gió thổi gào thét và tiếng xe hỗn loạn, "Đêm qua, Trần Lục gọi điện thoại cho tôi, nói ở trường học có việc, bảo tôi đừng đi đón cậu ấy. Sáng sớm hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, bạn cậu ấy nói điện thoại cậu ấy bị rơi. Tôi tới trường học tìm nhưng không thấy người đâu, tôi hỏi đồng nghiệp thì chẳng ai thấy qua cậu ấy cả."

Trình Minh lấy hơi, "Những nơi cậu ấy thường đi tôi cũng đã tìm, cũng không có, cô giúp tôi hỏi Thư Tuyệt một chút, có tin tức gì làm phiền cô gọi điện thoại cho tôi."

"Ừm."

Trình Minh cúp điện thoại, Thời Sênh mặt nhăn mày nhíu một cách kỳ quái, đứng dậy đi vào phòng làm việc Thư Tuyệt.

Trợ lý hiện tại đã quen với vị tổng biên phu nhân tương lai này, trực tiếp để cho cô đi vào.

Thư Tuyệt hình như đang chuẩn bị ra ngoài, Thời Sênh đẩy cửa đi vào liền đâm thẳng vào hắn.

"Đi đâu thế?" Thời Sênh kỳ quái liếc hắn một cái.

Thư Tuyệt giơ tay lên chỉ vào đồng hồ đeo tay, "Ăn cơm thôi phu nhân, không phải em tới tìm anh đi ăn cơm à?"

Thời Sênh nhìn thời gian, "Vừa rồi Trình Minh gọi điện thoại hỏi em có thấy Trần Lục không, hình như không thấy Trần Lục."

"Không thấy?"

Thời Sênh gật đầu, "Trình Minh tìm thật nhiều chỗ cũng không thấy cậu ta, điện thoại của cậu ta cũng không ở trên người."

Thời Sênh theo thói quen sẽ nghĩ tới chiều hướng có hại, cái này mẹ kiếp nếu không phải là bị người bắt cóc, thì là bị người...